Tìm kiếm âm thanh kia
← Ch.104 | Ch.106 → |
"Trò đùa gì chứ?" Giang Hằng Vũ tức giận nói: "Anh mua cổ phần của công ty của Lâm gia làm cái gì?"
"Thực sự không phải cậu sao?" San San muốn xác nhận lại thông tin một chút.
Sắc mặt trầm xuống, hắn tức giận nói: "Tiết San San, anh xem em là bạn bè, em lại hoài nghi anh như vây? Anh có cần thiết lừa em sao?"
Cô vội vàng khoát tay nói: "Tôi xin lỗi đã hoài nghi cậu, sự thật là Lâm Tường anh ấy sẽ không nói dối, cho nên tôi nghĩ về phương diện này có cái gì hiểu lầm không? Có lẽ cậu nên gặp lão gia một lần, ở trước mặt ông ấy, giải thích rõ ràng một chút sẽ tốt hơn"
Giang Hằng Vũ khinh thường nói: "Anh không làm gì trái với lương tâm, việc gì phải giải thích với lão ta?"
"Nhưng bây giờ anh trai cậu là con rể của Lâm gia, cậu phải cùng Lâm gia xây dựng tốt mối quan hệ!"
"Làm trò! Anh trai cùng Lâm Tư Tư kết hôn ghê gớm lắm sao? Còn chưa hỏi qua anh có đồng ý không? Anh từ đầu đến cuối sẽ không tán thành việc cưới xin này!"
San San vội vàng khuyên nhủ: "Anh trai cậu làm như vậy, ắt là có lý của nó!"
"Anh ấy có đạo lý gì? Dự định gì? Không phải là nhìn trúng gia tài của Lâm gia sao?"
"Mới không phải như vậy! Cậu không thể nói anh trai mình như thế!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, Giang Hằng Vũ nở nụ cười: "Anh nói Luật Hạo Thiên cũng không được, anh trai anh cũng không được, San San, em thật là bác ái? Khó có thể làm cho hai người đàn ông yêu em"
"Đi chết đi!" San San đỏ mặt nói: "Cậu rốt cục có đến giải thích với lão gia hay không?"
Hắn gãi gãi đầu: "Bây giờ anh không có tâm tình, để qua hai ba ngày rồi tính đi!"
San San bất lực nói: "Vậy được rồi, cậu nhớ nói xong thì gọi điện thoại cho tôi biết."
———————-
Trải qua một ngày một đêm, San San đi đến Lâm gia, thấy Giang Trục Thủy cùng Lâm Tư Tư đi ra.
"Hai người......muốn đi đâu?"
"A, anh đưa Tư Tư ra ngoài dạo một chút, em muốn cùng đi hay không?"
San San vừa đinh nói, cô sẽ không làm kỳ đà cản mũi, Lâm Tư Tư lại nói.. : "San San lên xen đi, cả ba người cùng đi."
San San sửng sốt, Lâm tiểu thư từ khi kết hôn liền trở nên dịu dàng hơn, nhưng cũng chủ động như thế khiến cô cũng không biết xoay sở ra sao.
Ngồi trong xe hoài nghi chút, Lâm Tư Tư xoa xoa váy, ấp a ấp úng hỏi: "San San, Hạo Thiên gần đây có khỏe không?"
Nguyên lai là hỏi tới vấn đê này!
"Anh ấy đi giúp công việc lão gia, tới ngày mai mới có thể trở về."
"Tôi biết..." Lâm Tư Tư cúi đầu: "Tôi chỉ thấy lạ, anh ấy không phải đã mất trí nhớ sao?"
"Tôi cũng không hiểu nhiều, thế giới đàn ông luôn phúc tạp." San San không muốn nhiều lời, bởi vì cô thấy cũng rất phiền.
Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, đi tới một trung tâm giải trí lớn trong thành phố.
"San San đã chơi đánh bida chưa?" Giang Trục Thủy hỏi.
"Chưa."
"Vậy để anh dạy cho em." Giang Trục Thủy nói, đem gậy giao cho cô, sau đó kéo cô đi tới trước bàn.
Tay anh đỡ tay cô, điều chỉnh cơ thể cô một chút, hô hấp nhẹ nhàng bên tai, không khí nóng lên, trong phòng ánh đèn mập mờ lúc sáng lúc tỏ khiến cô khó có thể phản kháng lại.
"Trục Thủy, em...!"
"Chuyên tâm vào, anh chỉ dạy em một lần thôi"
San San khuôn mặt đỏ lên, quay đầu nhìn về phía bàn của Lâm Tư Tư, cô ấy mặc dù đang chơi bóng nhưng ánh mắt luôn hướng về phía này mang theo chút lo lắng và sa sút....
"Trục Thủy... Tư Tư... đanh nhìn..."
Giang Trục Thủy thở dài, buông cô ra, đánh một gậy sau đó hỏi Lâm Tư Tư: "Cái âm thanh đó em nhớ rõ không? Ngày đó nghe được có phải là âm thanh này sao?"
Nói xong đánh một gậy.
Lâm Tư Tư cau mày, nhắm mắt lại nghe anh đánh bóng, lắc đầu nói: "Không phải, không phải âm thanh này."
San San không hiểu gì cả hỏi: "Hai người đang làm gì?"
Giang Trục Thủy cười nói: "Anh đang khiến cô ấy nghe một tiếng động."
Ngày hôm qua anh mang theo Tư Tư nghe rất nhiều âm thanh, nhưng vẫn chưa nghe ra được tiếng động mà bọn họ đang tìm, ngay sau đó anh lại nghĩ đên âm thanh của những trái bóng.
Ba người sau đó kéo nhau đến tiệm bowling, nghe xong một chút cũng không phải âm thanh này.
San San mặc dù tò mò nhưng nếu bọ họ không nói, cô sẽ không hỏi.
Nhưng khi Tư Tư đi vệ sinh một lúc, Giang Trục Thủy thở dài nói: "Chúng ta đi tìm âm thanh đó, mong muốn tìm được hung thủ sớm."
"Chuyện gì?"
"Tư Tư bị người ta cường bạo, sau đó chụp những tấm ảnh đe dọa phải đem cổ phần của Lâm gia mang ra. Mà lúc đó cô ấy bị bịt mắt, nghe cô ấy nói có nhớ một âm thanh, anh nghĩ muốn đưa cô ấy tìm âm thanh kia."
San San căm phẫn nói: "Sao lại có chuyện như vậy chứ? Sao lại có kẻ ác như vậy?"
Giang Trục Thủy buồn bã nói: "Không biết, chuyện này do một tên đầu sỏ gây nên, tên đó có mang một chiếc mặt nạ hình con bướm."
"Mặt nạ con bướm?" San San sửng sốt, trong đầu suy nghĩ qua việc này, phảng phất như đã từng nghe qua.
Lúc này Lâm Tư Tư trở ra từ nhà vệ sinh, Giang Trục Thủy nói nhỏ: "San San, chuyện này chỉ có mình anh nói em nghe, cô ấy ngại nhiều người biết chuyện của mình"
"Em hiểu rõ." San San gật đầu đồng ý, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về việc chiếc mặt nạ con bướm đó.
Ba người đến vách tường hình cầu, bắt đầu đánh mạnh vách tường cầu.
Bang bang một âm thanh vang lên rất có tiết tấu, Lâm Tư Tư sắc mặt thay đổi, tựa như nhớ tới một cái gì đó.
Qua hơn một tiếng đồng hồ một tiếng hét kinh hãi vang lên "A!"
Giang Trục Thủy thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu về phía San San, đã thấy cô ngẩn người mở mắt, đứng chết lặng vội hỏi: "San san, em sao thế?"
← Ch. 104 | Ch. 106 → |