Hỗn độn thánh thể
← Ch.06 | Ch.08 → |
"Mị nhi, ngươi không thể thiện lương như vậy. Bằng không về sau sẽ nhận thiệt thòi." Trên bàn cơm, Tuyết Trùng Dương ăn một ngụm đồ ăn, nhìn Tuyết Mị thấm thía nói. Tuyết Mị cúi đầu, bộ trạng thụ giáo, kì thật lại ở trong lòng cười đáp. Nàng thiện lương? Trên thế giới này vốn không có người âm trầm, nàng tuy rằng không phải cái người đại gian ác, nhưng tuyệt đối là một người có tư tưởng phúc hắc. Đối đãi với địch nhân là tàn nhân, đối đãi với bằng hữu là chân thành. Điều kiện tiên quyết là nàng nhận định bằng hữu. Kiếp trước nàng độc lai độc vãng, căn bản không có bằng hữu.
"Dương, ngươi là đang nói cái gì thế, chẳng lẽ còn muốn Mị nhi trở nên ác độc?" Thủy Liên Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Trùng Dương, chất vấn nói.
"Nguyệt, đương nhiên không phải, ta chỉ là..." Dưới con mắt cường hãn của thê tử, Tuyết Trùng Dương nhu nhu miệng như thế nào cũng nói không được nữa.
"Hừ, mau ăn cơm, một chút cũng đừng nói gì nữa." Thủy Liên Nguyệt nhìn trượng phu tức giận nói, thời điểm ánh mắt chuyển hướng tới tôn nhi, nháy mắt trở nên ngàn vạn dịu dàng, gắp một miếng thịt đến bát của Tuyết Mị, dịu dàng nói: "Mị nhi, ăn nhiều thịt một chút, như vậy bộ dạng mới mau lớn."
"Tạ ơn nãi nãi, gia gia, nãi nãi cũng ăn nhiều một chút." Tuyết Mị nhu thuận gật gật đầu, nàng cảm nhận được vợ chồng Tuyết Trùng Dương đối với nàng là sủng ái cùng quan tâm, làm cho nàng ấm áp trong lòng, cha mẹ kiếp trước của nàng đều không có yêu mến nàng như vậy. Cố nén suy nghĩ ẩm ướt, đối mặt với vợ chồng Tuyết Trùng Dương, thể hiện ra tươi cười thật tình nhất, như trăm hoa đua nở dưới ánh mặt trời, đẹp mắt lại xinh đẹp. Giờ khắc này, nàng hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới, sống cả đời.
Tuyết Trùng Dương cùng Thủy Liên Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh hỉ trong mắt đối phương; Mị nhi của bọn họ, chưa từng cười chân thật đến như vậy. Từ khi Tiên nhi cùng Tịch nhi mất tích, hắn vốn không có cười vui vẻ như vậy. Tuy rằng Mị nhi rất kiên cường, nhưng hắn dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử.
Bữa cơm trong bầu không khí ấm áp đã xong, đêm đó Tuyết mị liền đến Tiêu Dao các, nơi ở của phó thân thể này, một đêm hảo miên.
Ngày hôm sau, Tuyết Mị rửa mặt chải đầu xong, thấy sắc trời còn sớm, liền quyết định đến hậu viện luyện võ; ở hậu viện có một sân huấn luyện nhỏ, nơi này chỉ có người của Tuyết gia mới được vào, bên cạnh còn có một mảng rừng trúc xanh đậm, lúc trước, đây là địa phương mà Tuyết Mị thích nhất, nhưng hiện tại cũng không ngoại lệ, nàng vừa nhìn thấy phiến rừng trúc liền thích nơi này, nghe mùi gậy trúc thơm ngát, thưởng thức mọi đóa hoa nhỏ ở dưới rừng trúc, tâm tình Tuyết Mị trở nên rất tốt.
Luyện tập võ học của chính mình ở kiếp trước, thái dương đã muốn lên thật cao; lúc này, Tuyết Mị ngồi xếp bằng ở trong bụi hoa, sờ sờ ngón trỏ bên tay trái, nơi này cất giấu một chiếc nhẫn màu tím - thánh thần giới. Trừ bỏ chủ nhân, bất luận kẻ nào cũng đều không cảm ứng được sự tồn tại của hắn; trừ lần đó ra, Tuyết Mị còn nhận thức được bí quyết nhất thiên thượng cổ kỳ bí: bí quyết hỗn độn thánh. Bí pháp này vô cùng bá đạo, có uy lực vô thượng; bất quá muốn tu luyện bí pháp này phải là người có nguyên khí hỗn độn thánh thể.
Hỗn độn nguyên khí, là căn nguyên của thiên địa linh khí, có từ thời nguyên thủy khi thiên địa hỗn độn chưa mở. Sau khi Tự Bàn Cổ khai thiên tích địa, biến hóa mà ra. Theo lời bị đặt của con người là do một nữ tử danh xưng Nữ Oa đoạt được, mà nữ tử này sao đó cũng trở thành thánh thần hồng hoang đời thứ nhất, đứng trên cả thần, tên của nàng kêu Tử Y. Mười vạn năm trước, Tử Y thánh thần bị người ám hại mà ngã xuống. Hỗn độn nguyên khí cũng bởi vậy mà sa đọa thế gian.
Hỗn độn thánh thể gồm tất cả các loại thuộc tính: tức là đồng thời có kim, mộn, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi - bảy thứ thuộc tính. Mà phó thân thể này của Tuyết Mị đúng là hỗn độn thánh thể; không biết nên nói là vận mệnh đùa cợt, hay là thiên ý trêu ngươi, hỗn độn nguyên khí lại một lần nữa trở về trong tay của Tuyết Mị. Đương nhiên hiện tại Tuyết Mị cũng không biết, thẳng đến khi thành thần mới hiểu được.
Hiện tại, đối với phó thân thể này, Tuyết Mị là cảm thấy bất khả tư nghị (Không thể nghĩ được, lường được), thân thể của người này cư nhiên có đến bảy loại thuộc tính. Trong trí nhớ của phó thân thể này, nhân loại của thế giới này nhiều nhất cũng chỉ có thể có ba loại thuộc tính, xưng là thiên linh căn, thuộc loại yêu nghiệt vạn năm khó gặp, trên đại lục có thể thấy được người có loại linh căn này là vô cùng hiếm có, người như thế cũng là rất ít; chỉ có một thuộc tính, xưng là nhân linh căn, là loại bình thường. Linh căn loại này chiếm đại bộ phận trên đại lục; bất quá cũng có ngoại lệ, giống như có được hai loại thuộc tính đơn như phong, lôi, linh căn đơn độc nhất, xưng là biến dị linh căn, thành tựu về sau tuyệt đối không kém tu luyện giả có thiên linh căn.
Mà phó thân thể này của Tuyết Mị có được cả bảy thứ thuộc tính bất đồng, có nói ra cũng không ai tin đi. Dù sao bảy thứ thuộc tính này tương sinh tương khắc lẫn nhau, thử hỏi bảy thứ thuộc tính này sao có thể ở trong cơ thể của một người? Nhưng là hỗn độn nguyên khí cố tình làm cho bảy thứ thuộc tính toàn bộ dung hợp lại, ở cùng một chỗ hỗ trợ lẫn nhau.
Hỗn độn thánh thể là bảy thứ thuộc tính được dung hợp lại ở cùng một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cho nên lúc tu luyện, bắt buộc phải tu luyện đồng thời cả bảy thứ thuộc tính, nếu không một loại tương khắc áp đảo một loại khác, tất cả liền hoàn toàn đổ sông đổ biển; linh căn khác có thể tách mỗi loại thuộc tính để tu luyện, nhưng hỗn độn thánh thể thì không thể, đó cũng là nguyên nhân vì sao chủ nhân của phó thân thể này lúc trước vô luận như thế nào cũng là vô pháp ngưng tụ linh lực, ngược lại khiến cho thân thể của mình ngày càng suy yếu, cuối cùng cư nhiên bị tên Nét Phù Tân quần áo lụa là kia đánh chết. Ngược lại lại là tiện nghi cho Tuyết Mị. Có lẽ cũng là công lao của thánh thần giới.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |