← Ch.07 | Ch.09 → |
Bông tuyết bay tán loạn, càng gần đến cuối năm, trong kinh thành lại truyền đến tin xấu.
Tiêu cục hoạt động thuận lợi, trước lễ mừng năm mới đơn đặt hàng lại đặc biệt rất nhiều. Các nam nhân chia nhau chuyển hàng đi, sau đó sẽ trở về nhà hỗ trợ chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Thân là con của tộc trưởng, Tây Môn Quý cùng Kim Bảo thống lĩnh một đội nhân mã, phụ trách chuyến hàng chuyển đi xa nhất cũng là chuyến hàng quý nhất, bảo tiêu hơn mười xe hàng, xuất phát đi kinh thành, dựa theo kế hoạch đã định trước, bọn họ tuyệt đối có đủ thời gian để trở về trước lễ mừng năm mới.
Tú Oa trái chờ phải mong, đợi mãi đến giữa trưa ngày hai mươi lăm tháng mười hai vẫn không thấy thân ảnh trượng phu. Nàng ngồi ở trong đại sảnh, si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hơn vài canh giờ không nhúc nhích tựa như bức tượng bằng bạch ngọc.
Thấy nàng lo lắng như vậy, ngồi ở ghế chủ vị, Tây Môn Tài đang chờ ăn cơm trưa nhịn không được mở miệng. 「 Tú Oa à, con đừng lo lắng như vậy, a Quý bọn nó võ công tốt lắm, cho dù gặp cái gì phiền toái, cũng không làm khó được bọn nó đâu. 」
Bạch Thu Lan cũng thở dài, đối với thân thủ đám con trai có mười phần tin tưởng. 「 đúng vậy, chắc chắn là do tuyết quá dầy, hành trình trở về có khi lùi lại vài ngày. 」
「 cám ơn cha mẹ, ta đã biết. 」 nàng miễn cưỡng tươi cười, trong lòng lại vẫn rất u ám.
Tuy rằng nói từ Tây Môn Bảo đến kinh thành đường xá xa xôi, ngày về trễ hơn dự định cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng lúc này lại nghiêm trọng nhất, đến nay đã muộn năm ngày. Hơn nữa mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy tâm thần không yên, cả ngày tâm hoảng ý loạn, thậm chí còn làm ra lỗi sai trước nay chưa từng có, tính sai hẳn vài trướng mục.
Dự cảm điềm xấu, giống một khối đá lớn ép tới nàng cơ hồ không thở nổi.
Quả nhiên, hôm đó sau giữa trưa, vừa dùng xong cơm trưa, Ngân Bảo vội vàng chạy về Tây Môn gia, chẳng những thần sắc kinh hoảng, miệng còn hốt hoảng la lớn:「 không tốt, không tốt! Việc lớn không tốt!」
Tú Oa bỗng nhiên rùng mình, vội vàng chạy ra đón. 「 đã xảy ra chuyện gì?」 nàng vội vàng hỏi.
Lần này chuyển hàng Ngân Bảo không đi cùng, sáng nay khi bão tuyết ngừng rơi, Tú Oa mới nhờ hắn đi đến thị trấn phụ cận mua thêm chút lương thực trở về. Ai ngờ đâu hắn lĩnh ngân lượng ra ngoài, đến khi trở về không mang lương thực về theo, mà là vẻ mặt kinh hoảng.
Hắn thở hổn hển nửa ngày, thật vất vả mới lấy lại sức, lúc này mới có biện pháp mở miệng.
「 tẩu tử, đại ca hắn, bọn họ ở trong kinh, toàn bộ đều đã bị quan phủ bắt!」
Tú Oa sắc mặt chuyển thành trắng bệch.
Công công bà bà nghe thấy tin tức làm cho người ta sợ hãi này, cũng nhanh chóng chạy vội tới, vây quanh Ngân Bảo, hổn hển truy vấn.
「 bị bắt? đã xảy ra chuyện gì?」 Tây Môn Tài chụp lấy con mãnh liệt lắc.
Ngân Bảo bị lắc đến choáng váng đầu, thiếu chút nữa nói không ra lời. 「 ách...... Cha, người bình tĩnh một chút! Ta là nghe người ta nói, ở kinh thành có thương đội chết thảm, quan phủ nói bọn đại ca giết người cướp của, đem bọn họ tống vào đại lao!」
「 tin này là ngươi ở đâu nghe được?」 Tú Oa cố gắng chống đỡ tinh thần đặt câu hỏi, không ai phát hiện thân thể của nàng đang khẽ run rẩy.
「 là ở thị trấn bên cạnh a, ta vừa đến nơi đó, chợt nghe thấy tin tức này, trên đường mọi người ai cũng đều đem việc này ra mà bàn tán. 」lúc mới vừa nghe thấy tin tức này, hắn đầu tiên là phẫn nộ, còn tưởng rằng có tên nào vương bát đản hay nói giỡn, cho đến khi hắn nhận ra việc này là thật, sợ tới mức thiếu chút nữa mềm nhũn tay chân, lập tức bỏ chạy về nhà thông báo.
Nghe thấy hai con bị bắt vào đại lao, Tây Môn Tài tức xanh cả mặt, bàn tay to vỗ cái bàn phát ra tiếng vang ầm ầm. 「 Ngân Bảo, đem đao của ta lại đây!」
Ngân Bảo không dám chậm trễ, xoay người chạy đến sau ghế chủ vị, đem đại đao kia đã lâu không dùng đến rút ra, hai tay nâng đến dâng cho phụ thân.
「 cha, đao đây!」
「 hảo!」 Tây Môn Tài vung đại đao, vẻ mặt dữ tợn. 「 ta đem thứ này lên kinh, tiến vào đại lao cứu bọn nó ra!」
Này còn dám?!
Kinh hách cực độ ngược lại làm cho nàng phục hồi tinh thần lại. Mắt thấy công công vung đại đao, ngăn cũng ngăn không được, sắp hướng ra bên ngoài, nàng vội vàng kêu to:「 không thể!」
Đại đao đang vung khựng lại ở giữa không trung, hai nam nhân đồng thời quay đầu.
「 vì sao lại ngăn ta?」
「 đúng vậy, tẩu tử, chúng ta đây là muốn đi cứu đại ca a!」
Nàng hít sâu một hơi, bức bản thân phải tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ bay nhanh, nên xử lý chuyện tình khó giải quyết này như thế nào, miệng lại vội vàng thuyết phục hai nam nhân đã muốn hóa điên. 「 không thể đi cướp ngục, đó là tội lớn mất đầu. 」
「 vậy thì thế nào?」 Tây Môn Tài vỗ ngực. 「 ta đây không sợ!」
「 tẩu tử, hiện tại cũng không phải là thời điểm nhát gan a!」 Ngân Bảo cũng la hét.
Bình tĩnh!
Tú Oa ở trong lòng mặc niệm.
Nàng không thể để tâm loạn, nàng không thể kinh hoảng, nàng phải bảo trì bình tĩnh! Chỉ có bình tĩnh suy nghĩ, mới có cơ hội đưa nhóm người Tây Môn Quý từ trong lao cứu ra.
「 cha, quan binh người đông thế mạnh, ngài cùng Ngân Bảo cho dù đi, chỉ sợ cũng cứu không nổi bọn họ. 」 nàng giải thích, biết chuyện thứ nhất trước mắt, chính là phải ngăn lại công công.
「 này......」 Tây Môn Tài đỏ bừng mặt, khó xử quát:「 chẳng lẽ, con muốn ta trơ mắt nhìn hai đứa con bị chém đầu sao?」
「 không, của ý của con là, không bằng để cho con lên kinh. 」
「 con đi?」 Tây Môn Tài sửng sốt, nhìn con dâu kiều kiều nho nhỏ, phảng phất như gió thổi lớn một chút sẽ bị bay đi.
Tú Oa kiên định gật đầu.
「 đúng vậy. 」
「 con là một nữ nhân, đi thì có khả năng làm gì?」
「 con ở trong kinh có người quen, có thể dễ dàng tìm hiểu, tra ra chuyện này đến tột cùng là làm sao. 」 nàng trấn định nói, trong mắt to hiện ra quyết tâm. 「 Tây Môn Bảo trước đây tuy rằng là thổ phỉ, nhưng vẫn chưa từng giết người, huống chi tiêu cục hoạt động vẫn tốt, sao còn cần đi giết người cướp của? Con tin tưởng chuyện này nhất định có nhầm lẫn. 」
Con dâu nói một phen, tuy rằng nói rất có lý, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử của hai đứa con, Tây Môn Tài vẫn không yên lòng. Hắn ninh mày, còn muốn mở miệng nói cho con dâu bảo bối, vũ lực mới là biện pháp nhanh nhất, thê tử lại đưa tay chạm lên đầu vai hắn, ngăn hắn hành xử lỗ mãng.
「 Tú Oa nói có lý. 」 so với trượng phu xúc động, Bạch Thu Lan có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. 「 việc này liên lụy đến quan phủ, chúng ta cho dù ra mặt, cũng chắc chắn sẽ chịu thiệt, không bằng để cho Tú Oa đi tìm hiểu đã. 」
「 này......」 Tây Môn Tài trừng mắt nhìn bà. 「 như thế nào ngay cả nàng cũng nói như vậy?」
Bạch Thu Lan quay đầu, ý bảo trượng phu nhìn lại.
「 ngươi xem xem ánh mắt của nàng. 」 bọn họ nhìn thấy con dâu sắc mặt tái nhợt, lại nắm chặt hai tay, biểu tình kiên định. Trong mắt của nàng tràn ngập quyết tâm, phảng phất như trên đời này hết thảy cũng không thể ngăn cản chuyện tình nàng sắp phải làm.
「 ta tin tưởng, nàng nhất định có biện pháp giúp bọn nó bình an trở về. 」
Ngay hôm nghe được tin tức, nàng liền mang theo Thúy nhi, Ngân Bảo làm lái xe, ngày đêm chạy đến kinh thành, nhưng là đường xá xa xôi, bọn họ đi mất năm ngày mới đến, đang chuẩn bị đi đến lao thăm đám người Tây Môn Quý.
Thực đáng tiếc, nàng đã chậm một bước.
Vừa mới vào thành không lâu, Tú Oa chợt nghe thấy tin tức đám người Tây Môn Quý trốn ngục!
Buổi chiều ba mươi cuối năm, trên đường cái đám đông huyên náo, trừ bỏ đám người thường chọn mua hàng tết, còn có đại đội quan binh, trang bị đao thương, thần sắc khẩn trương đi quanh.
Tin tức trốn ngục truyền ra ồn ào huyên náo.
Nghe nói, Tây Môn Quý tấn công cai ngục, mang theo một đám người, từ trong lao một đường đánh ra, đả thương không ít quan binh. Ngay cả quân giáo đầu tiến đến hỗ trợ, định trấn áp, đều bị quyền cước của hắn đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, đứng dậy không nổi.
Thừa dịp bọn quan binh đám bị đánh xỉu, đám thì bối rối, bọn họ phát huy công lực chạy trốn khi cướp bóc, trong nháy mắt bỏ chạy không thấy bóng người.
「 nhị cô nương, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?」 Thúy nhi thấy quan binh liền sợ tới mức phát run, vội vàng cầm lấy ống tay áo Tú Oa truy vấn:「 chúng ta còn đi đại lao không? Hay là đi cửa hàng Đông Phương gia tìm người hỗ trợ?」
Tú Oa nghĩ nghĩ, một lát sau mới nghiêm túc lắc đầu.
「 không được, tin tức hai phủ là thông gia, chắc chắn cũng đã truyền đến kinh thành. Sau khi phu quân trốn ngục, quan phủ nhất định trước tiên sẽ điều tra những địa điểm của Đông Phương gia ở kinh thành. 」
「 kia......」 Thúy nhi hoảng không biết như thế nào cho phải.
Ngân Bảo cũng gấp đến độ bối rối tay chân.
「 tẩu tử, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?」
「 chúng ta trước tiên đến hiệu bánh Phượng Tường. 」 Tú Oa nhỏ giọng nói.
「 đi hiệu bánh?」 Ngân Bảo lắc lắc đầu, ngay cả nóng vội, cũng không dám phát giận, chỉ phải đè nặng cổ họng hỏi:「 khi nào thì đi? mà đi đến hiệu bánh làm gì?」
Thúy nhi cũng bắt chước đè thấp cổ họng, nhỏ giọng nói cho hắn:「 hiệu bánh kia là do nhị cô nương mở, hiện tại là Vân Tường đại tỉ quản lý. 」 nàng hai mắt sáng ngời, lúc này mới hiểu được. 「 nhị cô nương, chúng ta muốn đi tìm Vân Tường đại tỉ hỗ trợ, đúng hay không?」
Tú Oa chính là gật đầu, không nói nữa, bước nhanh dẫn hai người, trà trộn vào bên trong đám đông, hướng hiệu bánh Phượng Tường đi đến.
Nàng vốn có chút lo lắng, Ngân Bảo bình thường cao lớn tuấn mỹ, lại cùng Kim Bảo là huynh đệ song sinh, có thể khiến người bên ngoài chú ý. May mà hôm nay là trừ tịch, trên đường người đến người đi, không ít chủ quán đều vội vàng bán hàng, mọi người cũng vội vàng làm hàng tết, căn bản không rảnh chú ý bọn họ.
Dọc theo đường đi, cũng gặp quan binh vài lần, nhưng đều bị bọn họ né qua. Ba người ở kinh thành đi được một lúc lâu, thật vất vả mới quẹo vào một con đường khác, người mua hàng tết đầy đường, bước nửa bước cũng khó, phải dựa vào Ngân Bảo đi phía trước mở đường mới có thể đi tới.
Nhưng hiệu bánh Phượng Tường ngày thường đã rất đông đúc, đến lễ mừng năm mới, trước cửa lại người ra người vào tấp nập. Tú Oa chen lấn trong đám đông đã bị ép đến thở không nổi, nhưng ở phía trước mắt vẫn là tường người đen đặc.
Từ rất xa nàng đã nhìn thấy Vân Tường đại tỉ, đang muốn mở miệng la lên, một cánh tay tráng kiện lại không tiếng động từ phía sau tiến đến, lặng lẽ bịt chặt miệng của nàng, ngay sau đó mạnh mẽ kéo nàng đi.
「 nhị cô nương, nhị cô nương!」
Nàng chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của Thúy nhi, thấy hai người lộ vẻ lo lắng. Nhưng hai khuôn mặt đó rất nhanh đã bị chìm lỉm ở bên trong biển người.
Người nọ từ phía sau ôm lấy nàng, mạnh bạo kéo nàng vào một con ngõ nhỏ. Bàn tay dày rộng vẫn bịt chặt miệng của nàng, khiến cho nàng không thể kêu ra tiếng.
Tú Oa không có giãy dụa.
Thứ nhất là đối phương quá mức cường tráng, cho dù nàng có giãy dụa, cũng không có tác dụng.
Thứ hai, chỉ trong nháy mắt người nọ chạm đến nàng, nàng đã ngửi thấy hương vị quen thuộc kia, nhận ra thân phận của hắn.
Cho nên khi người nọ ôm lấy nàng ở trong ngõ nhỏ âm u thô bạo và cuồng liệt hôn nàng, nàng chẳng những không có một chút sợ hãi, ngược lại là kích động cơ hồ hỉ cực mà khóc, vươn tay nhỏ bé run run, gắt gao ôm chặt nam nhân nàng yêu nhất.
Tay nhỏ bé mềm mại không xương thong thả mà cẩn thận sờ soạng trên thân thể cao lớn của hắn.
Tấm lưng rộng lớn, lồng ngực ấm áp, cánh tay rắn chắc, hơi thở quen thuộc cùng với nụ hôn nồng cháy, đều là những thứ nàng ngày đêm nhớ mong. Nàng ôm chặt trượng phu, xác định trên người hắn không có thương tổn gì, chẳng những đầu còn hoàn hảo ở trên cổ, thân thể cũng bình yên vô sự, ngay cả một sợi tóc cũng chưa thiếu.
Liên tục mấy ngày lo lắng, rốt cục đã gặp, nước mắt nàng tràn mi, cơ hồ sẽ rơi lệ.
Tây Môn Quý rời môi nàng thở dốc, tê thanh nói nhỏ.
「 đáng chết, ngay từ đầu ta còn nghĩ ta nhìn lầm rồi. 」 hắn ngẩng đầu lên, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không dám tin trừng mắt nhìn nàng. 「 nàng làm sao có thể ở đây? Nàng hẳn là phải đang ở nhà a!」
「 chàng đã xảy ra chuyện. 」 nàng đơn giản trả lời, nói rất thản nhiên. Tay nhỏ bé vỗ về trong ngực hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn. 「 ta lo lắng cho chàng, không thể nào không đến. 」 hắn là trượng phu của nàng a! Làm thê tử, làm sao có thể nào trơ mắt khoanh tay đứng nhìn trượng phu bị bỏ tù?
Hắn nhắm mắt lại, thở một hơi thật mạnh.
「 ta sớm nên đoán được. 」 tiểu nữ nhân này tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn không để ý.
Tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy vạt áo của hắn. Cho dù hẻm nhỏ tối nhìn không thấy người, thanh âm của nàng cũng giảm đến nhỏ nhất, phá lệ cẩn thận. 「 phu quân, Kim Bảo cùng những người khác đâu?」
Tây Môn Quý quay đầu, nhìn ra đám đông trên đường, con ngươi đen bán mị. 「 người ở đây nhiều, ngay cả quan binh cũng kiểm không hết, mọi người đã xen lẫn trong trong đám người. 」 hắn cũng đè thấp tiếng nói ở bên tai nàng nói nhỏ:「 hôm nay là trừ tịch, vệ binh thủ thành buổi tối so với bình thường ít hơn nhiều, chúng ta chuẩn bị chờ đến đêm, sau đó theo cổng bắc trốn ra. 」
Kế hoạch tuy rằng gọn gàng dứt khoát, phù hợp phong cách hành sự của Tây Môn gia, lại dọa Tú Oa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay nhỏ bé vội vàng bắt lấy khuôn mặt tuấn tú của trượng phu, khẩn trương mãnh liệt lắc đầu.
「việc này quá nguy hiểm. Nghe ta, chàng nhớ ta từng nói qua về hiệu bánh Phượng Tường không?」
Hắn gật đầu.
「 chính là bởi vì nhớ rõ, ta mới có thể nghĩ đến, phố buôn bán này thật sự nhiều người, mới để cho mọi người trốn tới chỗ này. 」
「 chàng tìm được cửa sau hiệu bánh không? Ở cuối hẻm này quẹo phải sau gian thứ năm, là cánh cửa màu đỏ kia. 」 nàng lo lắng chỉ đường.
「 ân. 」
Sợ hắn nóng vội, một lòng đi mạo hiểm, nàng sốt ruột khuyên giải.
「 ở trên đường rất nguy hiểm. Ta đi mở cửa sau, chàng dẫn mọi người đến, trước ở hiệu bánh nghỉ một chút. Kinh lý tam giáo cửu lưu, Vân Tường đại tỉ đều quen biết, nàng nhất định có biện pháp an toàn hơn, đưa chúng ta rời thành. 」
「 nàng chắc chắn?」
「 chắc chắn. 」 nàng còn thật sự gật gật đầu, một giọt nước mắt lại rơi xuống má, tiết lộ lo lắng của nàng.
Tây Môn Quý nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân trong lòng, nàng cứ như vậy kiều nhỏ, thở ra hơi nào cũng đều đông lạnh thành khói trắng, trong mắt to đen láy còn ngân ngấn nước mắt.
Hắn tin tưởng nàng, cho nên cũng tin người mà nàng tin tưởng.
「 hảo. 」 hắn quyết định, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã sắp đông lạnh trong giá rét, cúi đầu lại dùng lực hôn nàng một chút, dùng ngón cái lau đi nước mắt trong khóe mắt nàng, mới từ từ buông nàng ra, nhẹ nhàng nói:「 ta đến cửa sau chờ nàng. 」
Nàng gật gật đầu, rời khỏi vòng ôm của trượng phu, lại lần nữa trở lại trên đường cái, ở đằng trước hiệu bánh tìm được hai người đang lo lắng không thôi là Ngân Bảo cùng Thúy nhi, sau đó thật vất vả chen chúc mới có thể bước chân vào cửa tiệm.
Bên trong cửa hàng, mới ra một lô bánh ngọt bát bảo còn hơi nước, vội vàng làm hàng tết một khắc cuối cùng, đám đông chen lấn trong cửa hàng đều có vẻ nhốn nháo nhộn nhịp.
Ánh mắt Vân Tường đại tỉ sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tú Oa, lập tức đem việc buôn bán giao cho người khác, tự mình dẫn ba người vào nhà, tiến vào trong sương phòng phía sau nghỉ tạm.
Bốn bề vắng lặng, Tú Oa dùng tốc độ nhanh nhất kể cho Vân Tường đại tỉ mọi chuyện, cũng dặn nàng cấm không cho bất luận kẻ nào đi vào khu hậu viện, sau đó mới tự mình ra hậu viện mở cửa.
Ngoài cửa, Tây Môn Quý mang theo đệ đệ cùng mọi người, sớm tất cả đều đến đông đủ, đến khi nàng mở cửa, một đám lập tức rón ra rón rén tiến vào. Ngân Bảo vừa nhìn thấy Kim Bảo, lập tức tiến ra đón, dùng sức ôm lấy huynh đệ, hai đại nam nhân giống như là hai con gấu bự, gắt gao ôm lấy đối phương.
Đợi cho mọi người toàn bộ đã vào phòng, Tú Oa dặn Thúy nhi cùng Vân Tường đại tỉ chuẩn bị trà nóng cùng bánh ngọt, đồng thời bưng lên bàn. Mười nam nhân đang đói bụng, vừa nhìn thấy đồ ăn, liền mạnh mẽ ra tay, một miệng trà một miệng bánh cứ thế nhồi nhét.
Cho đến khi trượng phu uống xong trà, cũng đã ăn no bánh ngọt, Tú Oa thủy chung ngồi ở một bên, mới ôn nhu hỏi:「 đã xảy ra chuyện gì?」
Tây Môn Quý ninh mày rậm, lại nhấp thêm một ngụm trà nóng, mới đem cái chén dằng thật mạnh xuống.
「 ta cũng không rõ ràng. Chỉ nhớ rõ ngày đó chúng ta mới giao hàng, ở trong thành ở một đêm, ngày hôm sau chuẩn bị rời đi, bọn quan binh tìm tới cửa nói đêm qua trong thành có hai thương đội bị cướp, còn nói chúng ta giết người, đoạt hàng hóa của đối phương. 」
「 sau đó thì sao?」 nàng lại hỏi.
「 chúng ta đi theo quan binh đến nha môn, là muốn giải thích rõ ràng sự tình không phải chúng ta làm. Nhưng không ngờ những người đó căn bản không nghe ta giải thích!」 hắn nắm chặt quyền, tức giận trừng lớn hai mắt.
Kim Bảo cũng nhịn không được xen mồm.
「 đúng vậy, tẩu tử, quan binh nói có nhân chứng tận mắt chứng kiến đám cướp của giết người đó mặc quần áo của Tây Môn tiêu cục chúng ta, tên cầm đầu còn mặc cái áo khoác ngắn lông sói trắng. 」
「 điều này sao có thể?」 Ngân Bảo cũng kêu lên. 「 sói trắng không phải ở đâu cũng có! Tấm áo khoác kia của đại ca là lông của đám sói trắng hung hãn hay săn thịt dê ở nhà chúng ta a!」 toàn bộ phương bắc, có ai là không biết người mặc áo khoác lông sói trắng kia cũng chỉ có mình đại ca một người?
Kim Bảo nhún vai bất đắc dĩ thở dài. 「 cho nên, quan phủ mới có thể một mực chắc chắn, đám giết người cùng cướp bóc nhất định là đại ca cùng chúng ta a!」
Tú Oa nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu sau, mới lại hỏi:「manh mối chính xác quan phủ nắm giữ chỉ có áo khoác lông sói trắng kia sao?」
「 còn có quần áo của Tây Môn tiêu cục. 」 Kim Bảo trả lời.
「 xác định là quần áo của chúng ta?」
「 xác định. 」 Kim Bảo gật đầu. Hắn tận mắt nhìn thấy, tại hiện trường giết người có lưu lại đúng thật là quần áo trong tiêu cục của bọn họ.
Tú Oa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, một ý tưởng đáng sợ ở trong đầu nàng xuất hiện, theo từng sự kiện lại càng rõ nét hơn, sự việc rối như tơ vò, dần dần từng khối từng khối xâu thành hình.
Chẳng lẽ -
Nàng vội vàng hỏi lại trượng phu.
「 thế áo khoác lông sói trắng của chàng đâu?」
「 bị quan phủ tịch thu làm chứng cớ. 」 nhớ tới mấy ngày nay gặp tai bay vạ gió, Tây Môn Quý trong lòng còn bực bội, hắn đập tay xuống bàn, lực đạo mạnh mẽ, cái bàn kêu răng rắc vài tiếng, căm giận bất bình nói:「 bất luận chúng ta giải thích như thế nào, quan phủ vẫn một mực chắc chắn chúng ta chính là hung thủ. 」
「 cho nên, chúng ta mới quyết định trốn ngục. 」 Kim Bảo bổ sung một câu.
Khi bọn hắn sau khi nói xong, Tú Oa đã muốn lung lay sắp đổ, gần như sắp té xỉu.
Nàng tin tưởng trượng phu chắc chắn không giết người, như vậy, mọi chuyện cũng chỉ còn lại một khả năng — có người đặt bẫy muốn hãm hại Tây Môn tiêu cục!
Bất luận là áo khoác lông sói trắng hoặc là quần áo Tây Môn tiêu cục, đều là bằng chứng khiến cho người ta hết đường chối cãi, hơn nữa ác danh 「 đạo tặc 」 của Tây Môn Bảo bên ngoài, sớm đã lưu lại ấn tượng sắc nét, đại sự giết người thế này, lại có nhân chứng vật chứng rõ ràng, đám người Tây Môn Quý đương nhiên toàn bộ sẽ bị tống vào tù.
Là loại người nào muốn hãm hại Tây Môn tiêu cục?
Tú Oa khẽ cắn môi, cố gắng suy nghĩ.
Bất luận đối phương là ai, có thể xác định là, đậy thật là một cái cạm bẫy kín đáo. Vì hãm hại Tây Môn tiêu cục, đối phương cố ý chọn lựa thời điểm đám người Tây Môn Quý đi vào kinh thành mới giết người phạm án, lại làm giả áo khoác lông sói trắng cùng quần áo của Tây Môn tiêu cục.
Một kế hoạch thật là tinh vi, khắp nơi đều muốn ép người đến chết, nói không chừng ngay cả hành động bọn họ vượt ngục đều ở trong tính toán của đối phương.
Đáng tiếc, thông tin đám người Tây Môn Quý có thể cung cấp còn rất mơ hồ, nếu muốn tra ra thủ phạm trốn ở phía sau màn là ai, nàng còn cần thêm nhiều manh mối.
Sau khi hạ quyết tâm, Tú Oa đứng dậy, nhẹ giọng phân phó. 「 mọi người ở lại chỗ này nghỉ ngơi, ta phải đi ra ngoài một chuyến. 」 nói xong, nàng xoay người nhẹ đi ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, Tây Môn Quý lại chụp lấy tay nàng, thần sắc ngưng trọng trừng mắt nàng. 「 nàng muốn đi đâu?」
Biết trượng phu là lo lắng cho an nguy của nàng, Tú Oa thần sắc càng nhu hòa.
「tòa nhà của Đông Phương gia ở trong thành cách nơi này không xa, ta muốn đến đó nhìn xem một chút. 」 nàng nhìn chăm chú vào trượng phu, cẩn thận giải thích. 「những chi nhánh của Đông Phương gia ở kinh thành đều là do đường ca Đông Phương Kiêu phụ trách. Hắn thông minh hơn người, việc lớn thế này, nói không chừng trong lòng hắn đã sớm để ý đến. 」chuyện trong kinh thành chắc chắn không trốn khỏi cặp mắt của Đông Phương Kiêu.
Tây Môn Quý nắm chặt tay nàng vẫn không chịu buông.
「 ta với nàng cùng đi. 」 hắn nói.
「 không được, chàng hiện tại đang bị truy nã, quan binh hiện đang truy lùng khắp nơi. 」 Tú Oa vỗ về khuôn mặt tuấn tú nhiều lo lắng của hắn, nhẹ giọng trấn an. 「 chàng yên tâm, tòa nhà của Đông Phương gia ở trong thành cách nơi này cũng không xa. Hơn nữa, Thúy nhi cũng sẽ cùng ta đi, sẽ không có việc gì. 」
Con ngươi đen tinh lượng hiện lên thần sắc u ám. Hắn nhếch môi, sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng theo khóe môi phát ra.
「 ta hẳn là phải bảo vệ nàng. 」 hắn hận chính mình bất lực, phải cần đến thê tử nhu nhược vì an nguy của hắn mà bôn ba.
Mắt to đen láy tràn đầy ôn nhu cùng với cảm động.
Nàng tiến vào trong lòng trượng phu, kề sát ở trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ mà hữu lực. 「 chàng còn nhớ không? Trước đây, chàng đã từng cứu ta. 」
Tuy rằng, hắn không rõ nàng vì sao nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn là gật gật đầu.
「 lần trước là chàng cứu ta. 」 Tú Oa nhìn lên trượng phu, nhẹ vỗ về mặt hắn, kiên định nói cho hắn. 「 lần này, nên đến lượt ta tới cứu chàng. 」 hắn là trượng phu của nàng, là tình cảm chân thành nhất của nàng trong kiếp này, bất luận dùng biện pháp gì, nàng đều phải bảo đảm cho hắn bình an.
Biểu tình trên mặt hắn, so với một cái quyền hung ác càng có lực sát thương. Ngực Tây Môn Quý như là bị người đánh một quyền thật mạnh, trong ngực lúc đó xuất hiện loại cảm xúc mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Hắn không biết cái cảm xúc này nên hình dung như thế nào, chỉ biết là tiểu nữ nhân trước mắt, trở thành thứ tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn.
Hắn nhắm chặt mắt, nắm chặt đôi tay nhỏ bé kia, trước mặt mọi người dùng sức hôn nàng, sau một hồi mới buông nàng ra, thận trọng dặn dò.
「 nàng phải cẩn thận một chút. 」
Nàng e lệ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngoan ngoãn gật đầu. 「 ta sẽ. 」
Tây Môn Quý cắn chặt răng, cho dù nếu không được tha tội, nếu không bình an, cũng chỉ có thể buông tay nhỏ bé của nàng ra, không lên tiếng nhìn nàng một lần nữa mặc thêm lớp áo lông cừu, rồi sau đó đi vào hậu viện phủ đầy tuyết trắng.
Cho dù mặc không ít quần áo, nhìn nàng vẫn kiều nhỏ như vậy. Tuyết trắng phía chân trời bay xuống, dừng ở trên đầu của nàng, trên vai, phảng phất như lúc nào cũng có thể đem nàng bao phủ.
Hắn phải dùng hết tự chủ, mới có thể khắc chế xúc động muốn đuổi theo nàng.
Như là cảm ứng được suy nghĩ của hắn, Tú Oa đi tới cửa sau, trước lúc bước ra cửa, nàng nhẹ nhàng xoay người lại. Nàng nhìn chăm chú vào hắn, lộ ra nụ cười nhu hòa đẹp nhất.
Trong gió tuyết bay tán loạn, nụ cười của nàng, giống như hoa xuân nở rộ.
Nụ cười kia, ngăn hắn nhất thời xúc động.
Không biết như thế nào, Tây Môn Quý hiểu được nàng vì sao mỉm cười lúc này. Trong nụ cười của nàng có trấn an, có cam đoan, nàng sợ hắn đi theo nàng, nàng sợ hắn có thể bởi vậy mà bị quan phủ bắt.
Bởi vì hiểu được lo lắng của nàng, khổ tâm của nàng, cho nên Tây Môn Quý chỉ có thể bình tĩnh chờ ở đây, cố nén đau khổ, nhìn chăm chú vào bóng dáng nho nhỏ kia biến mất trong gió tuyết mờ mịt.
Sau khi cùng Đông Phương Kiêu nói chuyện xong, lúc Tú Oa rời khỏi Đông Phương gia đã là lúc chạng vạng.
Trên đường vắng vẻ, trong nhà nào cũng đều thắp đèn sáng. Đôi khi nàng cũng có thể nghe thấy trong nhà truyền đến thanh âm mọi người nói cười vui vẻ, giống như tất cả mọi người ở kinh thành, đều vây quanh ở trước bàn ăn bữa cơm đoàn viên.
Thời điểm nàng trở lại hiệu bánh, bước vào hậu viện, Tây Môn Quý lập tức đi lên đón.
「 như thế nào lại đi lâu như vậy?」 hắn chụp lấy nàng, mạnh bạo hỏi. Trong khoảng thời gian nàng rời đi, hắn khó mà an tâm nổi, chỉ có thể ở trong phòng một lần lại một lần đi qua đi lại.
Tú Oa hít sâu một hơi, đối trượng phu mỉm cười, làm cho hắn an tâm. 「 sự tình có chút phức tạp, cho nên nói chuyện hơi lâu một chút. 」
「 đường ca của nàng nói như thế nào?」 Tây Môn Quý truy vấn, bàn tay to cầm lấy nàng không buông, chỉ sợ buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất không tìm thấy được nữa. 「 hắn có nghe thấy tin tức gì không? Hắn có biết là ai đang làm trò quỷ gì không?」
「 ân. 」 Tú Oa gật gật đầu, nắm tay hắn, hai vợ chồng trở về sương phòng. Nàng đối mặt mọi người, nhất tịnh giải thích nói:「 đường ca của ta nói, tuy rằng hắn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng phía sau màn độc thủ hẳn là Giang Vô Nhai. 」
「 Giang Vô Nhai?」 Tây Môn Quý ninh mày, hoang mang hỏi. 「 là ai vậy? Chúng ta từng cướp qua hắn sao?」 hắn nhìn đến những người khác.
Mọi người đều lắc đầu, đối với cái tên này toàn không có ấn tượng.
Tú Oa lúc này mới bồi thêm một câu.
「 Giang Vô Nhai là phú thương ở kinh thành. 」
「 người ở kinh thành? Vậy người này vì sao muốn hãm hại chúng ta?」 xác định đối phương không phải là nạn nhân từng bị bọn họ cướp bóc qua, Tây Môn Quý nháy mắt nổi trận lôi đình. 「 ta chưa từng cướp qua hắn! Cũng không hề biết hắn!」 hắn tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi nước, quả thực muốn đem cái tên Giang Vô Nhai kia dùng đao chém thành mấy mảnh.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ hiện lên tràn đầy xin lỗi. Nàng cúi đầu, kéo kéo tay áo trượng phu, nho nhỏ giọng gọi.
「 ách, phu quân......」
Hắn cúi đầu xuống, cơn tức còn chưa tan. 「 chuyện gì?」
「 Giang Vô Nhai vu oan giá họa là vì Đông Phương gia. 」
「 oa, như thế nào lại là Đông Phương gia!」 nói còn chưa nói xong, Ngân Bảo đã tức giận kêu lên.
Tú Oa xấu hổ co rúm lại một chút.
「 thực xin lỗi......」
Tây Môn Quý nhíu mày, trừng mắt nhìn tiểu đệ liếc một cái, sau đó mới nói:「 nàng nói rõ ràng một chút. 」
Nàng nhìn trượng phu, gật gật đầu.
「 Giang Vô Nhai đối với việc làm ăn của Đông Phương gia thèm nhỏ dãi đã lâu. Nay hai nhà trở thành thông gia, hắn không muốn hai nhà hợp tác, thế lực phương bắc tái khởi, Đông Phương gia càng thêm lớn mạnh, bởi vì vậy mới lập kế hãm hại mọi người. 」
「 cho nên nói, hắn hãm hại chúng ta, bởi vì có thể liên lụy đến Đông Phương gia?」 Tây Môn Quý nghe ra trọng điểm.
「 đúng vậy. 」
「 cái này thực dễ dàng!」 hắn dùng lực vỗ cái bàn, hung tợn hỏi:「 cái tên họ Giang kia hiện tại đang ở nơi nào?」
「 a?」
「 nàng nói đi, ta xách đao đi làm thịt hắn!」
「 không được. 」 Tú Oa vội vàng bắt lấy tay trượng phu, vội vàng nói:「 phu quân, chàng nếu giết hắn, sẽ không thể rửa sạch oan khuất của chúng ta. 」
Khuôn mặt tuấn tú bởi vì tức giận, trở nên có chút vặn vẹo. 「 nhưng là......」
「 còn có, hắn trước đây mướn Phục Hổ Môn bắt cóc nương ta, kết quả ca ca ra giá cao hơn nhiều, mướn Phục Hổ Môn quay lại đuổi giết hắn, cho nên Giang Vô Nhai đã trốn đi, hiện thời chúng ta cũng chưa tìm ra hắn. 」
Khốn cảnh trước mắt làm cho Tây Môn Quý giận tím mặt, gầm gừ như dã thú bị thương. 「 này không thể, kia cũng không thể! Chẳng lẽ muốn chúng ta cứ như vậy trốn đi làm rùa đen rút đầu?」
Những người khác cũng xôn xao lên.
「 đúng vậy!」
「 chẳng lẽ muốn chúng ta trốn cả đời sao?」
「 mẹ nó, cục tức này Lão Tử nuốt không trôi!」
「 đúng vậy!」
Tiếng các nam nhân rống giận ở trong phòng quanh quẩn. Cũng may Tú Oa sớm đã quen tính cách những người này táo bạo nóng giận, mau mau đứng lên trên ghế, vung hai tay, vãn hồi lực chú ý của mọi người.
「 đương nhiên không phải!」 nàng kéo cao giọng, trấn định hô. 「 chẳng qua, hiện tại tiếng gió truyền nhanh, chúng ta cho dù ở lại trong kinh thành, cũng khó hoạt động tự do. Chẳng thà đợi đến sáng mai, Vân Tường đại tỉ sẽ giúp chúng ta ra khỏi thành, trở về Tây Môn Bảo tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, trong khoảng thời gian này, người Đông Phương gia sẽ dốc toàn lực tìm ra Giang Vô Nhai, giúp chúng ta sửa lại án xử sai. 」
Vừa nghe đến trở về nhà, vẻ giận dữ trên mặt các nam nhân đều thoáng hòa hoãn chút ít. Chính là, có người trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhịn không được mở miệng hỏi.
「 thiếu phu nhân, Đông Phương gia sẽ nguyện ý giúp chúng ta sao?」
Nghĩ đến nụ cười của đường ca, trong lòng Tú Oa không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.
Chính là, nàng không có tiết lộ chút bất an nào, vẫn duy trì mỉm cười, dùng sức gật đầu cam đoan. 「 đương nhiên, chúng ta hiện tại là thân gia, giống như là ngồi trên cùng một chiếc thuyền a. 」
Tây Môn Quý cũng nhích lại gần, thấp giọng hỏi nàng:「 nàng xác định đường ca của nàng là người có thể tín nhiệm?」
「 ta biết chàng lo lắng Đông Phương gia nhớ kỹ thù cũ, cho nên, ta cũng không nói cho đường ca biết mọi người đang ở nơi nào. 」 nàng lộ ra tươi cười sáng lạn, nói thật rõ ràng cẩn thận, không có gì sơ hở. 「chuyện ra khỏi thành, Vân Tường đại tỉ cũng cam đoan với ta, ngày mai sẽ giúp mọi người xen lẫn trong đám người đưa bánh trong tiệm ra thành -」
Bỗng dưng, trên cửa truyền đến gõ nhẹ.
Trong phòng lập tức rơi vào yên lặng, tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Cửa bị đẩy ra, một tên gia nhân dò xét tiến vào. 「 nhị cô nương, Vân Tường đại tỉ nói, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể thỉnh cô gia cùng các vị đi dùng cơm. 」
「 đã biết, chúng ta lập tức đến. 」 Tú Oa tay nhỏ bé vỗ về ngực, xoay người nhìn mọi người, ôn nhu nói. 「 hôm nay là đêm trừ tịch, ta nghĩ mọi người cũng đói bụng, cho nên thỉnh Vân Tường đại tỉ nấu một bàn cơm tất niên, thay mọi người đuổi đi vận xấu. Đêm nay ăn no chút, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có khí lực mà đi. 」
「 còn có cơm ăn sao? Ở đâu? Ở đâu?」
「 khó trách ta vừa ngửi được hương vị thịt kho tàu. 」
「 thật tốt, ta còn nghĩ cơm tất niên năm nay chỉ có thể ăn bánh ngọt. 」
Vài đại nam nhân vui vẻ ồn ào, ngay cả Tây Môn Quý cũng nhịn không được cơn thèm ăn, nuốt nuốt nước miếng, nhưng hắn còn có thể bảo trì trấn định, gọi lại vài nam nhân đang chuẩn bị lao đi.
「 các ngươi đợi chút!」 hắn hét lớn một tiếng, xác định không có người nào dám chạy ra, mới quay đầu hỏi thê tử. 「 hiện tại đi ra ngoài an toàn sao?」
「 ân, nhóm nhân công đều đã về nhà nghỉ ngơi, mọi người có thể yên tâm đến nhà ăn dùng cơm. 」
Các nam nhân hoan hô ra tiếng, lại dọa ra nàng đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Tú Oa vội vàng còn nói:「 nhưng mà mọi người phải nhỏ giọng chút, mọi nhà quanh đây đều đang nghỉ ngơi, nếu chúng ta quá lớn tiếng, sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý. 」
「 có nghe hay không, nói chuyện nhỏ thôi!」 Tây Môn Quý thấp giọng gầm gừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy thê tử khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có huyết sắc, còn tưởng rằng chính mình cũng kêu quá mức lớn tiếng, đành phải đem thanh âm áp đến mức thấp nhất, thật sự nói với nàng:「 đừng lo lắng, ta cũng sẽ chú ý nhỏ giọng. 」
Giọt nước khả nghi trong mắt to chợt lóe rồi biến mất. Nàng vẫn cười ôn nhu như vậy, sáng lạn như vậy, tay nhỏ bé nhuyễn nộn thân mật hướng đến bàn tay to thô ráp, nắm lấy thật chặt. 「 đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!」
Bị đồ ăn hấp dẫn, các nam nhân cước bộ thật sự mau lẹ, vội vàng tiến đến nhà ăn, cũng không cần người tiếp đón, liền tự động ngồi xuống, hưởng dụng đồ ăn cùng rượu ngon. Tuy rằng trước đó đã cảnh cáo nhưng trên bàn cơm không khí nhiệt liệt, lại có rượu ngon trợ hứng, mới ăn đến một nửa, còn có người thét to lên.
「 hắc, nếu tên họ Giang kia không phải đã trốn đi, không cần tới đại ca ra tay, Kim Bảo ta sẽ là người thứ nhất xách đao đi giết hắn, chém hắn thành bảy bảy tám tám khối!」
「 tính ta một phần!」
「 đừng quên ta, ta cũng phải đi!」 Ngân Bảo kêu to.
「 thật không hiểu tên nào không có mắt, dám ở trên đầu Tây Môn Bảo chúng ta đi tiểu. 」
「 đi tiểu cái gì! Là hãm hại!」
「 đúng vậy, chỉ có thiên tài như ngươi mới đi tiểu trên đầu! Ta cũng không bị người tát qua nước tiểu!」
Nghe mọi người huyên náo, Tú Oa ngồi ở chủ vị, thủy chung yên lặng không nói gì, chính là thực hiện chức trách thê tử, vì trượng phu rót rượu, còn giúp hắn cắt một khối chân dê béo nộn nướng giòn.
「 phu quân, đây, chàng ăn nhiều một chút. 」 chân dê nướng này là nàng đặc biệt thỉnh Vân Tường đại tỉ đi mua trở về chế biến.
Ngoài chân dê nướng, trên bàn tròn thật to, gà vịt cá, heo bò dê đều có đủ. Đây đều là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, hơn nữa qua trù nghệ tuyệt diệu của Vân Tường đại tỉ, làm cho mọi người đều ăn vạn phần tận hứng, muốn ngừng cũng không được.
Vài ngày khổ ải ở trong lao nhịn đói nhịn khát, thật vất vả mới có thể lại thấy ánh mặt trời, ăn được món ngon mỹ vị, các nam nhân rốt cục có thể trầm tĩnh lại, lại lần nữa nâng cốc hân hoan.
Nhưng thật ra Tây Môn Quý vừa ăn cơm uống rượu, cũng không quên chú ý đến kiều thê ăn uống, thấy nàng hướng món ngon mỹ vị trên bàn, đều gắp vào bát hắn, hắn ninh mày, một bên đem dao nhỏ rút ra, cắt chút thịt đưa nàng.
「 nàng cũng ăn chút đi, đừng lại để đói bụng. 」
「 chàng ăn đi. 」 nàng ôn nhu cười, đem thịt thả lại trong bát hắn. 「 vài ngày không thấy, chàng gầy đi không ít. Ta mỗi ngày bên ngoài đều ăn thịt cá, không thấy đói đâu. 」
Lời nói dối này không còn có thể lừa gạt Tây Môn Quý được nữa. Hắn đã hỏi qua Ngân Bảo, biết nàng yêu cầu ngày đêm gấp rút di chuyển, dọc theo đường đi hầu như cái gì cũng chưa ăn, cho dù có ăn, tất cả cũng bởi vì say xe, đã sớm bị nàng nôn hết.
Khó trách, trong bữa cơm tất niên, nhìn nàng tiều tụy như vậy.
「 đừng gạt ta, người gầy mới là nàng!」 hắn nhìn thẳng nàng, âm thầm thề, tuyệt đối phải đem nàng dưỡng béo chút, thật lo khi thấy bộ dáng nàng tiều tụy như vậy.
「 như vậy, ta ăn, chàng cũng ăn, được không?」 Tú Oa bài trừ tươi cười.
「 hảo. 」
Tây Môn Quý thế này mới gật đầu, lại được nàng hầu hạ, uống thêm không ít rượu, ăn không ít đồ ăn.
Sau một lát, các nam nhân cơm rượu đã no nê, chuẩn bị muốn đứng dậy trở về phòng, không ngờ phát hiện tình huống thật không thích hợp.
Quái, như thế nào sau bữa ăn, ai cũng cảm thấy choáng váng.
「 sao lại thế này?」
「 ta...... Ta buồn ngủ......」
「 uy, tỉnh tỉnh!」
「 không được, ta chống đỡ không được......」
Mắt thấy các huynh đệ, một người lại một người tất cả đều ngả rạp trên mặt đất. Kim Bảo miễn cưỡng nhớ tới thân, lại phát hiện hai chân bản thân như nhũn ra, choáng váng, căn bản không thể nhúc nhích.
「 không tốt...... Đại ca, trong đồ ăn có độc...... Chúng ta......」 nói còn chưa nói xong, hắn đã ngất đi, rầm một tiếng, té trên mặt đất.
Tây Môn Quý dùng tay chống, lo lắng quay đầu nhìn về phía thê tử, lại phát hiện tất cả nam nhân đã ngã xuống mà Tú Oa lại vẫn bình yên vô sự, còn có thể duy trì thanh tỉnh.
「 nàng......」
「 yên tâm, kia không phải độc, mà là dược. 」thanh âm nàng nhuyễn ngọt, như là từ nơi rất xa nhẹ nhàng bay lại đây. 「 hảo hảo ngủ đi!」
Hắn trừng lớn mắt, nhìn thê tử không thể tin được, lại choáng váng không thể xác định, cái bóng nào trước mắt mới chính là nàng.
Ngủ?
Tây Môn Quý há mồm muốn chất vấn nàng, lại chỉ có thể phát ra thanh âm hàm hồ mỏng manh, tay chân hắn như nặng ngàn cân, cho dù hao hết khí lực, cũng nhấc lên không nổi.
Đầu óc choáng váng, hắn mơ hồ thấy nàng không tiếng động rơi lệ. Nhưng nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn trương lệ ẩm ướt kia, toàn bộ đều xoay chuyển, hắn ngã xuống thật mạnh trên mặt đất.
Trước khi mất đi ý thức, Tây Môn Quý chỉ kịp nói ra một câu.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |