Giấc mơ
← Ch.52 | Ch.54 → |
Hạ Mê cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cô không uống nước, quán bar này có “Đục”, cô không dám uống đồ uống trong quán bừa bãi.
Khi thấy Hạ Mê chảy máu mũi, người mẫu nam vội đưa khăn giấy cho cô, còn nắm tay cô nói: “Để em đưa chị đến phòng vệ sinh rửa mặt nhé. ”
Cậu ta cố ý hạ giọng xuống thấp, làm cho giọng nói tràn đầy 🍳-⛎-y-ế-п ⓡ-ũ, nghe vậy, Hạ Mê càng chảy máu mũi nhiều hơn.
Thu Hải Lam đứng chắn giữa hai người, kéo Hạ Mê ra sau lưng mình, nói: “Cậu vào nhà vệ sinh nữ cũng không tiện, để tôi đi cùng cô ấy. ”
“Hai người…” Người mẫu nam liếc nhìn qua lại giữa Hạ Mê và Thu Hải Lam, hơi nghi hoặc hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”
Rõ ràng đã hiểu lầm mối 🍳_𝐮_🔼_𝖓 𝖍_ệ của họ.
“Chúng tôi đến để mở mang hiểu biết, việc gì đến cậu?” Thu Hải Lam đáp trả, rồi vội kéo Hạ Mê đi vào phòng vệ sinh.
Mễ Hướng Nghiên thì giữ người mẫu nam lại làm bạn, cậu ta ngỏ lời phải gọi rượu 2000 tệ, Mễ Hướng Nghiên nhăn mặt, bảo cậu ta mang thêm vài chai rượu nữa, người mẫu nam vui vẻ ngồi xuống.
Bên kia, Thu Hải Lam đang đỡ Hạ Mê vào phòng vệ sinh, giúp cô cầm máu mũi, hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô đâu có lạm dụng năng lực, sao lại chảy máu?”
Hạ Mê xua tay nói: “Không liên quan đến năng lực đâu, chỉ là… nóng trong người thôi. ”
Thu Hải Lam nghiêng người ra sau, không hiểu hỏi: “Là do người mẫu nam vừa rồi? Là tuýp người cô thích à?”
Hạ Mê đáp: “Tôi cũng không biết nữa, trước đây tôi chỉ thích mấy anh cao trên 1m85, chân dài, tốt nhất là mặt vuông đậm chất đàn ông, da ngăm đen một chút, thô ráp một chút, diện mạo cứng rắn một chút thì càng tốt. ”
Thu Hải Lam nói: “Thẩm mỹ của cô có hơi…”
Hạ Mê bịt mũi nói: “Đúng vậy, thẩm mỹ của tôi giống với thế hệ mẹ tôi, chị biết phim ‘Người chăn ngựa’ của Chu Thời Mậu không? Tôi thích mấy anh đẹp trai kiểu đó, vuông vức. ”
Thu Hải Lam nói: “Giờ đang thịnh hành phong cách thiếu niên và kiểu căng thẳng tì. nh d. ục(*), thẩm mỹ của cô không hợp với xu thế. ”
(*)Căng thẳng t. ình d. ục (💰*𝐞*×ual tension): thuật ngữ chỉ cảm giác bị thu hút, muốn ⓠц𝒶●𝓃 ♓●ệ với ai đó mà không thật sự làm điều đó.
Máu mũi đã ngừng chảy, Hạ Mê dùng khăn giấy bịt mũi, nói với giọng ngạt mũi: “Ai bảo không phải xu thế chứ, mấy cô gái 17-18 tuổi 40 năm trước thích kiểu đó thì chẳng phải cũng là xu thế thời đó sao?”
Thu Hải Lam nghĩ đến diện mạo của Liêu Thiên Hoa, tuy có hơi khác với sở thích của Hạ Mê nhưng cũng không phải kiểu mặt búng ra sữa đang thịnh hành, khá cứng rắn, vẫn còn hy vọng, dù sao vẫn tốt hơn người mẫu nam vừa rồi.
Cô ấy nói: “Vậy sao cô lại nóng trong người vì người mẫu nam đó? Cậu ta trắng trẻo mảnh mai, cánh tay còn không to bằng tôi, là một tên phi công trai trẻ, đâu phải kiểu cô thích?”
Hạ Mê nói: “Người có cánh tay to hơn chị chắc là nhà vô địch Olympic cử tạ rồi, cánh tay Tiểu Liêu cũng đâu có to bằng chị. Tôi cũng không biết tại sao, gặp người mẫu nam đó là tim đập thình thịch, anh ta không phun nước hoa kích dục gì đó chứ?”
“Không có thứ đó đâu, người mẫu nam đó có vấn đề, không biết chừng lại là vật chủ của ‘Đục’, cô thèm năng lượng đục hóa trong người cậu ta chăng?” Thu Hải Lam đoán.
Hạ Mê nghĩ cũng thấy có lý, tán thành nói: “Cũng có thể lắm, nhưng trước đây tôi cũng không có cảm giác này với Gương Bản Ngã Thật Sự, Gương Bản Ngã Thật Sự có tới 500 đồng đục hóa cơ mà! Lượng ‘Đục’ trong người anh ta chắc không thể vượt qua Gương Bản Ngã Thật Sự được?”
“Về xem thế nào đã. ” Thu Hải Lam nói.
Mũi Hạ Mê đã ngừng chảy máu, hai người rửa tay rồi quay lại quán bar, tìm thấy Mễ Hướng Nghiên đang ngồi trước bàn đầy rượu.
Hạ Mê: “…”
Thấy nhiều rượu như vậy, Hạ Mê lập tức quên người mẫu nam, chen đến bên cạnh Mễ Hướng Nghiên, đẩy người mẫu nam đang tìm cách lấy lòng ra, thì thầm với Mễ Hướng Nghiên: “Chị gái ơi, bà nội ơi, chỗ này tốn bao nhiêu tiền vậy! Chúng ta có được hoàn tiền không? Dù có được hoàn tiền thì chị cứ gọi mấy món cơ bản thôi, sao phải gọi nhiều rượu thế này?”
Mễ Hướng Nghiên xoa đầu Hạ Mê, cười nói: “Chúng ta chỉ được hoàn tối đa 500 một người, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ trả phần vượt quá, tôi có tiền. ”
“Lương chị… cao lắm à?” Hạ Mê hỏi nhỏ.
Mễ Hướng Nghiên nói với Hạ Mê: “Nhà tôi ở Quảng Châu, tôi có hai tòa nhà cho thuê. ”
Hạ Mê: “…”
Đột nhiên không muốn cố gắng nữa, được Tổ trưởng Mễ bao nuôi cũng không tệ.
Mễ Hướng Nghiên cười nói: “Tôi cũng chưa từng đến chỗ như thế này, gọi nhiều rượu một lần để mở mang tầm mắt cũng không tệ. ”
Thu Hải Lam đẩy một người mẫu nam đang cố áp sát Mễ Hướng Nghiên ra, không vui nói: “Trang điểm quá đậm, tôi không thích, tôi thích mấy anh có khí chất thư sinh, tốt nhất là đeo kính, nhìn là biết học giỏi. ”
Người mẫu nam bên cạnh cô ấy, nói: “Chị thích kiểu nào, chúng em đều có. ”
“Tôi không thích giả tạo, anh biết định lý giá trị trung bình Lagrange không?” Thu Hải Lam hỏi.
“Không, không biết. ” Người mẫu nam nghe câu hỏi của Thu Hải Lam, mặt mày tái mét.
Thu Hải Lam tiếp tục nói: “Vậy tìm người có thể nói chuyện với tôi về chiến tranh vùng vịnh cũng được. ”
“Chị à, yêu cầu của chị cao quá. ” Người mẫu nam cười gượng: “Hay là em uống rượu với chị nhé. ”
Hạ Mê ở bên kia nghe thấy định lý quen thuộc, cách một Mễ Hướng Nghiên, nói với Thu Hải Lam: “Tiểu Thu, chị biết cả định lý giá trị trung bình vi phân sao?”
Đây là nội dung học ở Đại số cao cấp, nhưng Thu Hải Lam không học đại học thông thường, chương trình học của trường họ không có những nội dung này.
Thu Hải Lam nói: “Tôi thi Toán đại học được 147 điểm đấy, sau khi thi đại học tôi đã học trước một chút nội dung Đại số cao cấp. Tiếc là hồi cấp ba tôi chơi thể thao quá giỏi, đội thể thao tỉnh và trường chúng tôi đều đến tuyển sinh, nên tôi đã không vào đại học thông thường. ”
Chỗ này đông người, Thu Hải Lam không nhắc đến chuyện trường cảnh sát, chỉ nói qua loa.
“147 điểm?!” Hạ Mê nhìn Thu Hải Lam như nhìn thần thánh, lúc này Thu Hải Lam trong lòng cô không còn là “Tiểu Thu” nữa, mà là Thu-bác-học!
Mễ Hướng Nghiên thấy Hạ Mê sắp lạc đề, vội vỗ Hạ Mê một cái, nhắc nhở còn có việc chính.
Hạ Mê đành cất sự ngưỡng mộ đối với Thu Hải Lam lại, đưa tầm mắt vào trong quán bar, quan sát đám đông, tìm kiếm tung tích của “Đục”.
Lúc này, người mẫu nam ban đầu đặt một ly cocktail vào tay cô, dịu dàng nói: “Chị ơi, uống nước đi. ”
“Không uống nổi. ” Hạ Mê thẳng thắn nói: “Uống cái này tôi xót tiền, ví tiền cũng đau, dù là chị Mễ mời tôi cũng không dám uống, anh uống đi. ”
Người mẫu nam nhận lấy ly rượu, cười nói: “Chị ơi, chị thật thẳng thắn. Đến chỗ chúng em đều là giả vờ có tiền, có kinh nghiệm, lần đầu tiên gặp chị thẳng thắn thế này, chị thật đặc biệt. ”
Người mẫu nam cứ gọi chị chị, Hạ Mê nghe có chút khó chịu.
Trước đây thích các thành viên đội gọi cô là “chị Hạ”, không phải vì cô muốn làm “chị”, mà vì lúc đó cô không có chức vụ, thực tế cô hy vọng nghe người khác gọi cô là Đội trưởng Hạ, Cục trưởng Hạ, Trưởng phòng Hạ v. v.
Trong thực tế, Hạ Mê vẫn là một sinh viên mới tốt nghiệp, chưa chuyển đổi về tâm thế, nghe người ta gọi cô là “chị”, sẽ sinh ra cảm giác nghi ngờ “Tôi trông già vậy sao?”
Cô nhìn người mẫu nam, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là chị?”
Người mẫu nam nói: “Em năm nay 18 tuổi, không được gọi là chị sao?”
“18… Vậy là nhỏ hơn tôi thật, nhưng cậu…” Hạ Mê đánh giá người mẫu nam một lượt: “Thật sự 18 sao?”
Đèn quán bar quá mờ, người mẫu nam lại trang điểm quá đậm, Hạ Mê không nhìn ra tuổi của người này ngay. Giờ khoảng cách rất gần, Hạ Mê nhìn kỹ, chỉ thấy tỷ lệ cơ thể của người mẫu nam này quá mảnh mai, như một thiếu niên, chỉ nhìn thân hình, nói cậu ta 16 tuổi cũng có thể.
Người mẫu nam cười nói: “18 tuổi là thành niên rồi, chị cứ gọi em là Tiểu Phong. ”
“Thấy rồi, viết trên bảng tên của cậu đấy. ” Hạ Mê chỉ vào bảng tên gắn trên áo sơ mi của Tiểu Phong, trên đó viết chữ phiên âm “XiaoFeng”.
“Chị thật ngầu. ” Tiểu Phong áp sát vào Hạ Mê hơn, 𝑒_𝑜 t𝖍𝑜_п lại tiến gần thêm một chút.
Hạ Mê cảm thấy cô sắp chảy máu mũi nữa, vội đứng dậy, kéo Tiểu Phong đến bên Mễ Hướng Nghiên, nói: “Rượu là chị ấy gọi, tiền là chị ấy trả, cậu nói chuyện với chị ấy đi. ”
Cô sắp chuyển lên chính thức rồi, không chịu đựng thử thách này nữa.
Hạ Mê đi vòng qua bàn, đến ngồi bên cạnh Thu Hải Lam, dựa vào thân hình cao lớn của Thu Hải Lam, cô an tâm hơn nhiều.
Thu Hải Lam khẽ hỏi: “Có cảm giác gì không?”
Hạ Mê lắc đầu: “Không cảm nhận được tiền đục hóa, chỉ thấy eo thiếu niên thật mảnh… Không, ý tôi là, quán bar này có thể thuê người chưa thành niên, phải điều tra tuổi của Tiểu Phong này. ”
“Thiếu niên?” Thu Hải Lam nhìn Tiểu Phong, nói với Hạ Mê: “Khí chất khá trưởng thành đấy chứ. ”
“Chắc do lăn lộn ở quán bar nhiều?” Hạ Mê nói: “Tôi không tìm thấy dấu vết của ‘Đục’, ở đây thật sự có không?”
“Chị Mễ có máy dò. ” Thu Hải Lam nói.
Hai người cùng nhìn về phía Tổ trưởng Mễ đang bị vây quanh bởi một nhóm người mẫu nam.
Mễ Hướng Nghiên liếc nhìn sân khấu ở trung tâm quán bar, nói với Hạ Mê: “Đó là trung tâm của d. ục vọ. ng, cô đến đó xem thử đi. ”
Trên sân khấu đèn nhấp nháy, một đám nam nữ đang nhảy múa ở giữa, giải tỏa áp lực của ban ngày.
Hạ Mê đứng dậy đi về phía sân khấu, Tiểu Phong lập tức theo sau và nói: “Chị ơi, em nhảy cùng chị. ”
“Cậu tự nhảy một mình được rồi. ” Hạ Mê lùi lại một bước.
Tiểu Phong nắm tay cô, áp sát người vào, nói: “Luật của sân khấu, phải có người đi cùng. ”
Hạ Mê nhìn quanh, quả thực bên cạnh mỗi vị khách nữ đều có một người mẫu nam đi kèm. Nếu khách không biết nhảy, chỉ cần lắc lư một chút là được, sẽ có người mẫu nam xoay quanh.
Không đợi Hạ Mê đồng ý, Tiểu Phong đã kéo cô lên sân khấu.
Vừa lên sân khấu, Hạ Mê đã cảm nhận được năng lượng.
Hầu hết ánh mắt trong quán bar đều đổ dồn về sân khấu trung tâm, ở giữa sân khấu đang hình thành một xoáy d. ục vọ. ng vô hình.
Hạ Mê nhận ra, “Đục” ở đây không ký sinh trên bất kỳ ai, nó vô hình vô tích, lang thang trong quán bar, lấy sân khấu làm trung tâm để hấp thụ năng lượng cảm xúc. Khi tích lũy đủ năng lượng, “Đục” sẽ mở tổ, bao trọn toàn bộ quán bar.
Cô không thể nhìn thấy vòng xoáy này, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó thông qua sự thay đổi năng lượng.
Chỉ cần hấp thụ được năng lượng của vòng xoáy, “Đục” sẽ biến mất, và người trong quán bar sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Hạ Mê đứng yên giữa sân khấu, ánh đèn rất tối, người khác chưa chắc đã nhìn thấy “Tằm” mà cô phóng ra.
Cô điều chỉnh tơ tằm cực mỏng, làm cho sợi tơ càng trong suốt càng tốt, lúc này dù quay bằng camera độ nét cao cũng khó bắt được những sợi tơ gần như trong suốt này.
Vô số tơ tằm được phóng ra từ tay Hạ Mê, bắt lấy vòng xoáy vô hình kia.
Đây là “Đục” có thể bao lấy cả quán bar, dưới tác động của rượu, mức độ d. ục v. ọng của người trong quán bar cao hơn nhiều so với tòa nhà số 6, năng lượng tích tụ trong xoáy thậm chí còn nhiều hơn tòa nhà số 6.
Nếu thật sự để tổ này được hình thành, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Mê tập trung tằm ăn vòng xoáy, còn Tiểu Phong thì xoay quanh cô, âu yếm áp ռ*gự*𝒸 vào lưng cô và nói: “Chị à, không biết nhảy cũng không sao, cứ di chuyển theo em là được. ”
Hạ Mê không có thời gian để ý đến cậu ta, cô chỉ vung tay qua loa vài cái, tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc.
Mễ Hướng Nghiên và Thu Hải Lam nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Mê, để bảo vệ cô và thu hút sự chú ý của người khác, hai người đều dẫn một người mẫu nam lên sân khấu. Thân hình cao lớn của Thu Hải Lam lập tức thu hút hầu hết ánh nhìn.
Hạ Mê nhân cơ hội dốc toàn lực hấp thụ vòng xoáy.
Trong xoáy có một lực lượng đang giằng co với cô, cố gắng nuốt chửng sức mạnh trong cơ thể cô.
Tuy nhiên “Đục” trong xoáy hoàn toàn không thể sánh được với Hạ Mê, không những không thể ăn được sức mạnh của Hạ Mê, mà năng lượng tích lũy gom góp được cũng dần dần bị cô tằm ăn mất.
Bên cạnh đó, Tiểu Phong ôm lấy eo Hạ Mê, vô cùng thân mật nhảy cùng cô.
Cậu ta ghé vào tai Hạ Mê thì thầm: “Chị à, vừa gặp chị em đã có cảm giác đặc biệt, đây có phải là tình yêu sét đánh không?”
Hạ Mê không để ý đến cậu ta.
Tiểu Phong tiếp tục nói: “Chị cũng có cảm giác như vậy, phải không?”
Nghe lời cậu ta nói, trong người Hạ Mê như có gì đó vui mừng, niềm vui này truyền vào tim cô, sức mạnh của cô đột nhiên mạnh hơn.
“Tằm” giống như một hố đen, nhanh chóng hút sạch năng lượng của vòng xoáy, Hạ Mê ước tính sơ bộ, khoảng 700 đồng đục hóa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng, ánh mắt Hạ Mê rơi vào Tiểu Phong.
Đôi mắt long lanh của Tiểu Phong đang chăm chú nhìn cô, bốn mắt gặp nhau, tim Hạ Mê khẽ đập nhanh, cô cảm thấy đôi mắt này có vẻ quen thuộc.
Như thể đã từng gặp trong mơ vậy.
Lúc này Mễ Hướng Nghiên đến gần, hỏi: “Còn nhảy nữa không?”
Hạ Mê hoàn hồn, khẽ gật đầu với Mễ Hướng Nghiên, ra hiệu vấn đề đã giải quyết xong, rồi nói: “Chán quá, tôi không thích ở đây, chúng ta đi thôi. ”
Ba người xuống sân khấu, Mễ Hướng Nghiên đi thanh toán, Thu Hải Lam và Hạ Mê đứng bên cạnh đợi.
Tiểu Phong lại quấn lấy họ, cậu ta hỏi: “Chị à, chị thật sự thấy nơi này không có gì thú vị sao? Em cũng không được sao?”
Thu Hải Lam nói: “Cậu không phải tuýp người cô ấy thích đâu. ”
Tiểu Phong không để ý đến Thu Hải Lam, tiếp tục chăm chú nhìn Hạ Mê.
Hạ Mê lạnh lùng từ chối: “Tôi không có tiền, không nuôi nổi cậu đâu, dù có tiền tôi cũng tiếc không muốn tiêu tiền nuôi cậu, cậu có thể tìm người khác rồi. ”
Tiểu Phong cười nói: “Chị à, em không quan tâm đến tiền, em chỉ nhìn cảm giác thôi, chị hoàn toàn khác với những người em từng gặp, chị thật sự không có cảm giác gì với em sao?”
Nói một cách nghiêm túc, Hạ Mê có một chút cảm giác, nhưng chút cảm giác này không thể so với công việc, chức vụ, kỷ luật và tương lai của cô.
Vì vậy Hạ Mê lạnh lùng nói: “Không có. ”
Đúng lúc Mễ Hướng Nghiên thanh toán xong, ba người không chút lưu luyến đi ra ngoài.
Liêu Thiên Hoa đang dẫn người đi đi lại lại lo lắng bên ngoài cửa, thấy ba người đi ra thì vội vàng tiến đến, xoay góc mặt đẹp nhất về phía Hạ Mê, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Đã giải quyết xong. ” Mễ Hướng Nghiên nói: “Ngày mai họp tổng kết, hôm nay đã muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. ”
Mọi người đang định đi, Tiểu Phong cầm điện thoại chạy ra từ quán bar, đuổi theo đến bên cạnh Hạ Mê và nói: “Chị à, thêm WeChat nói chuyện được không?”
Lúc này đã là cuối tháng 12, nhiệt độ ngoài trời ban đêm thấp nhất là 0 độ C, Tiểu Phong mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, trông thật đáng thương trong gió đông lạnh giá, mũi cũng đỏ lên vì lạnh.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hạ Mê, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Hạ Mê đột nhiên như bị ma ám, nghĩ rằng thêm WeChat nói chuyện cũng không có gì không tốt, nên dưới ánh mắt bốc lửa của Liêu Thiên Hoa, cô lấy điện thoại ra quét mã QR của Tiểu Phong.
Lên xe, Liêu Thiên Hoa trừng mắt nhìn Hạ Mê: “Tiểu Hạ, cô đang làm gì vậy?”
Hạ Mê cười “hì hì”, nói: “Đội trưởng Liêu, chúng ta không thể phân biệt đối xử về nghề nghiệp, kết bạn không vi phạm nguyên tắc mà phải không?”
Tim Liêu Thiên Hoa đau nhói, anh ôm 𝓃.ɢự.𝖈 nghỉ ngơi một lúc, sau khi tự chữa lành một chút mới nhắc nhở Hạ Mê: “Không phải tôi phân biệt đối xử về nghề nghiệp, chỉ là phong cách ngành nghề của họ không tốt, tôi sợ cô sa đà vào đó, ảnh hưởng đến sự nghiệp. ”
“Chắc chắn sẽ không đâu!” Hạ Mê cam đoan: “Tôi cũng chỉ thấy cậu ấy còn trẻ, định khuyên cậu ấy quay đầu là bờ. Cậu ấy nói mới 18 tuổi, tuổi còn nhỏ thế mà đã làm nghề này, thật đáng thương. Nếu tôi có thể khuyên cậu ấy đi đúng đường, cũng coi như làm việc thiện, phải không?”
Liêu Thiên Hoa nghẹn lời, không muốn nói gì.
Cuối cùng Thu Hải Lam an ủi Liêu Thiên Hoa: “Anh không cần lo cho Hạ Mê, cô ấy không thích người dưới 185cm, người mẫu nam vừa rồi chỉ khoảng 179cm, chắc chắn không đến 1m80, cậu ta không phải tuýp người Hạ Mê thích đâu. ”
Đội trưởng Liêu chỉ cao 182cm càng thêm buồn lòng.
Do Đội trưởng Liêu im lặng, cả nhóm không nói gì trên đường về chỗ ở.
Hôm nay Hạ Mê trực, cô nằm trên giường phòng trực, mũi vẫn còn phảng phất mùi thơm ngọt ngào, có lẽ là mùi nước hoa trong quán bar.
Cô ngủ trong mùi thơm ngọt ngào này đến nửa đêm thì giật mình tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi.
Vừa, vừa rồi cô mơ thấy gì vậy!
Cô thậm chí còn không dám nói ra!
Trong mơ, cô đã làm những chuyện này chuyện kia với Tiểu Phong vừa mới quen, mức độ táo bạo đến mức khiến người ta giận sôi!
Hạ Mê lắc lắc đầu, cố gắng xua đuổi giấc mơ vừa rồi ra khỏi đầu.
Lúc này, điện thoại cô sáng lên.
Là tin nhắn từ Tiểu Phong.
XiaoFeng: [Chị à, em vừa mơ thấy chị. ]
Hạ Mê nhìn tin nhắn một lúc, xóa tin nhắn, ném điện thoại đi, chạy vào phòng tắm để tắm nước lạnh.
Sau một lần tắm nước lạnh, cô tỉnh táo hẳn, giấc mơ vừa rồi cũng bị nước lạnh cuốn trôi.
Hạ Mê gửi một tin nhắn cho Liêu Thiên Hoa: [Đội trưởng Liêu, tôi muốn xem bảng lương hiện tại của anh, tham khảo một chút, xem tương lai tôi sẽ được trả bao nhiêu. ]
Ba giờ sáng, Liêu Thiên Hoa gần như trả lời ngay lập tức, nhanh chóng gửi một tấm ảnh.
Liêu Thiên Hoa: [Lương là bí mật, không thể nói ra ngoài, ngoài ra chúng ta có thêm phụ cấp chức năng đặc biệt, tức là phụ cấp siêu năng lực, lương cao hơn nhiều. ]
Hạ Mê đếm số tiền lương năm chữ số của Liêu Thiên Hoa, lại nhìn số tiền phụ cấp chức năng đặc biệt mới tăng thêm, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Cô trả lời: [Đội trưởng Liêu, anh tốt nhất, tôi yêu số lương của anh 𝖈·♓ế·✝️ mất!]
Sau khi trả lời tin nhắn, Hạ Mê mở ứng dụng, chọn một video bài phát biểu của lãnh đạo, đặt điện thoại bên gối, nghe lời lãnh đạo nói và ngủ thiếp đi.
Lần này, trong giấc mơ của cô không có màu đỏ tình ái, chỉ có màu đỏ của công lý, màu đỏ của lá cờ, màu đỏ của Trung Quốc!
← Ch. 52 | Ch. 54 → |