Truyện:Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân - Chương 36

Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân
Trọn bộ 58 chương
Chương 36
Anh bắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-58)

Anh vừa nói vậy, Lâm Chi Hạ lập tức đã hiểu.

Cô một tay bắt lấy côn th*t, một tay chống lên đùi của Phó Hàn Xuyên, nghiêng đầu, môi 𝐦-ú-✝️ lấy mặt bên của côn th*t.

Đầu tiên là nhẹ nhàng đụng vào, sau đó chậm rãi vươn đầu lưỡi nếm một chút...

Lâm Chi Hạ như vật nhỏ khiếp đảm thử thăm dò một chút, xác định không có nguy hiểm thì cái lưỡi vươn ra càng nhiều. Dòng nhiệt 𝖒.ề.ɱ 𝐦.ạ.𝒾 bao vây phía trên côn th*t, một chút lại một chút l❗·ế·Ⓜ️ láp.

Cô nguyên bản cho rằng mình sẽ bài xích loại chuyện này, nhưng là lúc chân chính làm mới phát hiện thật ra cũng không chán ghét như trong tưởng tượng.

Thậm chí trong hô hấp tràn đầy hơi thở dày đặc nam tính của Phó Hàn Xuyên khiến cô kiềm lòng không được mà trầm mê trong đó, trong ⓣ*𝒽*â*𝓃 🌴*♓*ể cũng xuất hiện phản ứng.

Cô lại một lần muốn đến c-𝒽ả-🍸 п-ướ-𝖈.

Cảm giác d*m thủy từ huyệt nhỏ chảy xuôi ra ngoài quá rõ ràng khiến cô không cách nào xem nhẹ. Chất lỏng ẩm ướt, sền sệt thấm ướt quần lót, toàn bộ bộ phận sinh dục dần bị nhuộm một mảnh ư.ớ.† á.𝐭.

Trứng rung còn ở tiểu huyệt điên cuồng 𝖗ц_𝖓 ⓡẩ_ÿ, đồng thời huyệt nhỏ cũng 🎋h-𝑜-á-ï 𝖈ả-𝐦 lan tràn, nảy sinh cảm giác hư không cùng ngứa ngáy đến khó nhịn.

Dưới tình huống như vậy, cô căn bản không có biện pháp đem lực chú ý đặt ở đầu lưỡi đang 𝖑ı-ế-𝐦 láp trên côn th*t.

Qua mấy cái ⅼⓘ_ế_𝐦 Ⓜ️ú_𝐭, môi lưỡi từ trên côn th*t rời đi, lộ ra một đoạn đầu lưỡi phấn hồng. Cô hô hô thở phì phò, 𝐭-ⓗ-â-𝖓 🌴ⓗ-ể chịu đựng không nổi lung lay sắp đổ.

Phó Hàn Xuyên đang hưởng thụ bởi vì cô phân tâm mà bất mãn nhíu mày, anh đè xuống cái ót của cô, đem cánh môi Ⓜ️_ề_m mạ_ı lại áp về phía trên côn th*t cứng rắn.

"A..." Lâm Chi Hạ không giãy giụa mà là chớp chớp mắt mê ly, ⓜ·ôn·🌀 loạng choạng, hướng về phía Phó Hàn Xuyên mà cầu xin nói: "Phía dưới... Trứng rung... Có thể dừng lại... hay không... a..."

Cô nói đứt quãng nhưng Phó Hàn Xuyên lại lập tức hiểu ý tứ trong đó.

Anh một bên đong đưa eo bụng, đem côn th*t thô to c.ọ 𝖝á.𝖙 một chút trên đôi môi đỏ của cô. Mắt anh nhìn đi xuống, nhìn bộ dáng cô vặn eo lắc m*ôⓝ*g, đang hướng về phía anh mà lay động.

"Ưm..." Lâm Chi Hạ bị côn th*t ngăn chặn miệng, nức nở phát ra một ít tiếng vang, âm thanh ở trong xe trống trải từ từ phiêu đãng.

Đôi mắt Phó Hàn Xuyên âm u, dường như có thể nhìn thấu hết thảy: "Lại ướt?"

"Vâng..." Lâm Chi Hạ nóng mặt cúi đầu, cánh môi cũng đi theo xuống Ⓜ️ú·✞ vào, gương mặt đụng phải lông đen đậm màu giữa hai chân của Phó Hàn Xuyên khiến cho da mặt cô ngứa ngứa.

"Em đem tất cả đều ăn vào, anh liền tắt trứng rung." Phó Hàn Xuyên đưa ra điều kiện trao đổi.

"A... Không..." Không được... Cô sao có thể làm được chứ...

Phó Hàn Xuyên cũng không vội, ngón tay ⓥ.⛎.ố.✞ ⓥ.ⓔ sợi tóc đen dày của Lâm Chi Hạ, để cô tự mình quyết định.

Lâm Chi Hạ do dự giãy giụa, cả người khô nóng mà lại 〽️●ê ⓜ●𝒶●𝓃g, tiểu huyệt đột nhiên truyền tới một tia điện lưu, đó không phải ảo giác của cô mà chính là từ trứng rung tuyền tới, 𝐤í_𝖈_𝐡 †_hí_c_𝒽 đến tiểu huyệt cùng â·ⓜ ⓗ·ộ đều từng trận tê dại.

"... A... a"

Cô nỗ lực muốn mở to mắt nhưng căn bản là thấy không rõ lắm, không biết có phải là Phó Hàn Xuyên lại mở điều khiển trứng rung hay không. Nhìn vật nhỏ bình thường như vậy thế nhưng còn có thể phóng điện làm cô hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào, bên trong đùi đều đang гυ-п ⓡẩ-ÿ.

Dừng lại... Mau dừng lại đi...

Dòng điện càng ngày càng mạnh, tiểu huyệt lại không giống cô. 🅓ụ·↪️ ⓥ·ọ·n·ɢ như thủy triều điên cuồng đánh úp lại, vừa vào sâu vừa 𝒸●ọ 𝐱●á●†, lại có d*m thủy muốn chảy ra ngoài, cả âm đế đều đã nhận ra dòng điện tập kích.

Không được... A...

Lâm Chi Hạ không dám chần chờ nữa, giương miệng một lần nữa nếm thử, đem côn th*t thô to đều ăn vào.

Cũng không biết cô đã hoàn toàn tiếp nhận hay vẫn là sợ bị tập kích, lúc này thế nhưng lại thuận lợi đem quy đầu ăn vào, hơn nữa nhờ bàn tay Phó Hàn Xuyên trợ lực mà một phần ba cây côn th*t đều đã ↪️.ắ.𝐦 ѵà.𝖔 trong miệng cô, khuôn miệng bị tắc đến tràn đầy.

Thời điểm cô cơ hồ không thở nổi, chấn động điên cuồng kia ở tiểu huyệt rốt cuộc cũng ngừng lại. Trứng rung dừng lại được ấm nóng vây quanh, chỉ có huyệt nhỏ bị chấn động đến ɱ●ề●ⓜ Ⓜ️●ạ●𝒾, còn có một chút đang co rút.

Phó Hàn Xuyên không cho cô thời gian dừng lại, thanh âm trầm thấp nói: "Đừng dừng lại, em dùng đầu lưỡi ⓛï.ế.〽️ đi."

"Ưm... a..."

Lâm Chi Hạ căn bản không cần tự mình động mà là bị Phó Hàn Xuyên đè nặng tự anh động. Như vậy côn th*t lớn ở cái miệng nhỏ của cô ra ra vào vào, một chút lại một chút †-𝒽-â-〽️ n♓ậ-ⓟ.

Mỗi khi cảm giác có thứ gì đó chống lại yết hầu, giây tiếp theo anh lại đi vào càng sâu.

Phó Hàn Xuyên quả nhiên hiểu Lâm Chi Hạ còn hơn cả bản thân cô.

Lâm Chi Hạ chậm rãi thích ứng, bên tai còn vang vọng tiếng nói của Phó Hàn Xuyên. Ở trong không gian nhỏ hẹp, miệng nhỏ ⓛ●𝐢ế●Ⓜ️ láp đến chảy ra nước bọt, ánh sáng lấp lánh khóa lại trên côn th*t.

Phó Hàn Xuyên cũng ⓣ♓_ở 🅓_ố_𝐜 thật sâu, hưởng thụ cái lưỡi 𝖒_ề_m 〽️ạ_𝒾 đang ⅼⓘ●ế●Ⓜ️ láp. Lúc sau Lâm Chi Hạ đã có thể tự mình động, anh thả nhẹ lực đạo đè nặng trên người cô, nắm lấy tay cô đặt ở hệ rễ không được bao bọc.

"Sờ nơi này của anh."

Mệnh lệnh của anh cũng là dạy dỗ đối với Lâm Chi Hạ.

Đương nhiên Lâm Chi Hạ cũng ngoan ngoãn làm theo, anh còn khen ngợi nói một câu: "Thật ngoan."

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho n.gự.c Lâm Chi Hạ chấn động.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng mà cha mẹ luôn yêu cầu rất nhiều, hy vọng cô càng thêm ngoan càng thêm nghe lời, nhưng lại keo kiệt cho cô một câu khích lệ.

Hiện giờ, cô chỉ làm một việc đơn giản như thế mà lại có thể dễ như trở bàn tay được Phó Hàn Xuyên khẳng định.

Anh thật sự không tức giận...

Lâm Chi Hạ nghĩ trong lòng như thế, đầu lúc lên lúc xuống, ngoài miệng động tác cũng không dừng lại. Một tay cô vuốt hệ rễ của côn th*t thô dài, một tay kia không cần thầy dạy cũng hiểu đi xuống ⓥ●uố●✞ 𝖛●𝐞, đem hai viên tinh hoàn niết lại, xoa bóp ở trong lòng bàn tay.

Đây là... thời điểm giúp Phó Hàn Xuyên ✞*♓*ủ ⓓâ*ⓜ, anh đã chỉ cho cô.

Lâm Chi Hạ dốc toàn lực muốn làm cho Phó Hàn Xuyên thoải mái, mà cô chính mình cũng thực thoải mái, rõ ràng chỉ bị âu yếm nℊự·c thôi mà toàn thân đều tê tê dại dại.

Như là, tâm lý thực thỏa mãn.

Ngược lại, Phó Hàn Xuyên là thị giác cùng sinh lý đều bị ⓚ.í.ⓒ.♓ 🌴♓íc.h, cho dù động tác của Lâm Chi Hạ vụng về, côn th*t của anh cũng không thực sự đạt được ⓚh🔴á●1 cả●𝖒.

Hơn nữa thời gian của anh dài, dù miệng Lâm Chi Hạ đều tê dại anh nhất định còn chưa bắn ra.

Nhưng mà...

Anh thích nhìn bộ dáng thành kính của Lâm Chi Hạ, một bên ăn côn th*t, một bên còn giương mắt nhìn anh, đồng tử trong veo chỉ có một mình thân ảnh của anh. Anh là duy nhất trong mắt cô!

Điều này là ⓚí*c*♓ ✞♓*í*𝒸*𝒽 cực độ đến tâm lý của Phó Hàn Xuyên.

Hơn nữa anh không có ý làm khó Lâm Chi Hạ. Anh thả lỏng †hâ●𝖓 ⓣ●𝒽●ể, bụng nhỏ 𝓇⛎_ⓝ 𝐫_ẩ_ⓨ, quy đầu co rút lại, anh muốn bắn ra.

Ⓣ𝐡â*n 🌴*𝖍*ể Phó Hàn Xuyên sau đó liền một mạch, đem côn th*t từ trong miệng cô rú*𝖙 r*🅰️ ngoài.

Lâm Chi Hạ không biết xảy ra chuyện gì, cô sững sờ tại chỗ, ngốc ngốc giương miệng, si ngốc mà nhìn Phó Hàn Xuyên với vẻ mặt ⓜ●ê Ⓜ️●𝒶●ⓝ.

Phó Hàn Xuyên nguyên bản là muốn để cô tránh ra, nhưng mà anh nhìn cô chăm chú, nhịn không được đem lời định nói đều nuốt xuống.

Cứ như vậy côn th*t đối mặt với Lâm Chi Hạ, sau đó là một trận căng chặt, một cỗ một cỗ đặc sệt liền bắn ra...

Chương (1-58)