Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 41

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bởi vì anh biết được một số chuyện không nên biết, nên mới tốn hơi nghĩ cách kéo nó lại – trời biết con ả đó tiếp cận nó vì mục đích gì – không ngờ nó không biết điều cỡ vậy, anh chưa kịp bàn sang mấy chuyện quan trọng, nó đã ra tay rồi. Còn nữa, mẹ nó chứ, sao chủ đề cuộc cãi vã của họ lại xa lắc xa lơ chủ đề chính vậy? Cứ như là Mạc Vu Phi anh ghen tỵ, tranh người yêu với ả đó ý. Mạc Vu Phi rất muốn vả cho mình một phát.

"Sao đang yên đang lành lại cãi cọ thế?" Ninh Ninh bận làm người hòa giải, không buồn nhíu mày vì bức tường quán mình bị nứt, chỉ lo hai người họ làm căng với nhau.

Tiêu Thỉển Thiển bực tức nói, "Hai anh gây nhau cái quái gì?" Đám đàn ông này thật là, cứ một câu không đồng quan điểm là lại gây gổ, đánh nhau. Song bây giờ, họ đều đã là những người thành công trong sự nghiệp và được nhiều người biết đến rồi, phải chú ý giữ gìn hình ảnh của mình đi chứ.

"... Hừ." Mạc Vu Phi phủi bụi trên quần áo, lườm Đường Học Chính một cái, định giúp người ta lại rước họa vào thân, quả nhiên là anh không hợp với nghề 'làm người tốt'.

"Mạc Vu Phi, anh ra tay cũng phải biết chừng mực chứ, quăng ghế linh tinh thế à. Nhỡ A Chính không né kịp thì sao?" Thấy anh chàng ném mạnh quá, Tiêu Thiển Thiển không kìm lòng được mắng anh chàng.

"Em xót nó hả, nhưng nó cũng đâu có đánh nhau vì em." Mạc Vu Phi cười lạnh một tiếng, tội gì mà anh phải khó chịu một mình chứ.

Nghe thế, Tiêu Thiển Thiển quả nhiên biến sắc mặt, nhưng sự kiêu ngạo, lòng tự tôn cuả cô lại khiến cô thốt lên câu: "Liên quan gì đến tôi chứ?"

Ninh Ninh thì thấy bầu không khí đang căng thẳng quá, định đi lên hòa giải thì chợt thấy bủn rủn cả người, váng vất đầu óc và hoa mắt chóng mặt. Cô thầm than một tiếng, định lén rời đi một lát.

Chỉ có điều: trời không chiều lòng người, cô vừa quay lại đã phải đối diện với gã đàn ông mà cô hận nhất trần đời, gã nọ mang theo hai gã lâu la đi về phía cô.

"Đi đâu thế?" Người vừa hỏi là một gã đàn ông tóc húi cua, khoảng hơn ba mươi tuổi, đầy người là sát khí của dân xã hội đen, gã đeo trên cổ một vết sẹo dài xấu xí và một chiếc kiềng vàng to cỡ ngón tay cái. Gã tà ác nâng khuôn mặt càng lúc càng tái mét của cô nàng lên, "Thèm rồi hả?"

Ninh Ninh cố sức nghiêng đầu, giãy khỏi sự kìm kẹp của gã.

Gã đàn ông cực thích kiểm soát người khác đó híp mắt lại, bóp cằm cô nàng, ép cô nàng phải nhìn thẳng vào gã, "Tao không thích đàn bà không ngoan ngoãn, xem ra mày vẫn chưa nhận được bài học đích đáng? Chưa đến lúc phải quỳ xuống van xin tao?"

Đôi con ngươi trong mắt không ngừng co lại, cơ thể của Ninh Ninh run lẩy bẩy.

Tiêu Thiển Thiển bước lên, dùng một tay kéo bạn ra, "Anh là ai? Anh định làm gì đấy hả?"

Gã đàn ông nhướng mày, thong thả rút tay về, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt săm soi, "Tôi còn tưởng là ai cơ, đây không phải kiểm sát trưởng Tiêu vĩ đại, người vẫn lên báo mỗi ngày ư? Sao nào? Tôi dạy dỗ con đàn bà của tôi mà cô cũng muốn chõ mõm vào à? Có muốn còng tôi về thẩm vấn luôn không?"

"Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, ngày tôi mời anh đến làm khách." Tiêu Thiển Thiển kéo Ninh Ninh ra sau mình, cười lạnh đốp lại.

"Tôi mong còn chẳng được..." Gã đàn ông nọ bước đến gần cô, cười dâm đãng nói: "Cô nhớ nhanh lên đấy, dạo này con tiện nhân này lề mề lắm, tôi sợ tôi không kịp hầu cả cô đây mất."

"Mày..." Cô định tát cho gã một cái nhưng gã chặn được tay cô một cách dễ dàng, "Đừng sốt ruột thế chứ..."

"Tốt nhất mày nên bỏ cái móng chó của mày ra, hôm nay tâm trạng Gia không tốt đâu." Mạc Vu Phi đủng đỉnh bước đến chỗ họ, đưa tay lên rút tay Tiêu Thiển Thiển ra.

Từ lúc mới bước vào, gã đàn ông đã chú ý đến hai người đàn ông sau lưng các cô gái rồi. Tuy hai tên cũng đó không phải loại tôm tép gì nhưng gã không quan tâm, nếu hai tên đó thông mình thì ắt phải hiểu luật: "nước giếng không phạm nước sông." Xem ra là ghẹo nhầm con đàn bà của thằng khác, gã đàn ông cười nhạt, giơ hai tay lên đầu ra vẻ đầu hàng, "Là lỗi của tôi, tôi không biết hoa đã có chủ."

Tiêu Thiển Thiển nói: "Mạc Vu Phi, gã nhục mạ tôi, dạy cho gã một bài học giúp tôi."

Mạc Vu Phi vốn là một kẻ không sợ chọc phải phiền toái chỉ sợ không có phiền toái để chọc nên nghe cô nói vậy thì nhếch mép cười, quay sang nhìn Đường Học Chính đang ngồi im re, không đếm xỉa đến chung quanh, "Có làm không mày?"

Đường Học chính thì hoàn toàn không bận tâm đến những gì đang diễn ra ở đây, anh còn đang bận soạn tin nhắn, sau cùng, anh để lại đúng ba chữ và một dấu chấm câu: "Anh nhớ em." Rồi nhấn nút gửi tin. Dông tố quanh anh càng dữ dội, anh lại càng nhớ cô bé của anh, nhớ sự bình yên, thanh thản khi bên cô.

Gã đàn ông tóc húi cua nhìn chằm chặp vào người đàn ông đang cúi đầu nghịch di động và hoàn toàn thờ ơ với bầu không khí căng thẳng trong căn phòng nọ, gã thấy cơ bắp trên cơ thể gã không vì lý do gì mà cũng căng hết cả lên, thành phố Bắc Kinh này có nhân vật số một đó từ bao giờ?

*****

Gã đàn ông tóc húi cua nhìn chằm chặp vào người đàn ông đang cúi đầu nghịch di động và hoàn toàn thờ ơ với bầu không khí căng thẳng trong căn phòng nọ, gã thấy cơ bắp trên cơ thể gã không vì lý do gì cũng căng hết cả lên, thành phố Bắc Kinh này có nhân vật số một đó từ bao giờ?

Tiêu Thiển Thiển cũng nhìn sang Đường Học Chính, ánh mắt cô đầy những cảm xúc không tên. Ninh Ninh đứng sau lưng cô thì cắn chặt môi dưới, nhục nhã cúi đầu.

Đường Học Chính đợi mãi chả thấy người ta nhắn tin lại, đành xịu mặt ra cất di động vào túi. Khi này, anh mới rỗi hơi mà ngẩng đầu lên, liếc xéo gã đàn ông kia một cái, rồi hỏi lại bạn một cách khiêm tốn: "Làm gì cơ?"

Mạc Vu Phi xém ói máu vì tức, anh gần như chắc chắn là thằng bạn cố ý. Màn anh hùng cứu mỹ nhân của anh cứ thế mà bị nó phá hỏng?

"Mạc Vu Phi, nói trước nha, sau này có thiếu tay hay thiếu chân thì cũng đừng về nhà mách mẹ." Thấy khí thế của đối phương đang xẹp dần, gã đàn ông nọ cười lạnh đe dọa.

"Tề Tam, mày tưởng mày có khả năng đó thật sao?"

Thành phố Bắc Kinh nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không quá lớn, ra xã hội nhiều năm, kiểu gì chả có lúc gặp nhau? Trước hôm nay, hai người từng gặp mặt mấy lần nhưng cũng chỉ quen biết sơ sơ thôi, tổng số câu họ nói với nhau cho đến giờ còn chưa nổi mười câu.

"Sao anh quen thằng khốn này vậy." Tiêu Thiển Thiển nói với giọng khinh bỉ.

Gã đàn ông mà Mạc Vu Phi gọi là Tề Tam đó mắt lạnh nhìn sang cô, từ tốn nở một nụ cười hiền hậu với cô, "Người đẹp à, tao đánh cả đàn bà đó."

Ninh Ninh không khỏi sợ hãi, kéo Tiêu Thiển Thiển lùi lại, hòng đưa cô ra khỏi tầm ngắm của gã.

"Tiện nhân, mày ra đây cho tao..." Một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh bay thẳng về phía gáy Tề Tam với tốc độ chóng mặt, gã giật mình, thoát đòn trong gang tấc, hai tên lâu la sau gã cũng vô thức né người sang một bên, đồng thời Mạc Vu Phi ra đòn.

Hai tên lâu la đứng đằng sau gã nọ còn chưa kịp rút súng ra thì một bóng đen đã vụt đến, hai gã chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngất xỉu luôn.

Mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp của quán đã sớm chuồn sạch rồi, họ trốn cùng một chỗ mà lo lắng hãi hùng.

Giải quyết xong hai tên nhãi nhép, Đường Học Chính xòe tay ra nhìn, thấy mu bàn tay hơi đỏ lên thì lại nhớ vợ, lại rút di động ra xem xét.

Cạnh đó, Mạc Vu Phi – người luôn vờ tỏ ra mình lịch sự, tao nhã đã không địch lại nổi thái tử của gia đình xã hội đen – kẻ quanh năm suốt tháng cầm vũ khí và luôn sống cuộc đời giết chóc nữa rồi. Anh chàng bị gã đá văng vào sô pha, sô pha lật nhào đánh "rầm" một tiếng và người thì ngã bổ chẩng. Tề Tam vốn nổi tiếng với sự tàn nhẫn, gã định cho anh chàng một bài học nên rút dao ra, định đâm cho anh chàng mấy nhát.

Một lực cực mạnh sượt qua gã, một tia kinh ngạc thoáng lóe lên trong mắt Tề Tam, vừa rồi, rõ ràng gã đã quan sát kỹ, thấy y ở ngoài phạm vi có thể tấn công gã, sao mới đó mà y đã ở trước mặt gã rồi?

Không có thời gian nghĩ nhiều, gã xoay tay lại, đâm vũ khí sắc nhọn vào cánh tay đang tóm lấy tay gã.

"Cẩn thận!" Tiêu Thiển Thiển thét lên.

Đường Học Chính nhanh nhẹn xoay người tránh đòn.

Thấy vậy, Tề Tam lập tức đổi thế võ, tay ra chiêu mà lòng không khỏi lo lắng, đề phòng, y đã khóa được tay gã một cách dễ dàng, người bình thường vốn không thể làm được điều đó. Tuy gã luôn có vệ sỹ bảo vệ, nhưng trong gia đình xã hội đen, nếu mày không dựa vào bản lĩnh thật của mày mà lập công thì ai chịu tâm phục khẩu phục mày cơ chứ? Nghĩ lại thì mười bốn tuổi gã đã bước vào con đường giết chóc, gã từng chặn đối thủ một mất một còn của mình trong hẻm, quyết đấu với y, giết chết y. Địa vị hôm nay của gã được xây lên bởi những chiến công của gã và máu của kẻ thù gã. Nếu chỉ một cao thủ võ thuật là có thể dễ dàng khóa được tay gã, thì không biết gã đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nhanh như chớp, hai người đã so nhau mấy chiêu liền, Tề Tam tung hết sức còn anh thì chỉ kệ cho gã ra đòn rồi thung dung phá giải đòn của gã. Thấy thế, mắt Tề Tam đỏ vằn lên, rút tay trái lại định rút khẩu súng bên hông ra.

Ai ngờ động tác của anh còn nhanh hơn gã, lợi dụng lúc gã đưa tay xuống không kịp phòng thủ, anh cướp súng từ trong tay gã, nhanh và gọn, anh cho luôn gã một viên đạn vào đùi.

Cơn đau khiến Tề Tam khụy một chân xuống, sự nhục nhã thúc giục gã một lần nữa đứng lên, nhưng một lực cực mạnh đánh lên miệng vết thương của gã, khiến gã sụm hẳn xuống trong tư thế quỳ một gối trước người đàn ông đang nhìn xuống gã và dí súng lên trán gã, súng của gã.

Sắc mặt Tề Tam trắng bệch như giấy, đâu phải gã chưa từng bị bắt bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên, gã thấy cảm giác nhục nhã trào dâng trong lòng gã. Kẻ thù của nhà gã coi gã như cái đinh trong mắt, dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không khử được gã, còn người đàn ông đang đứng trước mặt gã khi này thì chỉ cần búng tay một cái cũng đủ giết gã. Trong nháy mắt, niềm kiêu hãnh bao năm qua của gã tan thành tro bụi.

"Đồ vô tích sự." Ánh mắt Đường Học Chính lạnh như băng.

"Mày là ai?" Mặc cho chân trái nhói buốt, Tề Tam vẫn thẳng lưng, gằn giọng hỏi.

"Mạc thiếu của chúng ta: anh hùng cứu mỹ nhân, mày đóng cẩu hùng một lát là xong thôi, tội gì mà phải biến mình thành con rùa nòi thế này." Đường Học Chính đút một tay vào túi, tay kia thì cầm súng dí vào đầu gã, đủng đỉnh đáp lời.

Mạc Vu Phi đang bận kiểm tra xem mình có bị thương ở đâu không, nghe được câu đó thì giật giật khóe môi, ý nó là vụ này anh đầu têu?

"Mày là thuộc hạ của thằng đó?" Tề Tam không tin.

"Hừ, Mạc thiếu nói: cậu ấy chấm cô kia rồi, mày xem rồi lo đi."

"Chỗ này là địa bàn của ông, có giỏi mày bắn chết ông đi, nếu không ông sẽ không tha cho mày đâu." Cho dù quỳ, Tề Tam cũng không chịu lép vế.

Đường Học Chính mỉm cười, "Mày tưởng tao không dám hả?" Lời còn chưa dứt, anh đã cho gã thêm một viên đạn vào chân còn lại.

Những tiếng nổ súng liên tiếp vang lên khiến mấy người đẹp nhát gan sợ quá, bật thét ra tiếng, hớt hải chạy ra ngoài. Những người khách khác thấy tình hình có vẻ căng thì đã bỏ đi từ nãy rồi. Quán bida khi nãy chộn rộn là thế mà giờ chỉ còn tiếng nhạc du dương và tiếng thở dốc của Tề Tam.

"Mẹ nó chứ, mày muốn chết à!" Tề Tam vã mồ hôi lạnh đầy trán, mặc cho hai chân ướt nhẹp vì máu, gã vẫn nghiến răng nghiến lợi lườm anh, ánh mắt hung ác như muốn xé xác anh ra làm nhiều mảnh.

"Gọi thằng bố nó đến nhận người đi, lão mà đến muộn thì không ai biết: thứ lão nhận về là người hay thứ gì đó khác đâu." Không thèm đếm xỉa đến câu đe dọa của gã, Đường Học Chính vứt súng cho Mạc Vu Phi, "Cụt cả hứng, tao đi trước đây."

Mạc Vu Phi nhận súng, khẽ hừ một tiếng, nó giỏi thật, định phủi đít đi luôn.

Lúc này, Ninh Ninh mới lấy lại chút thần trí, nhìn sang Tề Tam đang sụm hai gối quỳ dưới đất, chợt cô nàng hốt hoảng đuổi theo Đường Học Chính, túm được tay anh ở cửa thang máy, "Đường thiếu... Đường thiếu!"

"Đừng có đụng vào tôi." Đường Học Chính ung dung hất tay cô nàng ra, lạnh lùng nhổ ra một chữ, "Tởm."

Sắc mặt Ninh Ninh càng nhợt nhạt hơn.

Tiêu Thiển Thiển đi ra cùng không khỏi trách cứ: "Đường Học Chính!"

"Tiêu Thiển Thiển, " Đường Học Chính nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh lạnh lẽo, không chút ấm áp: "Chẳng phải đây là mục đích của cô khi dẫn tôi đến đây ư? Vì người đàn bà đã tắm mình trong thuốc phiện này mà cô cất công lợi dụng tôi gớm."

Chỉ một câu thôi mà khiến sắc mặt hai cô nàng đổi màu liên tục.

"Đường thiếu, ngài nghe tôi giải thích đã..."

"Miễn đi." Khuê mật của Tiêu Thiển Thiển làm gì mà chẳng có chút của riêng, nếu ả ta không tự nguyện thì chẳng ai bẫy được ả ta cả. Trong mắt anh, ả ta là tự làm tự chịu thôi."Tốt nhất là cho tôi biết: cô đã rất hài lòng rồi." Lạnh lùng và tàn nhẫn ném cho Tiêu Thiển Thiển một câu, anh sải một bước dài, bước vào thang máy.

... Bỏ lại hai cô nàng há miệng định gọi anh lại nhưng không thốt ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Mạc Vu Phi vừa gọi điện thoại vừa dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh chỗ ba người họ, mắt sáng lên, anh khẽ lắc đầu. Người đẹp Tiêu được nhiều người nịnh nọt quá đâm vênh váo rồi, cái thằng A Chính đó có phải loại người cam tâm tình nguyện để đàn bà lợi dụng mình đâu cơ chứ? Nếu không phải gã hôm nay vừa khéo có trong danh sách của bọn họ thì đến ngón tay nó cũng chả buồn động đâu.

Chỉ có điều, nó đừng có mà chấm con đàn bà tên Phù Hiểu đó nhé, ả ta là con gái của nạn nhân, sao đột nhiên lại tiếp cận A Chính vậy? Lẽ nào ả muốn nhân cơ hội trả thù...

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)