Vay nóng Homecredit

Truyện:Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 101

Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Trọn bộ 139 chương
Chương 101
Mời anh xuống núi
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Lazada


"Em sẽ không sợ con bé cướp mất anh sao?"

Luật Hạo Thiên nói một câu khiến cho San San sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: "Anh cũng không phải là một chiếc giầy xinh đẹp, con bé nói cướp thì cướp đi"

"Người cũng có thể bị cướp đi, người bạn cũ trước đây không phải bị con bé đoạt đi rồi sao?

"Em trước kia.... ? Anh thế nào mà biết?"

"Anh nghe chính con bé nói?"

" Nha đầu chết tiệt này, cái gì cũng nói với anh......" San San oán giận nói:" Kỳ thật anh cũng không phải không biết, con người của em, nếu thật sự em để ý món đồ gì, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tặng cho người khác."

"Anh hiểu rõ." Anh buồn bã nói, ôm chặt lấy cô: "Nhưng mà, anh xem em một bộ không quan tâm lắm đến chuyện đó, giống như anh có bị cướp đi thì cũng như nhau".

Nở nụ cười trên môi: "Anh ngày hôm nay sao lại lắm lời như thế hả?"

"Anh chỉ sợ em không cần anh nữa". Anh thở dài

"Em làm sao lại không cần anh?" San San vừa tức giận vừa buồn cười, ôm lấy cổ của anh: "Em cho dù không cần thế giới này, cũng sẽ không bao giờ không cần anh"

Anh trong lòng rung động, sau đó hôn cô. Một trận triền miên qua đi, anh nói với cô: "Đám cưới lâu như vậy, chưa từng mang em đi hưởng tuần trăng mật, anh là một người chồng rất tệ phải không?"

"Sao lại như vậy chứ? Là em bận quá nên không có dành thời gian cho anh."

"Vậy em có thể rời công việc của Lâm gia được rồi"

"Em nếu bỏ việc thì ai sẽ lo cho gia đình?"

"Anh!" Anh vỗ vỗ ngực: "Bản thân anh là đàn ông, ngay cả vợ mình mà nuôi không nổi vậy có còn coi là đàn ông không?"

San San nở nụ cười: "Thân thể của anh còn chưa bình phục, anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa"

"Nhưng mà em đang mang thai, anh không muốn em lại đi làm công việc vệ sĩ kia, rất nguy hiểm, có khả năng tổn thương cao."

"Nào có nhiều nguy hiểm như vậy? Em chỉ bất quá bảo vệ Tư Tư mà thôi, yên tâm!"

"Em đi cùng cô ấy, chủ yếu là nhìn cái tên Giang Trục Thủy, anh sợ hắn ta đoạt mất em."

San San bất đắc dĩ nói: "Anh đừng nghĩ ngợi lung tung có được không? Tương lai hai người bọ họ sẽ đám cưới, Trục Thủy với Tư Tư quan hệ rất tốt."

————————

Trục Thủy thực sự đối với Tư Tư rất tốt, không có một người đàn ông nào có thể giống như anh ấy vậy, đội mũ xanh còn có thể cười đến mức giống như cây đón gió xuân thực sự. Thế giới này tựa hồ không có gì có thể làm anh tức giận, anh vẫn luôn như vậy, tính tình của anh giống như mặt biển phẳng lặng, ôn hòa như vậy, khoan dung như vậy.

Trong đám cưới, tay anh luôn nắm tay cô dâu, thong dong bước đi, trên miệng nở nụ cười ấm áp làm điên đảo mọi người.

Lễ cưới này khiến thế giới biết được thực sự trên đời này tồn tại một người đàn ông ôn nhu như vậy, mọi người bắt đầu so sánh anh và Luật Hạo Thiên như nhau.

Ngày hôm sau trên báo chí với tựa đề thật rõ ràng là những tấm hình Giang Trục Thủy trong đám cưới hai bên trái phải với dòng chữ lớn: "Tuổi trẻ tài năng Giang Trục Thủy có triển vọng thay thế địa vị con nuôi nhà Lâm gia là Luật Hạo Thiên."

Lần xuất bản này cũng xuất hiện hình ảnh Luật Hạo Thiên đối nghịch, trong ảnh cưới chụp tấm hình anh nắm tay Tiết San San, trên mặt thần sắc lãnh đạm kế bên có một dòng chữ với lời viết: "Luật Hạo Thiên nghèo khổ, ngày xưa không có phong thái." Phó Lan Thượng viết: "Ngày trước con nuôi Lâm gia oai phong một cõi, bây giờ mất trí nhớ thất tài vô dụng mất địa vị cùng một cô gái bình dân yêu nhau."

Mở một tạp chí ra, Hàm Nhã tức giận đến mức cao trào, giận giữ nói: "Thật ăn hiếp người! Bọn họ có thể nào lại viết như vậy chứ?"

Nhìn Luật Hạo Thiên cùng Tiết San San vẻ mặt bình thản như không có gì cô không bỏ qua: "Chị, chồng của chị bị người ta bôi nhọ, chị cũng không tức giận sao?"

San San cười nói: "Có cái gì phải tức giận, bọn họ gì mặc kệ bọn họ, chúng ta như thế nào thì tự mình biết mình." Nói xong đem trái táo đã gọt vỏ mang đến cho Luật Hạo Thiên.

Anh cắn một miếng lớn trong miệng, dịu dàng tình cảm ngọt ngào nhìn San San: "Chỉ có điều báo chí viết tất cả là sự thật sao, anh quả thực đúng là hai bàn tay trắng chẳng lẽ không khiến người ta viết sao?"

"Trời ơi, các người, các người.... Rõ là tức chết rồi!" Hàm Nhã nổi điên lên đem tờ báo xé nát ra, chợt nghe chuông cửa vang lên.

Mưa lớn như vậy, người nào còn đến chứ?

San San vội vàng đi mở cửa, sững sờ đứng ở cửa.

"Lão gia?"

"Ha ha, thế nào? Không chào đón ta sao?" Lâm Bạc đứng ở cửa vừa cười vừa nói.

"Không phải .... Mời ngài vào."

Đem lão gia tử vào trong phòng khách ngồi xuống, sau đó mời em gái và cha đi lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó ba người bắt đầu nói chuyện về bài báo.

Lão gia tử: "Đi thẳng vào vấn đề đi, ngày hôm nay ta tìm đến Hạo Thiên trở về giúp ta"

Hai người đồng thời sửng sốt, San San vội hỏi: "Nhưng mà anh ấy đã mất trí nhớ, anh ấy có thể làm cái gì đây?"

"Thực ra không dám dấu diếm, từ khi Hạo Thiên mất trí nhớ về sau, có giữ lại một cái sạp, trước đó chưa từng bàn giao tốt, rất nhiều chuyện đều phải sắp xếp lại từ đầu. Cũng may có Trục Thủy giúp hiện tại đã trở lại bình thường."

Lão gia tử nhíu mày nói: "Nhưng mà có một số việc Trục Thủy không thể thay thế được, con cũng biết ta không muốn chuyện làm ăn gặp chuyện xấu, có một vài chuyện làm ăn đều do một tay Hạo Thiên xây dựng lên, nhiều thế lực do nó bồi dưỡng, những ... tên thối tha đó căn bẳn không nghe ta, ý của ta chắc cô đã hiểu?"

San San hiểu rõ ý ông già đó nói đến chính là tổ chức Hắc đạo, chuyện làm ăn đều do tổ chức này, nhất thời biến sắc: "Lão gia, xin lỗi, tôi nghĩ, chúng tôi không thể giúp ngài."

Cô nhìn Luật Hạo Thiên: "Anh ấy hiện tại đã mất trí nhớ, tôi cũng không cho rằng đây là chuyện xấu, bởi vì tôi không muốn anh ấy tham gia lại, đó là những chuyện nguy hiểm đã xảy ra trong quá khứ. Lão gia, anh ấy cuối cùng cũng là con nuôi của ông, mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng có một chút thâm tình, chẳng lẽ ngài sẽ không muốn anh ấy có được một cuộc sống bình thường được sao?"

Lão gia tử trầm ngâm chốc lát liền thở dài nói: "Az! Cô nói đúng, nhưng sự tình hiện tại có chút phiền phức... Như vậy đi, ta chỉ cần nó giúp ta hai ngày chấn chỉnh, chờ ta tập hợp lại, sau đó nhất đinh đem nó trở về, như thế nào?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-139)