Chương cuối (2)
← Ch.102 |
nhi khá đau đầu vì bản năng chiếm hữu của phu quân, nàng không muốn chọc giận hắn, ai biết được hắn sẽ làm nên chuyện điên rồ gì... ?
Tính toán cẩn thận, cuối cùng Liên nhi quyết định xin vuốt trước, nói thật sau. Nàng muốn lựa chọn thời điểm hai người đều vui vẻ để khai báo với Bích Hải, hắn có ghen cũng ghen trong chốc lát, đợi nàng dỗ dành rồi sẽ quên.
Khi Liên nhi mở lời, Bích Hải tỏ ra vui mừng ngoài dự liệu. Hắn đưa vuốt cho nàng, còn xỏ vào sợi dây để nàng đeo trên cổ. Liên nhi ngạc nhiên mà không hiểu rằng đối với Long tộc, vuốt rồng thứ chín tượng trưng cho sinh mệnh của họ, trái tim của họ, cũng là điểm yếu trí mạng không thể bại lộ trước kẻ thù. Bích Hải suy nghĩ đơn giản, hắn biết Liên nhi không thể ra khỏi Thiên cung, nàng ở đây có tầng tầng bảo hộ không thể gặp nguy hiểm. Để vuốt rồng cho nàng đeo là thể hiện tình yêu của hắn, không ngại dùng trái tim làm món trang sức, miễn sao Liên nhi vừa lòng. Có thể nói, Đế quân nhà ta chỉ lo yêu đương mà hỏng đại sự, trước thê tử vi phạm hàng loạt quy tắc chuẩn mực, cuối cùng bị bên thứ ba lợi dụng, dẫn đến vong thân!
Ở Hảo Vọng đài, Bích Hải bị trận pháp đánh trọng thương, cả bộ giáp bạc nhuộm máu. Ma Lệ hả hê giẫm lên ngực hắn, tay đùa bỡn sợi dây treo vuốt rồng, đung đưa trước mặt Bích Hải khoe khoang:
- Thấy rõ chưa? Chính Liên nhi đã trao nó cho ta! Nàng vẫn luôn âm thầm liên lạc với ta, giúp ta tính kế ngươi! Bích Hải đế quân, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, cảm giác bị phản bội có phải rất cay đắng hay không?
Bích Hải không thở nổi, hình ảnh nhòe đi trước mắt. Thật ra ngay từ khi nhận biết trận pháp hắn đã hiểu. Cơn đau từ thể xác không so được với nổi đau trong lòng. Bích Hải cứ suy nghĩ về nàng, mất tập trung khiến mình trọng thương nhanh hơn mà lẽ ra hắn có thể cầm cự một thời gian chờ viện binh tới cứu. Hóa ra Bích Hải không mạnh mẽ như hắn tưởng.
Bích Hải không thể cử động, nhìn chằm chằm chiếc vuốt rồng trong tay Ma Lệ, vuốt đung đưa như nhắc nhở từng ký ức hạnh phúc ở bên nàng. Bích Hải nhắm mắt, khi mở mắt lần nữa thì sự hoài nghi đã mất, chỉ còn lại niềm tin kiên định.
- Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì lừa gạt nàng. Liên nhi là một cô gái đơn giản, lương thiện. Ngươi lợi dụng bản tính hiền lành của nàng để hãm hại ta, ngươi có nghĩ đến, khi nàng biết chuyện sẽ hối hận tới mức nào? Ma Lệ, ta thua ngươi vì ta không đê tiện bằng ngươi, không bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn. Ta thua ngươi vì ta có một điểm yếu trí mệnh không thể loại trừ cũng không muốn loại trừ... Ma Lệ, ngươi nói ngươi yêu nàng? Sai rồi, ngươi chỉ yêu bản thân! Tình yêu của ngươi rách nát và tồi tàn, xen lẫn quá nhiều lừa dối và toan tính, nó không khiến nàng hạnh phúc mà chỉ hủy hoại nàng. Lệ Trầm Tích, trên đời này sẽ không có ai yêu Liên nhi hơn Bích Hải ta. Với quyền năng của Thần - ta nguyện cùng ngươi đồng vu quy tận!
Bích Hải dứt lời, Hảo Vọng đài ầm ầm rung chuyển. Ma Lệ ngạc nhiên nhìn trận pháp sụp đổ, vuốt rồng trong tay hắn tiêu biến như làn khói, còn trơ trọi sợi dây.
- Không thể nào... ! Làm sao ngươi có thể... ?
Bích Hải túm lấy cổ chân Ma Lệ, quật hắn té ngã. Sau đó dồn hết sức lực đánh cược lần cuối, Bích Hải triệu hồi Bích Lạc Tủy, nhắm thẳng trái tim hắn cắm xuống. Kiếm lạnh như băng, Ma Lệ cảm giác cả linh hồn cũng bị đông cứng. Hắn giận dữ, điên cuồng. Hắn đánh Bích Hải văng ra xa, rút kiếm ném đi. Bích Lạc Tủy rơi xuống biển Chết, nằm lại đó mấy nghìn năm. Thần lực của Bích Hải đế quân tiêu hao hết, vũ hóa thành bộ xương rồng vắt trên vách đá. Còn Ma Lệ trơ trọi đứng ở Hảo Vọng đài, lảo đảo ôm ngực ướt đẫm máu, cười như điên. Trận này hai bên đều tổn thất nặng nề, Bích Hải phải lịch kiếp chín lần để niết bàn hồi sinh, Lệ Trầm Tích được Duyệt Sa đưa về Ma cung, tình trạng nguy kịch phải tĩnh dưỡng thời gian dài. Xét thấy Ma tộc và Thiên binh khó có thể tái chiến, hai bên bèn kí hiệp ước tạm hòa. Lục giới đi vào thời kỳ bình yên hiếm có.
Liên nhi vẫn ở Thiên giới chờ Bích Hải trở về. Buổi sáng hôm ấy nàng ngồi bên giường chải tóc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài bèn đặt lược ngà xuống gối, mặc nguyên váy ngủ bước ra. Thiên binh đem chiếu chỉ của Ngọc đế, áp giải Bích Hải Đế hậu về triều xét xử. Nàng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, chỉ kịp gọi Tây Tây lấy áo choàng rồi đi theo Thiên binh. Giữa đường Liên nhi được thuộc hạ của Ma Lệ giải cứu, đưa về Ma cung. Lúc này nàng mới biết, chồng nàng bị nàng hại chết, Tiểu Hắc trở thành Ma vương, còn nàng là tội nhân thiên cổ!
Duyệt Sa giam Liên nhi trong phòng tối, mãi đến một tháng sau Ma Lệ tỉnh lại mới thả nàng ra. Một tháng này, Liên nhi chịu ân hận giày vò, gầy thành bộ xương khô vô hồn. Nàng đứng trước mặt Ma Lệ, ánh mắt ráo hoảnh, vẻ mặt tang thương tiêu điều.
- Thả ta ra, ta phải trở về Thiên giới!
Ma Lệ nằm trên giường, nhíu mày nhìn nàng:
- Liên nhi, đừng ngốc như vậy. Thiên tộc đã phán tội, nàng trở về chỉ có đường chết. Hãy ở lại bên cạnh ta! Ta sẽ cưới nàng, cho nàng làm Ma hậu, làm nữ chủ nhân của Ma đô. Thiên giới không thể trừng phạt nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, cả Ma tộc cũng bảo vệ nàng...
Liên nhi nhìn chằm chằm Ma Lệ một lúc lâu, sau đó cười ra nước mắt nói với hắn:
- Huynh đã thay đổi, đã không còn là Tiểu Hắc của ngày trước. Trái tim ta cũng đổi thay, ngoài Bích Hải đã không thể chứa thêm ai nữa. Xem xét tình cảm ngày xưa, xin huynh hãy thả ta ra. Thân ta mang tội, phải đền tội với vong linh của chàng. Ta thà chết trên Thiên giới cũng không thể sống ở đất Ma đô!
Lệ Trầm Tích nhìn Liên nhi rất lâu, hắn bị thương quá nặng, muốn ôm nàng cũng không thể động.
- Ta không tin trong lòng nàng không có góc nào dành cho ta. Chẳng qua trận chiến này người chết là Bích Hải mà không phải ta... Nếu ta chết, nàng cũng sẽ đau lòng như vậy, cũng sẽ oán giận Bích Hải, có phải không?
Liên nhi quay mặt đi, nàng phát hiện mình và Ma Lệ không có tiếng nói chung. Kể từ đó Liên nhi tiếp tục bị giữ lại ở Ma cung, Duyệt Sa giám sát nhất cử nhất động của nàng, tòa lâu đài kiến trúc ô hợp không biết lối ra. Ma Lệ dần bình phục, có thể xuống giường đi lại, hắn bắt đầu quấy rầy Liên nhi, làm những hành động quá phận khiến nàng tức giận chống đối. May mắn sự nhẫn nại của Ma vương vẫn còn, chưa tới mức cưỡng bức nàng. Liên nhi hiểu ra mình không thể lấy cứng đối cứng, bắt đầu cư xử khôn khéo hơn, tỏ ra ngoan ngoãn hòng chờ đợi hắn buông lơi cảnh giác. Ma Lệ vui mừng tưởng rằng nàng đang thỏa hiệp, chỉ cần kiên nhẫn dụ dỗ sẽ khiến Liên nhi cam lòng trở thành nữ nhân của mình! Hắn không giới hạn phạm vi sinh hoạt của nàng nữa, Liên nhi thuộc lòng đường đi nước bước, trù tính một kế hoạch hoàn hảo.
Cho tới một ngày, nàng cảm thấy mình sắp không giữ được trinh tiết cho chồng nữa, bèn liều mạng trốn ra. Qúa trình thuận lợi bất ngờ, Liên nhi chạy thẳng về Thiên cung mà không bị ai phát hiện. Hóa ra Duyệt Sa đã nhìn thấu tâm tư của nàng từ lâu. Người ta vẫn nói kẻ trong cuộc u mê, Duyệt Sa không thể tiếp tục thấy Ma vương cuồng si vọng tưởng, chẳng biết ngày nào sẽ chết dưới tay người phụ nữ nguy hiểm này. Hắn mở cửa điện thả nàng đi, sống chết của nàng không còn liên quan đến chủ nhân nữa.
Ma Lệ bị Duyệt Sa lừa dối, tưởng Liên nhi bị Thiên đình bắt về quy tội. Thân hắn mang trọng bệnh, bị mọi người khuyên can không thể đi cứu nàng, từ đấy ôm hận nghìn năm, tiếp tục trách ông trời chia rẽ uyên ương. Trong tất cả mọi chuyện, dường như chỉ có Ma Lệ là sống trong giấc mơ màu hồng, hắn ảo tưởng về tình yêu, đắm chìm trong thế giới do mình tạo ra. Ở đấy, Liên nhi mãi mãi yêu hắn và bọn họ là đôi tình nhân bất hạnh!
Liên nhi trở về Thiên đình, quỳ trước bá quan nghe luận tội. Bích Hải đã chết, nàng kêu oan còn có ý nghĩa gì? Liên nhi chấp nhận hình phạt, bị hủy tiên mệnh lưu đày phàm giới...
Mọi chuyện kết thúc ở đó.
Liên nhi từ trong hồi ức tỉnh lại, mắt lệ đằm đìa thấy bản thân trôi vô định giữa mây khói. Nàng ngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn, còn đang đắm chìm trong vô vàn cung bậc cảm xúc. Phần kí ức này ngọt ngào như vậy, cũng chua xót như thế. May là mọi chuyện chưa quá muộn, nàng và phu quân vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
- Ôi chao, cảm động quá đi***
Có giọng nói mềm mại rót vài tai, Liên nhi theo âm thanh quay đầu, trông thấy Bạch Tố Liên toàn thân váy trắng. Nàng vẫn trẻ trung xinh đẹp y như lúc chết. Bạch Tố Liên ngồi trên ghế mây, búng ngón tay hóa ra bàn trà.
- Cô bé đáng thương, có muốn thưởng thức một tách "vơi ưu sầu" của ta không?
Bạch tiên tử phất tay, trên bàn xếp ngay ngắn bánh trái hoa quả. Nàng châm trà, cười quyến rũ mời gọi Liên nhi. Liên nhi ngơ ngác nhìn không gian trắng xóa toàn mây khỏi, tự hỏi đây là chỗ nào. Nàng bước giữa vô hư đi tới bên cạnh Bạch Tố Liên.
- Cô bé à, câu chuyện của con thật thú vị! Hóa ra tên nhóc Bích Hải đó là kiểu ngoài lạnh trong nóng. Haha... Con đừng nhìn ta chăm chăm như vậy, uống trà, uống trà đi!
Liên nhi không thể từ chối thịnh tình của Bạch Tố Liên, vừa bưng tách trà vừa nghe nàng nói:
- Xem nào, phải giới thiệu một chút! Chắc con biết ta là ai rồi, xét trên vai vế, con phải gọi ta một tiếng "bà nội nuôi"... Khi Bích Hải còn bé bằng từng này... Ta đã bế nó trên tay, thằng nhỏ mủm mỉm đáng yêu, không ngờ lớn lên lại thoái hóa thành một gã si hán***
Liên nhi bị sặc, Bạch Tố Liên biến ra khăn tay đưa cho nàng.
- Tích nhi lại hồ đồ, không ngờ nó sẽ dùng cách này để thực hiện lời hứa với ta. Sau khi rời đi nơi này con sẽ có được sức mạnh của ta, trở thành Đại thần của Thiên giới. Có điều... Ta vẫn còn một nguyện vọng muốn con thay ta thực hiện...
Liên nhi ngơ ngác nghe nàng nói, vô thức trả lời:
- Là gì ạ?
Bạch Tố Liên lâm vào trầm tư, đôi mắt đẹp của nàng mơ màng, hàng mi rập rờn như đôi cánh bướm.
- Trước hết, ta sẽ kể con nghe câu chuyện của mình. Ta vẫn thiếu nợ Tích nhi một cái gọi là "sự thật". Ta hy vọng sau này thằng bé thôi oán hận cha nó, có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ để sống cuộc đời tươi đẹp hơn... Năm đó, sau khi phát hiện Ngọc đế có tình cảm với mình, vì Tây Mẫu, ta đã bỏ Thiên giới ra đi, chu du vô định nhiều năm cho tới khi gặp ngài ấy...
.
Lệ Trầm Tích từ Ưu Luân quay về, nửa người đầy máu bước vào Ma cung. Duyệt Sa ra đón hắn, lo sốt vó muốn nhìn thương thế của hắn. Ma Lệ giơ tay ngăn cản, trước tiên hỏi:
- Nàng đâu?
Duyệt Sa chỉ bên trong, Ma Lệ bỏ qua hắn đi thẳng vào. Vẫn là căn phòng của năm xưa, phía sau tấm rèm cửa thơ mộng, nàng quay lưng về phía hắn, một thân áo váy đỏ rực, mái tóc dài như thác đổ xuống vai, rơi lả tả tùy ý trên thảm hoa. Ma Lệ nín thở nhìn nàng, cảm giác không hề sai, nàng chính là "nữ thần" mà hắn mỏi mắt trông chờ!
- Liên nhi?
Ma Lệ không dám lớn tiếng, hắn bước tới bên nàng, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn dung nhan quen thuộc nhưng sắc sảo mị hoặc hơn xưa. Mang sức mạnh cấp Thần, cộng thêm cốt cách vốn là hồng liên, nàng đem tới cảm giác hoàn toàn khác so với sen trắng Bạch Tố Liên. Có gì đó kiêu sa hơn, mặn mà hơn, lộng lẫy hơn...
Liên nhi hạ tầm mắt quan sát hắn, nhìn hồi lâu rồi chú ý đến nửa người hắn đẫm máu. Nàng khẽ nhíu mày, giơ tay chạm vào.
- Không sao, không phải máu của ta, nàng đừng lo!
Ma Lệ dứt lời, bàn tay trắng nõn tưởng như yểu điệu lập tức bóp lấy cổ hắn. Ma Lệ mở to mắt, không hiểu nhìn Liên nhi.
- Không phải của ngươi. Là máu của chàng... Lệ Trầm Tích sao ngươi dám!
Nữ thần nổi giận, bóp cổ Ma vương như xách con gà, một phát ném văng ra ngoài. Duyệt Sa bưng mặt không dám nhìn thảm cảnh, hắn cảm thấy chủ nhân tự làm tự chịu!
Ma vương lảo đảo bò dậy, họ sặc sụa. Hắn có thể hiểu "đánh là thương, mắng là yêu" hay không?
Liên nhi hất tung đồ vật ở trong phòng, bắt lấy cổ áo Ma Lệ lôi xềnh xệch, dáng điệu sắp sửa đem hắn đi hành quyết.
- Nói! Ngươi đã làm gì chồng của chị!?
Nàng đấm vào mặt hắn một phát, Ma Lệ thấy mắt nổi đom đóm.
- Có nói không thì bảo?
Lại đấm cái nữa. Ma Lệ choáng váng giơ hai tay:
- Khoan khoan, ta nói ta nói, nàng đừng đánh!
Hắn thở lấy thở để:
- Bích Hải chưa có chết! Bọn ta tỉ thí hết ba nghìn hiệp, cuối cùng ta nói với hắn... Nàng đã bị bắt đến Ma cung, sẽ được khôi phục kí ức cho nên... Đại khái là hắn bị dọa run tay, ta lợi dụng sơ hở chiếm thế thượng phong. Bích Hải trọng thương bị Thiên binh đưa đi rồi!
Liên nhi nghe xong, móng tay cào vào lưng Ma Lệ năm đường sâu hoắm. Ma Lệ bị đau gào thét, nhảy bật ra.
- Nàng thật là độc ác!
Liên nhi hất cằm bảo:
- Đây chỉ là cảnh cáo. Từ nay về sau tránh xa phu quân của ta ra! Chuyện trước kia không tính toán, kể từ bây giờ ta với ngươi là nước sông không phạm nước giếng, xin chớ can thiệp vào cuộc sống của nhau!
Nàng tung tà váy quay đi, giữa đường lại nhớ ra một chuyện:
- À, Bạch tiên tử có vài lời nhắn nhủ... Trong phòng nàng cất giữ một cái rương cũ, nắp rương khắc hình hoa sen, mật mã là ngày sinh của ngươi. Trong đó có nhật ký và vài món kỷ vật. Nàng hy vọng ngươi xem xong có thể hóa giải khúc mắt trong quá khứ. Thật ra... Lệ Trầm Tích, ngươi không phải đứa con bất hạnh, ngươi được cha mẹ bảo bọc yêu thương. Mẹ ngươi hy sinh tính mệnh để cho ngươi cuộc sống, còn cha ngươi... Hắn... Thực sự là một người đàn ông dịu dàng... Hắn yêu con cái bằng tình yêu câm lặng, kiên cường sống sót chỉ để gặp mặt ngươi một lần! Lệ Trầm Tích, hãy trân trọng những gì mình có, đừng để mất đi mới ân hận!
Ma Lệ nhìn bóng lưng của Liên nhi, cho tới khuất nàng cũng không quay đầu lại.
- Duyệt Sa, đi tìm cái rương khắc hoa sen gì đó đến đây cho ta!
.
Liên nhi bay lên Thiên cung, theo cảm giác tìm ra chỗ của Bích Hải. Hắn được đưa về y quán của Hạc Hà tiên ông để trị thương. Liên nhi bị ngăn cản bên ngoài, Giao Diêu thần nữ cầm cung tên nhắm về phía nàng.
- Hoa sen tinh! Ngươi hãm hại chàng chưa đủ hay sao? Khó khăn lắm Bích Hải mới niết bàn trở về, ngươi còn dám mặt dày bám theo chàng!?
Kịch bản gì vậy nè? Liên nhi gãi đầu khó hiểu.
- Cô là ai thế? (=. =)
Giao Diêu hơi bị sốc, tình địch cả đời của nàng ta mà không biết nàng ta là ai!!!
- Xê qua một bên đi, ta phải đi gặp phu quân của mình!
Giao Diêu tức xì khói, bản tính háo thắng bộc phát, không nói hai lời lập tức giương cung bắn. Liên nhi bất ngờ né tránh, thực ra uy lực của Giao Diêu không đe dọa được nàng. Giao Diêu cũng phát hiện hoa sen tinh không yếu đuối như ngày xưa, vì sao trong hơi thở lại nghe khí tức của Thần, không lẽ nàng đã phi thăng nhanh như vậy? Giao Diêu luôn cho rằng hoa sen tinh kém xa mình, không xứng với Bích Hải. Nàng làm sao thừa nhận Liên nhi đã tiến bộ vượt bậc được chứ?
Hai nữ nhân đánh nhau có khi tai hại hơn cả đàn ông. Liên nhi không có vũ khí nên hơi chật vật trước cung thần của Giao Diêu. Trùng hợp lúc này nàng cảm ứng được Bích Lạc Tủy. Thanh kiếm này vốn có linh tính, từ khi tàn hồn Tiêu Linh nhập lại càng nảy sinh suy nghĩ của riêng nó. Về lý về tình, nó đều ủng hộ nữ chủ nhân. Bích Lạc Tủy tự động rời vị trí, bay đến tay Liên nhi. Thần khí xưa nay vốn không thờ hai chủ, tình huống của Bích Lạc Tủy vô cùng hiếm thấy. Không biết có liên quan gì đến Bạch Tố Liên hay không?
Hạc Hà tiên ông không cách nào tập trung chữa trị cho Bích Hải đế quân. Chòm râu bạc dựng đứng lên, xách búa ra ngoài bổ xuống đất cái ầm, ngoác mồm mắng:
- Mấy chị kia! Đánh nhau thì đi chỗ khác mà đánh, y quán của ta không chịu nổi, sắp sập tới nơi rồi! Có muốn chữa trị cho Đế quân hay không thì bảo!?
Liên nhi nghe vậy càng tức giận:
- Đều tại người!
Nàng chưởng một phát, thổi Giao Diêu văng khỏi tầng trời. Sau đó quay quắc lại, biến trở về bộ dạng non nớt hiền lành ngày xưa, vừa khóc vừa chạy vào xem thương thế của Bích Hải ra sao.
Bích Hải không ngủ quá lâu, lúc hắn tỉnh dậy đã trông thấy ánh mắt lo lắng của Liên nhi, thở phào nhẹ nhõm. Qủa nhiên chuyện gì liên quan tới nàng cũng khiến hắn mất bình tĩnh, thua một cách vô lý trước Ma Lệ. Nếu anh hùng đã không qua nổi ải mỹ nhân thì chẳng cần làm anh hùng chi nữa! Cứ như phàm phu tục tử ở bên nàng là được rồi!
- Bích Hải, thiếp nhớ lại, thiếp cũng thăng cấp Đại thần! Chàng nhìn xem!
Bích Hải khựng lại, đánh giá Liên nhi từ trên xuống dưới rồi nuốt nước bọt hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ta mới ngủ một giấc thôi mà...
Gần đây cả Thiên giới xôn xao vì một nữ Đại thần mới toanh. Nàng mang pháp lực của Bạch Tố Liên, có thể thuần phục Bích Lạc Tủy, là chủ nhân của Cực Quang Khuyển, uy phong lẫm liệt không kể xiết.
Bích Hải bày tỏ suy nghĩ: Tự nhiên thấy mình "bé nhỏ" trước mặt nàng, ngày càng xứng phàm phu tục tử!
Liên nhi không tung tăng được bao lâu, ít tháng sau Hạc Hà tiên ông bắt mạch, thông báo cho nàng biết nàng đã mang thai. Bích Hải nghe vậy lập tức thu hồi địa vị của nàng, giống như trước kia "đàn áp" không tha. Liên nhi lại bị nhốt trong Bích Lạc cung trên ao Du Liên, mỗi ngày tiến hành dưỡng thai. Hai vợ chồng trở về Thiên giới, Ngọc đế cùng Tây Mẫu ăn ý chẳng nói năng gì. Bắc Hải Long Vương sai Long hậu đến thăm Liên nhi, tỏ ý công nhận đứa bé trong bụng nàng là dòng giống Long tộc. Sau biết bao thăng trầm rồi mọi người cũng đi tới thống nhất bỏ qua chuyện cũ, Bích Hải yêu nàng như vậy, hai người sẽ không tách ra, bậc làm trưởng bối còn có thể nói gì?
Liên nhi mang thai đã trễ ngày sinh, chẳng biết thằng bé làm gì bên trong mãi chẳng chịu ra. Sáng nay Tây Tây nghe ngóng ít chuyện thú vị đến kể với nàng. Ruộng khoai lang của Hồng Y tiên bà lại xuất hiện kẻ trộm, một đêm ăn sạch phân nửa. Tiên bà nổi giận gọi Thiên binh đến điều tra, họ vây bắt mấy lần mà không tóm được kẻ trộm. Nghe bảo tối nay sẽ tổ chức lực lượng lớn, đem theo Kính chiếu yêu quyết tâm ép tên trộm lộ diện. Liên nhi vừa ăn nho vừa cười, xoa bụng tự hỏi khoai lang ngon tới vậy sao?
Bích Hải mời Khôn Minh thần quân đến Bích Lạc cung bắt mạch cho nàng. Mặc dù Hạc Hà tiên ông liên tục khẳng định cái thai vẫn ổn nhưng ngày sinh đã trễ nửa tháng, điều này không bình thường. Y thuật của Khôn Minh cao cường, xem một lát thì bật cười nói với hai vợ chồng:
- Đứa nhỏ này quá nghịch, bỏ nhà đi chơi rồi!
- Sao ạ?
Bích Hải và Liên nhi đều ngẩn ra. Khôn Minh vuốt râu lắc đầu:
- Nó không có trong này, xuất hồn chạy mất rồi! Làm sao mà sinh được!
Liên nhi nghe vậy ngất xỉu, Bích Hải đanh mặt quay sang hỏi Lục Sán:
- Thiên đình gần đây có chuyện kỳ lạ gì không?
Lục Sán gãi đầu:
- Chuyện kỳ lạ gì ạ... ?
Tây Tây cắn ngón tay lí nhí nói:
- Đế quân... Thật ra là có... Tối nay Thiên binh sẽ đi bắt con yêu quái ăn trộm khoai lang...
Tối hôm đó tầng trời thứ ba tương đối ồn ào, Thiên binh xuất ra lực lượng lớn vây kín ruộng khoai của Hồng Y tiên bà. Họ chuẩn bị lưới, Kính chiếu yêu, thay nhau canh phòng ẩn nấp chờ tên trộm xuất hiện. Qủa nhiên không ngoài dự đoán, từng củ khoai thình lình chui ra khỏi đất, bị một con yêu quái tàng hình nào đó ăn sạch.
- Lập tức mở kính!
Đội trưởng ra lệnh, Kính chiếu yêu hướng về phía này phát sáng, hình hài con yêu quái lập tức lộ ra. Mọi người không rõ lắm nó là con gì, có một cái sừng, nhìn hơi giống rồng.
- Thả lưới!
Bốn phương tám hướng lưới bạc bủa vây, con yêu quái giật mình, đánh rơi củ khoai lang, há mồm hét ra lửa. Lưới của Thiên binh bị đốt rụi như nhánh cỏ khô. Bọn họ chuyển sang kế hoạch hai, đội ngũ xạ thủ giương cung hướng bắn. Đến lúc này yêu quái ta mới biết sợ, kêu chút chít ôm đầu tìm chỗ nấp.
- Chuẩn bị... Bắn!
Mũi tên của Thiên binh vô cùng lợi hại, xé gió với tốc độ phi thường. Khi sắp sửa trúng mục tiêu thì đột nhiên xung quanh con tiểu yêu dựng lên từng tảng tường băng kiên cố. Tên đâm phải băng, rớt xuống như sao rơi. Chúng thiên binh ngơ ngác nhìn, trông thấy Bích Hải đế quân từ hướng xa chậm rãi đi tới. Hắn không đem theo thần kiếm, chỉ một thân một mình, tóc dài bay lả tả, chân giẫm chỗ nào là chỗ đó kết băng.
Đối với vị thủ lĩnh huyền thoại tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn được kính nể, đội trưởng Thiên binh cẩn thận hỏi hắn:
- Không biết vì sao Đế quân lại ngăn cản chúng ta? Con yêu quái này tuy nhỏ mà lợi hại, cần phải được diệt trừ!
Bích Hải bất đắc dĩ xoa trán, tay phải nâng lên hóa giải tường băng."Yêu quái" thoát ra, trông thấy hắn liền nhao nhao phóng tới, ngồi trên vai Bích Hải đung đưa cái đuôi nhỏ. Nó kêu ríu rít không giống tiếng chim cũng không giống tiếng chuột. Nếu ai biết Long ngữ sẽ hiểu nó đang gọi "cha" í ới.
Chúng Thiên binh trơ mắt nhìn Đế quân bế con tiểu yêu âu yếm. Hắn vỗ đầu chú rồng nhỏ, nghiêm khắc bảo:
- Không được nghịch ngợm, trở về bụng của mẹ con ngay!
- Chít!
- Đã muộn ngày sinh rồi, con muốn chơi phải để mẹ sinh ra trước đã rồi mới được chơi!
- Chít***
Tiểu Long Nhi ỉu xìu, không tình nguyện biến mất. Ở Bích Lạc cung, Tây Tây ôm Đế hậu hét toáng lên:
- Gọi bà đỡ vào nhanh lên, nương nương sắp sinh!!!
Bích Hải thấy Long Nhi đã đi, quay đầu thành thật xin lỗi chúng Thiên binh:
- Ngại quá, con trai ta hơi nghịch ngợm. Hôm sau tự ta sẽ lên triều thỉnh tội với Ngọc đế. Các vị nghỉ ngơi sớm!
Nhóc tì nhà Bích Hải nào chỉ "hơi" nghịch ngợm? Từ khi nó chào đời, hai vợ chồng gần như chai mặt bởi vì thường xuyên xin lỗi hàng xóm, giải quyết bao nhiêu rắc rối nó gây ra. Trước kia ở phàm giới Long Nhi không có Thần mệnh, chưa xác định được đặc tính. Bây giờ thì quá rõ, bạn nhỏ là một con xích long vảy lục giác màu đỏ, thuộc hệ Hỏa, vừa khéo đối nghịch với cha nó. Từ khi Long Nhi tròn năm tuổi, Bích Hải đã vô phương nhốt nó trong nhà. Nó sẽ đốt tan tất cả băng tuyết của hắn, phá thành một bể nước tha hồ bơi lội.
May là bản tính bất kham của thằng bé dần dần khắc phục theo tuổi tác. Khi Long Nhi trưởng thành, tinh lực của cậu dùng cho những việc hay ho hơn. Ôn Nhân chuyển sang làm quân sư quạt mo cho Long Nhi, hai thầy trò ăn ý tiếp tục sự nghiệp của Bích Hải ngày xưa.
Có lúc Liên nhi hỏi chồng: "Rời bỏ quân đội, chàng có tiếc nuối không?" Khi ấy Bích Hải ôm nàng đáp: "Ta đã cống hiến nửa đời, làm chiến binh nửa đời. Phần còn lại chỉ nguyện nhàn hạ bầu bạn cùng nàng!" Con trai đã lớn, có đường đi của riêng mình, không thường xuyên ở nhà, không phụ thuộc cha mẹ. Bích Hải và Liên nhi quay lại cuộc sống tân hôn ngọt chết người của họ. Chẳng bao lâu sau lại xuất hiện những thành viên mới.
Đối với hai cô con gái, cảm xúc của Bích Hải giống như sở hữu món đồ chơi lạ. Long Nhi đã theo họ từ phàm trần, là đứa con "trong dự liệu". Còn Bạch Bạch với Linh Linh thì sau này mới có. Hai đứa bé giống y hệt nhau, xinh xắn như búp bê và không thuộc Long tộc. Bạch Bạch mang cốt sen giống mẹ, Linh Linh bất ngờ thay lại thuộc họ điểu, vừa giống phượng vừa giống khổng tước, chả biết là con gì. Khôn Minh thần quân bói mệnh cho bọn nhỏ, liên tục xuýt xoa "ý trời, ý trời". Ai hỏi gì ông cũng không nói, bảo rằng "thiên cơ bất khả lộ".
Bạch Bạch và Linh Linh rất nổi tiếng ở Thiên giới. Hai cô bé ngang ngược bá đạo, lùn như cây nấm mà ngày nào cũng vác đại đao với chùy gai đi đánh nhau với bạn bè lớn tuổi hơn. Bích Hải đặc biệt cưng chiều con gái, Liên nhi buộc lòng phải đóng vai mẹ ghẻ, nếu nàng cũng dễ dãi như chồng thì hai đứa trẻ này sẽ quậy lên trời!
- Linh Linh, con xem cái chùy này thật là hung tợn, không phù hợp với hình tượng loli bé bỏng của con. Mẹ chọn cho con vài dải lụa rất đẹp, về sau dùng cái này làm vũ khí có được không? Các chị tiên nữ đều thích dùng lụa...
Linh Linh hồng má lắc đầu:
- Lụa không uy phong, con muốn chùy gai cơ... Lụa chỉ có thể trói người, cái gì cũng vô tác dụng!
Bạch Bạch cạp dưa hấu, miệng dính hạt dưa nói với mẹ:
- Tỷ tỷ đúng đấy! Con cũng thích dùng đao, chém một phát là đứt đầu...
Liên nhi nghiêm mặt:
- Con gái không được nói năng thô bạo!
Bạch Bạch nuốt miếng dưa hấu, cố nói cho xong vế sau:
-... Đứt đầu phun máu!
Liên nhi giáo dục bọn trẻ thất bại, đùng đùng nổi giận đá chân ghế của Bích Hải. Hắn đang ngồi im một góc đọc sách.
- Đều do chàng! Suốt ngày khuyến khích bạo lực, nhìn xem hai đứa bé còn ra dáng nữ nhi nữa hay không?
Bích Hải thấy oan hết sức, cha mẹ sinh con trời sinh tính, làm sao hắn có thể ngăn cản bản chất của lũ trẻ? Chuyện này Long Nhi mới là đáng trách, sinh nhật muội muội không tặng búp bê, kẹp tóc, lại ôm hai đứa đi chọn vụ khí. Em gái vừa ý cái nào là cho cái đó.
Tối hôm ấy Liên nhi còn chưa hết giận. Bích Hải ôm nàng làm hòa:
- Thôi mà, cứ để các con tự do lớn lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Hay là chúng ta lại sinh thêm đứa nữa, lần này cẩn thận dạy dỗ, đảm bảo sẽ khiến nàng vừa lòng... !
Và đêm ấy Bích Hải Đế quân bị đuổi ra ngoài, ôm chăn gối sang phòng con kể chuyện cổ tích.
Những năm này Ma tộc rất an phận. Ma vương vùi đầu nghiên cứu vực Ưu Luân, không mấy ngó ngàng chuyện phân tranh trong giới. Nhiều lần hắn muốn nhảy xuống đáy vực mà Duyệt Sa cứ khóc nháo đòi thắt cổ không cho hắn đi. Mọi người đều nói Ma vương điên rồi, không ai hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Đáp án chỉ có một.
Cha của Ma Lệ đang ở bên dưới, chính hắn đã ép ông ta nhảy xuống, bây giờ phải tìm cách lôi ổng lên!
Chuyện này kể ra thì dài, có một sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây. Năm ấy Bạch Tố Liên đi chu du gặp gỡ Sát Hóa, hai người phải lòng nhau và đến với nhau. Nhiều biến cố xảy ra, Sát Hóa bị em trai phản bội, gặp phải Bích Hải và Tiêu Linh vây giết, cuối cùng bị cầm chân ở Thập Trụ Sơn. Bạch Tố Liên trúng độc, không thể sống lâu, lại không có chồng bên cạnh, nàng bèn ôm Lệ Trầm Tích mới ba tháng lên Hoa giới tìm nơi nương tựa.
Ma Lệ trưởng thành nhận sai cha nhưng giết được kẻ thù, hắn lưu giữ thi thể Bạch Tố Liên trong Ma cung. Sát Hóa thoát khỏi Thập Trụ Sơn, biết vợ đã chết, thù đã trả cũng không ham sống nữa. Hắn chỉ đợi thấy mặt Ma Lệ rồi ra đi. Sát Hóa không muốn Ma Lệ nhận biết mình nhưng Bạch Tố Liên càng không mong Ma Lệ hận cha. Bản tính cố chấp của Lệ Trầm Tích chuyển từ Liên nhi sang Sát Hóa, tìm mọi cách cứu ông ra khỏi vực Ưu Luân.
Một ngày kia Bạch Bạch và Linh Linh không vâng lời mẹ, đi chơi xa rồi lạc đường. Hai cô bé "lạc" cũng khéo, Linh Linh đi nhầm đến Minh giới còn Bạch Bạch vấp cục đá ngã xuống vực Ưu Luân!? Cơ duyên xảo hợp, Linh Linh gặp được Hắc Vô Thường Thanh Ba, dẫn hắn về nhà trình diện cha mẹ, nói rằng về sau không cần cha mẹ nuôi nữa, có người đồng ý phát cơm cho nàng rồi.
Bạch Bạch khổ hơn, nàng bị lạc đến chỗ đáng sợ, may mắn gặp được một ông chú tốt bụng. Khi Ma Lệ chuẩn bị thả dây trèo xuống và Duyệt Sa đang ôm chân hắn khóc như mưa thì cả hai chứng kiến Sát Hóa bò như con thằn lằn từ bên dưới lên, đeo theo sau lưng một tiểu loli. Mèn ơi! Truyền thuyết lừa người mà, vực Ưu Luân đáng sợ thật sao? Nhìn coi lão ma đầu không mất một cọng tóc, hớn ha hớn hở nhảy chân sáo kia kìa!
Khôn Minh thần quân ngồi xem tử vi, giở quẻ bói xưa nay hiếm thấy. Quẻ nói: "Không có gì biến mất mãi mãi, không có gì tồn tại vĩnh hằng. Vừa duyên phải số, trời đất mênh mông sẽ tương ngộ."
.
.
.
HẾT
← Ch. 102 |