Cởi quần!
← Ch.073 | Ch.075 → |
" Ngô......"
Tiết San San một phen tức giận mắng, đều bị nụ hôn của anh làm cho nuốt vào trong miệng.
Lúc này đây, môi của anh thật nóng bỏng.
Cô biết đây là bởi vì phát sốt, nhưng...... Có lẽ nguyên nhân làm cho dạng nóng bỏng này, làm cho cô lần đầu tiên có có cảm giác tốt đẹp, cả người đều nhũn ra, mềm như nước, giống như bùn......
Thật lâu sau, anh buông cô ra, cô cũng trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, lại không biết chính mình mắng đến thế nào, chỉ có thể oán hận nhìn anh.
Anh lại thoải mái cười nói:" Thế giới rốt cục im lặng."
Đáng giận! Cô nắm lên một đống thuốc, đó là cô vừa rồi đáp lại anh, có hạ sốt có giảm nhiệt, một phen nhét trong miệng anh:" Em cho anh cười, cho anh cười......"
Anh bị nghẹn liền ho khan, cô oán hận cầm cái chén qua.
Nhìn bộ dáng anh uống nước rầm rầm, cô mặt ủ mày cau.
Bọn họ coi là dạng gì?
Tình nhân? Nhưng bọn họ căn bản không có hứa hẹn yêu đương với đối phương.
Kẻ thù? Nhưng cô lại vi phạm nguyên tắc của mình đi cứu anh.
Bạn bè? Nhưng cô sẽ vì anh mà đau lòng, ở trong nụ hôn của anh trầm luôn.
Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì? Cô nghĩ không ra, nghĩ không ra.
Giống như hai dây leo quấn lấy nhau mà sinh tồn, thoát không được vận mệnh trói buộc, cứ như vậy quấn nhau, bài xích, oán hận lẫn nhau lại hấp dẫn lẫn nhau......
" Anh biết anh dang dấp không tồi, nhưng em cũng không cần nhìn anh chằm chằm như vậy?" Anh đã uống thuốc xong, đem cái chén đặt ở một bên.
Thực ngạc nhiên, anh sẽ không ở ngoài đùa kiểu này, lấy biểu hiện hiền hoà của mình, mê hoặc đám nữ nhân ngu ngốc. Nói lý ra anh đều là lạnh như băng, hoặc là bá đạo.
Cô có chút không hiểu người nào mới là người thật của anh, có lẽ nhân sinh chính là như vậy, thật thật giả giả, mọi chuyện thị phi, lại có ai có thể nói được rõ ràng?
Thở dài, cô đem khay thức ăn lại:" Đói bụng không, ăn một chút gì đi!"
Anh lắc đầu, một tay anh nắm vào lòng, thanh âm trầm thấp gợi cảm khàn khàn:" Anh muốn ăn em trước......"
Ngực của anh thực nóng, hai tay nóng hỏi, cô bị anh làm cho hòa tan. Không biết từ lúc nào, thân thể của cô chậm rãi biến hóa, cô từ lúc đầu bài xích anh, đến nhượng bộ anh, lại đến chấp nhận anh, hiện tại cư nhiên chủ động đón ý của anh.
Trong không khí che kín hương vị tình dục......
Cô cố gắng làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, nhíu mày nói:" Anh điên rồi, anh còn sốt! Vết thương cũng không tốt!"
Nghĩ tranh anh ra, thật không nghĩ tới bàn tay anh khí lực lớn như vậy, bất đắc dĩ, chỉ đành phải ở trên miệng viết thương bấm một cái.
Anh hút một khí lạnh, thế này mới buông cô ra, nhíu mày nói:" Tay em thật mạnh."
" Đáng đời, em học Taekwondo!" Cô trừng mắt nhìn anh, trong ngực phập phồng dần dần khôi phục lại.
Anh lại cười lạnh:" Taekwondo của em, đến khi cần dùng lại không thấy đâu."
" Anh......" Cô nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, cắn răng nhìn anh:" Anh đừng xem thường em!"
Anh cười khẽ:" Ở trong mắt anh, mấy đòn đó bất quá chỉ là khoa chân múa tay, nếu có sung thật, em nhất định sẽ chạy trối chết."
Cô tức giận muốn phun máu:" Vậy anh lợi hại, anh lợi hại thế sao lại bị trúng đạn?" Nói xong cô liền hối hận, từ lúc anh tỉnh lại, những chuyện hôm qua bọn họ đều không nói, cô không nên nhắc lại.
Anh giận tái mặt:" Là lão hồ li kia gian trá, dùng vôi bắn vào mắt anh."
San San không thèm nhắc lại, yên lặng ăn cơm.
Anh chỉ ăn vài miếng, cô khuyên nhủ:" Anh ăn nhiều một chút, ngày hôm qua anh chảy rất nhiều máu, không bổ sung một chút sao được?"
" Một chút máu như vậy coi là gì." Anh thản nhiên nói:"Anh có lần bị đứt động mạch chủ, máu xém chút nữa đã hết, còn không phải vẫn sống ót sao."
Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai cô l;ại rất rung động.
Cô không biết anh cuối cùng cũng thừa nhận đau khổ, cho tới bây giờ cũng không biết.
Nhìn anh vết thường đầy mình, có lẽ kia mỗi một vết sẹo kia, đều có khả năng bọn họ sẽ không gặp lại nữa. Cô đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dữ tợn kia.
" Thực xin lỗi, anh nhất định là chịu khổ rất nhiều."
Anh thở dài:" Ai cũng cho anh là hạnh phúc, có thể làm con nuôi Lâm gia, nhưng bọn họ không biết, anh có vị trí ngày hôm nay là do vận mệnh đánh đổi. Nếu không phải anh......"
Anh muốn nói cái gì, nhưng lại ngừng, trong ánh mắt anh có một cổ hận ý lạnh như băng.
Cô cúi đầu, cũng không có nhìn lãnh liệt ánh mắt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh:" Đáp ứng với em, về sau không nên làm những chuyện nguy hiểm này nữa."
Giờ khắc này, thanh âm của cô rất mềm mại, giống như lông vũ mềm mại phất động trái tim của anh. Làm cho anh không khỏi nhớ tới nụ cười mười năm trước của cô bé ngây thơ.
Vì sao, cô luôn là người lại chạm vào vết thương của anh?
Nhưng mười năm này, anh không thể quay đầu lại được.
" Nha đầu ngốc!" Anh cười nói, trong mắt lại tràn ngập hung thần:" Anh hiện tại đã là phó tổng tài Lâm thị, anh đã không cần phải mạo hiểm. Lần này, chỉ là ngoại lệ. Về sau, sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa, không bao giờ nữa...... Con đường về sau, anh sẽ đi tốt hơn, vững hơn......"
Anh muốn trả thù, muốn lấy lại những thứ mình đã bị lấy đi, anh muốn làm những người làm anh thương tổn sẽ phải trả giá!
San San nghĩ đến anh đã đáp ứng mình, rất vui mừng.
Hai người như vậy ở chung với nhau, cô mới phát hiện quần của anh còn ẩm ướt.
Cô gõ đầu mình: Cô thật sự rất sơ ý, tối hôm qua cư nhiên để cho anh mặc quần ướt sũng đi ngủ, sao lại không thể không phát sốt!
" Anh cởi quần ra đi!"
Anh chỉ một thoáng ngây ngẩn cả người, cô khi nào chủ động như vậy?
Cởi quần......
Nhìn anh vẻ mặt khác thường, cô hiểu được điều gì, mắc cỡ đỏ mặt dậm chân:" Anh là tên sắc lang, anh suy nghĩ lung tung gì đấy! Anh mau cởi quần ra, em tìm cho anh cái quần sạch khác!"
Cô nói xong xoay người đi đến tủ quần áo, trong khách sạn có chuẩn bị sẵn quần ngủ.
Đem hộp đò ngủ lấy ra, bỗng nhiên phát hiện trong góc tủ quần áo có một cái túi plastic màu đen.
Đây là cái gì? Cô kỳ quái cầm lấy, thấy bên trong có một mặt nạ hình con bướm cùng với một tờ giấy.
Đây là của anh sao?
Mặt nạ hình con bướm...... Đẹp quá......
———————————————-
Tin tức Smith bị giết đến Trung Quốc.
Lão gia tử tức giận phi thường, Smith với hắn mà nói chính là nước Pháp, mọi chuyện ở Pháp hắn ta lo hết thảy! Quan trọng hơn, là trong tay hắn đang nắm giữ danh sách kia, đó là danh sách bảo mệnh của hắn, là thứ quan trọng hắn để lại cho Tường nhi cùng Tư Tư!
" Chuyện này nhất định phải điều tra rõ, gần đây có ai tiếp xúc với hắn đều phải tra rõ, còn có cổ phần công ty trong tay hắn, chúng ta nhanh chóng mua lại!"
Hắn nhanh chóng phân phó Lâm Tường, trầm tư một lát lại nói:" báo cho tất cả khu đổng sự, ba ngày sau đi Luân Đôn họp!"
" Vâng, con đi làm ngay." Lâm Tường lau mồ hôi trên mặt, rồi đi ra ngoài.
Máy fax truyền tới tin tức mới nhất từ Hawaii.
Hắn nhìn hang chữ cuối cùng, cau mày.
"...... Manh mối duy nhất là, người trước khi chết trên mặt đất dùng máu của mình vẽ một hình."
Hính vẽ phía dưới, là hình chụp được.
Hắn nhìn kỹ hình kia, đây là......
Con bướm?
—————————————————
" Con bướm đẹp quá......"
San San tán thưởng nói, cầm lấy cái mặt nạ kia, nhịn không được đeo ở trên đầu.
Lại nghe đến thanh âm kích động của Luật Hạo Thiên vang lên:" Em làm gì!"
Anh nhảy mạnh xuống giường, đoạt lấy cái mặt nạ cô đang cầm.
Anh động tác thô lỗ làm cô sợ hãi, nhưng giây tiếp theo, cô vẻ mặt lại đỏ bừng, cả kinh kêu lên:" Ai nha! Anh, Anh như thế nào không mặc quần!"
Anh buồn bực nói:" Là em làm cho anh cởi ra!"
" Mặc vào nhanh lên!" Cô việc đem áo ngủ ném lên người anh, xoay người sang chỗ khác.
Anh liền nhanh mặc quần áo, cô thấp giọng hỏi:" Cái mặt nạ kia là của anh sao?"
" Ừ." Anh trầm giọng nói:" Nhưng em không thể mang nó!"
" Nga......" Cô không hỏi hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là cảm thấy mặt nạ xinh đẹp như vậy, mang ở trên mặt của anh, nhất định sẽ rất đẹp?
← Ch. 073 | Ch. 075 → |