Cảnh cáo
← Ch.007 | Ch.009 → |
" Hiện tại, hãy trả lời câu hỏi của tôi đi!" Anh lạnh lùng nói.
" Vấn đề gì?" Cô sửng sốt, sau một lúc lâu nhớ tới câu nói kia.
" Nga...... Tôi đang tìm việc, vừa vặn thấy Lâm gia tuyển vệ sĩ, cho nên liền......"
"Có rất nhiều việc cho cô làm, vì sao cố tình muốn chọn việc này?"
"Bởi vì......" Cô đương nhiên nói:"Bởi vì công việc này lương cao, còn có tiền thưởng, có ai không nguyện ý a!"
"Cô thật là vì tiền?" Anh hỏi cô:"Cô có biết hay không công việc này rất nguy hiểm? Cô muốn thời khắc bảo vệ đại tiểu thư, thời điểm tất yếu, thậm chí muốn hy sinh chính mình đến bảo hộ cô ấy, cô có thể làm như vậy sao?"
"......"
Việc này cô thật đúng là không nghĩ tới! Chẳng lẽ làm vệ sĩ thật sự nguy hiểm đến tính mạng? Nếu như gặp nguy hiểm, cô sẽ liều mình bảo vệ đại tiểu thư sao?
"Cô quả nhiên có mục đích khác!" Thanh âm của anh lạnh lùng, nói ra điều này, cô mờ mịt ngẩng đầu, không rõ anh vì sao lại nói như vậy.
Bỗng nhiên cằm có cảm giác lạnh lẽo, cô cảm thấy đau.
" Tôi đã xem hồ sơ của cô" Anh thản nhiên, phỏng đoán ánh mắt nhìn cô:" Tám năm trước cô được cô nhi viện nhận nuôi, cha ( nuôi) của cô - Tiết Đài Ân, năm năm trước, uống rượi say đâm chết người ta, bởi vậy mẹ của cô bỏ mặc cô, cho nên cô mười lăm tuổi chính mình bắt đầu làm công kiếm tiền, tôi nói đúng không?"
"...... Anh nói không sai, vậy anh nghĩ như thế nào?"
Tiết San San đẩy mạnh anh ra, việc mình bị người khac điều tra, cô thực chán ghét!
" Như thế nào?" Anh cười cười:" Nghe nói cô đổi vô số công việc, cô đã làm việc ở quán bar, đã làm phục vụ, đã làm gái tiếp rượu, thậm chí......"
Cái miệng của anh có một chút tà mị cười, dần dần tiến sát vào, thấp giọng nói:"...... Thậm chí còn đã làm gái lên giường."
"Anh nói bậy!" Cô kinh hoảng nói:" Tôi không có làm, tôi chưa làm qua gái lên giường!"
"Không có sao?" Anh từng bước tới gần phía trước:" Thật sự không có làm?"
Cô rút lui từng bước, nhớ tới cái đêm đáng sợ kia, còn có nam nhân đáng sợ đó, cô không khỏi cả người run run, thấp giọng nói:" Tôi...... Việc này với anh có quan hệ gì?"
" Tôi hiện tại là ông chủ của cô, đương nhiên là có quyền lợi biết toàn bộ về cô"
" Toàn bộ?" Cô nháy mắt có loại bị bác hết để qua ngọn đèn hạ bị hắn tùy ý xem xét sỉ nhục, cắn răng nói:" Luật tiên sinh, nếu anh đối tôi không hài lòng, có thể sa thải tôi, không cần nhục nhã tôi như vậy."
" Tôi không có đối với cô không hài lòng, càng không có nhục nhã cô, tôi chỉ là nói sự thật, chẳng lẽ...... Tôi nói không phải sự thật sao?" Anh lại tiến lên từng bước, đôi mắt có tia nguy hiểm...... Bỗng nhiên tay nhấc lên, đem cô đẩy ngã ở trên giường, cầm lấy tay cô.
" Cô rất giống loại người này, vì tiền đều có thể bán thân thể của chính mình, vì mười vạn kia cô cũng đã quên mất bản thân, chính là thân thế của cô thật sự rất phức tạp, không thể không làm cho tôi lo lắng......"
Cô hơi hơi nhíu mi, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, chịu đựng không cho chính mình bị ủy khuất mà rơi nước mắt.
" Như thế nào? Chẳng lẽ tôi nói oan cho cô?" Anh hơi hơi cúi người, moi lãnh khốc chạm vào cô, cô cảm giác cổ của mình bị chạm vào, giống như hơi thởtững quen biết, càng ngày càng nặng, dần dần bao phủ toàn thân cô......
Cô hít sâu một chút, dùng sức đẩy anh ra, lớn tiếng nói:" Tôi không phải kỹ nữ! Tôi cũng chưa từng vì tiền mà ra bán mình! Đúng vậy, tôi rất cần tiền, nhưng tiền của tôi chỉ dùng cứu người! Tôi không biết chính mình đã làm gì sai!"
Anh hơi hơi sửng sốt, thế nhưng nở nụ cười.
" Anh cười cái gì!" Cô tức giận quát.
" Không có gì, tôi tạm thời tin tưởng cô." Anh mỉm cười, lại khôi phục bộ dáng tao nhã ôn hòa kia, làm cho cô hoài nghi chính mình vừa mới nhìn thấy con người đáng sợ kia có phải là anh không.
"...... Vì sao?" Cô mờ mịt.
" Không có gì, nghỉ ngơi cho tốt đi!" Anh đi tới cửa, lại bỏ buông một câu:" Hy vọng cô hiểu được một điều, cùng Lâm gia đối nghịch, là không có kết cục tốt."
Tiết San San ngồi xuống trên giường, cảm giác lưng đã sớm ướt đẫm, vừa rồi...... Là ác mộng sao?
← Ch. 007 | Ch. 009 → |