Vay nóng Tima

Truyện:Phù Dung Giang Hồ - Chương 08

Phù Dung Giang Hồ
Trọn bộ 43 chương
Chương 08
Bộc lộ tình cảm
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Sau khi ra khỏi trang viện, Dương tử Phong dùng kinh công đưa tiểu nguyệt vào rừng, nơi mà hôm trước lúc bệnh của y tái phát, tiểu nguyệt đã dùng miệng của nàng mớm thuốc cho y.

"nữ nhân, rốt cuộc ngươi là làm gì ta thế này"- dương tử phong, tay đặt lên vai tiểu nguyệt, áp sát nàng vào một cái cây.

"nè, ta có làm gì ngươi đâu mà ngươi nói như vậy chứ"- tiểu nguyệt giả vờ bất mãn lên tiếng hỏi.

Nhưng thực chất trong lòng lúc này đang cười thầm "cá đã cắn câu rồi, lần này ngươi không thoát khỏi tay ta đâu nam nhân ".

(TT: khủng bố quá, tỷ này đóng kịch giỏi thấy sợ, nhưng mà vẫn không bằng ta đâu; hắc hắc)

"không làm gì tại sao ta lúc nào cũng chú ý đến ngươi, dù ngươi luôn ở bên cạnh ta, nhưng chỉ một lúc không thấy được ngươi là ta lại cảm thấy nhớ, tất cả mọi hành động, suy nghĩ của ngươi ta điều muốn biết, nhìn thấy ngươi cười, ta lại không kìm chế được tim mình, nó cứ đập loạn lên, biết ngươi trong lòng có một người vô cùng quan trọng, nhưng người đó không phải là ta, lúc đó thật sự ta rất muốn biết hắn là ai, ta sẽ lập tức đi giết hắn, nghe thấy nữ tử khác thổ lộ tâm ý với ta, nhưng ngươi không hề để tâm, xem như chuyện này không hề liên quan đến ngươi, lòng của ta rất đau ngươi có biết không" - dương tử phong nói một tràng, giọng điệu thống khổ vô cùng, bây giờ thì hắn đã biết, hắn đã yêu nữ nhân trước mặt này, không biết từ bao giờ nàng ấy đã đi vào trong tim của hắn, bây giờ bất luận là đầu óc của hắn, hay con tim của hắn cũng chỉ có hình bóng của nàng ấy.

(TT: haha bắt đầu rồi, tâm ý bộc lộ rồi *tung hoa*)

Ngày đó, khi lần đầu tiên gặp nàng trong ngôi miếu hoang, thì cuộc sống của hắn đã thật sự bị nàng làm thay đổi, giây phút nhìn thấy đôi mắt trong, sâu lắng như nước hồ của nàng thì hắn đã bị hút vào trong đó rồi, bao nhiêu năm nay hắn là một kẻ vô tình lạnh lùng, hắn biết, chỉ có như vậy hắn mới có thể sinh tồn trong cái thế giới giết chóc lừa lọc của giang hồ, nhưng mà từ khi gặp nàng, ở trước mặt của nàng, thì hắn lại không thể nào vô tình, không thể nào lạnh lùng được, sau đó khi nàng quyết định đi theo hắn, thì trong lòng của hắn lại có một cảm giác vui sướng, hai tháng nay tiếp xúc với nàng, hắn thật sự đã quen với sự hiện diện của nàng bên cạnh, hắn thật sự không thể tưởng tượng nếu một ngày nàng rời khỏi hắn thì hắn sẽ như thế nào, lúc nhỏ hắn đã từng bị tổn thương, nên hắn không hề tin tưởng nữ nhân, thậm chí không cần bọn họ bên cạnh, bao nhiên năm nay ngoại trừ hai nữ hộ pháp của thất tinh kỳ, hắn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng đối với họ, hắn chỉ xem họ như thuộc hạ, có thể hơn một chút, là một nửa bằng hữu, nhưng cho dù vậy, dù một ngày họ bỏ đi, nhưng đối với hắn thì chẳng là gì, nhưng nàng thì khác, nếu như bây giờ nàng thât sự bỏ đi, thật sự rời khỏi cuộc sống của hắn, hắn nghĩ hắn sẽ rất đau khổ, hắn sẽ không chịu nổi nếu như thiếu nàng.

Hôm đó khi nàng cho hắn dùng thuốc, khi môi hắn tiếp xúc với môi của nàng, cả người của hắn cứ nóng lên, môi của nàng thật sự rất ngọt, nếu được, hắn tình nguyện cả đời này cũng không buông nàng ra, thậm chí cứ nghĩ đến việc nếu như sau này có một nam nhân khác hôn nàng, thì hắn lại nhịn không được mà nổi nóng, nhưng mà cứ mỗi lần nhưng vậy, hắn lại dằn lòng mình xuống, nhắc nhở bản thân mình tuyệt đối không được động tâm, nhưng hắn làm không được, thật sự làm không được, nữ nhân này thật sự đã chiếm lĩnh trái tim của hắn rồi, nhưng hắn vẫn sợ, hắn sợ nàng sẽ như nữ nhân đó.....

"Dương Tử Phong, ngươi bị bệnh có phải không, tại sao ngươi lại nói với ta những lời như vậy" -dù ngoài mặt tiểu nguyệt vẫn tỏ vẻ như không hiểu gì, nhưng thật chất trong lòng thì lại cười thầm "Dương Tử Phong, ngươi đời này bị ta kẹp chặt rồi, chạy không thoát đâu".

(TT: mấy đoạn tự bạch cảm xúc, tình cảm này, ta không có kinh nghiệm cho lắm, nên nếu còn sơ suất thì các tềnh iu đừng chấp nhất nha nếu được thì góp ý lần sau ta sẽ cố gắng hơn)

"ta không có bệnh, những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng"- dương tử phong hắn đời chưa từng nói với một nữ nhân nào như thế, nàng là người đầu tiên, vậy mà nàng cư nhiên nghĩ hắn bị bệnh, thật là tức chết mà, hắn thật sự muốn bổ đầu của nàng ra để xem thử trong đầu nàng chứa cái gì.

(TT: ca ơi ca mắc bẫy tỷ rồi, ngốc quá đi, đời này của ca bị tỷ ấy dắt mũi là xiềng)

"Dương Tữ Phong, ngươi có biết những lời này của ngươi có nghĩa gì không"

"ta đương nhiên là biết, nó có nghĩa là...."

"nghĩa gì, sao ngươi không nói tiếp đi, lại dừng nửa chừng vậy"

"ta ...."

dương tử phong ngươi bị làm sao vậy, chẳng phải ngươi đã nhận định tình cảm của mình rồi sao, sao bây giờ lại không nói ra, hay là ngươi sợ nàng sẽ từ chối ngươi, hay là nàng sẽ giống như nữ nhân kia...

"nè ngươi có nói hay không, nếu không nói ta đi về nha"- tiểu nguyệt vốn định dùng kế khích tướng cho hắn nói ra lòng mình, nhưng cái tên đầu gỗ này không ngờ lại kiên định đến vậy.

"ta...."

"ngươi không nói, vậy ta về nha "-nói xong không đợi hắn phản ứng, tiểu nguyệt đã gỡ hai tay hắn đặt trên vai mình xuống xoay người bỏ đi, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng vọng của hắn từ phía sau:

"ta nghĩ, ta yêu nàng "

(TT: haha thổ lộ rồi *tung hoa*, *tung hoa*)

"ngươi nghĩ ngươi yêu ta, nè không ai dạy ngươi trước khi nói cái gì thì phải suy nghĩ cho kỹ sau, đừng bao giờ đem những chuyện mà mình nghĩ nói ra, nếu như không chắc thì đừng có nói" - nghe vế sau thì tiểu nguyệt rất vui, hắn là người duy nhất trên đời này nàng không thể đọc được suy nghĩ, là nam nhân đầu tiên khiến cho nàng hứng thú, là nam nhân đầu tiên mà nàng muốn chinh phục, vậy mà cư nhiên nói yêu nàng, mà còn thêm hai chữ ta nghĩ, thật là tức chết đi dược mà.

"ta ...."

"nè sao ngươi cứ một ta, hai ta, .... hoài vậy, có gì thì nói thẳng ra đi chứ, lần này đừng đem chuyện ngươi nghĩ nói với ta, nếu không xác định thì đừng nói, phí hơi lắm đó"

"ta yêu nàng"

"ta yêu nàng"

"ta yêu nàng, như vậy được chưa"- nữ nhân này thật là, cứ bắt nói thẳng ra như vậy mới chịu sao.

Mục đích đã đạt được, tiểu nguyệt vô cùng hí hửng, lập tức chạy ngay đến bên cạnh dương tử phong, kiểng chân, choàng hai tay qua cổ hắn, dùng môi của mình dán chặt lên môi của hắn, qua hồi lâu vẫn không thấy dương tử phong đáp lại, tiểu nguyệt mới sửng sờ buông hắn ra, lộ khuôn mặt ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn chu lên hờn dỗi:

"ngươi nói ngươi yêu ta, nhưng lại không chịu hôn ta, có phải ngươi chê ta, hay là những lời vừa rồi của ngươi đều là giả"

"không phải, ta, ta chẳng qua không kịp phản ứng mà thôi, ta.... '

"ngươi không cần nói, ta biết, ta hiểu rồi, vừa rồi ngươi chẳng qua chỉ đem ta ra làm trò đùa mà thôi, ngươi vốn không hề yêu ta" - chưa để hắn nói hết câu, tiểu nguyệt đã cắt ngang, tiếp tục dùng giọng điệu chua xót mà nói, thậm chí còn khụt khịt mũi, làm vẻ như muốn khóc tới nơi.

(TT:tỷ ơi diễn kịch hay quá, đoạy giải osscar luôn được rồi đó, phong ca ơi lần này ca chết chắc rồi, dính phải một tiểu yêu nữ rồi, không biết tỷ này so với ngọc tỷ, ai tà hơn nhỉ; Nguyệt, Ngọc: ngươi nói ai tà; TT:là ta nói ta, là ta nói ta; Nguyệt: vậy còn nghe được; TT hung dữ quá, toàn là ta bị ăn hiếp không thôi).

"ta không có ý này, thật sự không có ý này, thật đó"- nhìn thấy tiểu nguyệt khóc, dương tử phong bối rối vô cùng, hắn lấy tay lau đi những giọt lệ đang rơi xuống của nàng, hắn không biết nên làm thế nào, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy mình thất bại như vậy.

"ngươi không cần phải nói, ta hiểu rồi, ta biết..... ưm... ưm" - tiểu nguyệt còn chưa nói hết âm thanh đã bị ai đó cướp mất.

Dương tử Phong nhìn nữ nhân trước mặt đôi mắt rưng rưng sắp khóc, khiến cho tim của hắn bất chợt nhói đau, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nàng khóc, vì như vậy lòng hắn còn đau khổ hơn nàng nhiều, không còn cách nào, sẵn tay đang ở trên mặt nàng, hắn giữ chặt đầu của nàng, cuối xuống dùng môi của mình áp vào môi nàng, nhằm che đi tiếng khóc của nàng.

Lúc đầu chỉ nhằm ngăn nàng khóc, nhưng khi môi của hắn chạm vào đôi môi căng mộng của nàng, thì hắn lại không tài nào rời ra được, hắn là luyến tiếc là dây dưa, đến khi môi chạm môi cũng chưa đủ thỏa mãn, hắn liền dùng lưỡi của mình tách hai hàm răng của nàng ra, luồn lách vào trong miệng của nàng, tìm kiếm lưỡi của nàng, hắn muốn thu hết toàn bộ mật ngọt trong miệng của nàng, nàng thật sự rất ngọt, một thứ mật ngọt mà cả đời này hắn không bao giờ muốn buông ra, hai cái lưỡi cứ dây dưa chơi đùa với nhau, đến khi tiểu nguyệt dường như không còn thở được nữa, dương tử phong mới luyến tiếc buông nàng ra.

"ngươi...;ngươi, ... cái này là ngươi khi dễ ta" - bị dương tử phong hôn đột ngột, tiểu nguyệt không hề phản ứng kịp, cho nên bây giờ gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.

"xin lỗi" -giọng của dương tử phong lúc này có chút khàn khàn, bởi vì phải kiềm chế dục vọng của mình, hắn thật sự sợ nếu như hắn kiềm chế không được, hắn sẽ ngay tại lúc này, ngay tại nơi này mà ăn nàng.

"ngươi tưởng xin lỗi là xong chuyện hả, đây là nụ hôn đầu tiên của ta đó"

"nếu vậy thì ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, như vậy được chưa" - hắn cầu còn không kịp nữa là.

"ngươi, ...ngươi chiếm tiện nghi của ta, mà còn trêu ta, ta ghét ngươi "- tiểu nguyệt làm bộ hờn dỗi, giãy ra khỏi lòng của dương tử phong, nhưng còn chưa kịp nhích được một bước, thì đã bị một đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy nàng.

"ta không phải khi dễ nàng, ta là thật lòng, nàng biết không vừa rồi khi ta thổ lộ với nàng, ta đã lấy hết can đảm, đây là lần đầu ta thổ lộ với một nữ nhân, và ta cũng đã đánh cược một ván lớn"

"đánh cược, là sao"- tiểu nguyệt khó hiểu, quay đầu lại hỏi hắn.

"nàng còn nhớ, trước đây nàng hỏi ta tại sao ta lại bảo' nữ nhân trên đời này đều không đáng để yêu 'không, nàng còn vì nguyên nhân này mà đi theo ta"

"nhớ, nhưng không lẽ có liên quan đến chuyện đánh cược này"

"đúng vậy"- dương tử phong bắt đầu đem mọi chuyện kể lại cho tiểu nguyệt..... (TT: nguyên nhân chỗ này ở văn án ta đã giới thiệu rồi, nên không nhắc lại nữa).

"cho nên vì vậy ngươi mới không tin tưởng nữ nhân"

"đúng vậy"

"ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như nữ nhân đó đâu, ngươi đừng lo, bình sinh ta ghét nhất hạng nữ nhân đó, nên ta sẽ không biến thành bà ta đâu "- tiểu nguyệt vừa nói vừa ôm chặt thắt lưng của hắn, giờ phút này nàng cảm thấy hắn thật cô đơn, thật đáng thương.

Dương tử Phong không nói, chỉ càng ôm chặt nàng hơn, nếu như nàng giống như những gì mình vừa nói, giữ lời hứa này, thì hắn sẽ dùng cả đời này để yêu thương nàng, chiều chuộng nàng.

"thế tại sao ngươi lại đeo mặt nạ" -tiểu nguyệt đột nhiên nhớ sực đến vấn đề này nên lên tiếng hỏi.

"tại gương mặt của ta có điểm giống cha ta, nên trước khi tìm được tên giang phu đó, và thấy mình đủ bãn lĩnh đối phó hắn, ta sẽ không cho ai biết gương mặt thật của ta, để tránh bị bại lộ"

"thế ngươi có thể cho ta xem gương mặt của ngươi được không"

"nàng muốn nhìn"

"ừm "- tiểu nguyệt đưa gương mặt mong chờ về phía hắn, đôi mắt long lanh chốp chốp trông rất đáng yêu.

Dương tử Phong trước biểu hiện này của nàng vốn không thể nào cự tuyệt được, nên từ từ tháo mặt nạ xuống.

Mặc dù biết hắn tuấn mỹ, nhưng giờ phút này nhìn thấy gương mặt của hắn tiểu nguyệt không khỏi có chút sửng sốt, đường nét khuôn mặt như điêu khắc rõ ràng và sáng sủa, sống mũi của hắn cao, đôi mắt phượng giờ phút này đang lặng lẽ nhìn nàng, trong đó lấp lánh tia sáng mặt trời, đôi mắt đẹp luôn tràn đầy ánh sáng và màu sắc, giờ đây lại mang theo một chút căng thẳng.

"nàng làm sao vậy"- trước sự ngỡ ngàng của tiểu nguyệt hắn có chút lo lắng.

"không có gì, mà ngoại trừ ta ra còn ai thấy gương mặt thật của ngươi nữa không" -sau khi định thần lại tiểu nguyệt tìm cách lái sang chuyện khác.

"còn có sư phụ ta và mạc tiên sinh"

"mạc tiên sinh, là ai"

"ông ấy là quân sư của thất tinh kỳ"

"àh...sau này, trước khi giết được tên giang phu kia, trước mặt người khác thì ngươi đeo mặt nạ, nhưng khi chỉ có hai ta ngươi bỏ ra được không, ta cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn"

"được, ta hứa với nàng"

"phiên nhi, ta yêu nàng"

"phiên nhi.... tại sao ngươi lại gọi ta như vậy"

"mọi người đều gọi nàng là phiên y, có người nói nàng tên là phiên phiên, nên ta gọi như vậy"

"Lãnh Tâm Nguyệt "- tiểu nguyệt lắc đầu cười khổ trả lời hắn, cái này là người khác đặt cho nàng, chứ nàng đâu có muốn đâu a.

"gì cơ"

"tên của ta là Lãnh Tâm Nguyệt, ngươi là nam nhân đầu tiên mà ta cho biết tên từ khi ta đến đây đó"

Dương tử Phong nghe những lời này của nàng thì mừng như điên, hắn là nam nhân đầu tiên mà nàng cho biết tên, nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy sung sướng vô cùng, càng ôm chặt nàng hơn, vùi đầu vào cổ hít một hơi sâu hương thơm của nàng.

"Nguyệt nhi, ta yêu nàng"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-43)