← Ch.17 | Ch.19 → |
Kỳ nghỉ hè đi qua cũng là năm thứ ba Đại học đến. Theo thường lệ, Tần Duẫn Chi mở một khóa Văn học khái luận, cũng đúng lúc Ôn Bắc Bắc không có tiết, liền chạy tới nghe giảng.
Mặc dù là đã nghe qua một lần, nhưng mỗi lần nghe mỗi cảm giác khác, nên cũng không chán. Cô vẫn tìm vị trí cạnh cửa sổ như trước, ngồi phía sau. Về vụ ghi chép bài vở gì đó thì thường là vẽ lung ta lung tung. Tuy trong khoa có ảnh, nhưng khác với vẽ nhiều lắm, cho nên Ôn Bắc Bắc muốn ra tay vẽ thử dáng vẻ nho nhã của Tần Duẫn Chi, cuối cùng lãng phí một đống giấy.
Có một lần, cô đọc sách đến tận khuya, buổi sáng đi học mệt khủng khiếp, chui vào tiết Tần Duẫn Chi thì ngủ gục luôn.
Lúc lên lớp, Tần Duẫn Chi đã nhìn thấy Ôn Bắc Bắc nằm sấp trên bàn, một đôi mắt đen chớp chớp nhìn thẳng vào anh, nhưng dần dần khép lại, đến lúc nhắm hoàn toàn, không bao lâu thì gục đầu ngủ.
Anh không khỏi cười khẽ. Nghỉ giữa tiết, anh đến trước bàn cô, gõ gõ vài cái. Ôn Bắc Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy mắt mở to, nhưng vẫn còn mang vẻ mông lung buồn ngủ.
"Nếu mệt thì về nhà ngủ, ngủ như vậy không tốt." Anh dịu dàng khuyên một câu.
"Ưm." Ôn Bắc Bắc xoa xoa mắt, trong giọng nói có chút tủi thân, "Học kỳ này nhiều môn lắm, cũng không thể học nhiều tiết thầy. Em nghĩ...muốn nhìn thầy nhiều hơn một chút..."
Em nghĩ muốn nhìn anh nhiều hơn một chút. Một câu đơn giản như vậy, lại đập thẳng vào trái tim Tần Duẫn Chi. Anh kềm không đặng, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Mấy sinh viên trong tiết cũng bắt đầu nhìn bằng ánh mắt tò mò hoặc nhiều chuyện, Tần Duẫn Chi cũng không để ý lắm, cũng không ép cô về nhà.
Hết tiết, Ôn Bắc Bắc liền đi cùng Tần Duẫn Chi trở về nhà. Đến trước cửa nhà Ôn Bắc Bắc, Tần Duẫn Chi dừng bước, dặn cô buổi tối đi ngủ sớm, đừng thức đêm. Bắc Bắc ngoan ngoãn vâng dạ.
Ngày không nhanh không chậm trôi qua, ba cô bạn thân của Ôn Bắc Bắc đều đến tìm hiểu tiến độ giữa cô và Tần Duẫn Chi thế nào. Cô thì luôn mơ mơ hồ hồ, chỉ nói thành công được một nửa, còn mấy chuyện khác có chết cũng không thêm bớt một câu. Dù sao cô cũng chưa phải là chính thức của Tần Duẫn Chi. Nhưng mà cũng không sao cả, chỉ cần qua một thời gian nữa, anh sẽ tin tưởng tình cảm chân thật cùng kiên trì của cô, không phải là một trò đùa.
Không bao lâu sau, mùa thu trôi qua trong chớp mắt. Cách một hai tuần, Tần Duẫn Chi sẽ ra ngoài ăn cơm cùng Ôn Bắc Bắc, hoặc đi xem phim, có khi nắm tay nhau, lại có lúc cô gái nhỏ kéo kéo cánh tay anh.
Chỉ là, có nên đến bước tiếp theo hay không?
Lắm lúc đương đọc sách, Ôn Bắc Bắc bắt đầu thất thần tưởng tượng. Cô dần dà cảm thấy, thầy Tần hẳn là thích mình. Bằng không anh sẽ chẳng bao giờ nắm tình mình, lâu lâu cũng sẽ không dung túng để cô tùy hứng. Cho nên, có nên đến bước tiếp theo?
Nhưng mà, mấy ý tưởng của Ôn Bắc Bắc vẫn đình chỉ lại, mãi cho đến một ngày mùa đông bắt đầu.
Ngày đó, ba mẹ đều không có nhà, cô đành ăn nhờ ở đậu một bữa của Tần Duẫn Chi, sau đó chui vào thư phòng đọc sách, là truyện võ hiệp cô rất ít xem. Bắc Bắc xem đến mê mẩn, thời gian cứ trôi lặng lẽ, cô vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Tần Duẫn Chi thấy thời gian không còn sớm nữa, định vào thư phòng nhắc Ôn Bắc Bắc, lại thấy cô bé đọc sách đến nhập tâm. Nhìn bìa sách, đúng là "Thần Điêu Đại Hiệp."
"Thần Điêu Hiệp Lữ sao, em chưa từng đọc?"
Ôn Bắc Bắc dừng một lát mới ngẩng đầu lên, cô mở miệng nói: "Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ thực thảm."
"Nếu không có chia cắt, thì làm sao có kịch tính trong một cuốn truyện hay như thế được."
"Vâng, cho nên không muốn giống như vậy." Ôn Bắc Bắc nghiêm túc nói: "Nếu không chia cắt, trải qua ngàn năm vạn năm mới có được một tình cảm, như vậy thì em không muốn đi làm nhân vật chính kia." Giọng nói của cô dần dần thấp xuống, "Cũng không muốn thầy đi làm anh hùng."
Tần Duẫn Chi nghe vậy liền cười: "Em đấy, rất dễ nhập tâm vào sách. Đến lúc ngủ rồi, nếu em thích đọc, thì cứ đem về nhà."
Ôn Bắc Bắc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ, nên xuống lầu. Thời gian ở bên cạnh anh quả thực trôi rất nhanh, 'bất tri bất giác' đã phải 'chia tay'. Tuy rằng chỉ là lầu trên lầu dưới, nhưng loại xa cách này vẫn khiến cô buồn bã. Nhất là sau khi đọc xong loại tiểu thuyết thê lương sầu thảm như thế này.
"Em không nên đọc nữa." Ôn Bắc Bắc cầm sách nhét vào vị trí cũ.
"Sao vậy?"
"Chỉ là cảm thấy rất buồn."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia đều vì rầu rĩ mà nhăn lại, Tần Duẫn Chi lắc lắc đầu: "Đọc một cuốn sách lại khiến em buồn đến như vậy? Cuộc sống luôn có biến cố, không thế này thì cũng thế khác. Khi đó em phải làm sao bây giờ?"
"Cuộc sống là cuộc sống. Nếu cuộc sống vốn cũng rất phập phồng bấp bênh, vì sao tiểu thuyết còn phải thê thảm như vậy á."
Tần Duẫn Chi nhìn cô nhóc lại để tâm vào những chuyện vụn vặt, liền không tranh luận vấn đề này nữa: "Được rồi, không đọc thì không đọc. Đi xuống ngủ đi, đừng để hôm sau ngủ gật trên lớp."
Ôn Bắc Bắc lê bước khỏi thư phòng, Tần Duẫn Chi đi phía sau cô. Sắp đến cửa, Ôn Bắc Bắc đột nhiên xoay người lại, kết quả đúng lúc đập mặt vô người Tần Duẫn Chi.
"Ui." Ôn Bắc Bắc ăn đau, ôm cổ. Tần Duẫn Chi vừa bực mình vừa buồn cười, xoa ngực mình, hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"À...cái đó..." Ôn Bắc Bắc muốn nói lại thôi, ngập ngập ngừng ngừng trong một chốc cũng chưa thể nói ra miệng.
"Ôn Bắc Bắc." Cho dù Tần Duẫn Chi vô cùng kiên nhẫn cũng bị cô diệt sạch, mở miệng nói luôn tên họ đầy đủ của cô.
"Em muốn có một cái hôn ngủ ngon!" Ôn Bắc Bắc bị anh áp bức, lập tức nói thật.
Tần Duẫn Chi cũng bị mấy lời này khiến cho kinh ngạc một chút. Ôn Bắc Bắc nhìn trộm một chút, cũng không biết dáng vẻ của anh là vui hay giận gì, cô lập tức sửa miệng: "À...không có cũng không sao...Kỳ thật...ừm, ngủ ngon là tốt rồi..."
Cô còn chưa nói xong, Tần Duẫn Chi liền kéo cô vào lòng, lúc này mũi cô lại đập vào ngực anh, thiếu chút nữa là ứa nước mắt. Ngay sau đó, anh liền cúi thấp đầu xuống, chạm vào trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Bàn tay muốn xoa xoa mũi của Ôn Bắc Bắc còn ở không trung. Giống như một cọng lông chim lướt qua. Dịu dàng, mềm mềm. Tóm lại cảm giác này, thật giống như nằm trên một đám mây, khiến cho người ta nhè nhẹ bay bay vậy.
"Ngủ ngon." Anh buông cô ra, mỉm cười ôn hòa.
Ôn Bắc Bắc chậm chạp đem tầm mắt chuyển qua mặt Tần Duẫn Chi, sau đó ngây ngốc nói lại một câu: "Ngủ ngon."
Rời khỏi nhà Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc đứng lặng một phút ngoài cửa. Cô đưa tay chạm vào trán, sau đó đứng cười ngây ngô cả một lúc.
Mà bên trong cửa, Tần Duẫn Chi cũng đứng sững ở bên kia hồi lâu. Anh mở nắm tay, giống như vẫn còn vương hơi ấm của cô gái nhỏ. Rõ ràng đã là người trưởng thành, nhưng ở trước mặt cô vẫn giống như một thằng nhóc mới lớn, tim đập nhanh đến thế.
Trời đêm buông xuống, sao giăng đầy.
Đêm nay, ai nhớ ai?
← Ch. 17 | Ch. 19 → |