Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 15

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hai người dọn dẹp trong bếp xong thì trở lại phòng khách, ngồi xem cánh đàn ông vừa đánh bài vừa chuyện phiếm."Hiểu Hiểu, con có nghe nói chưa, nghe nói tối qua, trên đường Trùng Khánh, có hai đám côn đồ choảng nhau, một đám bị đánh đến không bò dậy nổi. Con nói xem, Tết nhất mà bọn đó còn gây chuyện cái nỗi gì?"

"Hả? À..." Đường Trùng Khánh? Không lẽ tối qua...

"Gì? Không phải nhà cô mày nằm trên đường đó sao? Tối qua, lúc về, mày không đụng phải lũ đó chứ?" Dương Mật hỏi.

Phù Hiểu liếc Đường Học Chính một cái, "Tụi tao không đụng phải hai bang phái đánh nhau mà chỉ gặp vài gã côn đồ cướp bóc thôi, Đường Học Chính đã đánh bại bọn chúng."

"Hả, gặp cướp ư, ôi trời ơi, các con không sao chứ?" Bà Dương lo lắng.

"Không sao, không sao đâu ạ, Đường Học Chính rất lợi hại, một mình anh ấy chọi với nhiều người mà bọn chúng còn chẳng cả có sức đánh trả anh ấy nữa á." Phù Hiểu khoe.

"Tiểu Đường học trường quân đội thì đương nhiên là có bản lĩnh thật sự rồi." Ông Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy tán thưởng.

"Chỉ là lũ lâu la thôi ạ." Đường Học Chính cười nhẹ.

"A di đà phật, may mà có Tiểu Đường ở đấy nếu không thì con biết làm sao bây giờ!" Bà Dương thấy may mắn làm sao, bà kéo tay Phù Hiểu, vỗ về trấn an cô.

"Ừ, quả là không an toàn cho lắm." Đường Học Chính cũng hùa theo bảo "Hay là em học lái xe đi, mua lấy cái ô tô nho nhỏ mà đi lại cho tiện, cũng an toàn hơn phần nào."

"Em không bao giờ thèm học lái xe!" Không ngờ đề nghị này vừa đưa ra đã lập tức mang lại phản ứng kịch liệt từ phía Phù Hiểu.

Mấy người nhà họ Dương liếc nhau, vẻ lo lắng thoáng hiện lên trên mặt.

Thấy vẻ mặt cô có hơi khác thường, Đường Học Chính không khỏi hỏi: "Tại sao?"

"Anh hỏi nhiều thế làm gì, dù sao không học là không học." Cặp mày của Phù Hiểu nhíu chặt, cô khó chịu ra mặt.

Đường Học Chính hơi chau mày.

"Được rồi, được rồi, không học thì không học, đợi tương lai Hiểu Hiểu của chúng ta lấy chồng sẽ để cậu ấy làm tài xế." Bà Dương vội giảng hòa, "Mật Nhi, con với Hiểu Hiểu mang táo đi rửa rồi gọt lấy một đĩa ra đây."

"À, vâng ạ." Dương Mật lập tức kéo Phù Hiểu đi vào bếp, Phù Hiểu đứng lên một cách không tình nguyện.

Đợi hai cô đi khỏi, bà Dương mới nhỏ giọng phân bua với Đường Học Chính, "Tiểu Đường, cháu đừng để bụng. Con bé Hiểu Hiểu không thích nghe những chuyện có liên quan đến ô tô đâu, nhất là bảo con bé đi học xe thì lại càng không được."

Đường Học Chính không nói gì nhưng sắc mặt anh thì không quá dễ nhìn.

"Ba mẹ của Phù Hiểu mất trong một tai nạn giao thông, nghe nói là do kẻ gây tai nạn lái xe sai quy định." Tiêu Nhiên thấy vậy liền nhỏ giọng giải thích với Đường Học Chính.

Con ngươi đen như mực lóe lên một tia sáng khác lạ, vẻ lạnh lùng trên mặt anh cũng thoáng dịu đi. Anh im lặng một lát rồi ném xuống một quân bài, "Công ty cậu nhận kiểm toán vụ xí nghiệp LK phá sản?" Anh bất ngờ kéo xa đề tài của cuộc nói chuyện.

Ông Dương, bà Dương và Tiêu Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không biết tại sao mà hễ anh không vui là tâm trạng mọi người giống như đều trở nên nặng nề.

"Ừ, trước Tết thì nhận." Anh đang định nhận vụ này, nó sẽ rất có lợi cho anh.

"Đừng có đi chọc tổ kiến lửa, nhà họ Hàn có thù riêng với LK nên không định để yên cho y."

Tiêu Nhiên lập tức biến sắc, "Là nhà họ Hàn đó?" Những người dân bình thường của thành phố Bắc Kinh có thể chưa từng nghe nói qua, nhưng chỉ cần là người có chút thế lực thì đều biết đến CLB Phong Hoa của nhà họ Hàn. Nếu không phải là chính trị gia từ cấp Phòng trở nên thì không thể nào trở thành hội viên nơi đó được, mà nhà họ Hàn – những người đứng sau màn lại càng thần bí, chưa một ai tìm ra sự thật về họ.

Đường Học Chính nhướng mày, anh đưa một điếu thuốc cho ông Dương rồi lại tự châm một điếu cho mình. Anh nhíu mày, nhả ra một ngụm khói trắng.

Tiêu Nhiên sợ đến vã mồ hôi lạnh khắp cả người, nếu anh thật sự nhận vụ này thì chẳng phải thành công khai đối nghịch với nhà họ Hàn ư? Vậy thì anh xong đời mất, nguy hiểm quá... Quả tim đang đập binh binh của anh dần bình tĩnh lại, sau đó anh lại nhìn một cách săm soi vào người đàn ông vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh kia, rốt cuộc là từ đâu mà cậu ta biết được chuyện này?

...

Bốn người nhà họ Dương ở chơi cả một ngày, sau khi ăn tối xong họ mới đi về. Đường Học Chính vờ cùng họ rời đi, sau khi tiễn họ xong thì anh và cô cùng quay về trong yên lặng.

Phù Hiểu hơi cúi đầu, đá những hòn sỏi nhỏ trên đường, còn Đường Học Chính thì hai tay đút túi, mặt không biểu cảm đi sau cô.

Hai người đi vào nhà, Đường Học Chính thay dép rồi ngồi lên sô pha. Phù Hiểu dõi theo bóng anh, cô mím môi, chậm chạp bước đến bên anh, "Xin lỗi, khi nãy là thái độ của em không tốt." Người ta có ý tốt mà cô lại không biết trắng đen, hung dữ với người ta.

Đường Học Chính ngước mắt nhìn lên vẻ mặt có phần bất an của cô, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống.

Phù Hiểu nghe theo.

Im lặng một lát, cuối cùng Đường Học Chính cũng mở miệng, "Phù Hiểu, tai nạn ô tô từng mang đến cho anh những kỷ niệm rất không tốt đẹp. Từng có một đoạn thời gian, anh căn bản không hề chạm vào ô tô."

Phù Hiểu nhìn anh với vẻ nghi hoặc và phức tạp.

"Nhưng, về sau, anh đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng thì ô tô cũng chỉ là một phương tiện giao thông, bản thân nó không có sai, mà sai là người lái xe. Em có cho rằng, nếu em lái xe, em sẽ gây ra sai lầm tương tự không?" Anh nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn của cô, giọng hỏi mang theo tia thương xót.

Phù Hiểu ngoảnh đi, cô bướng bỉnh nói: "Dù gì thì em cũng không thích ô tô, giống như em không thích cà rốt vậy." Dù sao thì không biết lái ô tô và không ăn cà rốt đều sẽ không chết.

Đường Học Chính phì cười, không cầm lòng được anh ôm lấy cô rồi cười lớn, "Sao em lại mâu thuẫn vậy? Cô nhóc đáng yêu!"

"Đã nói là không được gọi em là "cô nhóc" rồi!" Hơi thở đàn ông đột nhiên vây lấy Phù Hiểu khiến cô không khỏi đỏ mặt, cô vờ nổi giận đẩy anh ra.

"Nhìn thẳng vào vấn đề mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, em có đồng ý không?" Mặc kệ những động tác nhỏ của cô, Đường Học Chính vẫn nhìn thẳng vào cô mà hỏi.

Phù Hiểu há miệng, cô ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, cô vô thức cắn môi dưới và nhíu chặt mày.

"Không cần phải sợ, Phù Hiểu, không cần phải sợ."

Phù Hiểu lắc đầu, "Em không sợ, em chỉ là... căm ghét nó." Nói đến những từ cuối thì giọng cô đã có chút nghẹn ngào.

Thấy cái đầu nho nhỏ của người trước mắt cứ cúi hoài, thân mình cô lại còn thoáng run thì Đường Học Chính bỗng thấy không đành lòng, "Được rồi mà, thật sự căm ghét nó thì ta không học nữa, như cô Dương của em nói ý: để chồng em làm tài xế cho em là được rồi." Anh ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực anh, trao cô sự ấm áp của anh.

Lần này, Phù Hiểu không đẩy anh ra nữa, cô vùi mình vào ngực anh, thật lâu không nói lời nào.

"Em đồng ý nhìn thẳng vào vấn đề và giải quyết vấn đề." Cuối cùng cô cũng ủ ê lên tiếng, "Chờ hết Tết em sẽ nhờ chú Dương dạy."

Chất giọng khàn khàn khác hẳn bình thường cho thấy: nơi người con gái này có một ý chí kiên cường biết bao. Cánh tay ôm cô siết lại, đôi mắt đen như mực của anh hiện lên một tia phức tạp.

Đúng lúc này, từ túi quần của Đường Học Chính xuất hiện tiếng rung, Phù Hiểu như vừa tỉnh mộng, cô rời khỏi vòng ôm của anh, co người lại đầy bất an.

Đường Học Chính thì vẫn như bình thường, anh lấy ra một chiếc di động to bằng lòng bàn tay, anh nhìn di động và nhíu mày.

"Gì? Anh có hai chiếc di động." Nhìn chiếc iPhone vứt trên bàn, Phù Hiểu thử tìm đề tài.

"Ừ, chiếc này dùng trong công việc." Đường Học Chính lại cất máy vào túi, vẻ mặt anh bình thường trở lại, "Tối nay anh phải đi rồi."

"Hả?" Nhất thời Phù Hiểu không sao phản ứng nổi.

"Có nhiệm vụ nên anh phải đi ngay lập tức." Đường Học Chính đứng lên, "Bây giờ đang lạnh, không cần học vội, chờ thời tiết ấm lên, anh đến đây rồi nói sau."

Nỗi mất mát lớn lao bất thình lình xảy đến khiến đầu óc Phù Hiểu như mụ đi, cô vốn không nghe được câu sau anh nói, "Bây giờ anh phải đi luôn ư? Muộn thế này rồi liệu còn máy bay không?" Cô lúng búng hỏi, lòng cô cực kỳ bài xích tin này, cô ngàn vạn lần không muốn để anh đi.

"Có người đến đón anh." Anh đi thẳng vào buồng của Phù Hiểu lấy túi rồi quay ra luôn, "Đống quần áo kia của anh em cứ vứt đi."

"Chờ một chút, anh chưa cầm laptop của anh nè." Cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút, cô vội gọi.

"Để lại cho em dùng đó." Anh vừa xỏ giầy vừa nói.

"Em không..."

"Anh đi đây, em nhớ đóng cửa cẩn thận." Đường Học Chính một tay xách ba lô, tay kia thì kéo cô lại rồi nhanh nhẹn đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô, sau đó, anh xoay người vội vã rời đi.

"Này!" Như là phản xạ Phù Hiểu đưa tay lên bưng hai gò má đang bốc cháy, với vẻ mặt bối rối cô trừng mắt lườm cánh cửa, "Người gì mà..."

*****

Một thời gian rất dài sau đó, Phù Hiểu luôn không vui vẻ. Cô cũng chẳng muốn vậy đâu nhưng không hiểu sao mỗi sáng, khi thức dậy, cô lại thấy trống trải đến lạ lùng và sự trống trải ấy sẽ đeo bám cô suốt cả ngày. Họ hàng và đám bạn đến thăm cô nhân dịp Tết ai cũng thấy cô khang khác, những lúc đó, cô chỉ có thể gượng cười hòng chứng tỏ mình không sao.

Người duy nhất nhìn ra nguyên nhân là Dương Mật, cô lựa thời gian một mình đi đến nhà Phù Hiểu. Phù Hiểu đang ngồi xem ti vi một mình, trên ti vi là chương trình quảng cáo dài lê thê và nhạt thếch.

"Rốt cuộc là mày đang xem cái gì vậy?" Dương Mật hỏi.

"... Hình như là một bộ phim truyền hình." Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhưng cô không chắc: phim đó là phim truyền hình hay phim điện ảnh?

Dương Mật nhìn cô bạn một cách chăm chú; một lúc sau, cô thở dài, nói: "Hiểu, mày không vui vẻ, có phải vì Đường thiếu đột ngột rời đi không?"

Phù Hiểu cụp mắt xuống, rụt chân lên sô pha, cả người cô co lại rúc vào một góc sô pha. Cô lặng im trong chốc lát rồi nói: "Hình như là vậy." Rõ ràng mình đã sống một mình lâu lắm rồi, thế mà bây giờ bỗng mình lại thấy khó mà quen nổi với sự trống trải và im lặng.

Thấy cô bạn thẳng thắn vậy thì Dương Mật đâm lo lo, "Mày... sẽ không yêu Đường thiếu chứ?" Tuy có thể khẳng định là Đường thiếu phần nào 'có ý đó' với Phù Hiểu; nhưng ai biết cái người đàn ông mà không ai có thể nhìn thấu ấy rốt cuộc là thật lòng hay chỉ đang chơi bời mà thôi?

Phù Hiểu ngầng phắt đầu dậy, "Làm gì có chuyện đó!" Cô không hiểu vì lẽ gì mà cô bạn cứ phải lôi vấn đề này ra suốt thế, "Có lẽ tao... chỉ là không quen với sự thay đổi đột ngột kiểu này thôi." Mới một thoáng trước thôi vẫn còn rất đông vui mà chỉ trong chớp mắt đã biến về cô tịch, cô vẫn luôn tránh những tình huống loại này, nếu không như thế thì sao cô sống một mình được chứ.

Dương Mật lo lắm. Trong lòng, cô thấy thật xót xa: mười mấy tuổi đầu, con bé đã mất đi ba mẹ, nên nó luôn gồng mình lên mà gánh vác tất cả một mình, thế rồi đến một ngày, nó bỗng không cách nào quen được với việc có người ở bên làm bạn.

Hai chị em cùng lặng im, tuy đang suy tư về hai chuyện khác nhau nhưng họ đều cảm thấy thật nặng nề.

"A, đúng rồi, giúp tao một việc." Cuối cùng, vẫn là Phù Hiểu đánh vỡ sự im lặng, cô vào phòng, cầm một chiếc laptop ra: "Đây là đồ của Đường Học Chính, mày giúp tao mang về Bắc Kinh trả cho anh ta nhé."

Chỉ liếc mắt một cái là Dương Mật đã nhận ra: đó là chiếc laptop cô dùng lần trước, cô không ngờ Đường thiếu lại để lại đây một món đồ quan trọng thế này... "Anh ta để quên ở đây à?"

"Anh ta nói để lại cho tao dùng, gã phá gia chi tử đó." Phù Hiểu đặt laptop xuống trước mặt Dương Mật rồi lùi lại chiếc sô pha mềm mại.

"Thế nhất định anh ta sẽ không nhận lại đâu." Theo cô biết thì lời anh ta nói ra khỏi miệng như bát nước đã đổ đi.

"Nhưng tao cũng không thể cầm được, món đồ này đắt như vậy, nếu nhận thì còn ra thể thống gì nữa." Phù Hiểu khẽ lắc đầu.

Cặp mày của Dương Mật nhíu chặt lại, cuối cùng cô cũng lắc đầu, "Việc này thì tao không giúp được mày đâu, để về sau tự mày đem trả cho anh ta đi." Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô vẫn quyết định không nhúng tay vào chuyện của hai người họ. Là duyên hay là kiếp thì đều cần Hiểu tự mình vượt qua. Còn nữa, cô cũng không tin: ông trời sẽ đối xử bất công với Phù Hiểu đến vậy.

Phù Hiểu cong lên một nụ cười, nụ cười nhạt nhòa đến nỗi dường như không thể nhìn ra, "Quê tụi mình có kho báu đấy à, mà anh ta phải ngày ngày chạy đến." Về sau, chắc là họ sẽ rất ít có cơ hội gặp nhau rồi.

"Nếu tao không nhầm thì chắc chắn anh ta sẽ lại đến nữa." Dương Mật bỏ lại một câu đầy ẩn ý.

Lúc đó, Phù Hiểu không tin. Nhưng rồi xuân về hoa nở, một ngày nọ, khi cô mở cửa đi ra ngoài, cái người đàn ông đã hành hạ cô về mặt tinh thần lâu ơi là lâu ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

"Chà, thật khéo nha." Vẻ mỏi mệt hiện rõ trên gương mặt Đường Học Chính, anh ngắm cô gái xinh đẹp mà đã lâu anh không được gặp, nụ cười nở trên gương mặt đã lâu không tươi cười của anh.

"Anh... anh..." Đầu óc Phù Hiểu bỗng như trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn chăm chăm vào chàng trai anh tuấn trước mặt cô, người này vốn không nên một lần nữa xuất hiện ở nơi này, bao cảm xúc như đang dâng trào trong cô.

"Em muốn đi ra ngoài phải không? Vậy anh đi ngủ bù một giấc trước." Đường Học Chính cũng không để bụng việc cô bất lịch sự với khách, anh thẳng tiến vào nhà, liếc qua buồng dành cho khách đang trống không rồi ném túi vào, sau đó anh vừa cởi quần áo vừa đi vào buồng ngủ của Phù Hiểu.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phù Hiểu trợn tròn mắt, há hốc mồm và cứ thế nhìn anh đi vào buồng ngủ của cô: rốt cuộc là người này đang làm cái trò gì vậy? Cô thật muốn xông vào hỏi cho ra nhẽ nhưng vì điện thoại cứ réo liên hồi nên bất đắc dĩ cô đành phải tiếp điện thoại rồi tức tối sập cửa bỏ ra ngoài.

Khi Phù Hiểu về đến nhà thì trời đã sẩm tối, cô khẽ đẩy cửa ra, đập vào mắt cô là căn phòng chìm trong bóng tối, vắng lặng, không chút hơi người. Anh đã đi rồi? Hay kỳ thật là anh chưa từng đến? Cô đặt mấy túi thức ăn lỉnh kỉnh mà mình vừa mua ở chợ xuống; Rồi không biết vì sao mà bất tri bất giác cô lại nhón chân đi về phía phòng mình và khẽ khàng đẩy cửa ra; Nhờ vào chút ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, cô thấy một người đàn ông cường tráng đang nằm sấp trên giường của cô ngủ không biết trời đất.

Cơn giận vô cớ bỗng dâng trào, cô bật đèn đánh: "tạch" một tiếng, đang định bùng nổ thì lại liếc thấy hông và tay trái của anh đều quấn băng gạc và lớp băng gạc còn như hơi nhuốm màu máu. Cơn tức của cô lập tức bay sạch, giọng cô cũng nghẹn đi, cô cắn môi rồi mở to mắt nhìn chằm chặp vào một bên khuôn mặt tuấn lãng tựa một tác phẩm điêu khắc của người đàn ông đang nằm im không nhúc nhích đó lâu thật lâu, "Đường Học Chính." Cô lí nhí gọi, giọng nhỏ đến mức có lẽ chỉ có mình cô là nghe được.

Người đàn ông ngủ say vẫn ngủ say như trước.

"Đường Học Chính." Cô lại gọi thêm một tiếng nữa cũng với giọng nhỏ xíu y chang chú mèo khi vừa tỉnh giấc; "Anh có ăn cơm tối không?"

Hòng trả lời cô, người đàn ông cựa mình và tiếp tục ngủ khò.

... Được rồi, cô biết đáp án rồi.

*****

Sáng sớm ngày kế tiếp, Phù Hiểu uể oải chui từ buồng dành cho khách ra, cô định uống miếng nước rồi về ngủ tiếp. Trong lúc đang lơ mơ, cô bỗng trông thấy một bóng hình rất là bắt mắt.

"Sao hôm nay em dậy sớm thế?" Người đàn ông thì vừa được ngủ no giấc, anh vẫn cởi trần, cười với cô khoe hàm răng trắng bóng. Gương mặt tươi cười sáng lạn của anh đặt cạnh vẻ mặt rầu rĩ của cô càng làm tôn lên sự đối lập giữa chúng.

"Đường Học Chính." Cô lập tức tỉnh hẳn, nghiến răng nghiến lợi quát lên. Cái người đàn ông đã quấy phá cô, không để cho cô được ngon giấc suốt cả một đêm – không, là rất nhiều đêm – này lại còn có mặt mũi mà cười tươi đến thế?

Người đàn ông nhíu mày, sao mà như xuất hiện 'sát khí' vậy?

"Anh... Sao anh lại đến đây nữa hả?"

"Sao nào, không hoan nghênh?" Anh vô cùng thành thạo nhấc chiếc siêu điện trên bàn lên, định đun nước ngâm mỳ. Anh sớm đã đói meo đói mốc mà lại không thể trông mong vào việc cô dậy làm đồ ăn sáng cho anh.

Đương nhiên là không hoan nghênh rồi! Vì cái sự muốn đến thì đến, muốn đi thì đi của anh đã làm cuộc sống của cô rối tung lên; Cô vừa khôi phục được quỹ đạo "một thân một mình" vốn có thì anh lại bỗng nhiên xuất hiện? Cô thầm gào thét trong lòng nhưng lại không đem những lời ấy nói ra ngoài miệng; Nguyên nhân cũng không phải vì phép lịch sự, mà vì... cô chột dạ, chột dạ bởi nhìn thấy anh cô đã rất vui. Có một số người, có một số chuyện thật khiến người ta vừa thích vừa ghét mà.

"A, đúng rồi, em vẫn chưa học lái xe đâu nhỉ?" Thấy cô không nói gì thì anh cũng chẳng nghĩ ngợi thêm về vấn đề trên nữa; trái lại, anh bỗng sực nhớ đến một chuyện.

"Ừ..." Không có tâm trạng.

"Vừa hay, anh bảo Tiêu Tử chuẩn bị một chiếc xe rồi, ghế phụ cũng có phanh, em tập lái xe thì tốt nhất là dùng chiếc này. Hay là em đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì, rồi chúng ta ra ngoài." Đã ngủ bù no rồi nên bây giờ tinh thần anh đang cực kỳ hăng hái.

"Anh bảo Tiêu Nhiên chuẩn bị xe ư? Từ bao giờ thế?" Cô ngạc nhiên.

"Em đừng quan tâm đến chuyện cỏn con ấy, mau qua đây nấu bữa sáng đi." Đã ra quyết định rồi thì anh cũng chẳng tính để mình thiệt thòi, "Nướng bánh mỳ với ốp thêm hai quả trứng nữa."

... "Anh có thể mặc quần áo vào trước được không?"

Vào buổi sáng, vốn lượng đường trong máu thấp nên huyết áp giảm, mà huyết áp giảm thì máu lên não sẽ chậm; Vậy nên: Phù Hiểu cứ mơ mơ màng màng rồi nghe theo chứ làm gì có tý sức lực nào mà đi phản kháng thể chế độc tài; Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đã có mặt ở bãi đất trống được dùng cho việc tập xe ở ngoại ô.

"Phù Hiểu, em nghe rõ rồi chứ?" Đường Học Chính kéo cô về với thực tại khi cô đang nghĩ miên man.

"Gì? Anh vừa nói cái gì cơ?" Phù Hiểu sực hồi hồn.

Đường Học Chính nhìn vào mắt cô, có thế thôi mà cô cũng lại thất thần được?

"Ha ha, xin lỗi, phiền anh nhắc lại đi."

Anh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, đem những vấn đề quan trọng giảng lại một lần cho cô, sau đó, anh bảo: "Theo cách anh vừa dạy em, em khởi động xe thử xem nào."

Hai bàn tay nắm chặt bánh lái, Phù Hiểu khẽ gật đầu; Một nỗi sợ hãi chưa từng có dần trào lên trong cô, vô số cảnh đâm xe vụt hiện ra trước mắt cô rồi cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tưởng tượng của cô về vẻ mặt kinh hoàng của ba mẹ. Bàn tay nắm bánh lái của cô càng lúc càng siết chặt mà vẫn không khống chế được chúng run rẩy, "Chiếc xe này... mới ghê nhỉ." Không muốn để anh thấy sự nhút nhát nơi mình, cô gượng gạo mở lời hòng chuyển sự chú ý của mình sang chuyện khác.

Đường Học Chính cũng đã nhìn ra tâm trạng cô nhưng anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà tiếp tục đề tài của cô theo ý cô: "À, cũng không mới đâu, anh bảo Tiêu Tử mua rồi đại tu lại, cái xe này cũng đã chạy được khoảng mấy vạn km rồi?" Xe ô tô cũ một chút sẽ dễ lái hơn là xe mới cứng.

"Anh mua à?" Cô giật mình.

"Yên tâm, chiếc này là để em học lái xe thôi, em lái được rồi lại mua chiếc khác tốt hơn." Đường Học Chính dỗ dành cô mà không hề nghe ra ý của cô.

"Anh... Dân Bắc Kinh ai cũng tiêu xài hoang phí giống anh sao?" Phù Hiểu thấy khó mà hiểu nổi.

"Hả, " Cuối cùng thì Đường Học Chính cũng hiểu ra, anh tùy cơ ứng biến, "Chờ em học lái xong thì bán trao tay là được rồi, tuyệt đối không lãng phí."

Nhìn vào cặp mắt vô hại và chân thành của anh, Phù Hiểu không thốt nên lời. Sao cô cứ có cảm giác là càng gần người đàn ông này lâu thì cô càng không hiểu gì về con người của anh ấy vậy?

"Em nhìn này, dưới chân anh cũng có phanh, anh có thể giúp em dừng xe bất cứ lúc nào. Nếu sau này biết lái rồi em vẫn không yên tâm thì tất cả các xe em dùng anh đều sẽ giúp em trang bị thêm phanh khẩn cấp ở ghế phụ." Sau này, lúc kiểm xe, anh chú ý hơn là được.

Phù Hiểu chẳng biết gì về ô tô cả, thấy anh nói có vẻ như cái xe này rất là thích hợp với cô thì cũng yên tâm hơn nửa: "Vậy anh quan sát cẩn thận vào nhá, em mà sai ở đâu là anh phải phanh lại giúp em ngay đấy."

"Được."

Thế là: Phù Hiểu (vốn mới chỉ bình tĩnh lại chút xíu) hít sâu mấy hơi rồi từ từ dẫm chân ga và khởi động ô tô

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)