Đêm pháo hoa (2)
← Ch.135 | Ch.137 → |
Ở phía sau, Trưởng Tôn Vô Cực dịu dàng ôm lấy nàng cùng nhau ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh phủ kín cả thành, trong lòng thầm nghĩ, thực ra hắn cũng định làm như vậy, chỉ là dẫu sao cũng đang ở trong quốc thổ người ta, dù gì Phù Dao cũng đang ở bên cạnh hắn, thôi vậy...
Thế nhưng, để nàng cảm động trong chốc lát thôi thì cũng có thể.
Vị Thái tử này tự nhận mình vô cùng hào phóng, nhẹ nhàng xoay người nào đó đang ngẩn ngơ trước của sổ, hài lòng nhìn người đó vô thức khẽ nhếch cánh môi như hoa, sau đó hôn xuống thật sâu.
Pháo hoa như ánh lửa ngập tràn khắp thành, bầu trời mười dặm thắm sắc đỏ tựa tranh, chiếu rọi sắc màu lộng lẫy xuống trước cửa sổ lầu hai của quán trọ. Nơi đó có bức màn được cuốn một nửa, đèn sáng như sao. Nơi đó có gió nhẹ khẽ mơn man, vạt tay áo bay bay. Nơi đó có chàng trai cao ngất cùng cô gái xinh đẹp đang đứng ôm nhau, khắng khít sít sao, tạo nên bức tranh liễu rủ vô cùng phong nhã.
Một năm đó đã trôi qua như vậy
Mạnh Phù Dao bước qua tuổi mười tám tràn đầy máu lửa chém giết, chạm đến tuổi mười chín với tương lai vô định.
So với sự trống vắng mờ mịt cách đây một năm hay ba năm trước, hiện tại nàng cảm thấy mình tuy gặp nhiều gian khổ, nhưng ngày càng mãn nguyện.
Nàng đã đến Đại lục Năm châu, lưu lại những dấu ấn sâu sắc thuộc về chính nàng, khiến nơi đây ghi nhớ nàng, cũng giống như nàng khắc khoải hoài niệm về thế giới xa xăm kiếp trước.
Mạnh Phù Dao nhoẻn cười, dẫn ngựa đi trên con đường dài thanh tĩnh trống vắng trong ánh ban mai.
Tối hôm qua ồn ào vui vẻ, hôm nay nhà nhà đóng cửa chìm trong giấc ngủ, Mạnh Phù Dao giẫm lên xác pháo đỏ rực đầy mặt đất suốt đường đi, cảm giác đạp lên những mảnh giấy nhỏ vụn ấy dường như khiến tâm tình nàng trở nên mềm mại.
Nàng thuận lợi phi một mạch thật nhanh đến biên thành nước Hiên Viên, giao quan lệnh ra, lúc đi qua cửa thành, Mạnh Phù Dao ngoái đầu nhìn lên phía trên tường thành.
Trên đó có ba lỗ kiếm, máu tanh ngày đó đã được gột rửa, chính tại đây, hơn ba tháng trước, một Tông Việt khác với một thân hắc y, dùng sự gian xảo và hung hãn của Thiên hạ Đệ nhất sát thủ, dạy nàng cách lừa gạt thế nào để qua khỏi cổng thành.
Khi tuấn mã phi lên đỉnh núi, nàng từ từ ghìm ngựa ngoái nhìn, chính tại đêm đó, nàng cùng Thiết Thành phục kích ở vị trí này, nhìn bóng người nhanh nhẹn, sắc bén như đường kiếm của nam tử áo đen phía trước, nhìn thân hình tuấn dật của hắn xé toang màn đêm như xé rách một tấm vải.
Thân hình của Tông Việt, quả thật khiến người ta chảy nước miếng mà...
Mạnh Phù Dao lộ ra gương mặt Trư Bát Giới, phóng túng cười, nàng nghĩ hắn hôm nay chắc hẳn đang ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, cô độc một mình, bận rộn phân loại tấu chương, trấn an đại thần, đồng thời loại trừ những cản trở cũng cố địa vị của mình.
Nam tử ưu tú nhất Đại lục Năm châu, nên ngồi trên vị trí vốn thuộc về hắn.
Nàng khẽ cười, quay ngựa lại.
Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nhạc dịu êm.
Âm hưởng cổ xưa dày dặc, ai oán du dương, trông giống với tiếng sáo réo rắt trong veo, mà lại đầy dư âm như hương vị của trà, nhẹ nhàng bay bổng từ trên cửa thành, đột nhiên thổi lên đầy trời những bông tuyết lạnh buốt.
Bông tuyết tựa như những đóa hoa mai, cùng với tiếng huân(*) lượn vòng rơi xuống, trong suốt trắng muốt đậu trên bờ mi của Mạnh Phù Dao, như những cánh bướm trắng đậu trên từng sợi lông vũ, rồi lại lặng lẽ tan chảy, làm ướt một mảnh tâm tình nhẵn mịn.
(*) Huân: Nhạc khí cổ, bằng đất, hình quả trướng, có sáu lỗ.
Gió thổi rì rào, đường mòn xưa cũ, thiếu vắng bóng người, tiêng huân vang vọng.
Là một khúc "Ức Cố Nhân". (*)
(*) Ức Cố Nhân: Nhớ người xưa cũ.
Ai đang nhớ đến ai, cố nhân đang ở nơi nào? Khúc nhạc lúc trước Đại Hãn ở trên nóc lương đình Tiềm Phủ thổi cho nàng nghe, giãi bày chuyện cũ với nàng, lúc này đây hóa thành bông tuyết thổi qua nơi biên thành hoang cỏ, để rồi lại tan chảy giữa đôi mi nguời ấy, đọng lại vệt nước mắt khắc khoải vấn vương.
Giờ phút này, nàng ở ngoài thành, gió bụi dặm trường ghìm ngựa ngoái nhìn; người nọ ở trong thành, đứng dưới gió lạnh sương dày tiễn đưa nàng. Nàng ở ngoài thành, giữa đầy trời hoa tuyết, ngẩng đầu lên, cảm nhận tuyết rơi xuống trên mặt, lắng nghe một khúc huân tiễn biệt, nhìn bầu trời bao la mờ mịt chỉ một sắc màu, nhớ về đôi mắt như ngọc lưu ly, đôi môi thắm sắc anh đào của nam tử đó; ngưòi nọ ở trong thành, áo trắng như tuyết, cầm nhẹ huân cổ màu đỏ vàng có vân mây rồng, cây huân bóng loáng trầm dày ở trong tay hắn lóe lên ánh sáng mờ, hắn như xuất thần đứng thổi; nhớ tới lúc nàng ở Hoàng cung vội vàng lao đến chỗ hắn, nhớ tới lúc hỏa tiễn thiêu đốt trên nóc cung điện, khi trường kiếm đâm sâu, cánh tay nàng đặt trên đầu hắn, nhớ tới chiếc giường bằng thùng đựng phân mà nàng vất vả chế tạo, nhớ những ngón tay cẩn thận lúc đắp thuốc của nàng, nhớ cái hôn dịu dàng nơi lòng bàn tay, một thoáng ôm nhau dưới tường viện, nhớ bàn tay khéo léo bày trò, tiếng nàng bi phẫn đập vào ngực hắn, nhớ lời nguyện cầu lúc đèn lồng đỏ bay xuống trong cung Sùng Hưng - Lần đầu tiên trong đời, có lẽ cũng là lần cuối cùng, chỉ có hắn và nàng cùng đón năm mới bên nhau như thế.
Những phút giây cùng chung hoan nạn ấy, nhũng ngày tháng sau này không gì thay thế được.
Từ giờ, nhân sinh của hắn chỉ một lòng hướng đến đỉnh cao tôn quý, xóa sạch tất thảy tình cảm.
Tuyết rơi ngày càng dày thêm, đất trời một màu trắng xóa, giữa con đường mòn xưa cũ đầy tuyết, có một người trên thân phủ đầy sương giá đang thổi huân; trong núi sâu tuyết bay, cũng có một người cuốn nửa vạt áo trầm tĩnh lắng nghe.
Khúc nhạc kết thúc, hai người đều im lặng.
Mạnh Phù Dao từ xa nhìn về hướng cửa thành, vẫn không thấy bóng ai trên đó, nàng yên lặng một lúc lâu, rút "Thí Thiên" ra, ngón tay gõ lên bề mặt đao đen bóng.
"Coong..."
Không trung vọng vang âm thanh réo rắt kiên định, thẳng vọt mây xanh, Mạnh Phù Dao hướng về phía đó mỉm cười, nhẹ nhàng quay đầu ngựa.
Nàng giẫm lên tuyết nơi biên ải phi nhanh, hòa cùng một tiếng coong réo rắt chỉ thuộc về nàng, vang vọng thật lâu trên thành.
Trong thành, nam tử áo trắng chậm rãi đặt cây huân trong tay xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt huân trơn nhẵn.
Giữa đôi hàng mày tao nhã thánh khiết của hắn hiện lên ý cười như tuyết bay trên trời cao, lạnh lẽo mà trầm tĩnh.
Phù Dao, bảo trọng nhé.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |