Người cũ quay về (2)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Lại vài ngày nữa trôi qua, Đế Hậu xuất cung đi săn. Trước kia đều là vương công đại thần, thị về Hoàng tộc theo sau tháp tùng. Nhưng nay Hoàng Hậu cũng tham gia, nàng còn đặc biệt "khoan dung độ lượng, hiền hòa nhân ái" lệnh cho lục cung(*) đi cùng, đều là "ân đức của Bệ hạ". Đám phụ nữ trong cung vô cùng vui sướng vì chẳng mấy khi có cơ hội không phải thêu thùa, trồng rau, lại được ra ngoài thư giãn. Do đó, họ vô cùng tích cực trước những hoạt động xưa nay chẳng yêu thích gì.
(*) Lục cung: chỉ toàn bộ phi tần trong cung.
Mạnh Phù Dao mang theo hậu cung khổng lồ của nàng, hạ trại cách đám đàn ông một dải núi thấp. Những lều trướng đủ sắc đủ màu trải dài khắp thảm cỏ. Nàng đứng ở trên sườn núi, khoác lên người tấm áo choàng uy phong, nhìn về phía những phi tần giờ tựa chấm tròn rực rỡ phía dưới, giang hai tay, ngâm thơ đầy cảm thán, "Hai con thỏ trắng nhỏ, chạy đi hái nấm to, dưới đất toàn nấm độc, đợi ta đem nấu lò..."
Nguyên Bảo đại nhân bi phẫn nằm trong ống tay áo của nàng, nghe bài thơ tuyệt thế chẳng ra sao của nàng, lòng hoài niệm những năm tháng đi theo chủ nhân, được nghe nhã nhạc, ngắm tranh, thưởng thức đàn sáo, chơi cờ song lục (*)... Haizz... chớp mắt như một đời đã trôi qua...
(*) Cờ song lục: Còn có tên là Backgammoon, một loại cờ từ thời cổ đại. Backgammon là một trò chơi 2 người, sử dụng một bàn cờ bao gồm 24 tam giác nhọn gọi là điểm. Một thanh chắn giữa bàn chia bàn cờ thành vùng nhà và vùng ngoài của mỗi người chơi.
"Này Hoàng hậu của ta, rốt cuộc tên nàng là gì vậy?" Hiên Viên Mân cười cười, kéo tay áo Phù Dao: "Nàng nói với ta tên nàng là Diêu Phù, nhưng sao ta thấy, nàng nham hiểm như vậy, sao có thể là nhân vật bình thường được?"
"Điều ngươi muốn nói với ta chỉ có thế này thôi sao?" Mạnh Phù Dao liếc hắn, nhấc chân định rời đi."Thật lãng phí thời gian."
"Này này... nàng đừng đi." Hiên Viên Mân, chạy tới thì thầm bên tai nàng như đang trêu chọc. Hắn khẽ nói: "Nơi này không giống trong cung, người theo dõi chúng ta nhiều lắm, nàng phải thân mật với ta một chút."
Mạnh Phù Dao cau mày. Nàng biết có người vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của mình cùng Hiên Viên Mân. Nhưng đám người đó với nàng mà nói chẳng là cái gì hết. Ngược lại, nàng thường xuyên cảm nhận được có ánh mắt khác dõi theo mình. Đặc biệt, mỗi khi lại gần Hiên Viên Mân, cảm giác đó càng thêm rõ rệt.
"Có chuyện nói mau, không có thì biến." Mạnh Phù Dao vờ quyến rũ, thân thiết nói bên tai Hiên Viên Mân: "Ở lâu thêm một khắc(*), sẽ giúp ngươi giết sót một cô nương."
(*) Một khắc: 15 phút.
"Thật sự chưa bao giờ bị uy hiếp như thế này..." Hiên Viên Mân lẩm bẩm. Hắn vươn tay ôm eo Phù Dao, vuốt ve rồi nói tiếp: "Kế hoạch của chúng ta chắc phải thực hiện sớm hơn, gần đây trong kinh thành xuất hiện một số người rất lạ, không nhận ra đường đi. Ta không dám chắc Hiên Viên Thịnh có cảnh giác hay không, nhưng tóm lại, cẩn thận vẫn hơn."
"Người kỳ lạ xuất hiện trong kinh thành..." Sóng mắt Mạnh phù Dao chuyển động, nàng cười rộ lên, trong phút chốc trở nên vô cùng rực rỡ, đẹp hơn cả ánh sáng. Hiên Viên Mân nhìn đến ngây người, đột nhiên cất tiếng: "Hoàng hậu, hình như ta chưa bao giờ trông thấy gương mặt thật của nàng..."
"Ngươi vẫn nên không biết thì hơn!" Mạnh Phù Dao búng tay, một cỗ kình phong bắn ra, ép Hiên Viên Mân phải buông móng vuốt khỏi người nàng. Ánh mắt chợt rời đến bóng một con nai thấp thoáng trong khu rừng phía trước mặt, toàn thân nai trắng muốt, là loại nai trắng hiếm gặp.
Hoàng đế săn đuổi hươu trắng, anh hùng hào kiệt cửu châu tựu tề.
Tiếng huýt sáo vang lên liên tục, người từ khắp bốn phương tám hướng đuổi dồn về đây. Mạnh Phù Dao cũng trở nên hưng phấn, nàng xoay người nhảy lên ngựa, cười nói: "Ta muốn!"
Nàng đạp vào bụng ngựa, tóc dài tung bay, ngựa trắng lao vun vút như một mũi tên, khói bụi mịt mờ, dần biến mất trước mắt Hiên Viên Mân.
Hiên Viên Mân dõi theo bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn biến mất sau khu rừng, phất tay lệnh cho thị vệ đuổi theo. Bản thân hắn ôm vai, say mê nhìn theo hướng nàng, lẩm bẩm một mình, "Nếu một ngày nào đó, nàng lấy thân phận Hoàng hậu thật sự nói với trẫm hai từ "ta muốn"... thì thật tuyệt biết bao..." Phía sau, Ám Mị đột ngột xuất hiện không một tiếng động, lạnh lùng đáp lời: "Muốn tìm chết!".
Mạnh Phù Dao lao nhanh vun vút, vung roi thúc ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng rất tốt, sớm đã bỏ lại đám thị vệ ở tít đằng xa.
Gió mùa đông như thổi bay từng chiếc cờ lớn, đất bụi cuồn cuộn lại tựa tuyết rơi. Vì lao nhanh, mái tóc nàng bị gió cuốn tán loạn. Phù Dao dứt khoát vươn tay thả dây cột tóc. Mái tóc đen bồng bềnh phiêu dật. Nàng cười ha hả, ngênh đón từng cơn gió buốt lạnh cắt da cắt thịt, phi ngựa về phía khu rừng không một bóng người, sung sướng vô cùng.
Ánh mắt nàng chợt lóe lên, một con nai kia nhanh như chớp lướt qua những bụi cây xanh mướt um tùm, tư thế hoàn hảo. Thậm chí, Mạnh Phù Dao còn nhìn thấy cặp sừng màu đỏ nhạt tựa cành mai trên đầu nó.
Nàng lập tức giơ tay.
Lấy cung. Lắp tên. Căng dây. Bắn!
"Vụt!"
Mũi tên nhọn phá vỡ trời không. Do lao với tốc độ cực nhanh, không khí quanh nó cũng khẽ lay động theo. Trong chớp mắt, mũi tên xuyên qua rừng cây, đâm thẳng đến mắt con nai trắng.
Đâm vào mắt, không làm hại đến da.
"Vụt!"
Đột nhiên một mũi tên khác không biết từ đâu xuất hiện phía sau rừng cây. Tên này tới sau nhưng lại lao lên trước, đụng rơi mũi tên mạnh mẽ của nàng, xuyên thẳng qua đôi mắt con nai trắng một cách ly kỳ.
Mạnh Phù Dao tức nổ mũi.
Ăn cướp à?
Con nai bị thương nặng, nhung vẫn không chết. Nó rú lên một tiếng thê lương, nhấc chân chạy tiếp, thậm chí tốc độ của nó còn nhanh hơn ban nãy gấp nhiều lần.
Tiếng lá cây sột soạt từ hướng bên kia, người phá bĩnh nàng dường như cũng xuất hiện truy lùng con mồi. Lòng háo thắng của Mạnh Phù Dao bị kích thích. Nàng hét lên, vỗ ngựa, cay cú đuổi theo.
Trong khu rừng xanh thẳm hun hút, nai trắng lướt qua như lụa, hai cơn lốc một đen một trắng đuổi theo sau. Cây cối um tùm, Mạnh Phù Dao chỉ thấy bóng dáng con ngựa đen thấp thoáng, mà không nhìn rõ người cưỡi trên lưng.
Hai người săn nai, càng đuổi càng xa, đuổi mãi đến tận bìa rừng, trông thấy bóng một ngọn núi nhỏ nhô lên.
Nai trắng chạy đến đỉnh núi, cuối cùng kiệt sức, rú một tiếng thật dài rồi chết.
Người cưỡi ngựa phía trước đột nhiên dừng lại. Ống tay áo kỵ sĩ tung bay trong gió. Hắn tung chiêu, con hươu từ từ bị nhấc bổng lên, rơi vào tay hắn.
Ánh chiều tà như máu đỏ, núi non điệp trùng, một áng mây quét qua bầu trời xanh bao la, mang theo dải cầu vồng diễm lệ, chiếu xuống bóng lưng nam tử kia. Hắn sở hữu vóc dáng cao lớn, sống lưng thẳng tắp, đường cong bên mặt tinh xảo mà ưu nhã, tay áo nhẹ bay mà khí phách, như thần tiên xuất hiện giữa kim quang chói lọi.
Mạnh Phù Dao chăm chú ngắm nhìn bóng hình đó thật lâu, ngón tay nắm chặt dây cương thật chặt.
Người đó mỉm cười, quay lưng lại.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |