Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 57

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 57
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phù Hiểu phát hiện ra: cùng một khái niệm, cách hiểu của mình và cách hiểu của người nhà quyền quý không giống nhau.

Nếu không phải là cô mà là một người bình thường khác, ai nghe câu: "khách khứa chỉ mời họ hàng" là không nghĩ đến một đám cưới đơn giản, gọn nhẹ nào?... Cô nhìn đám đông dưới lầu, cảm thấy trên đầu như có một đàn quạ đen bay qua.

"Đường Học Chính... Không phải cả nhà đã quyết định là sẽ không mời bạn bè à?" Cô lí nhí hỏi người đàn ông tuấn tú, vận bộ comple trắng bên cạnh.

"À, ba mẹ có mời mấy nhà chơi thân với nhà anh." Cô tinh mắt thật, đến cả ai là họ hàng, ai là bạn bè mà cũng phân biệt được.

Mấy nhà? Nói cách khác: trừ mấy nhà nào đó ra, những nhà còn lại đều là họ hàng nhà anh?! Thông cảm cho sự quê mùa của cô vì cô từ quê lên, song, quả thật cô chưa thấy nhà ai lắm họ hàng thế này bao giờ!

"Đeo caravat cho anh nào." Đường Học Chính lấy làm khó hiểu: sao trông cô ấy như đang kinh hãi thế nhỉ.

Phù Hiểu máy móc đeo caravat cho anh, không kìm nén nổi sự tò mò, cô hỏi thẳng: "Anh có thể giải thích cho em chút chút: tại sao đám cưới đơn giản, gọn nhẹ của nhà anh còn to hơn đám cưới linh đình của nhà người khác không? Họ hàng nhà anh đông thế cơ à?"

Hóa ra là chuyện này, Đường Học Chính cười khẽ, "Ngày xưa, chả phải không những không kế hoạch hóa gia đình mà còn kêu gọi "người đông thế mạnh" là gì? Tình cờ là các cụ nhà họ Hàn và nhà họ Đường đều rất khoái đền đáp Tổ quốc, nên các cụ và anh em của các cụ đều đông con, do đó, nhà anh có vô số họ hàng hai họ nội ngoại, rồi thì thông gia của họ hàng cũng thành họ hàng luôn... Thế là thành quy mô mà em thấy hôm nay."

... Nhà quyền quý, đúng là nhà quyền quý mà! Phù Hiểu á khẩu luôn.

"Mấy ông mà em biết chỉ là phần nổi của tảng băng trôi thôi, lần trước, anh chả nói với em rồi còn gì?" Đừng bảo là anh không cảnh báo cô trước.

Ai nghe thế cũng sẽ tưởng là trong câu đó có sử dụng biện pháp tu từ: nói quá, có được không? Nhưng mà: tại sao... (cô lại liếc sảnh lớn ồn ào, náo nhiệt một cái) bây giờ, cô lại thấy anh miêu tả kiểu ấy có hơi khiêm tốn?

Phải nói là "hạt cát trên sa mạc" mới đúng!

"Phù Hiểu, người nhà cậu đến rồi đó." Cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy dạ hội trắng muốt, ngực áo cài một đóa hoa hồng – biểu trưng cho chức vụ của cô hôm nay: phù dâu – chính là Lý Giản Tình.

Từ sau hôm gặp ở tiệm vàng bạc đá quý, Phù Hiểu vẫn liên lạc với Lý Giản Tình qua MSN, Lý Giản Tình có ý đồ làm thân với Phù Hiểu nên rất kiên nhẫn tán gẫu với Phù Hiểu, hai người cũng khá hợp nhau. Mấy hôm trước, khi thảo luận vấn đề phù dâu trong đám cưới, Dương Mật đã kết hôn nên đương nhiên không thể làm phù dâu cho Phù Hiểu, mà ở Bắc Kinh Phù Hiểu lại không còn người bạn gái nào khác, cô đang định hỏi xem Đường Học Chính có cô em họ nào không, bên nội, bên ngoại đều được, để cô nhờ cô ấy làm phù dâu, thì Đường phu nhân đột ngột đề nghị để Tiêu Thiển Thiển làm phù dâu. Lý do là Tiêu Thiển Thiển quen biết nhiều người nhà họ Đường và nhà họ Hàn, lại khéo léo, có thể tiếp đón họ chu đáo.

Phù Hiểu sợ đến vã mồ hôi lạnh, đành phải nói là mình đã nhờ bạn làm phù dâu rồi. Sau đó, khi cô đang đau đầu vụ phù dâu, thì Lý Giản Tình – người mấy hôm rồi hay tìm cô chuyện phiếm – chợt hiện lên trong đầu cô, cô nảy ra suy nghĩ nhờ cô ấy làm phù dâu, thế là cô ngỏ lời với cô ấy.

Cô không ngờ là cô ấy lại đồng ý luôn.

"Ừ, tụi tớ xuống ngay đây, cám ơn cậu."

"Khách sáo thế làm gì." Lý Giản Tình cười đáp.

Phù Hiểu cười với cô nàng, rồi vui vẻ kéo Đường Học Chính, "Đi thôi anh."

Với quyết định nhờ Lý Giản Tình làm phù dâu của Phù Hiểu, Đường Học Chính không hề phản đối, hai hôm rồi, bận quá, anh cũng quên béng người này. Trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ném cho Lý Giản Tình một cái nhìn cảnh cáo.

Đương nhiên là Lý Giản Tình thu được ánh mắt cảnh cáo đó của anh. Trên thực tế, từ hôm ở tiệm vàng bạc đá quý, cô đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng nhận đòn đáp lễ của Đường Học Chính, ai ngờ đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Cô ngầm cho người đi tra xét, mới biết Vương Tiểu Xuyên bị chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, không có cả thời gian ngủ với gái. Rồi sau đó, Phù Hiểu ngỏ lời, nhờ cô làm phù dâu cho cô ấy, cô đã suy tính hết các tình huống có thể phát sinh, sau rốt, cô quyết định liều một phen, cùng lắm thì làm lại từ đầu, trở về làm cô đại tiểu thư không được yêu thương của nhà họ Lý, như thế biết đâu lại thoát được gã chồng chưa cưới "ngựa đực" kia.

Ai ngờ: Phù Hiểu chỉ là nhờ cô làm phù dâu cho cô ấy mà thôi.

Nói thật, nếu chỉ có vậy thì cô vẫn chưa dám hoàn toàn yên tâm, đến khi thu được cái nhìn cảnh cáo của Đường thiếu, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng qua cửa, dù cô đã phải lo ngay ngáy một thời gian.

"Tôi còn tưởng người đẹp nào làm phù dâu cơ, hóa ra là Lý đại tiểu thư." Giọng cười cợt nhả truyền đến từ phía sau, không cần quay lại cũng biết chủ nhân của nó, là sự lựa chọn duy nhất cho chức vụ phù rể của Đường Học Chính: Mạc Vu Phi.

"Buổi trưa tốt lành, Mạc thiếu." Cô ngừng suy tư, đeo lên mặt chiếc mặt nạ: khuôn mặt luôn tươi cười, xoay người lại chào hỏi.

"Buổi trưa tốt lành, chậc chậc, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu mà." Anh chàng Mạc Vu Phi trong bộ comple màu lông chuột sang trọng vuốt cằm, đeo biểu cảm đau xót lên mặt.

"Mạc thiếu lại tâng bốc tôi rồi." Cô khách sáo.

"Lần này, chồng chưa cưới của cô đã chơi tôi một vố, ai ngờ gã có thể gian díu với Tiêu Thiển Thiển chứ." Rõ là biết thân phận của cô mà Mạc Vu Phi vẫn không chút kiêng kị.

Lúm đồng tiền hai bên má cô như sâu hơn, "Tôi cũng có nghe nói vụ đó, tôi rất chờ mong đòn phản kích của anh."

"Lý tiểu thư thật hóm hỉnh." Mạc Vu Phi bước lên trước một bước, nheo đôi mắt hoa đào phong lưu, "Vương Tiểu Xuyên làm thế là quá lắm, tôi không ngại Lý tiểu thư dùng tôi làm gã bớt vênh váo đâu."

Lý Giản Tình làm gì chả nghe ra nghĩa bóng trong câu đó, cô vẫn cười tươi rói, nhưng kín đáo lùi ra sau nửa bước."Cám ơn ý tốt của anh, nhưng anh ta có léng phéng với ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi sất, còn nữa, tôi là tôi sợ anh ta sẽ nhầm tưởng là tôi có ý với anh ta."

"Thế à? Tiếc thật đó." Mạc Vu Phi cười tà, tỏ vẻ tiếc nuối.

Khi này, Đường Học Chính và Phù Hiểu đã xuống lầu đón người nhà cô dâu. Bà nội, cô, chú và hai cậu em họ của Phù Hiểu có máy bay riêng đón lên Bắc Kinh, giờ đã đến nơi. Năm người nhà họ Phù cùng bốn người nhà họ Dương cùng đi vào sảnh lớn. Đón tiếp họ, Phù Hiễu bỗng thấy buồn vui lẫn lộn, một nửa trong cô là niềm hạnh phúc, còn nửa kia thì là nỗi buồn man mác.

Ông cụ Đường chống gậy đầu rồng đích thân ra đón, đưa mấy người nhà gái vào bàn tiệc đầu tiên, cụ và ba người con trai cũng ngồi bàn đó tiếp thông gia luôn. Bà cụ Phù từ chối mãi, nhưng không lay chuyển được ông cụ Đường, đành ngồi vào ghế thứ nhất bàn đầu tiên.

Họ hàng của hai nhà họ Đường và họ Hàn thấy tộc trưởng nhà họ Đường coi trọng thông gia như vậy thì đều chắt lưỡi, lấy làm ngạc nhiên, chỉ cho là cô dâu thật có phúc, chỉ là một cô gái bình thường, tự dưng lọt được vào mắt xanh của Đường Học Chính, lại có khả năng dành được sự tán thành của tộc trưởng nhà họ Đường. Ban đầu, họ không coi trọng cô dâu lắm, nhưng từ đấy về sau, họ đã thay đổi suy nghĩ của mình về cô.

Lúc ở thị trấn S, hai người đã tổ chức đám cưới một lần rồi nên cũng biết làm đám cưới mệt thế nào. Đường Học Chính bảo Phù Hiểu đi nghỉ một lát, Phù Hiểu ngắm mấy người đang rất thân thiết với nhau ở bàn tiệc đầu tiên, ngẫm nghĩ giây lát, rồi đồng ý.

Cô về phòng nghỉ một mình, dùng ống hút uống mấy ngụm nước. Ngắm chính mình trong tấm gương lớn: cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới bồng bềnh, cô mỉm cười.

Mới ngồi nghỉ được một lát, ngoài cửa đã vang lên những tiếng gõ cửa đều đều.

"Mời vào." Phù Hiểu cất tiếng gọi.

Cô tưởng là Dương Mật hoặc Lý Giản Tình cơ, không ngờ người bước vào lại là Mạc Vu Phi với mái tóc đã nhuộm lại màu đen.

"Ồ, chào anh." Cô chào hỏi, cô có vẻ bị bất ngờ.

"Chào cô, cô dâu trẻ." Chàng trai đẹp vẻ đẹp âm nhu nở nụ cười xa xăm, "À, tôi quên chưa chúc mừng cô."

"Cám ơn anh." Cô mỉm cười, "Tìm tôi có việc gì à?"

"Chút chuyện nhỏ ấy mà..." Anh thong thả moi từ túi áo vét ra một xấp giấy tờ, "Là luật sư riêng của Đường Học Chính, tôi cần làm phiền cô ít phút, phiền cô ký tên lên chỗ giấy tờ này." Anh chìa tay ra, đưa xấp giấy tờ đến trước mặt cô bằng một động tác lịch thiệp.

"Giấy tờ gì vậy?" Phù Hiểu tò mò đón lấy, nhìn thoáng qua rồi ngẩn ra luôn, hóa ra là "Thỏa thuận trước hôn nhân."

"Nếu cô đã đọc kỹ, mời cô ký tên cho." Giọng nói không quá nhiệt tình của Mạc Vu Phi truyền đến, "Khi thỏa thuận được thành lập, sẽ chứng minh là cô không có mục đích xấu khi vào làm dâu nhà họ Đường, nếu ly hôn, cô sẽ không lấy được gì từ nhà họ Đường."

Phù Hiểu thấy rất không vui, cô nhìn vào chữ ký của bên A (là Đường Học Chính), rồi đặt bản thỏa thuận sang một bên, ngẩng lên, nói: "Tôi không ký."

Mạc Vu Phi thì như đã lường trước được kết quả, cười lạnh một tiếng, "Rất tiếc, tôi nghĩ cô không có quyền lựa chọn trong chuyện này."

Phù Hiểu hít sâu mấy hơi, suy nghĩ một cách cẩn thận, rồi mới ngồi thẳng dậy, "Mạc tiên sinh, nếu Đường Học Chính làm như vậy với tôi, tôi đã không lấy anh ấy làm chồng." Không liên quan đến vấn đề tài sản, mà là: tôn trọng. Nếu anh quả thật có lý do gì đó, anh có thể nói rõ với cô, rồi cô sẽ chính thức ký bản thỏa thuận này, nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng đề cập chuyện này với cô dù chỉ một chữ.

Tuy biến cố đột ngột xảy ra khiến cô thoáng sửng sốt, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lập tức nhận rõ: Đường Học Chính tuyệt đối không làm những chuyện này."Anh có thể cho tôi biết: tại sao anh cố tình làm ra chuyện này không?"

Mạc Vu Phi dù bị cô lật tẩy cũng không có vẻ gì là hổ thẹn, anh dựa người vào bàn, khoanh tay trước ngực, "Tự tin thế cơ à?"

"Không phải tự tin mà là tin tưởng." Đến nước này thì cô đã rõ rồi: anh ta không ưa cô, Phù Hiểu rầu rĩ: "Tôi từng đắc tội anh ư?"

"Tôi không cố ý mạo phạm cô, nhưng mà tôi đã nghĩ mãi rồi mà vẫn chẳng ra... phải là loại đàn bà nào thì mới đồng ý lấy... người đàn ông đã hại ba mẹ cô ta." Thời gian vừa qua, Mạc Vu Phi đã cẩn thận phân tích đi phân tích lại vấn đề này và rút ra ba kết luận: Một, vì trả thù; Hai, vì tham tiền; Ba, vì cả hai lý do trên. Cho nên anh mới thử cô, thấy cô vô cùng bình tĩnh thì anh lại cho là cô quá thủ đoạn.

Cô không ngờ là anh ta lại biết chuyện này, Phù Hiểu giật mình, mím chặt môi, nhìn anh chàng.

"Sao nào, cô không ngờ là lại có người biết phải không? Cô cho là người nhà họ Đường sẽ vì áy náy mà không tính đến phương diện này ư?" Mạc Vu Phi ép hỏi: "Rốt cuộc là cô gả cho Đường Học Chính vì mục đích gì, muốn trả thù nó?"

"Nếu như điều tôi muốn là trả thù thì năm đó, khi tôi hận anh ấy nhất, tôi đâm đơn kiện, tống anh ấy vào tù là được? Làm gì đợi đến bây giờ, rồi hy sinh chính bản thân mình? Nào có ai lấy cuộc đời mình ra đùa cơ chứ?" Anh ta là người anh em tốt của Đường Học Chính nên cô không hy vọng anh ta hiểu lầm.

Đó cũng là phép toán anh không giải được, nghe cha anh nói thì: ông cụ Đường công chính liêm minh, năm đó, cụ không cho bất cứ ai dùng bất kỳ mối quan hệ nào giải quyết riêng.

"Vậy rốt cuộc lý do của cô là gì?" Càng đào sâu chuyện đó, anh lại càng thấy khó hiểu, một cô gái tự dưng tha thứ cho hung thủ đâm chết ba mẹ mình và rút đơn kiện, mười năm sau, cũng chính cô gái đó, tự dưng đi lấy người đàn ông – tên hung thủ năm xưa – làm chồng.

Phù Hiểu biết anh ta muốn hỏi gì, im lặng hồi lâu, rồi cô chậm rãi nói: "Một người phụ nữ lấy một người đàn ông làm chồng, còn cần lý do gì khác ư?"

Đờ! Hơi bị nhiều lý do đấy nhá? Vì nhà, vì xe, vì tiền, vì có em bé... tất cả những cái đó đều là lý do mà? Chỉ có điều: sao lúc ấy mình không thể phản bác cô ta được? Vì vẻ chân thành của cô ta chăng? Mạc Vu Phi vuốt tóc, chợt nhớ về đôi con ngươi không chút tạp chất của Phù Hiểu.

Anh đã từng thấy vô số đàn bà nói "yêu, " đôi mắt họ khi đó hoặc cười, hoặc khóc, nhưng trong những đôi mắt đó luôn có chứa rất nhiều *****.

Đôi mắt của người đàn bà đó... tại sao lại không có!

"Tiểu Mạc, sao lại uống rượu một mình thế này? Thấy thằng bạn thân kết hôn thì ghen hả?" Một ông anh họ Hàn bước đến, cụng ly với anh.

"Không thể nào! Em đâu có ngu như nó, đi treo cổ tự tử trên một thân cây?" Mạc Vu Phi lắc lắc đầu, cố vứt nỗi buồn ra khỏi đầu óc.

Số phận của Mạc Vu Phi thật bi thảm. Lần rung động đầu tiên của con tim anh trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời đến là đát, đã thế, đối tượng của anh còn là vợ yêu của thằng bạn thân anh.

*****

Sau đám cưới linh đình, Đường Học Chính chính thức giới thiệu Phù Hiểu cho một nhân vật cực kỳ quan trọng – người "nặng ký" xét trên cả hai mặt: vai vế và cân nặng – ông ngoại của anh: cụ Hàn Hướng Thiên.

Phù Hiểu thấy ông cụ tròn vo, hễ cười là hai mắt híp tịt lại không thấy đâu này rất là ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Ông cụ Hàn ưng Phù Hiểu lắm, cụ là cụ thích mẫu con gái ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình và con cái. Tuy con gái cụ có kể tuốt với cụ chuyện năm đó, nhưng cụ có thể nhìn ra: cô bé này thật lòng với cháu ngoại cụ.

Đợi Phù Hiểu rời đi tìm bà nội và cô của cô, cụ Hàn Hướng Thiên bảo với Đường Học Chính: "Nếu đám cưới xong xuôi rồi thì anh cũng mau mau khởi hành đi Thượng Hải đi, dạo này, ngoại hay mệt lắm, anh có thể đỡ đần ngoại sớm ngày nào hay ngày ấy."

Đường Học Chính đăm chiêu chốc lát rồi nhẹ gật đầu.

"Hừ, béo như lão gầy được đi đã tốt, sức khỏe quý như vàng đó nha, đồ tư bản nhà lão cứ tọng cho lắm vào, giờ đã thấy hối hận chưa?" Ông cụ Đường giễu cợt. Mấy năm không gặp nhau, hai cụ càng lúc càng giống trẻ nít.

"Tôi hối hận cái gì cơ? Tôi có bác sỹ riêng chăm sóc sức khỏe cho tôi đó, lão là cái đồ nhà quê." Cụ Hàn Hướng Thiên phụng phịu.

Để hai "lão ngoan đồng[1]" này cãi nhau thả phanh thì hai cụ sẽ cãi đến đêm luôn, Đường học Chính vội chen vào, "Ngoại, con muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp của nhà họ Hàn chúng ta về Bắc Kinh."

"Bắc Kinh..." Cụ Hàn Hướng Thiên dường như đã lường trước được điều này, cụ chau mày ngẫm nghĩ một lát, rồi vẫn gật đầu, "Anh muốn làm thế nào thì làm."

"Thần Duệ không phản đối ạ?"

"Kệ nó, nó ý kiến ý cò nên mấy hôm nay ngoại để nó chủ xị, cho nó thấy nó kém ở chỗ nào."

Bà Hàn Ngọc Tố mừng rỡ nói: "Ba, nếu đã vậy hay ba với má cũng đến Bắc Kinh dưỡng lão luôn đi. Chuyện làm ăn cứ để đó cho tụi nhỏ."

Cụ Hàn Hướng Thiên cười khà, bảo: "Khí hậu ở Bắc Kinh tệ bỏ xừ, đâu tốt như chỗ chúng ta. Còn nữa, nếu cứ quanh ra quanh vào là gặp lão khọm này thì ba không ốm cũng tức đến phát ốm."

"Tên Trư Bát Giới nhà lão muốn trả đũa phỏng?"

... Được rồi, xem ra là hai cụ lâu ngày không gặp nhau, không cãi nhau thì sẽ ngứa mồm. Đường Học Chính rất biết biết điều chuồn đi, anh định đi tìm chị xã thì lại đụng phải Mạc Vu Phi đang đứng hút thuốc.

"Này, khách khứa về gần hết rồi à?" Anh xin lửa châm điếu thuốc.

"Ừ."

"Hôm nào tao mời mày một chầu nhé." Anh em tốt với nhau đâu cần nói câu cảm ơn chứ.

"Hứ."

Hai người im lặng hút thuốc, một lát sau, Đường Học Chính hỏi: "Chuyện lần trước tao nhờ mày tra thế nào rồi?"

"Chuyện gì?" Mạc Vu Phi híp mắt lại, anh thừa biết thằng bạn muốn hỏi gì nhưng anh vẫn vòng vèo đôi câu hòng co kéo thời gian để có thể suy xét thêm.

"Chuyện nhà Phù Hiểu."

"À, chuyện đó hả, tao tra rồi, không có gì, là tụi mình lo xa." Khi đối mặt Đường Học Chính, những người biết sự thật của câu chuyện không bàn bạc trước cũng thống nhất được câu trả lời.

Đường Học Chính chau mày, nhẹ búng tan làn khói, nó đã nói vậy chắc là không có chuyện gì thật, chỉ có điều, sao anh vẫn có cảm giác là có chỗ nào đó không hợp lý... hay là anh nghĩ vẩn vơ?...

Người nhà Phù Hiểu ở lại Bắc Kinh chơi hai ngày, vì hai em trai Phù Hiểu còn đi học, không thể nghỉ lâu nên họ từ chối khéo lời mời của người nhà họ Đường, quyết định sáng mai sẽ lên đường về nhà.

Dù không nỡ xa người nhà thì Phù Hiểu cũng không thể giữ họ ở thêm được. Đêm hôm đó, đợi bà cụ Phù ngủ, cô kéo cô của cô vào buồng dành cho khách.

Thấy cháu gái có chuyện muốn nói riêng với mình thì bà Phù em bỗng thấy hơi căng thẳng, lẽ nào Đường phu nhân nói cho con bé chuyện khoản tiền nọ?

Hai người ngồi xuống mép giường, Phù Hiểu hỏi: "Cô, sang năm là Gia Minh thi đại học, có phải em nó định đi du học không ạ?"

"Gì? Ừ, phải đó." Bà Phù em ậm ừ.

"Bây giờ mà đi du học thì tốn khoảng bao nhiêu cả thảy cô nhỉ?" Bạn đại học của cô cũng có người đi du học, song cô không dám hỏi thẳng người ta chi phí, huống hồ đang thời buổi lạm phát nên chi phí tăng theo thời gian.

Bà Phù em thấy tim mình như rớt đánh "bịch" một cái, "Ừm... thì khoảng... mấy chục vạn."

"Thế ạ..."

Thấy cô có vẻ đăm chiêu, bà Phù em càng căng thẳng hơn, bà nhìn ra ngoài cửa, bà đang suy xét xem có nên gọi chồng bà vào đỡ lời cho bà không thì Phù Hiểu làm động tác gì đó...

Cô rút từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, dúi chiếc thẻ vào tay cô của cô, "Cô, cô cất cái này đi."

Ngay lập tức, bà Phù em ngẩn ra, "Đây là cái gì?"

Phù Hiểu e thẹn, nói: "Chỗ tiền này là tiền mấy năm vừa rồi con dành dụm được, chỉ khoảng hơn mười vạn tệ thôi. Lẽ ra con đã đế dành được nhiều hơn, nhưng có mấy lần lỡ tiêu mất một ít."

"Con làm gì thế hả?" Hiểu ý cô cháu, bà Phù em vội vàng nhét lại chiếc thẻ vào tay cháu.

Phù Hiểu không chịu cầm, "Chút tiền này cô đừng chê ít, đây vốn là tiền con dành dụm cho Gia Minh và Gia Dương. Cô chú vẫn muốn cho hai em đi du học nước ngoài, nhưng cô chú làm buôn bán nhỏ, công việc vất vả mà nào có kiếm được nhiều nhặn gì cho cam, lo cho hai em đi du học thì vất quá. Dù sao con cũng ít phải tiêu tiền, bây giờ, để Đường Học Chính nuôi con một thời gian cũng được. Tuy nhà Đường Học Chính lắm tiền nhưng con thấy dùng tiền của nhà anh ấy thì không được hay cho lắm, cô đừng trách."

Bà Phù em cầm chiếc thẻ mà không nói nên lời, mấy năm gần đây, thấy cháu gái viết văn hình như cũng bán được ít tiền, bà liền thôi không chu cấp tiền sinh hoạt cho cháu nữa. Không ngờ con bé lại... Sự day dứt bỗng trào dâng trong bà, bà Phù em như không cầm nổi chiếc thẻ nọ, "Chỗ tiền này... cô không thể nhận." Tuyệt đối, tuyệt đối không thể nhận.

Phù Hiểu dúi chiếc thẻ vào tay bà rồi nắm tay bà lại, "Chúng ta là người một nhà, con cho em trai con tiền đi học, cô nhận đi cho con vui."

"Đây là tiền mà con phải làm lụng vất vả mới kiếm được, con giữ lấy mà tiêu..." Nghe con bé nói thì có vẻ con bé đã bắt đầu chuẩn bị khoản tiền này cho hai người con trai của bà từ mấy năm trước rồi.

"Cô, sao cô lại nói thế, cô chú nuôi nấng con bao nhiêu năm trời, lại còn chăm sóc nội, con không biết phải báo đáp cô chú thế nào, chỉ đưa cô được một chút tiền thế này, con cũng ngại lắm." Cô lấy chồng giàu, về lý mà nói, lẽ ra cô phải chịu trách nhiệm chi trả tất cả chi phí du học của hai người em trai. Nhưng cô ngại, cô không sao mở miệng nói chuyện này với Đường Học Chính cho được, thế nên cô vẫn thấy hơi áy náy với cô của mình.

Bà Phù em thấy cổ họng mình nghẹn đắng, bà nhìn đứa cháu gái tuy lúc nào cũng chín chắn, độc lập nhưng vẫn luôn giữ được tấm lòng lương thiện trước mặt, nỗi hổ thẹn lớn lao như trào dâng trong bà, "Hiểu Hiểu, cô..." Bà chợt nắm chặt tay cháu, muốn nói hết mọi chuyện năm đó cho con bé, nhưng khi lời đến nơi chót lưỡi đầu môi thì bà lại không sao thốt nên câu. Bà nên nói sao bây giờ? Cháu gái bà luôn hết lòng hết dạ với nhà bà, vợ chồng bà lại lén giấu đi khoản 'tiền bồi thường tính mạng' của ba mẹ con bé, nếu bây giờ bà nói ra, Hiểu Hiểu sẽ nghĩ về vợ chồng bà như thế nào? Nhất định con bé sẽ khinh thường vợ chồng bà... Bà không thể mất đi đứa cháu gái này, không thể.

"Cô, cô đừng từ chối nữa, cô cứ nhận chỗ tiền này đi, đợi hai cậu ấm nhà chúng ta đi du học về, kiếm được công việc tốt, thì cô chú tha hồ hưởng phúc. Mấy năm rồi, vất vả cho cô chú quá." Phù Hiểu nở nụ cười tươi rói với bà.

Trước khi đi về, bà Phù em lại trộm nhét chiếc thẻ nọ vào túi xách của Phù Hiểu, nhưng đến cùng, bà vẫn đã bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật. Khi về nhà, bà có bàn chuyện này với chồng, song chồng bà không có quan hệ huyết thống với Phù Hiểu nên ông ta cũng chỉ thấy hơi áy náy mà thôi. Về sau, Đường Học Chính nghe được tin vợ chồng bà muốn cho hai người con trai đi du học thì khăng khăng trả tất cả chi phí du học của hai đứa, còn thu xếp công việc tử tế cho hai đứa nữa. Hành động của vợ chồng Phù Hiểu khiến bà càng thêm áy náy với anh trai và chị dâu, ngẫm lại những hành vi của vợ chồng mình, bà quả thật cực kỳ hổ thẹn. Thế là, năm này qua năm khác, sự cắn rứt và áy náy cứ tích tụ lại trong lòng bà, chưa đến sáu mươi tuổi, bà Phù em đã ốm liệt giường.

[1] 老頑童: lão ngoan đồng: danh từ, đại khái để chỉ những ông cụ tính tình như trẻ con.

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)