← Ch.080 | Ch.082 → |
Đôi mắt của Quý Du Nhiên hơi mở to.
Tưởng Tư Văn, cái tên này cô đã nghe qua.
Lần trước khi cô đứng nơi đầu sóng ngọn gió với tai tiếng sao chép thiết kế, thì Nhiễm Nhất Bạch đã tuôn ra tin đồn có bạn gái, nhân vật nữ đó chính là Tưởng Tư Văn, chẳng qua là sau khi hình ảnh hôn môi bên đường của cô và Nhiễm Nhất Bạch bị cánh truyền thông chụp được, thì chuyện "tình yêu" của Nhiễm Nhất Bạch và Tưởng Tư Văn cũng đã bị đánh vỡ.
"Xin chào, tôi là Quý Du Nhiên." Quý Du Nhiên lễ phép gật đầu chào hỏi.
Khóe miệng Tưởng Tư Văn hơi câu lên, nụ cười của cô ấy rất có cảm giác thân thiện: "Tôi biết cô, Nhiễm Nhất Bạch có nhắc về cô với tôi." Trong giọng nói hơi khàn khàn mang theo từ tính, càng khiến người khác cảm thấy cô ấy mang một khí chất đặc biệt.
Quý Du Nhiên tuy không phải là người trong giới giải trí, nhưng khi ở cùng với nữ minh tinh nổi tiếng như vậy, cũng không hề khiến cô bị đè thấp về mặt khí thế, mà ngược lại còn khiến bản thân cô tỏa sáng thêm.
Ánh mắt cô dừng lại trước bộ lễ phục màu đen với số lượng có hạn toàn cầu được đặt bên trong một khung kính thủy tinh, vừa thưởng thức sự sáng tạo của nhà thiết kế Jessica Chu, vừa nói chuyện phiếm cùng Tưởng Tư Văn."Nhiễm Nhất Bạch? Gần đây không phải hắn đang ở Mỹ đóng phim sao?"
Điểm khác biệt giữa Nhiễm Nhất Bạch và các tiểu thịt tươi khác trong ngành điện ảnh, đó là thực lực của hắn đã đạt tới tầm quốc tế, điều này không chỉ dựa vào mỗi việc có khuôn mặt là được.
Gần đầy tranh thủ lúc rảnh rỗi cô cũng lục tìm xem các bộ phim do hẳn đóng, quả thực sau đó cô đã phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Cô thực sự khó có thể tưởng tượng được cái con người với tính cách ấu trĩ, chỉ vì muốn hơn thua với Cảnh Hách Phàm để xem ai có thể "làm" với cô lâu hơn, ai có thể "lên giường" với cô trước mà vung tay đánh nhau, nhưng đến khi lên màn ảnh lại trở nên vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc, giàu sức cuốn hút. Khi hắn cùng những siêu sao nước ngoài diễn xuất, thì hoàn toàn không bị lu mờ, bản thân tự có ánh hào quang của chính mình.
Cô vốn chẳng để ý mấy đến thế giới điện ảnh, mà giờ cũng muốn chuyển thành fan hâm mộ của hắn.
Tưởng Tư Văn cười một cách vũ mị: "Ừ, là lúc trước khi tôi và hắn có scandal, mỗi ngày chúng tôi phải mất chút thời gian ở cạnh nhau, ngồi với nhau lâu chút, nên phải kiếm chuyện để nói."
Quý Du Nhiên cười cười, cô không rõ những lời này của Tưởng Tư Văn có mục đích gì, nếu đã không biết rõ ý đồ của đối phương thì bản thân cô cũng sẽ không lộ quá nhiều cảm xúc.
"Bộ lễ phục này thiết kế vô cùng đẹp, không hổ là tác phẩm đạt được đến 16 giải thưởng, Tưởng tiểu thư cảm thấy như thế nào?"
Tưởng Tư Văn cong cong khóe môi: "Cô không ghen sao?"
Quý Du Nhiên lắc đầu.
Không nói đến việc cô biết rõ ràng chuyện tin đồn tình cảm của Nhiễm Nhất Bạch tạo ra là để chuyển hướng dư luận cho cô thời điểm bấy giờ, cho dù không phải là tin đồn, thì với tâm lý khi chạm vào phụ nữ của Nhiễm Nhất Bạch, thì hắn cũng hoàn toàn không có khả năng phát sinh gì đó với Tưởng Tư Văn.
Thấy Quý Du Nhiên mang dáng vẻ thật sự không để ý đến, Tưởng Tư Văn cười nhún vai: "Tốt quá! Xem ra vị Nhiễm đại ảnh đế của chúng ta lần này đã thật sự thua trong tay cô rồi!"
Quý Du Nhiên cất bước đến tác phẩm tiếp theo, nhàn nhạt nói: "Xin phép nói rõ hơn."
Tưởng Tư Văn nhàn nhã đi theo cô: "Tôi đã biết hắn mười năm, còn chưa từng thấy hắn chỉ trong một ngày mà có thể nhắc về một người con gái đến hơn chục lần, xem ra hắn đã thật sự thích cô rồi."
Nhiễm Nhất Bạch thật sự thích cô? Thua vào tay cô?
Quý Du Nhiên rũ mắt cười.
Tưởng Tư Văn có lẽ không rõ ràng lắm nguyên nhân trong đó, nhưng bản thân cô còn không rõ ràng sao?
Nhiễm Nhất Bạch như vậy, không phải chỉ vì hắn không có lựa chọn nào khác ngoài cô sao? Nếu có một ngày hắn có thể giải quyết được chướng ngại tâm lý của mình, liên tiếp phụ nữ đưa đến cửa, thì lúc đó hắn còn cam nguyện chỉ ăn một món đồ ăn thôi sao?
"Tưởng tiểu thư nói chuyện với tôi nãy giờ, không phải chỉ vì muốn nói với tôi những lời này thôi đó chứ?"
Quý Du Nhiên không phải không tin Nhiễm Nhất Bạch, mà là không tin vào bản tính của đàn ông.
Thấy sắc mở mắt.
Trừ bỏ ăn uống, thì tình dục cũng chính là bản năng của con người.
Không nói người khác, ngay đến chính bản thân cô, trước mắt đã có hai người bạn tình, cô đương nhiên sẽ không ích kỷ yêu cầu Nhiễm Nhất Bạch hay Cảnh Hách Phàm không được phép rời bỏ cô, trước sau như một.
Nếu có một ngày bọn họ nói với cô, rằng bọn họ đã có người mình thích chân chính, muốn che chở cho người mình yêu, đồng thời chấm dứt mối quan hệ này, thì OK hoàn toàn không có vấn đề gì cả, cô sẽ sảng khoái từ bỏ, cho dù gặp lại thì vẫn là bạn bè.
Tưởng Tư Văn nhìn về phía Quý Du Nhiên, cười thần bí: "Đương nhiên không phải, tôi kỳ thật, là muốn biết mối quan hệ giữa Quý tiểu thư và Cảnh tiên sinh."
Vấn đề này xem ra quá là đường đột, suy cho cùng thì Tưởng Tư Văn và Quý Du Nhiên cũng chỉ là hai người xa lạ.
Cô hơi có chút mất hứng, không biết là do bị hỏi một cách mạo phạm như vậy, hay là do Tưởng Tư Văn có ý hiếu kỳ với Cảnh Tông.
Cô nhìn về phía Tưởng Tư Văn.
Người phụ nữ này có vóc dáng cao ráo, cao hơn cô mấy em, lại còn mang khí chất vô cùng đặc biệt, tướng mạo thuộc diện trung tính, chính là dạng có thể thu hút người đối diện, bất kể nam nữ.
Tưởng Tư Văn vì sao lại tò mò mối quan hệ giữa cô và Cảnh Tông? Chẳng lẽ cô ấy cũng có ý gì với Cảnh Tông sao?
Quý Du Nhiên lập tức cảm thấy có chút khó chịu.
"Bí mật."
Cô hơi nâng cằm, xoay đầu tiếp tục xem các tác phẩm triển lãm, hoàn toàn không có ý định nói gì về vấn đề này với Tưởng Tư Văn.
Tưởng Tư Văn thấy thế thì cười cười.
"Quý tiểu thư không cần xem tôi là tình địch, tôi không hề có chút hứng thú nào với vị Cảnh tiên sinh kia." Dừng một chút, cô đột nhiên ghé sát người vào Quý Du Nhiên, hạ giọng nói: "Bởi vì... tôi thích phụ nữ."
Quý Du Nhiên bỗng chốc ngẩng đầu, cho rằng chính mình nghe lầm.
Tưởng Tư Văn chớp chớp mắt nhìn cô: "Thật vui khi được nói chuyện cùng cô, chỉ là tối nay tôi còn phải đi đến một chỗ khác, không thể ở đây lâu được, hẹn gặp lại sau."
Mãi đến khi Tưởng Tư Văn đã đi xa, Quý Du Nhiên mới hồi phục lại sau sự kinh ngạc vừa rồi, cô không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hình như từ sau khi gặp phải người đàn ông kia, mỗi lần có chuyện liên quan đến hắn, là cô liền không cách nào giữ được sự bình tĩnh.
Cô đang bị sao thế này?
"Ông chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, mối quan hệ hiện tại của Quý tiểu thư và Nhiễm Nhất Bạch xem ra chưa có gì cả."
Tưởng Tư Văn cầm một ly rượu vang đỏ trên bản, ngẩng đầu ưu nhã uống cạn, cất lời nói với người đàn ông đang mặc tây trang mang giày da vẻ mặt lãnh khốc ngồi bên cạnh.
Gánh nặng trong lòng Giản Đông Thần có chút vơi bớt, thần sắc trên mặt hắn hòa hoãn lại một ít.
"Bộ phim kia, vai chính sẽ là do cô đóng."
Hắn thật sự không ngờ tối nay có thể nhìn thấy cô ở đây.
Ngay khi cô xuất hiện tại cửa, hắn cảm thấy con tim mình lúc đó như đình chỉ đập, nỗi nhớ nhung cô trong suốt khoảng thời gian này, như thủy triều tràn ngập trong lòng, dường như đã đem hắn chôn vùi.
Từ lần trước khi cô nổi giận đùng đùng đến văn phòng cho hắn một cái tát, hắn liền không dám ở gần để quan sát cô nữa.
Suốt một tháng này, có rất nhiều lần hắn muốn nói lời giải thích về hiểu lầm kia, nhưng khi đến dưới chung cư nơi cô ở, hắn lại không có dũng khí gọi điện thoại cho cô.
Giản Đông Thần hắn không sợ trời không sợ đất, ngay thời điểm nghèo túng nhất hay là thời điểm phải đối mặt với khó khăn hắn cũng không sợ, vậy mà không ngờ đến, có một ngày hắn lại cảm thấy lúng túng trước mặt một cô gái.
Không ai biết rằng mấy ngày này hắn đã hâm mộ Nhiễm Nhất Bạch biết bao nhiêu, hâm mộ Nhiễm Nhất Bạch có thể quang minh chính đại tới gần cô, thậm chí có được cô.
Còn hắn thì sao? Không chỉ không có tư cách ngăn cản Nhiễm Nhất Bạch mỗi đêm lưu lại nhà cô, lại còn phải giúp tên bạn của mình xóa đi những tấm ảnh do cánh nhà báo chụp được.
Thật sự quá châm chọc mà.
Rõ ràng hắn, mới là người đầu tiên quen biết cô.
Đáy mắt Tưởng Tư Văn thu hết toàn bộ sự biến hóa trên khuôn mặt Giản Đông Thần, cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngài cũng đừng cao hứng quá sớm, Quý tiểu thư kia hình như thích Cảnh tiên sinh."
Nhận thấy biểu tình vừa mới thả lỏng của Giản Đông Thần ngay lập tức trở nên cứng đờ, Tưởng Tư Văn không khỏi câu môi cười.
Quý tiểu thư này xác thật rất có mị lực, có thể khiến cho Nhiễm Nhất Bạch - một vị hoa hoa công tử, và vị đại boss với khuôn mặt vạn năm không đổi - Giản Đông Thần đều vì cô mà thần hồn điên đảo, thậm chí còn có bản lĩnh hấp dẫn vị Cảnh tiên sinh thần bí kia.
Chà chà, nếu cô ấy có thể thích phụ nữ thì tốt rồi.
Giản Đông Thần nhăn mày: "Điều này do chính miệng cô ấy nói?"
Tưởng Tư Văn cảm thấy chuyện này thật là càng ngày càng hấp dẫn: "Không phải do cô ấy chính miệng nói, mà là do tôi nhìn ra được, ông chủ, ngài phải tin tưởng vào trực giác của phụ nữ."
Giản Đông Thần dường như có chút hoài nghi sự phán đoán của Tưởng Tư Văn, nhưng hắn không tìm được lý do để phủ nhận.
Mấy tháng trước, cô còn đứng bên cạnh hắn cùng hắn tham gia bữa tiệc từ thiện, hiện giờ cô lại một lần nữa khoác lên mình trang phục-lộng lẫy, nhưng bên người đã là một đàn ông khác.
Khách mời tới tham gia tiệc tư nhân do Jessica Chu tổ chức đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu, tuy hiện giờ danh khí của cô đã rất cao, nhưng những nhà thiết kế có danh tiếng tốt hơn cô không phải là không có, nhưng những người đó lại hoàn toàn không nhận được thiệp mời.
Ngay cả nữ minh tinh trong giới giải trí, cũng chỉ có Tưởng Tư Văn thuộc diện lão làng trong giới mới có tư cách tham dự, mà nguyên nhân lớn trong đó còn là bởi vì cô là nghệ sĩ dưới trướng tập đoàn Giản Anh.
Điều này càng khiến Giản Đông Thần thêm tin tưởng vào lời của Tưởng Tư Văn, rằng cô thật sự có một mối quan hệ không tầm thường với người đàn ông tới từ nước Mỹ kia.
Không hiểu sao, Giản Đông Thần đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ vô cùng lớn.
Loại cảm giác này, vào lúc Nhiễm Nhất Bạch nói muốn tìm hiểu Quý Du Nhiên, hoặc vào lúc thấy cô thân mật với tên luật sư kia, thì hắn cũng không hề cảm giác thấy.
Nhưng lúc này khi nghe được cô có thể thích người đàn ông gọi là Cảnh Tông kia, hắn lại nhận ra một sự bất an.
Tưởng Tư Văn thấy Giản Đông Thần mạnh mẽ kiềm chế nỗi khẩn trương, trong lòng không khỏi thêm bội phục Quý Du Nhiên.
Phụ nữ như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả cô nàng cũng sẽ rất thích.
"Quý tiểu thư xác thật không như người bình thường, tôi cũng vô cùng thưởng thức cô ấy."
Đôi mắt Giản Đông Thần híp lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tưởng Tư Văn một cái: "Ngừng diễn xuất lại đi, không cần đánh chủ ý lên người cô ấy."
Tưởng Tư Văn nhướng mày cười, cầm lấy túi xách cất bước đi, đi được khoảng hai ba bước chân thì ngừng lại, nói một câu thâm thúy với hắn: "Thích người ta thì phải nhanh chóng ra tay, đừng để đến lúc bị người khác đoạt được thì lại hối hận."
Những người khác ngắm nhìn các sản phẩm phần lớn là thuần túy thưởng thức, hoặc là xem náo nhiệt. Nhưng Quý Du Nhiên không giống vậy, cô nghiêm túc quan sát mỗi một sản phẩm triển lãm, phân tích những suy nghĩ của Jessica Chu trong mỗi bộ thiết kế, từng bước từng bước học hỏi cách thức trong đó.
Công việc thiết kế chính là sự sáng tạo vô biên, luôn tìm tòi các kiến thức mới, mở rộng suy nghĩ, như vậy thì các tác phẩm sáng tác ra mới đạt được tầm cao mới, điều này càng yêu cầu cô phải học hỏi thật nhiều từ các lão sư trong nghề.
"Tiệc cá nhân của Jessica từ khi nào lại hạ thấp đẳng cấp như vậy? Mấy loại chó mèo gì đó mà cũng có thể trà trộn đi vào."
Quý Du Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, những phụ nữ vừa rồi nghị luận sau lưng cô, giờ đây lại đang vây quanh một vị phu nhân ăn mặc vô cùng hoa lệ.
Lời vừa rồi chính là xuất phát từ miệng của vị phu nhân kia, bà ta liếc mắt nhìn Quý Du Nhiên một cái, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường nhàn nhạt, dường như bà ta cảm thấy loại người như Quý Du Nhiên xuất hiện trong trường hợp như thế này, thật sự là một chuyện vô cùng không xứng.
"Triệu phu nhân à, người ta là tới cùng với một vị đại nhân vật đó."
Có phụ nữ nào đó đứng bên cạnh lên tiếng trả lời với âm thanh không lớn cũng không nhỏ, với "hảo ý" nhắc nhở bà Triệu.
Người được gọi là Triệu phu nhân nở nụ cười khinh miệt: "Vậy sao! Vậy thì lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Jessica, loại tiệc quan trọng như thế này, lại để một số dạng người giả danh là nhà thiết kế tham dự. Sau đó lại còn ngồi cùng chúng ta dùng bữa tối, thật sự là khiến chúng ta cảm thấy quá mất mặt rồi."
Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn những người đó, không thèm để ý, cô xoay người định bỏ đi.
Vị phu nhân họ Triệu kia thấy Quý Du Nhiên hoàn toàn ngó lơ bà ta, càng khiến bà ta thêm phần bất mãn.
Cũng không biết ở đâu mọc ra một người không có ánh mắt như vậy, ngay đến cả bà ta mà cũng không biết, không thấy những nữ nhân khác đang thay nhau nịnh bợ bà ta sao?
Bà ta đã sớm ngắm nghía bộ lễ phục "ảo mộng" đang mặc trên người Quy Du Nhiên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Bộ lễ phục này có thể nói là tỏa ánh hào quang muôn nơi, đến cả bà ta còn không có cơ hội được mặc, vậy mà lúc này lại được khoác lên người một phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện.
Vì thế bà ta cười cười, nói lời trào phúng với Quý Du Nhiên: "Cô chẳng lẽ không biết, lễ phục của Jessica nhất định phải phối hợp với bộ trang sức của Mihilan sao? Quả nhiên là người không có kiến thức, vậy mà nói là nhà thiết kế, nên xem lại bản thân đi, đừng có mà tự phong danh hào như vậy."
Âm thanh của vị phu nhân họ Triệu không hề nhỏ, dẫn tới sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bà Jessica đang ở lầu hai nói với Cảnh Tông: "Là do sơ sót của tôi, để tôi đến giúp bạn của cậu giải vây."
Cảnh Tông trấn định nhìn một màn này, trên khuôn mặt cô gái nhỏ đang bị trào phúng về mặt ngôn ngữ kia, lại không hề có chút gì là giận dữ, cũng không có cảm giác hoảng sợ mất đầu mất đuôi, cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía vị phu nhân đang mang khí thế áp người kia.
Vì thế hắn nhàn nhạt gọi bà Jessica đứng lại.
"Chờ một chút, cô ấy có thể tự xử lý."
Bên kia, Giản Đông Thần đang muốn tiến lên, lại thấy khóe môi Quý Du Nhiên mang theo nhàn nhạt ý cười, tư thế từ trên cao nhìn xuống quay đầu lại, nói với phụ nữ kia.
"Vị nữ sĩ này, bà chẳng lẽ không biết, vòng kim cương Mihilan trên cổ của ngài chỉ là hàng mô phỏng theo bản gốc sao?"
------oOo------
← Ch. 080 | Ch. 082 → |