Vay nóng Tinvay

Truyện:Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 081

Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Trọn bộ 139 chương
Chương 081
Chuẩn bị trò chơi cho các người
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Lazada


Tiết San San ngơ ngác nhìn bóng dáng đi xa kia, Luật Hạo Thiên, anh vì sao lạnh lùng như vậy?

Mỗi lần nhìn đến anh, cô đều đọng lại một tia hy vọng, hy vọng anh liếc nhìn cô một cái, kêu tên của cô, chẳng sợ nói vài câu vô tình, làm cho cô cảm nhận được anh vẫn để ý cô.

Nhưng mỗi một lần, anh đều như vậy, dùng thái độ thờ ơ, đánh tan ước mong của cô.

Vừa rồi lúc Giang Trục Thủy hôn của cô, anh rõ ràng thấy được, nhưng phản ứng của anhphản ứng làm cho cô tâm lạnh.

Cô từng nghĩ đến anh coi cô như đồ chơi, nhưng chuyện ởHawaii, làm cho cô có một loại ảo giác, anh đối cô là có cảm tình.

Nhưng...... Hiện tại cô hiểu được, kia thật là một loại ảo giác.

" San San......" Giang Trục Thủy sâu kín nói:" Em trách anh sao? Vừa rồi, anh xem thấy hắn đi ra, nhưng vẫn hôn em, anh là cố ý. Bởi vì anh muốn cho hắn biết, hắn không cần em, còn có rất nhiều người muốn em."

Tiết San San nghe lời này, không biết sao trong mắt bỗng nhiên một trận đau nhức, nước mắt mạc danh kỳ diệu liền hạ xuống.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt của cô làm ướt vạt áo của mình.

" Vậy không ngại thử, để cho anh theo đuổi em, được không?"

Tiết San San vùi đầu ở trước ngực anh, tim đập trầm ổn làm cho cô dần dần bình tĩnh trở lại.

Không bằng quên mất người kia, hết thảy một lần nữa bắt đầu!

Cô nhắm mắt lại, buồn bã nói:" Được."

Giang Trục Thủy là một người đàn ông tốt, cô còn điều gì phải lo lắng? Cô nguyện ý quên hết thảy, thử đón nhận anh.

———————————————————-

Luật Hạo Thiên đi vào công ty, Lâm Tường giữ chặt anh nói:" Làm sao bây giờ? Bên Pháp đã xảy ra chuyện."

" Làm sao vậy?" Luật Hạo Thiên không nhanh không chậm nói:" Đại thiếu gia đừng nóng vội, có chuyện chậm rãi nói."

" Tôi như thế nào có thể không sốt ruột?" Lâm Tường vẻ mặt đau khổ nói:" Cha giao 10% cổ phần ở bên đó cho tôi, nhưng hiện tại bên kia nói cho tôi biết, 10% công ty cổ phần căn bản không chuyển được!"

" Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

" Không biết! Ai, làm sao bây giờ, cha hiện đang họp ở Luân Đôn, có nên nói với ong ấy không?"

" Ngàn vạn không nên!" Luật Hạo Thiên nghiêm mặt nói:" Lão gia họp ở Luân Đôn, khẳng định rất nhiều chuyện phiền lòng, chuyện này cậu không nên làm phiền ông ấy, ."

" Nhưng...... Chuyện lớn như vậy......"

" Lão gia đem chuyện lớn như vậy giao cho cậu làm, khẳng định là muốn khảo nghiệm một chút năng lực của cậu, nếu như lúc này sợ đầu sợ đuôi, lão gia nhất định sẽ rất thất vọng về cậu."

"...... Vậy làm sao bây giờ? Tôi không nghĩ làm cho ông ấy thất vọng, cha trước khi đi bảo tôi có việc thì tìm Giang Trục Thủy thương lượng...... Tôi tìm anh ấy hỏi một chút!"

Lâm Tường nói xong cầm lấy điện thoại, Luật Hạo Thiên cầm lấy tay hắn.

" Đại thiếu gia, cậu muốn dựa vào lão gia cùng Giang luật sư sao?"

Lâm Tường sửng sốt một chút, nhìn anh:" Tôi cũng không muốn, nhưng......"

" Đại thiếu gia, có câu tôi không biết nói với cậu không?."

" Anh nói đi!"

Luật Hạo Thiên khóe miệng khơi mào một tia không làm người phát hiện mỉm cười:" Tôi cảm thấy, lão gia đối Giang Trục Thủy tín nhiệm hơn đại thiếu gia."

Lâm Tường trầm tư một chút, thở dài:" Đúng vậy, cha vẫn rất tín nhiệm anh ta, Lâm Giang hai nhà là thế giao, lúc trước chú Giang vì giúp cha, thậm chí nhường công ty của mình, cho nên cha chưa từng xem người của Giang gia là người ngoài."

" Vừa tựa như lần này, dù sao cậu mới là đại thiếu gia Lâm thị, lão gia đối sự tín nhiệm của anh ta hơn cậu, tiếp tục như vậy, đến lúc đó không biết cậu là đại thiếu gia có ngày sẽ phải nghe theo anh ta."

Nghe Luật Hạo Thiên nói, Lâm Tường dần dần nhíu mày:" Tôi chưa bao giờ muốn làm đại thiếu gia này, tôi căn bản không hpwj với việc này."

" Nhưng mệnh của cậu là đại thiếu gia của Lâm gia, đây là mệnh của cậu, cũng là trách nhiệm của cậu, cậu phải muốn gánh vác sứ mệnh này!"

" Ai, anh nói đúng, tôi không thể trốn tránh."

" Cậu phải tin tưởng chính mình, đây là một lần cơ hội, là cơ hội chứng minh thực lực của mình cho lão gia biết, cậu làm tốt, làm cho lão gia biết, cậu không thua kém gì Giang Trục Thủy."

" Tôi thật sự có thể chứ?"

" Tôi tin tưởng cậu!" Luật Hạo Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn:" Đại thiếu gia, cậu nhất định sẽ làm tốt."

Lâm Tường cảm động nói:" Cám ơn anh, Hạo Thiên, không nghĩ tới anh lại ủng hộ tôi như vậy."

Luật Hạo Thiên mỉm cười:" Tôi sẽ vẫn ủng hộ cậu."

" Được, tôi đi chuẩn bị một chút, ngày mai phải đi Pháp, đem chuyện này điều tra rõ!"

" Tôi đây liền chúc đại thiếu gia thuận buồm xuôi gió, mã đến công thành!"

Luật Hạo Thiên trên mặt, một màn ý cười kia, chói hơn ánh mặt trời.

Giang Trục Thủy, Lâm Tường...... Đây chính là tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho các người một hồi trò chơi, hãy hưởng thụ cho tốt đi!

......

Mà lúc này Giang Trục Thủy, đang cùng Tiết San San hai người ở trên hồ chèo thuyền, thưởng ngắm cảnh đẹp xung quanh.

" Chỉ tiếc hoa sen đều cảm tạ nếu không mãn hồ xanh biếc, nhất định đẹp hơn." Giang Trục Thủy tiếc hận nói:" Là anh thổ lộ quá muộn."

Tiết San San nở nụ cười:" Năm nay không xem được, sang năm lại xem."

" Sang năm?" Anh nháy mắt nói:" Sang năm chúng ta còn có thể hai người cùng nhau xem hoa sen sao?"

" Vâng...... Không phải không cái kia khả năng, anh không phải thề son sắt nói muốn theo đuổi em sao? Chẳng lẽ anh không tin thực lực của mình?"

" Ha ha, Tiết San San em hiểu lầm, ý của anh là, sang năm, khả năng chúng ta sẽ không phải hai người, mà là ba người."

" Ba người?"

" Đúng vậy, còn có con của chúng ta." Anh cười xấu xa nói:" Chúng ta nắm chặt thời điểm, nói không chừng khi đó sẽ sinh được!"

Tiết San San mặt đỏ lên, mắng:" Anh không đứng đắn......"

Bỗng nhiên thân thuyền một trận đung đưa, cô dựa vào thuyền, cảm thấy một trận ác tâm.

" Làm sao vậy?" Anh quan tâm nói:" Say thuyền sao?"

" Không có việc gì, vừa rồi bỗng nhiên có chút buồn nôn, hiện tại tốt rồi."

Anh cười nói:" Mới nói có đứa nhỏ, em liền có biểu hiện này, nghe nói phụ nữ mang thai thường bị nôn!"

Một câu lơ đãng, làm cho trong long Tiết San San cả kinh.

Thấy cô sắc mặt dị thường, anh vội hỏi:" Ha ha, với ngươi hay nói giỡn đâuđùa với em thôi! Xem em, còn tức giận! Đi, mang em đi vườn bách thú xem con hổ!"

Một buổi chiều, anh mang cô đi dạo rất nhiều nơi, ở trên phố xá phồn hoa xem tiểu vật cổ quái, còn có mùi của đồ ăn vặt.

Cô thật sự vui vẻ, quên chuyện vừa rồi.

Ở đây thứa ăn rất ngon, giống như lúc còn bé, cha nắm tay cô cùng em gái, ở trên đường nhìn thấy món ngon nào đó, cha liền không chút do dự mà mua, nhưng là người học võ thuật, chỉ cần cha không chú ý, đồ ăn vặt trong tay cô sẽ bị em gái cướp đi, cho nên...... Cô mỗi lần đều ăn không đủ, ăn không đủ......

" Oa, nhìn nước miếng của em kìa, muốn ăn thì nói, anh mua cho em."

Giang Trục Thủy ha ha cười, mang theo cô vừa đi vừa ăn, còn cả mang lấy, bởi vì thật sự là ăn không vô nữa.

" Em thật là có thể ăn!" Anh lắc đầu thán phục:" Dạ dày của em còn chứa nổi sao?"

Cô cư nhiên khóc, ôm cổ anh nói:" Em rất vui vẻ, rất vui vẻ...... Bởi vì em đang được dạo phố, một ngày vui vẻ nhất."

Anh sửng sốt một chút, sủng nịch lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

" Còn tưởng rằng em là người mạnh mẽ, nguyên lai chỉ là một đứa nhỏ...... Ha ha, từ hôm nay trở đi, anh mỗi ngày đều đem đến sự vui vẻ cho em."

Cô nức nở:" Trục Thủy, vì sao lại đối tốt với em như vậy?"

" Bởi vì anh muốn theo đuổi em thôi! Không đối tốt với em, em như thế nào ngoan ngoãn chấp nhận anh?"

Cô nghĩ nghĩ nói:" Vậy chờ anh theo đuổi được em, còn có thể đối tốt với em nữa sao?"

" Đương nhiên."

" Em đây đồng ý, chúng ta kết giao đi." Nữ nhân không phải là muốn tìm người nam nhân đối tốt với mình sao? Người đàn ông này tài mạo song toàn, tính cách ôn hòa, đối cô lại tốt như vậy, người như vậy tìm đâu ra?

Anh cũng không vui:" Em đừng nhanh đồng ý như vậy! Anh vừa mới bắt đầu theo đuổi, em nhanh như vậy liền bại trận, anh sẽ không có cảm giác đạt được thành tựu."

" Cảm giác thành tựu?" Cô lại tức giận lại buồn cười:" Em đây muốn nhìn anh như thế nào theo đuổi em!"

" Yên tâm, nhất định sẽ không cho em thất vọng."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-139)