Đánh mất công việc
← Ch.002 | Ch.004 → |
Lúc Tiết San San tỉnh lại, đã là nắng chiều rực rỡ, ánh sáng chiếu vào làm chói mắt cô.
Trên giường hỗn độn, loang lổ nhiều điểm đều là dấu vết hoan ái, còn có trên người cô, vết máu đã khô chứng tỏ việc cô đã sa đọa.
Cô cứ như vậy bị nam nhân cầm thú ăn sạch...... Ủy khuất, nước mắt chảy xuống hai má.
Gian nan theo trên giường đứng lên, hạ thân cảm thấy đau đớn, nhìn lên đầu giường là một sấp tiền mặt.
Cô giật mình, nghĩ rằng đây là tiền mình bán thân a! Thật sự là buồn cười, nhớ tới tối hôm qua cô còn nói với Tiểu Phỉ, không cần vì nhất vạn kia mà đem chính mình bán đi, kết quả đem đó, người bán thân đó lại là cô.
Là cường bạo nhưng vẫn là tự nguyện, hiện tại đã không còn gì khác nhau, cô đã mất đi trong sạch, đã là chuyện không thể vãn hồi, nếu cô nhận được tiền, vốn không nên bận tâm cái gọi là tự tôn kia. Cô cần tiền!
Cầm lấy số tiền một vạn, thế nhưng lại có mười vạn!
Chị Khải Lâm không phải nói chỉ một vạn thôi sao?
" Ha ha, nguyên lai mình lại có giá trị mười vạn a!"
Cô tự giễu đem tiền nhét vào trong túi, số tiền rất lớn, làm cho cô nhét vào túi không hết.
Tiền rớt ra ngoài, cô xoay người lại kiểm, lại nhìn đến một chiếc cúa áo bị văng ra.
Đây là một cái cúc áo màu bạc kim, thật nặng, thực sang trọng, nhưng là mặt trên cũng không có dấu hiệu gì, hẳn là làm quần áo theo yêu cầu.
Cô cắn chặt răng, lặng lẽ đem cúc áo nhặt vào rồi đứng lên......
——————————————-
Buổi tối Tiết San San đi vào KTV, Tiểu Phỉ chạy lại bắt lấy cô lo lắng hỏi:" Ngày đó rốt cuộc sao lại thế này a? Bọn họ đem cô bắt đi, có hay không đối với cô a?"
" Không có việc gì." Tiết San San thản nhiên nói:" Bọn họ tưởng tôi là cô, tôi liền nói rõ ràng, bọn họ liền đem tôi thả ra."
" Ai u...... Làm tôi sợ muốn chết!" Tiểu Phỉ vỗ ngực:" Bọn họ thật sự buông tha cô? Kia bọn họ có thể hay không tìm tôi tính sổ?"
" Sẽ không, bọn họ nếu tìm cô tính sổ, ngày hôm qua đã đi rồi." San San an ủi nói:" Tốt lắm, đừng nữa lo lắng, mau làm việc đi!"
......
Trong phòng, những khách nhân uống rượu đánh bài, còn có một số người ca hát, một mảnh ồn ào, Tiết San San cảm thấy túi quần di động vang lên, cô vừa thấy là Chí Nam gọi tới, nói xin lỗi, đi ra ngoài.
" San San, cậu ở nơi nào? Như thế nào lại ầm ỹ như vậy?"
Tiết San San không đem việc cô làm việc ở đây nói cho cậu ấy, sợ cậu lo lắng, vì thế có lệ nói:" Nga...... Bọn nữ sinh chúng mình mở party."
" Phải không? Mình cũng không thể được tham gia a?"
" Không cần!" San San cả kinh nói:" Không...... Đây là chỗ của bọn mình, chỉ có nữ sinh, nam sinh không thể tiến vào......"
" Như vậy a......" Chí Nam thất vọng nói:" Được rồi, vậy cậu hảo chơi vui vẻ đi, tối nay mình lại gọi tới."
Tiết San San thở phào một hơi, cắt đứt điện thoại, đang muốn trở về phản thời điểm, chợt nghe đối diện ghế lô loáng thoáng truyền đến con gái thét chói tai.
"...... Các ngươi đừng chạm vào tôi a! Tôi chỉ là người hầu, tôi không phải tiểu thư...... A, cứu mạng a......"
Hình như là tiếng của Tiểu Phỉ, rất nhanh lại nghe thấy tiếng bình rượu bị đập, cô cố không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào, bị trưởng ca ngăn lại:" Cô làm gì?"
"Chị em của chúng ta bị khách nhân khi dễ, tôi đương nhiên muốn vào ngăn cản!"
" Hồ nháo! Đây đều là người có mặt mũi, đắc tội bọn họ, chúng ta sẽ sống không nổi đâu!"
" Tôi mới mặc kệ bọn họ có phải hay không có uy tín danh dự, tóm lại khi dễ chị em của tôi là không được!"
Tiết San San nói xong lui ra phía sau vài bước, bay lên một cước đá vào cửa, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cánh của lập tức được mở ra.
Cô liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Phỉ khống khổ nằm trong lòng của mấy tên khách kia, đáng thương, quần áo đã bị xé rách.
Cô giận dữ, xông lên đá văng cái tên dã thú kia, nam trưởng ca bước lên phía trước ngăn cản, cô cởi áo khoác lên người Tiểu Phỉ.
"Cô ta là ai? Con mẹ nó thật kiêu ngạo!" Cái tên mập mạp kia đứng lên:" Ngay cả cục trưởng cũng dám trêu, chán sống rồi sao?"
" Phi! Các ông mới là đồ biến chất, xã hội sâu mọt!"
" Cô nói cái gì? Cô cư nhiên còn dám mắng chửi người?"
" Tôi không chỉ mắng chửi người, tôi còn đánh người đấy!"
Tiết San San không hề dong dài, sử dụng bản lĩnh nhiều năm học quyền đạo của mình, dũng cảm tiến tới ......
" Tiết San San, cô bị đuổi việc."
Đối mặt với đống hỗn độn, quản lí tức giận quát San San.
Cô chưa nói cái gì, kỳ thật lúc cô xông vào đây đã đến kết quả này, nhưng là cô không hối hận, cô không có khả năng nhìn chị em mình bị người khác khi dễ.
Cũng không quay đầu lại liền hướng ra phía ngoài đi đến, Tiểu Phỉ đình ngừng khóc, nhìn quản lí, cắn răng nói:" Tôi...... Tôi cũng không làm nữa."
Đi trên đường, tiểu Phỉ áy náy nói:" Thực xin lỗi, San San, là do tôi hại cô."
" Đừng nói như vậy, kỳ thật làm công việc này sớm hay muộn sẽ có nguy hiểm, cũng may hiện tại chúng ta đều bị cuốn gói, về sau tìm một công việc nào chính đáng chút đi, cho dù ít tiền, nhưng cũng là một chỗ tốt."
" Ân." Tiểu Phỉ khóc gật đầu:" San San, cô tính toán đến đâu rồi?"
" Tôi còn chưa nghĩ ra, đi từng bước tính từng bước đi!"
Trở lại ký túc xá, Tiết san San nhìn trần nhà ngơ ngác sững sờ.
Cô đã có mười ba vạn, khoảng cách với ba mươi vạn, còn kém thật nhiều. Hiện tại lại đánh mất công việc, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cầm lấy tấm ảnh đầu giường, trong ảnh là một cô bé mười ba tuổi đáng yêu đang dựa vào một người đàn ông trung niên, vẻ mặt đều là hạnh phúc cùng ngọt ngào.
" Cha...... Con nhất định sẽ cứu cha, mặc kệ như thế nào, con cũng sẽ không lùi bước!"
← Ch. 002 | Ch. 004 → |