Tận dụng thời cơ (1)
← Ch.148 | Ch.150 → |
Dưới ánh trăng lấp lánh, hắn nhẹ nhàng tiến đến gần, chạm môi lên bờ má Phù Dao, hơi thở hắn lướt qua tóc mai nàng, cơ thể vốn luôn mát mẻ bấy lâu nay bỗng chốc nóng lên, như có một ngọn lửa đang bao trùm lấy thân thể nàng.
Nhiệt độ nóng bỏng lan tỏa khắp người nàng, trong cái nóng như thể sản sinh ra cái lạnh, giống như một người bị đẩy vào trong đống lửa, vừa thoát ra được bỗng nhiên nắm phải một miếng ngọc lạnh ngắt trong tay, đêm nay... đêm nay... hắn ta thật sự không để tâm điều gì nữa sao?
Ngón tay của Trưởng Tôn Vô Cực dịu dàng như một làn gió lướt qua đôi môi xinh đẹp, xuống dưới chút nữa là cổ áo hở rộng. Nếu tiến lên trên chỉ là sự trêu ghẹo, thì di chuyển xuống dưới chính là sự tiến triển vượt bậc. Tim Phù Dao như muốn nhảy ra ngoài, không biết nóng hay lạnh hay đau đớn đang chờ nàng, lòng nàng cảm giác như đang di chuyển theo từng cử động thong dong nhích lên hạ xuống của ngón tay hắn, tựa như một viên sỏi rơi xuống mặt nước, khiến bóng trăng trên mặt nước phải lay động.
Thuyền đột ngột rung mạnh.
Dường như có tiếng người kêu thét và tiếng va đập phát ra.
Mạnh Phù Dao nhanh chóng mở mắt, Trưởng Tôn Vô Cực cũng than khẽ một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy, thì thầm "Đúng là mộng đẹp khó tròn..." rồi xoay mình lướt đi, khi đến bên cửa liền cười, "Lúc ta điểm huyệt nàng có phải đã dùng sức hơi mạnh?", hắn búng nhẹ ngón tay giải huyệt đạo cho nàng rồi nói "Nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem xem".
Mạnh Phù Dao nhìn theo bóng dáng biến mất trong bóng tối, từ từ ngồi dậy, ôm lấy chân nhớ lại, mu bàn tay của nàng chạm lên gò má, cảm nhận được làn da đang nóng bừng. Nàng cũng không muốn ra ngoài lúc này để bị người khác nhìn thấy sắc xuân trên mặt, chỉ khẽ thở dài rồi chậm chạp nằm xuống, lại cảm nhận được cơn đau trước ngực bỗng nhiên nhói lên, không như những lần khác, cơn đau lần này rất mãnh liệt, giống như có một ngọn lửa màu đen đang hun cháy mạch máu, đến mức khó thở, thần trí cũng trỏ nên mơ hồ. Phù Dao cắn chặt môi điều động chân khí để cố gắng áp chế cơn đau, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, bèn thầm mắng tên vô lại Trưởng Tôn Vô Cực, hại Mạnh đại vương nàng vô duyên vô cớ phải chịu khổ.
Mơ hồ nghe được có tiếng mở cửa, thấy bóng người lướt vào phòng, Mạnh Phù Dao liền miễn cưỡng mở mắt nhìn, là Trưởng Tôn Vô Cực, bèn hừ lạnh, "Xảy ra chuyện gì?"
Truởng Tôn Vô Cực thấp giọng nói: "Không sao, khi nãy qua một khúc sông, lái thuyền không xử lí tốt nên va vào đá thôi."
Mạnh Phù Dao "Ừ", co người lại đợi cơn đau trước ngực qua đi, lại cảm thấy Trưởng Tôn Vô Cực đang tiến tới, nằm xuống bên cạnh, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Cử chỉ của hắn vẫn rất đỗi dịu dàng, hơi thở cũng rất khẽ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, ánh trăng mờ mờ rơi xuống, nhạt như một làn khói bao bọc lấy hắn, như thật lại như ảo, giống như ánh sáng tinh khiết khiến người ta khao khát mà khó lòng chạm tới.
Mạnh Phù Dao không còn sức để kháng cự, trong lòng mơ hồ không rõ, nhưng vẫn cảm giác được có điều gì đó không đúng, nàng đang mơ màng suy nghĩ thì cảm nhận được ngón tay của Trưởng Tôn Vô Vực đang đưa vào trong vạt áo của nàng.
Lần này Mạnh Phù Dao thật sự giận dữ, miễn cưỡng đẩy tay hắn ra: "Huynh thật sự định hại chết ta à?"
"Làm sao có thể hại chết nàng được?" Trưởng Tôn Vô Cực cười nhẹ, xoay người liền cởi thắt lưng nàng, phần hắn cũng đã cởi bỏ đến nửa quần áo, để lộ làn da như ngọc, "Âm dương giao hợp, "tu dương dưỡng khí" trước nay luôn là thứ bổ nhất với nữ nhân, ta làm sao có thể làm đau nàng được?"
Mạnh Phù Dao nghe thấy những lời này, trong lòng bỗng nhiên phát run, lời nói như mũi băng lạnh, từng chữ từng chữ khiến tâm can nàng chảy máu, những lời nhu vậy... những chuyện thế này... Sao hắn có thể nói ra được? Sao hắn có thể làm ra được?
Nàng mở to mắt, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn bóng dáng nam nhân phong hoa tuyệt đại trước nay luôn dịu dàng, vậy mà lại đang giăng bẫy khắp nơi, hóa ra chỉ vì muốn đoạt lấy trinh tiết của nàng sao?
Người phía trên dùng ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt mà lại khó có thể kháng cự, từng chút cởi bỏ quần áo của nàng, gió lạnh lướt qua da thịt lộ ra của nàng, buốt đến tận tâm can, từ trong đáy mắt Mạnh Phù Dao chảy ra giọt lệ lấp lánh.
Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế!
Người ở trên lại cất lên một tiếng cười khẽ, như đang tán thưởng vẻ đẹp mĩ lệ mà thuần khiết của nữ nhân trước mặt, ván giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, thân thể nam nhân nhân nặng nề đè xuống, cơn đau trước ngực Phù Dao đến giờ phút này càng bộc phát mãnh liệt, chưa nói đến việc trinh tiết khó giữ, tính mạng nàng bây giờ cũng khó bảo toàn. Lúc này Mạnh Phù Dao bỗng bình tĩnh lại, trạng thái ý thức mơ hồ dường như đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chuyện đã đến nước này, nôn nóng cũng vô dụng, nàng dứt khoát mặc kệ đang xảy ra chuyện gì, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng chậm rãi tích tụ lại chỗ chân khí bị độc tố bức ra.
Nàng hít thở thật sâu...
Sau đó bỗng như bị sét đánh!
Hít thở!
Nàng nhớ ra rồi!
Người này... Người này... Người này cái gì cũng giống Trưởng Tôn Vô Cực, thế nhưng, mùi hương lại không giống!
Trên người Trưởng Tôn Vô Cực có mùi hương rất đặc biệt, từ trước tới giờ nàng vẫn chưa từng gặp người nào có mùi hương như vậy.
Người này không phải là Vô Cực!
Trong đầu Mạnh Phù Dao nổ ầm một tiếng, hiện lên vô số ý nghĩ, Trưởng Tôn Vô Cực đã đi đâu? Kẻ này tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà lại có khả năng lên được con thuyền này, khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta từ đâu tới?
Ý nghĩ đáng sợ nhất vừa hiện lên liền khiến cả người Mạnh Phù Dao lạnh ngắt như thể rơi vào hầm băng, Trưởng Tôn Vô Cực sao có thể cho phép người khác thản nhiên xuất hiện ngay trước mắt hắn như vậy? Hắn... phải chăng hắn đã xảy ra chuyện gì?
Tim Mạnh Phù Dao đập nhanh kịch liệt, thân thể lập tức cứng đờ.
Người phía trên liền phát giác, khe khẽ cười nói: "Đúng là một cô gái thông minh!" Giọng nói đến đây đã trở về vốn, nghe trong trẻo như giọng của một nữ tử, nhưng Phù Dao biết, hắn ta tuyệt đối không phải nữ nhân.
Mọi thứ trên người hắn đều là của nam nhân.
Hai mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn hệt như đôi mắt của Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng ánh nhìn trong đó lại vô cùng xa la, chứa đầy sự trêu chọc và bỡn cợt, còn có chút ngạc nhiên cùng thiếu kiên nhẫn.
Dù ở trong tình thế bất lợi, ánh mắt Mạnh Phù Dao vẫn bình tĩnh trong veo, sáng rực bắn về phía hắn, ánh nhìn sắc bén như đao.
Hắn hơi giật mình, ngay lúc này liền nghe thấy Mạnh Phù Dao thấp giọng quát lên:
"Cút!"
Tiếng quát kèm theo máu bắn ra ngoài, Mạnh Phù Dao há miệng phun ra một ngụm máu độc, văng đầy mặt và cổ hắn, nhân lúc trước khi mắt hắn đỏ lên, đầu gối nàng liền hướng đến hạ thân của hắn, người này liền cười nhẹ né ra, Phù Dao hơi nghiêng người tung ra một chiêu, góc độ ra tay dứt khoát ngoan độc, buộc hắn ta phải tiếp tục né tránh. Thừa cơ hội này, nàng liền giơ tay kéo một, tấm vách ngăn giữa hai khoang thuyền được buông xuống.
Lúc ván gỗ rơi xuống, trước lúc chạm xuống mặt thuyền, nàng có thể thấy được ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tán thưởng của nam nhân đó, một tay Mạnh Phù Dao gắt gao giữ chặt tấm gỗ, tay còn lại lần mò tìm kiếm y phục rồi miễn cưỡng khoác lên người, sau dó nàng dựa vào tấm ván thở dốc, một phen hao tổn sức lực vừa rồi đã làm sắc dục vơi đi, độc tố của khóa tình trong nháy mắt cũng tiêu tán dần, nàng chật vật đứng dậy rút Thí Thiên ra, chuẩn bị kéo vách gỗ lên.
Còn chưa kịp kéo vách gỗ, nàng liền nghe thấy tiếng gió lay động sát bên mình, tiếp theo là một tiếng "bốp" giống như hai tay chạm nhau, tiếng động không lớn nhưng lại khiến cả con thuyền rung lắc dữ dội, ngay sau đó là tiếng cười trong trẻo của nữ tử ngày càng xa, bỗng nhiên ván gỗ bị kéo một cải, một bóng người bay tới đưa tay kéo lấy nàng, bàn tay người ấy lạnh ngắt, vẻ mặt hoảng loạn.
Mạrh Phù Dao vừa nhìn thấy khuôn mặt kia liền giơ Thí Thiên ra theo bản năng, một đao chém qua, người kia vội vã kêu lên: "Phù Dao, là ta!"
Đao của Manh Phù Dao chém đến gần hắn bèn ngừng lại, không tiếng động dừng ngay trước thân người đối diện, đao phong mãnh liệt vút qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, vẻ mặt hết sức kiên định.
Người trước mặt nàng không còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, trong ánh mắt hoảng loạn ẩn chứa tức giận, hắn đưa mắt nhìn y phục của nàng vẫn chưa chỉnh tề, đai lưng nới lỏng, trên y phục dính máu lại không biết là máu của ai, ánh mắt hắn bỗng choé như lửa cháy, hỏa quang trong mắt lóe lên, khiến căn phòng như cũng phát sáng theo, từ trưóc tới giờ Mạnh Phù Dao chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt sắc như gươm đao đang rực cháỵ, toong khoảnh khắc ấy, hắn vậy mà lại dùng tay đỡ lấy lưỡi đao nàng.
Trưởng Tôn Vô Cực đứng đối diện nhưng không tiến đến gần nàng, quỳ gối trên giường chậm rãi rút tay về, hai taỵ nắm thành quyền ngồi ở phía bên kia giường, từ từ rũ mắt xuống, một lúc lâu sau thấp giọng nói: "Phù Dao... Ta xin lỗi..."
Tay nàng run rẩy, nàng chưa từng thấy bộ dạng này của Trưởng Tôn Vô Cực, cũng chưa bao giờ nghe Trưởng Tôn Vô Cực nói lời xin lỗi - Hắn vĩnh viễn không bao giờ cần phải xin lỗi bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng phạm phải sai lầm.
Vậy mà đêm nay, nhất niệm chi sai, thậm chí không thể tính là nhất niệm chi sai, có lẽ hắn vẫn như trước, chỉ muốn lợi dụng gần gũi nàng một chút, nhân lúc nàng ngủ mà điểm huyệt đạo của nàng, giúp nàng đả thông kinh mạch, lại bỗng nhiên xảy ra tình huống không thể lường trước, độc khóa tình của nàng phát tác, hắn bị đánh lạc hướng, nếu không nhờ nàng liều mạng tự cứu lấy mình, thì hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng.
Sai... Là ai đã sai? Nam nữ bên nhau, nảy sinh tình cảm, hắn thích nàng nên thể hiện qua những hành động, nhưng trước giờ hắn luôn để tâm đến độc tính của khóa tình, không bao giờ vì ham muốn của bản thân mà đẩy nàng vào tình cảnh hiểm nguy, còn nàng trước giờ luôn duy trì trạng thái trấn tĩnh, vậy mà lại thất thần loạn tâm vào đêm nay.
Hoặc là, người sai vẫn là nàng, bởi nàng sa vào nhu tình, đã quyết định chỉ làm khách qua đường ở Đại lục Năm châu, song lại không khống chế được bản thân rơi mà vào lưới tình của hắn.
Mạnh Phù Dao cắn môi, nhớ lại tên đáng giận kia đã làm đến bước nào, trước đây nàng đã cố gắng vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm luyện võ, chẳng để ý đến chuyện tình cảm, hai kiếp làm xử nữ khiến nàng đối với chuyện kia chỉ biết qua loa chứ chưa từng thực sự trải nghiệm, nếu nói đau, độc tính khóa tình phát tác trên người nàng có chỗ nào không đau? Về chảy máu... cái này không có, nhưng như thế không có nghĩa là không có chút động chạm nào.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phù Dao thật sự muốn phát hỏa, thần thể trong sạch của nàng, sao có thể bị tên nam nhân xa lạ kia vấy bẩn?
Nàng nâng tay kéo tấm ván thật mạnh, Thí Thiên trong tay vung lên, nhanh như chớp liền cắt chiếc giường thành hai nửa, sau đó lại rầm một tiếng nữa kéo giường ra tới một góc khác của khoang thuyền, cách thật xa phía bên kia.
Lúc nàng làm tất cả những chuyện này, phía bên kia không hề phát ra bất kì tiếng động nào, Trưởng Tôn Vô Cực cũng không tiếp tục cố kéo tấm ván kia nữa. Tâm tình Mạnh Phù Dao lúc này vô cùng bất ổn, nàng chán ghét con thuyền này, chán ghét tên nam nhân quái đản kia, chán ghét mọi thứ trước mắt, đương nhiên, nàng thấy chán ghét cả bản thân mình.
Cũng tại nàng không đủ kiên quyết mới để xảy ra sự việc quái quỷ này, từ hôm nay trở đi nàng nhất định phải làm một tảng đá.
Nàng giận dữ leo lên giường, trùm chăn che kín đầu, thật sự cuộn mình thành một tảng đá, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên tảng đá đó, bất động, cứng ngắc.
Ánh trăng chậm rãi chuyển hướng, xuyên qua cửa sổ phía bên kia, Trưởng Tôn Vô Cực dựa lên tấm ván, lặng lẽ ngồi trên nửa phần giường vừa bị cắt đôi, trong lòng chất đầy phiền muộn, cũng cứng ngắc hệt một tảng đá.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |