← Ch.216 | Ch.218 → |
Mạnh Phù Dao thì vẫn nằm vật ra trên tấm gỗ như một con cá chết.
Vu thần lấy lại thế chủ động, tựa vào mạn thuyền, cúi đầu nhìn nàng: "Này, tiểu tử, ông đấy có nên cứu ngươi không nhỉ?"
Mạnh Phù Dao ôm chặt lấy tấm gỗ, vừa thở phì phò vừa nói: "Đừng... đừng cứu, ông đây là kẻ địch của nhà ngươi, ngươi mà cứu ta là ngươi xong đời..."
Đôi mắt Đế Phi Thiên lấp lánh, tràn ngập thú vị nhìn chằm chằm vào Phù Dao, cất tiếng: "Khích tướng hả... mà ông đây thích".
Hắn ta hất vạt áo, nhấc Mạnh Phù Dao lên, vứt nàng ngã sõng soài ra boong thuyền, "Thuyền này từ bây giờ là của ông đây, nếu các ngươi nghe lời thì ta sẽ không làm khó các ngươi đâu, còn không, thì ta sẽ cho Kim Cương nuốt sống các ngươi".
Kim Cương hét lớn: "Ông đây không ăn thịt người".
Đế Phi Thiên siết chặt ngón tay, Kim Cương giãy giụa, vội đáp: "Ăn... ăn".
Đế Phi Thiên quay lại, miệng cười tươi như hoa nho nhã nói, "Hử?".
"Đừng có trêu ngươi ta... đại gia Kim Cương nhà ngươi đã đồng ý ăn thịt người rồi." Mạnh Phù Dao thở dài, chỉ tay vào Cửu Vĩ, cái tên nãy giờ cứ ngồi co ro lại một góc, bây giờ lại nở nụ cười tỏ vẻ nịnh bợ Đế Phi Thiên, "Đây... Có sẵn này".
Đế Phi Thiên lia mắt qua một bên, không hề để ý đến chín cái đuôi đang vẫy mãnh liệt kia, đáp: "Không ăn thua", thế nhưng hắn ta lại để ý đến Nguyên Bảo, người liều mạng kiên quyết chống cự lại những cú đạp mạnh của Kim Cương, "Tên này thú vị đấy, ta đem theo chơi".
Hắn một tay lôi Nguyên Bảo đại nhân, thản nhiên giẫm qua thân thể của Phù Dao, Mạnh Phù Dao lúc đó chỉ biết nằm nhìn ánh mắt cầu cứu âm thầm của Nguyên Bảo đại nhân - Con yêu à, cố gắng lên, đợi chủ nhân của con bình phục, nhất định sẽ đánh cho chúng không còn gì để mất, trả lại tự do cho con...
"À đúng rồi." Khi Đế Phi Thiên sắp sửa tiến vào khoang thuyền, bỗng nhớ lại điều gì đó, quay đầu lại, "Ta không ăn cá, không ăn rau, không uống nước trắng, xào thịt không được cho cay, canh cũng không được cho cay, không thích ồn ào, nhưng cũng không thích quá im lặng, giường nệm ngủ ngày nào cũng phải giặt, phơi, phải được dệt bằng lụa, không được dùng tơ tằm, không thích màu đen, lát nữa ngươi thay cái bộ áo tang này đi, còn nữa, trên thuyền không được phép có nữ nhân, nhưng mỹ nhân thì là ngoại lệ."
Mạnh Phù Dao yếu ớt đáp lại: "Trên thuyền có một bà đầu bếp, không đẹp, nhưng lại có đôi tay khéo léo chế biên thức ăn, món bà ta nấu ngon nhất là thịt và canh không có vị cay, ngoài bà ta ra thì không có ai có thể giải quyết vấn đề quan trọng này đâu - Ngươi suy nghĩ xem có nên vứt xuống biển hay không?"
Đế Phi Thiên suy nghĩ rất kĩ, rộng lượng đáp lại: "Thế thì giữ lại đi, nhưng không được xuất hiện trước mặt ta."
Nghĩ lại rồi hắn ta lại nói: "Xét theo việc thuyền này đã là của ta, vẫn còn có một yêu cầu nữa nhưng ta sẽ không nói ra bây giờ, đợi đến lúc cập bến ngươi phải nhớ, tìm các cô nương xinh đẹp cho ta, mỗi ngày mười người, nếu như nhan sắc tạm được thì năm người, đẹp thì ba người, còn nếu khuynh nước khuynh thành thì một là đủ rồi".
Hắn ta bước vào thuyền hết sức phong độ, vạt áo phất phơ theo gió, Mạnh Phù Dao thở dài một lát, cố gắng gượng bò dậy, đi đến bên cạnh Vân Ngấn xem vết thương của hắn, lo sợ lúc nãy đánh nhau với Phi Yên suốt dọc đường, ném hắn hết bên này qua bên khác rồi lại bắt đi bắt lại, khó khăn lắm mới thở được lại bị giày vò như vậy, may mà hơi thở vẫn còn cho dù là rất yếu ớt.
Mạnh Phù Dao kiểm tra kĩ lưỡng, phát hiện ra Vân Ngấn chưa chết một phần là vì lúc đó ngọn lửa yêu bảy sắc vẫn chưa ngắm trúng lồng ngực, một phần là vì hắn dường như chưa bị yêu quang xuyên qua người.
Có lẽ là vì Mạnh Phù Dao kịp thời xông lên đẩy hắn ra, cũng có thể là do Phi Yên bị nam nhân áp chặt nên xấu hổ và tức tối liền đẩy hắn ra, nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì đúng là trong cái rủi có cái may, nếu không dù Mạnh Phù Dao có lấy cái mạng mình ra để đổi thì cũng không thể cứu được Vân Ngấn.
Có điều hiện giờ hắn cũng chỉ còn lại chút hơi thở mà thôi, trong mắt của những con người bình thường thì đó chính là một xác chết, mặt cắt không còn một giọt máu, hàm răng trắng muốt cắn chặt vào nhau, bỗng một luồng khí được thở ra, nếu không kiểm tra kĩ càng thì chắc chắn sẽ không phát hiện.
Mạnh Phù Dao cảm thấy vui mừng khôn siết, vội vàng lệnh cho Diêu Tấn lấy hết tất cả mọi thứ ra, Giao vương nội đơn, thuốc của Tông Việt, tất cả các loại thuốc quý hiếm, thần dược lấy được từ các nước, Mạnh Phù Dao ra biển chẳng mang thứ gì, nhưng thuốc thì lại mang hàng đống, cuối cùng ngay đến cả Cửu Vĩ cũng bị bắt đến, ép nó nôn ra một phần tư nội đan.
Thật ra lần trước Lôi Động cũng đã ép nó nôn một lần rồi, vì nàng đã uống một phần tư viên nội đan đó nên vào đêm trăng La Sát mới không sợ rắn độc của Phi Yên.
Tất cả mọi thứ đều được Mạnh Phù Dao kiểm tra kĩ càng, chắc chắn không có chuyện chất thuốc xung đột mới bón thuốc tiếp cho Vân Ngấn, Vân Ngấn cắn răng rất chặt, bón mãi không vào, Mạnh Phù Dao phải rất kiên nhẫn, dùng hết sức mình mới có thể ấn được cằm hắn xuống, nhìn miệng Vân Ngấn khoé mắt nàng bỗng cay cay.
Miệng hắn toàn máu tươi, đầu lưỡi đã bị cắn đứt một miếng lớn, để chống lại với cảm giác đau đớn đến chết đó, Vân Ngấn đã phải mạo hiểm cắn đứt lưỡi của mình.
Mạnh Phù Dao cũng đã vượt qua ngọn lửa yêu bảy sắc nên cũng hiểu rất rõ sự đau đớn khi cái thứ đó chiếu qu người, dựa vào chân khí phòng hộ của nàng mà khi đi qua nó còn để lại cho nàng nhiều vết thương rất sâu, huống hồ gì Vân Ngấn đã dùng lồng ngực của mình ngăn chặn nó?
Nàng lại nhớ lại khoảnh khắc khi nàng rời đi, khuôn mặt hắn trắng bệch, song vẫn kiên quyết ép buộc nàng rời đi, từ đầu đến cuối không bộc lộ đau đớn, càng không hiện rò dấu hiệu của sự xuống sức do bị trọng thương. Hắn phải bố ra bao nhiêu sức lực mới có thể ổn định tinh thần nàng, khiến nàng hạ quyết tâm rời bỏ?
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên nhìn ười, cắn môi, hít mũi, mất một hồi lâu mới cho hắn uống nổi viên thuốc, nhung mà thuốc vừa mới đi xuống cổ họng, Vân Ngấn lập tức nôn ra cả máu và thuốc, thân thể trọng thương sắp chết đã kháng cự lại với tất cả mọi thứ.
Manh Phù Dao không cầm nổi nước mắt, lệ tuôn lã chã xuống boong thuyền như những hạt mưa. Nàng nhìn Vân Ngấn một hồi lâu, bỗng cúi người áp môi mình lên.
Nàng rất cương quyết, bỏ mặc hết tất cả, dùng răng và lưỡi của mình đút lại thuốc đã bị Vân Ngấn nhè ra.
Môi chạm môi, nhưng lại chẳng hề lãng mạn, chỉ co hơi thở nhẹ nhàng, ngọt ngào và những giọt nước mắt mặn âm thầm rơi xuống, đôi môi của nàng đặt trên môi của hắn, cái lạnh đã bị xua tan bởi những giọt nước mắt, đắng cay muôn phần.
Nàng nghẹn ngào: "Xin huynh đấy... hãy uống đi, uống đi".
Như thể hắn cảm nhận được nàng đang rơi lệ vì mình, như thể hắn nghe được lời cầu xin tha thiết của nàng, cảm động bởi cô gái đã in bóng trong tim hắn bấy lâu nay, mà hắn lại không hề có tham vọng là có được nàng. Vân Ngấn đột nhiên khẽ cử động, như có thể nuốt được.
Ngay tức khắc, đan dược trong miệng hắn được nuốt xuống thuận lợi.
Mạnh Phù Dao căng thẳng nhìn Vân Ngấn, lo hắn sẽ nôn thuốc ra, thế nhưng Vân Ngấn lại không cử động nữa, cứ như lúc ban đầu, nghe theo tất cả các yêu cầu của nàng.
Nàng muốn hắn sống, hắn liền cố gắng vùng vẫy để sống.
Manh Phù Dao chắp tay lại, thở dài rồi ngã xuống nằm bất động trên vũng bùn ở boong thuyền, sức lực như bị rút cạn.
Nàng nằm bên cạnh Vân Ngấn, từ chối không cho Thiết Thành và Diêu Tấn đỡ nàng dậy, vừa uống bừa thuốc, vừa quay đầu nhìn Vân Ngấn khẽ cười.
Dưới khung trời kia, trong ánh nắng chói chang của mặt trời, trên boong thuyền đầy bùn đất, có một đôi nam nữ toàn thân đầy thương tích đang nằm, nam tử trắng bệch như chết, còn nữ tử thì nằm yên ngẩng đầu lên, bộ y phục xanh xanh tím tím rách thành từng mảng từng mảng, có thể thấy rõ là còn không bằng một con chó hủi sắp chết, nhưng nàng lại cười một cách vui vẻ, mãn nguyện dưới sắc trời rực rỡ.
Thời khắc ấy, gió bay nhè nhẹ, không khí xung quanh yên bình đẹp đẽ.
Rất nhanh Mạnh Phù Dao không thể cười được nữa.
Nguyên nhân đầu tiên là: Đế Phi Thiên giày vò người khác quá đáng, như thể là hắn ta sinh ra chỉ là để kiểm nghiệm tính nhẫn nại và kháng cự của người khác, tính cách của hắn ta vô cùng quái dị, rất có tính thách thức với trí tưởng tượng của con người, so với những tên có tính cách vô cùng đặc biệt mà kiếp trước Mạnh Phù Dao đã từng gặp như: thụ kiêu ngạo và công nô bộc, công quyền lực và thụ nham hiểm, công thú tính và thụ non nớt... Có thể một khắc trước hắn rất phong độ bàn luận vói ngươi cách nào giết người bằng vu thuật nào là nho nhà thú vị nhất, sau đó hắn sẽ làm mẫu cho ngươi coi, một khắc sau nếu như vật làm mẫu (giả dụ như Cửu Vĩ) vùng vẫy quyết liệt, hắn sẽ nói ra những lời lẽ nhục mạ có tính công kích liên tiếp hỏi thăm cả nhà của Cửu Vĩ, cho đến khi Cửu Vĩ bỏ chạy, và hắn sẽ hận mẹ của Cửu Vĩ tại sao lại sinh ra một tên "thân là dị thú nhưng mũi lệch mồm xiên, cha mẹ nhất định là loạn luân"(Vu thần ngữ).
Hoặc là ví như hắn thường ngủ sớm, ăn xong bữa tối là ngủ ngay, khi hắn ngủ, hắn không cho phép bất kỳ người nào được phát ra tiếng động, đồng nghĩa với việc ai phát ra tiếng động, hắn sẽ dùng Thất Hồn lấy từ Phi Yên "chăm sóc" tên đó, vì thế mọi người đành phải im lặng, ngồi trong bóng tối đợi đồi khi ngủ gật, nhưng mọi người đều biết, càng muốn ngủ càng không ngủ được, đợi mãi mới ngủ được thì hắn tỉnh dậy rồi - tầm khoảng lúc một giờ đêm là hắn ngủ được một giấc rồi thức dậy, muốn uống nước muốn rửa mặt, muốn tập thể dục, muốn hà hơi ba ngàn dặm, hắn còn muốn luyện Sa Nữ Tu Dương Đại Pháp của hắn, thế là tất cả mọi người cũng đừng hòng ngủ nữa.
Hoặc có thể như là lúc hắn ăn cơm cũng không cho hất kì người nào được phát ra tiếng động, ai phát ra tiếng dộng hắn không đánh, song sẽ thả những chùm lửa yêu bảy sắc ra chơi, dù cho là ai thì khi nghe thấy những tiếng kêu gào như từ dưới địa ngục vọng lên cũng nổi hết cả da gà không ăn được nữa. Còn lúc ăn mì thì lại nhất định phải phát ra âm thanh - Đế Phi Thiên đã từng nói, ăn mì là nhất định phải hút, nhất định phải hút xùn xụt, không có âm thanh thì không gọi là ăn mì! Âm thanh không đủ to, cũng được coi như không phải là ăn mì! Khi ăn mì, tiếng húp mì của mười người phải to bằng với âm thanh một trận chè chén nhậu nhẹt! Thế là mỗi khi ăn mì, Mạnh Phù Dao ù hết cả tai, Đế Phi Thiên lại rất thích mì của bà lão đầu bếp. Mới mấy hôm trước Diêu Tấn còn bị sưng miệng tội... húp mì quá nhiều!
Thiết Thành không chịu nhục, mấy lần gạt phắt bát mì, Đế Phi Thiên cũng không hề để bụng, không nói gì cả, thế thì ngài đừng ăn nữa, đợi đến khi đói tới mức gió thổi đến đứng cũng không vững nữa thì mì tự nhiên sẽ hết thôi.
Mạnh Phù Dao không sợ bị nhục - nàng phải ăn, ăn no thì vết thương mới nhanh lành được, tính mạng của cả thuyền đang trông chờ vào nàng, so với nỗi nhục chui qua háng của Hàn Tín(*), húp mì thì đã là gì chứ!
Hắn muốn giày vò người khác thì cứ việc đi giày vò đi, kiệt nữ không đấu với nam tử, huống hồ Nguyên Bảo vẫn còn đang trong tay hắn, nhỡ đâu hắn không vui bóp chết nó thì nàng lấy đâu ra một con chuột thần để đền cho Trưởng Tôn Vô Cực đây?
(*) Theo sách "Tây Hán chí" thì Hàn Tín là người ở Hoài Âm, nước Sở. Khi mẹ mất, vì muốn xây cất cho mẹ ngôi mộ ở nơi đẹp đẽ trên núi cao mà bán cà nhà cửa, xách kiếm đi lang thang ngoài chợ. Thấy Hàn Tín gầy gò yếu đuối nhưng lại vác kiếm trông như võ tướng, có gã bán thịt lợn làm nhục bắt Tín một là dùng kiếm đánh nhau với gã, hai là luồn qua háng y. Tín chấp nhận chui qua háng, mọi người thấy Tín bị nhục đều chê cười. Sau này Hàn Tín đi theo Hán Cao Tổ Lưu Bang, trở thành một danh tướng bách chiến bách thăng, cùng với Trương Lương và Tiêu Hà là một trong "tam kiệt nhà Hán" có công rất lớn giúp đánh bại Hạng Vũ, lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Tâm tư của nàng toàn bộ đều dành cho Vân Ngấn, đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến nàng không cười được - Vân Ngấn mãi không tỉnh lại. Dù có dùng mọi linh đan diệu dược thì ngoài luồng khí trong lồng ngực minh chứng cho việc Vân Ngấn vẫn còn đang sống ra hầu như không có bất kì khởi sắc gì. Nàng không tiếc hao tổn công lực của bản thân thử vận công trị thương cho hắn, nhưng vết thương do vu thuật tạo ra khác rất nhiều so với những nội ngoại thương bình thường, vô cùng độc hại, thậm chí hại đến cả linh hồn.
Hiện tại Vân Ngấn tuy chưa chết, nhung lại suy nhược từng ngày, lòng nàng như lửa đốt, bản thân nàng lường được sự lợi hại của vu thuật, đôi mắt của nàng đến bây giờ còn chưa nhìn rõ ràng hoàn toàn! Cứ tiếp tục thế này, hơi thở mãi mới giữ lại được của Vân Ngấn cũng sẽ tan thành mây khói mất.
Nàng có ý định phản kháng, đi tìm Tông Việt, thế nhưng Đế Phi Thiên muốn đi Thương Khung, nói là lúc đầu trước khi quy tức định giết Đại Cổn Vương rồi mới đi Thương Khung thách chiến với Trường Thanh Thần điện. Trường Thanh Thần điện mà dám xưng thần sao? Có đùa không đó! Vu thần mới là thần, một ngọn núi không thể có hai hổ, Năm châu không thể có hai vị thần!
Lúc này Mạnh Phù Dao lại đang than ngắn thở dài muốn truyền chân khí trị thương cho Vân Ngấn, phía ngoài cửa sổ bỗng có một bóng người bay qua, giọng nói của Đế Phi Thiên vang lên một cách lạnh nhạt: "Vô ích thôi".
Mạnh Phù Dao thu tay về, quay đầu lại nhìn hắn ta.
Cái tên chết tiệt này, chắc chắn hắn ta có cách giải quyết, thế nhưng ở với hắn ta vài ngày, Mạnh Phù Dao thấy biểu hiện của hắn ta rất lạnh lùng, vô tâm, khiến nàng không có dũng khí để mở lời.
Quả nhiên hắn ta đáp lại: "Ngưoi nhìn ta làm gì chứ?
"Ta rất bận, không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này".
Mạnh Phù Dao cứ lặng yên không nói, nghĩ thầm ngươi bận thật, cả ngày chỉ bận luyện Sa Nữ Tu Dương Công của ngươi, lần trước còn nói trói chặt Nguyên Bảo vào "bảo bối" của ngươi là có thể vứt xuống biển câu cá mập...
"Tâm trạng ta không được tốt." Đế Phi Thiên ức chế nói, "Anh hùng không có đất dụng võ, ta rất lâu rồi không động vào nữ nhân".
Manh Phù Dao chen lời - Hình như ta thấy ngươi nói lúc trước khi lên thuyền, chính là mấy ngày trước, ngươi đã một ngày ở cùng với mười cô gái...
"Tìm mĩ nhân cho ta, hợp với ý của ta, thì ta sẽ cứu hắn." Đế Phi Thiên nheo mắt liếc vào Mạnh Phù Dao, rồi chỉ tay vào Vân Ngấn, "Nếu không thì, ngươi hãy cứ đợi hắn từ từ tắt thở trước mặt ngươi đi... Ta chắc chắn là sẽ rất tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn là một phát bóp chết hắn trước mặt ngươi".
Mạnh Phù Dao cụp mắt xuống... không cần ngươi phải nói, ta cũng cảm nhận được sự tàn nhẫn, thâm độc ấy.
Đế Phi Thiên phẩy vạt áo đi ra ngoài, Mạnh Phù Dao vẫn ngồi lặng bên cạnh Vân Ngấn, sóng biển êm đềm, sắc trời có chút ảm đạm lạnh lẽo, chiếc thuyền đang bồng bềnh trên biển xanh mênh mông khiến Vân Ngấn khẽ rung rung, người nhợt nhạt hơn cả ánh trăng yếu ớt đang chiếu vào khoang thuyền ngoài kia, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không...
Mạnh Phù Dao nhìn Vân Ngấn chăm chú, cứ chốc lát lại đưa ngón tay lên mũi hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt ấy, những chiếc màng nhện cứ dần dần được kéo dài ra, dài thêm... có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ được kéo dài tới vô tận, rồi lại đứt đoạn không dấu vết, vỡ ra tại nơi giao hợp giữa trời và đất.
Ánh trăng lạnh lẽo, cứ mãi lạnh lẽo.
Nghỉ ngơi được hai ngày, giai đoạn sóng gió ở Tuyệt Vực Hải Cốc đã trôi qua, con thuyền vẫn tiến về phía trước, Mạnh Phù Dao tính thầm, qua Hải Cốc sẽ chính là địa giới Thương Khung, đến lúc ấy cứ cập đại một bến bò nào đó, việc đầu tiên khi lên bờ sẽ là đi tìm các cô gái xinh đẹp nhất, quyết phải để cho Đế Phi Thiên có đất dụng võ, hắn mà vui rồi thì sẽ ra tay cứu giúp Vân Ngấn.
Nàng tính toán thời gian, chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua Hải Cốc, chắc chắn có thể vẫn kịp tìm các cô gái đẹp trước khi Vân Ngấn tắt thở.
Con thuyền hiên ngang tiến bước, rẽ sóng với tốc độ cực nhanh, Mạnh Phù Dao ngồi trong khoang thuyền, cạnh Vân Ngấn đang thoi thóp thở từng hơi yếu ớt.
Mĩ nhân... thực ra còn có một mĩ nhân nữa, có sẵn đây... Đế Phi Thiên biết chuyện này chăng?
Vân Ngấn... xin lỗi huynh... hãy thứ lỗi cho ta quá ích kỉ... ta muốn đợi chờ một hi vọng cuối cùng... xin huynh cố gắng gượng thêm vài ngày nữa...
Đột nhiên con thuyền rung mạnh như đâm phải thứ gì đó.
Bão chăng?
Nàng hoảng sợ vội vàng bước ra ngoài, ngẩng đầu lên chỉ thấy nắng chói rọi cả một vùng trời, hoàn toàn không có cơn bão nào hết, thế nhưng con thuyền dường như bị nghiêng sang một chút, Mạnh Phù Dao nhảy vồ ra bên mạn thuyền, nhưng nhất thời cũng chưa phát hiện ra điều gì, đủ cảm thấy dường như con thuyền đang dần ngập nước.
Nàng cứ ngây ra chưa thể hiểu nổi, thế mà những tay thủy thủ có kinh nghiệm phong phú được tuyên về với thù lao ngàn vàng lại loạn hết cả lên, những tiếng chạy loạn giẫm lên thân thuyền cứ vang lên bộp bộp, một số người vội vã xuống khoang hầm của thuyền kiêm ha, một lúc sau mới đi lên, hét lớn: "Hỏng rồi, con thuyền này đã bị kẻ khác động tay động chân rồi".
"Có người đã đục đáy thuyền!"
"Nghĩ cách vá đi."
"Không vá nổi nữa đâu, mộng(*) thuyền đã bị nước phá vỡ, miếng lót đáy cũng bị phá hỏng rồi!"
(*) Khớp nối.
"Thuyền này chẳng mấy chốc nữa sẽ chìm thôi."
"Nhảy xuống biển đi."
"Noi này là Hải Cốc, là nơi nước sâu nhất, nếu như nhảy xuống thì sao mà sống sót được", tiếng khóc của một người nào đó cất lên.
Mạnh Phù Dao lạnh hết cả người, biết chắc rằng đêm hôm nọ nhân lúc nàng không ở đó, những tên thợ lặn người Thương Khung trên đảo chắc chắn đã lén lút lặn dưới biển đục vài lỗ trên con thuyền, bọn chúng tính toán cực kì chuẩn xác, chỗ đục chỗ giữ, khiến cho con thuyền ba mươi trượng này ban đầu không có chuyện gì xảy ra, đi đến mạn Hải Cốc mới bắt đầu dần dần chìm xuống, hiển nhiên là muốn dồn những người trên thuyền vào chỗ chết.
Vốn tưởng rằng địa thất trên đảo đã là nơi tuyệt vực nhưng không ngờ lại còn một cửa ải nữa ở đây!
"Hoảng loạn cái gì chứ!"
Một tiếng quát lớn như sấm đánh vang trời, to đến nỗi màng nhĩ của mọi người đều rung hết cả lên, quay đầu lại thì đã thấy Mạnh Phù Dao một chân giẫm trên mạn thuyền, chiếc thuyền có nghiêng ngả cũng không làm nàng lảo đảo mảy may, hét lên: "Biết là không thể nhảy xuống biển, vậy thì hãy lái thuyền đi, dưới boong thuyền còn có miếng chống nước, không dễ bị nước dìm chết đâu! Nhanh lên! Nhân lúc thuyền chưa vỡ tan thì mau rời khỏi Hải Cốc!"
Nàng vừa vẫy tay, tất cả hộ vệ của Thiết Thành đồng loạt tuốt thanh trường đao ra khỏi vỏ, bức những tên thủy thú muốn nhảy xuống biển nhưng chưa nhảy.
"Người nào về vị trí của người đấy, ai còn hoảng loạn, giết trước tế Thần Biển!" Mạnh Phù Dao xuất chưởng, đánh cho một tên đang run bần bật trên mạn thuyền lăn một vòng 360 độ, "Lấy hết bản lĩnh của các ngươi ra, tiếp tục đi!"
Mạnh Phù Dao quan sát thấy mọi người đã ổn định tinh thần, đi vào trong khoang thuyền dìu Vân Ngấn dậy, tìm một đoạn dây thừng chắc chắn buộc hắn lên người, Thiết Thành cũng đi theo. Mạnh Phù Dao nói: "Chút nữa ngươi đi theo ta, dù gặp chuyện gì thì cũng phải nhớ rằng ngươi phải bảo vệ Vân công tử trước!"
Thiết Thành vâng lời, Phù Dao bảo hắn quay về trông chừng mấy tên thủy thủ, giúp chúng ổn định tinh thần, sau đó quay người lại thấy Đế Phi Thiên đứng ở phía cửa, nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, nói: "Báo cho ngươi một tin không được tốt lành cho lắm, tên đó nếu lại tiếp xúc với nước thì rất khó sống qua đêm nay đấy."
Manh Phù Dao nhắm mắt, con tim tính lại, lúc suýt nữa gào lên thì Vân Ngấn bỗng động đậy.
Cử động đó hết sức nhẹ nhàng, đến mức dường như không hề có động đậy gì, nhưng Mạnh Phù Dao lập tức cảm nhận được, vui mừng quay đầu nhìn lại, Vân Ngấn vẫn như vậy, như thể là nàng đã cảm nhận nhầm cử động vừa nãy, thế nhưng cái động đậy ấy không biết tự bao giờ đã cho Mạnh Phù Dao một niềm tin, nàng nuốt câu nói ấy lại, vênh mặt: "Cứ chờ mà xem".
Đế Phi Thiên chưa từng rời mắt khỏi nàng, hắn lắc đầu, vung vẩy vạt áo bước đi thong thả, Mạnh Phù Dao nhìn theo hình bóng hắn ta, trộm nghĩ chắc chắn là sẽ có lúc rớt xuống biển, lát nữa liệu có nên bám trên lưng hắn ta không nhỉ? Bám như vậy liệu có bị dính một chưởng của hắn ta mà chết không?
Con thuyền đang dần dần chìm xuống, nhưng cũng gượng sức tiến về phía trước, theo như người ta nói, Tuyệt Vực Hải Cốc có hình chữ V, là loại hiểm nhất, nhưng cũng không quá rộng, đoàn thủy thủ đang gắng sức lái thuyền, khi nước dần dần ngập lên boong thuyền, nhìn ra đằng trước mặt ở một nơi không xa, dường như có một đường viền màu đen lúc ẩn lúc hiện, biết chắc đó là đất liền, họ không kìm được reo mừng khôn siết.
Có một tay thủy thủ già lại hình như không vui cho lắm run rẩy nói: "Ông nội của ta đã từng đến đây, ông nói vị trí của Hải Cốc giáp ranh với lục địa, nhìn thấy lục địa, thì Hải Cốc cũng không còn xa nữa, nhưng lục địa mà chúng ta nhìn thấy, thực tế còn rất xa..." Ngay lập tức ông ta ôm một tấm gỗ, nhảy xuống biển, hét lớn: "Thuyền chìm rồi, tùy vận may thoát chết đi".
Thuyền chìm!
Mạnh Phù Dao khoác thêm lên người Vân Ngấn vài lớp áo dày, vừa mới nhảy xuống biển thì lập tức bị chìm - trên người cõng một người lại cộng thêm mấy lớp áo dày cộp, thực sự là quá sức nặng!
Bên cạnh nàng, Diêu Tấn, Thiết Thành vẫn theo sát, Diêu Tấn mang theo Nguyên Bảo đại nhân, Thiết Thành thì cõng Cửu Vĩ, một mạch bơi lại về phía Mạnh Phù Dao, dùng sức đẩy nàng bơi về phía trước, gió biển ngày càng lớn, tuy là giữa tháng sáu, thế nhưng nước biển ở đây lạnh đến thấu xương thấu thịt. Thương Khung ở phía Bắc, nên nước biển lúc nào cũng dưới âm độ, lòng Phù Dao như lửa đốt - Nàng tự vận công chống chọi lại với hàn khí, thế nhưng Vân Ngấn thì phải làm thế nào bây giờ?
Bơi được một khoảng thời gian dài, từ lúc giữa chiều đến khi chập tối, ba người bị đông lạnh cứng ngắc, khó khăn lắm mới nhìn thấy trên biển hình như có ngọn đèn, vui mừng khôn siết, đang định cầu cứu thì đột nhiên có một ngọn sóng lớn ập đến, khiến Mạnh Phù Dao hoa hết cả mắt, nín thở lặn xuống, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy bên cạnh mình một khoảng biển xanh mênh mông Diêu Tấn và Thiết Thành đều biệt tích.
Lúc đó Mạnh Phù Dao rất lo lắng, nghĩ trong đầu phải xuống nước thử tìm xem sao, nhưng một cơn sóng nữa đánh cho nàng lùi lại, trong cơn sóng dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng, cùng lúc đó nàng cảm nhận trước ngực mát lạnh.
Nàng lo sợ cúi đầu xuống tưởng rằng sợi dây thừng buộc Vân Ngấn đã bị sóng đánh đứt mất rồi, may mà sợi dây vẫn còn đó, đột nhiên trước ngực nàng bay ra một sợi đai dài màu trắng.
Sợi đai ấy khiến nàng khựng lại, nghĩ một lúc mới phản ứng được, cái đó, hình như, là sợi dây buộc ngực của mình?
Dây buộc ngực!
Từ lúc nào nó bị tung ra vậy?
Sóng đánh?
Sóng có thể cởi bung sợi dây buộc ngực của mình chuẩn xác thế sao?
Cởi bung.
Mạnh Phù Dao quay đầu lại theo phản xạ, liền bắt gặp ngay một người đằng sau, miệng mỉm cười lướt nhẹ trên dòng nước, áo xanh dây trắng, lướt nhanh trên sóng như đang bay trong gió, tư thế nho nhã, chỉ tiếc là biểu cảm trên khuôn mặt quá mức tà muội - hắn ta liếc nhìn ngực của nàng, khen không ngớt lời.
Trông thấy Phù Dao nhìn mình, Đế Phi Thiên cười bơi lại phía nàng, đưa tay vuốt lên khuôn mặt nàng, xóa đi lóp mặt nạ của nàng, mắt hắn ta sáng lên.
Ánh mắt đó đã thể hiện tất thảy những điều hắn ta muốn nói, Mạnh Phù Dao lập tức cõng Vân Ngấn chạy trốn, nhưng nàng cõng một người mà vết thương còn chưa hồi phục, sao có thể thoát nổi cái tên Đế Phi Thiên đã rình rập bấy lâu? Hắn ta vươn một tay ra, thế là Mạnh Phù Dao đã bị hắn kéo lại tiện thể cũng kéo luôn Vân Ngấn.
Mạnh Phù Dao rất căng thẳng, liều mạng cướp về, Đế Phi Thiên một tay đã ôm được eo của nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt nước, các ngón tay cứ thế mà vuốt ve khắp người nàng, không ngớt khen: "Mĩ nhân... Mĩ nhân... Mĩ nhân luôn ở bên cạnh ta, vậy mà hôm nay ta mới được sờ tận tay, thật là phí quá..."
Mạnh Phù Dao điên tiết, vẫn chưa kịp nói gì, Đế Phi Thiên đã cười rộ, "Ta tính cả rồi, vận mệnh đã để ta và nàng làm đôi uyên ương trong nước, cùng say giấc mộng, vậy hôm nay cứ làm chuyện tuyệt vời này ở đây đi".
Mạnh Phù Dao ưót đẫm, cười nhạt: "Lạy ngươi, làm chuyện đó với cái tên cương thi già nhà ngươi sao? Ta thật mất hết hứng thú".
Hàng mày Đế Phi Thiên dựng ngược lên, điều mà Mạnh Phù Dao vừa chửi chính là đại kị lớn nhất của đời hắn, nếu là người khác, hắn ta sẽ lập tức đánh chết ngay, nhưng không hiểu sao cái ôm ấy đã thỏa mãn dục vọng của hắn. Bên bờ biển bao la, có một cô gái ấy ướt đẫm, chỉ cần rút nhẹ chiếc thắt lưng thì cả thân hình sẽ phơi bày trọn vẹn. Mà thân hình của nàng lại còn mỹ miều tuyệt luân, giống như đóa hoa hắc ngọc liên đang nở rộ trên bích hải mênh mông, mềm mại uyển chuyển, đẹp dịu dàng hết đỗi. Chỉ hàng mày thôi đã mỹ lệ rồi không những thế lại còn tràn ngập anh khí và nét kiêu kì cao quý, chẳng kém chi hoa, cất chứa khí chất bất phàm, đúng là một kì nhân mà hắn chưa từng gặp trong quãng thời gian một trăm năm chinh phục mĩ nhân của hắn.
Một tuyệt thế giai nhân tôn quý, kiều diễm, e dè, cá tính, ngoại hình, võ công, cái gì cũng không thiếu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho được?
"Cô còn muốn cứu hắn không?" Một lúc sau Đế Phi Thiên cười nhạt, chỉ vào Vân Ngấn trong tay, "Chẳng qua chỉ là nam nữ ân ái thôi mà, không mất mạng, không hại người, thậm chí phép Sa Nữ Tu Dương mà ta luyện cũng có thể cùng cô song tu, giúp cô nâng cao công lực, dựa vào thông thần thuật pháp của ta còn có thể khiến cô thoát khỏi trần tục, cảm nhận được niềm vui mà đời này kiếp này không có người đàn ông trần tục nào có thể cho cô được, không những vậy mà còn cứu được tên này - cô hời quá còn gì?"
Thấy nàng lạnh nhạt, Đế Phi Thiên lại nói: "Tên này vì cô mà hi sinh tính mạng, lẽ nào cô lại ích kỉ như vậy, đến ngay cả hiến thân vì hắn một lần cũng không đồng ý?"
Mạnh Phù Dao sửng sốt.
Đế Phi Thiên lấy một tờ giấy trong ngực ra, niệm vài câu rồi ném xuống nước, tờ giấy bỗng chốc biến thành một chiếc thuyền nhỏ, sau đó hắn ta ném Vân Ngấn lên chiếc thuyền, cười nói: "Thế nào? Ta muốn cô tình nguyện, nói thế nào đi chăng nữa cũng phải để cô ngoan ngoãn hiến thân ta mới hài lòng, hôm nay ta sẽ vui đùa với cô một lần, sau đó lập tức cứu tên tiểu tử kia".
Mạnh Phù Dao suy nghĩ rất lâu.
Vân Ngấn vì nàng mà vứt bỏ cả tính mạng, còn nàng lại vẫn kiên quyết giữ thân mình, liệu có phải quá ích kỉ hay không?
Đời này vốn dĩ chỉ định làm khách qua đường, thân xác này cũng chưa từng nghĩ sẽ hiến cho ai... nếu đã thế này, thì đành vứt bỏ hết vậy... trở lại kiếp trước, nàng vẫn là một Mạnh Phù Dao trong trắng...
Nàng quay đâu lại nhìn Vân Ngấn trên chiếc thuyền, hắn nhìn... hoàn toàn giống như một xác chết... không, không thể được.
Mạnh Phù Dao cắn răng, nhắm mắt lại.
Nàng đưa tay cởi đai thắt lưng.
Đế Phi Thiên nhoẻn miệng cười, rất chăm chú thưởng thức hình dáng mỹ nhân nhẫn nhục, không để bỏ sót bất cứ chi tiết nào, mắt ánh lên sự kì vọng và hưng phấn.
Hắn ta thích thú cười nói: "Thế mới đúng chứ, cũng chỉ là cái bị thịt, không dùng thì uổng phí quá, cho ta mượn dùng một chút còn có thể đổi lấy một mạng, cũng không lỗ vốn."
Mạnh Phù Dao cắn răng, nhắm mắt, lặng im.
Tà áo khẽ mở, tuyết trời thơm mát.
Biển cả mênh mông nở rộ một đóa sen trắng.
Mắt Đế Phi Thiên sáng lên, đầu óc choáng váng trước dung nhan sắc nước hương trời, thích thú bơi về phía trước.
"Xin lỗi nhé", Bỗng một giọng nói vang lên, "Hoàng hậu của trẫm, trước giờ chưa từng cho ai mượn cả".
← Ch. 216 | Ch. 218 → |