Vay nóng Tima

Truyện:Phép Tắc Thượng Vị - Chương 071

Phép Tắc Thượng Vị
Trọn bộ 176 chương
Chương 071
0.00
(0 votes)


Chương (1-176)

Siêu sale Lazada


Cô về nhà chỉ có ba ngày ngắn ngủi, sau đó không thể không nhanh chóng trở lại Bắc Kinh.

Công ty trò chơi đã nhiều lần thúc giục cô đưa ra bản thiết kế mới của sản phẩm búp bê yooka, trấn nhỏ Lục thành bên kia cũng đã bước vào thời kỳ tuyên truyền, rất nhiều chuyện đang chờ cô xử lý, mẹ Quý lưu luyến tiễn cô đến tận sân bay, ánh mắt mãi nhìn theo cô đến khi qua khỏi cổng kiểm soát an ninh.

Trốn tránh không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề, cô và Hàn Đình cần phải nói chuyện với nhau.

Lúc suy nghĩ về chuyện này, cô cũng không muốn cứ để chuyện của cô và hắn kết thúc một cách khó hiểu như vậy.

Cho dù làm bất cứ chuyện gì, cô cũng bỏ cuộc giữa chừng. Đặc biệt là lần này, vất vả lắm cô mới có một chút cảm động trong chuyện tình cảm, cô cần phải có một trả lời rõ ràng.

"Du Nhiên, cậu và Hàn luật sư làm sao vậy? Tớ nghe Liêu Bằng nói hai ngày được nghỉ phép nhưng Hàn luật sư vẫn điên cuồng làm việc trong văn phòng, tối qua hình như còn làm thâu đêm."

Sau khi xuống máy bay, Quý Du Nhiên đi thẳng đến văn phòng luật sự, cô nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng kín, hỏi Hồ Mộc Mộc: "Bên trong có người khác không?"

Hồ Mộc Mộc lắc đầu, Quý Du Nhiên vỗ vỗ cô ấy: "Tớ vào xem một chút."

Hàn Đình ngẩng đầu, khi nhìn thấy Quý Du Nhiên, trong nháy mắt tim hắn như hẫng một nhịp.

Quý Du Nhiên ngồi đối diện với Hàn Đình, mỉm cười nhìn hắn: "Sao vậy? Cảm thấy bất ngờ khi thấy em ở đây sao?"

Hàn Đình cong cong khóe môi: "Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?"

Quý Du Nhiên gật đầu, ánh mắt đảo qua hình ký họa lúc trước cô tặng cho Hàn Đình vẫn còn đặt trên bàn làm việc của hắn, trong lòng ra quyết định, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề: "Ngày đó sao anh lại không đến?"

Hàn Đình thoạt nhìn đúng như lời Hồ Mộc Mộc nói, nhiều ngày làm việc, trên cằm mọc râu lún phún, ngày thường luôn mang cặp kính gọng vàng, nhưng bây giờ cũng đã ném qua một bên, bộ dáng khá suy sút.

Một Hàn Đình chưa bao giờ nao núng khi đứng trước bất kỳ tòa án thẩm phán nào, nhưng vào giây phút khi nghe Quý Du Nhiên hỏi về vấn đề này, hắn lại không biết phải trả lời cô như thế nào.

Nói gì bây giờ? Nói là hắn sợ hãi? Sợ rằng cô sẽ bị hắn liên lụy? Sợ sẽ mất đi cô? Sợ một ngày nào đó khi hắn về nhà thì lại thấy thân thể cô bị phủ dưới một lớp khăn trắng?

Hắn hiểu rõ Quý Du Nhiên, nếu hắn nói như vậy, cô nhất định sẽ nói với hắn, cô không sợ.

"Em không sợ."

Hàn Đình đột nhiên ngước mắt: "Em nói cái gì?"

Quý Du Nhiên nhìn vào đôi mắt của Hàn Đình, dường như cô muốn xuyên thấu qua đôi mắt này để nhìn rõ vào nội tâm của hắn: "Hàn Đình, em biết anh đang nghĩ điều gì, có phải anh sợ sẽ liên lụy đến em đúng không? Nên mới cố ý lãnh đạm, đẩy em ra ngoài sao?"

Cô không tin khoảng thời gian vừa rồi những biểu hiện của Hàn Đình chỉ là một màn giả dối, mấy ngày nay về nhà, cô bình tĩnh suy ngẫm lại, sự xa cách của Hàn Đình, duy chỉ có mỗi một lý do này mà thôi.

Hàn Đình rũ mắt, không muốn để Quý Du Nhiên nhận thấy sự khác thường nơi đáy mắt hắn.

Sự hiểu biết của cô đối với hắn, đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn, điều này khiến hắn vừa vui mừng, lại vừa chua xót.

Trầm mặc hồi lâu, hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Không phải như lời cô nói đâu, tôi chỉ là cảm thấy hình như Quý tiểu thư đã có hiểu lầm về mối quan hệ tạm thời giữa cô và tôi mà thôi."

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nụ cười trên mặt Quý Du Nhiên dần cương cứng.

Quý tiểu thư? Mối quan hệ tạm thời? Hiểu lầm?

"Ý của anh là... tất cả chỉ là do tôi hiểu lầm?"

Hàn Đình ngả người dựa lưng vào ghế, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nho nhã, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, hắn không dám nhìn vào ánh mắt khó tin của Quý Du Nhiên, hắn sợ chính mình nếu lại nhìn thêm một lần nữa thôi, liền sẽ nhịn không được mà lộ ra sơ hở.

"Quý tiểu thư không phải vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi lại luôn duy trì tình trạng độc thân đó sao? Đó là vì tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, một khi tôi phát hiện phụ nữ có ý định nghiêm túc, thì sẽ nói lời chia tay lập tức, tôi không muốn bản thân phải dính dáng đến những phiền toái không cần thiết.

"Anh gạt em!"

Tông giọng của Quý Du Nhiên hơi nâng lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự quật cường và không tin lời hắn nói, cô cầm ảnh ký họa đang được đặt trên bàn làm việc của hắn: "Nếu anh chỉ có ý định chơi đùa, vậy sao anh vẫn đặt tấm hình này ở đây? Còn xưng hô với em là bà chủ công ty, nữ chủ nhân trong gia đình?"

Ánh mắt Hàn Đình hơi lóe, âm thầm nắm lấy cà vạt Quý Du Nhiên tặng hắn lúc trước, cố gắng duy trì sự tùy ý, nói: "Chỉ là vài câu nói trong lúc đùa giỡn, vậy mà Quý tiểu thư cũng tin sao? Nhưng mà nói thật thì đúng là tôi khá thưởng thức Quý tiểu thư cô, nếu cô vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này thì cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết đó là cô không được phép đề cập đến chuyện kết hôn, không được yêu cầu tôi chịu trách nhiệm với cô."

Trong lòng Quý Du Nhiên đã tiêu tan đi tia tình cảm cuối cùng.

Không muốn phụ trách, không muốn kết hôn, không nói chuyện yêu đương.


Chỉ là bạn giường?

Ánh mắt của Quý Du Nhiên lạnh xuống, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật quá buồn cười, tự nhiên chạy đến trước cửa người ta để làm trò hề.

Chẳng lẽ là do quay về số tuổi 24, nên lý trí và sự bình tĩnh bao năm nay của cô cũng đã bị thụt lùi luôn rồi?

Quả nhiên chỉ cần đụng đến chuyện cảm tình thì phụ nữ sẽ trở nên ngu ngốc.

Quý Du Nhiên nhẹ giọng cười, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Cô ưu nhã đứng lên, ném tấm ký họa mà cô đã vẽ ra lúc trước vào trong thùng rác.

"Xin lỗi đã làm phiền Hàn luật sư rồi."

Quý Du Nhiên dứt khoát xoay người, đi thẳng ra khỏi cửa phòng.

Liêu Bằng đang muốn đưa văn kiện vào cho Hàn Đình, vừa lúc đụng phải Quý Du Nhiên, hắn cười chào hỏi: "Chị dâu chuẩn bị rời đi ạ?"

Quý Du Nhiên dừng lại bước chân, nhìn lướt qua cánh cửa đang khép hờ kia, nở nụ cười nhàn nhạt nói với Liêu Bằng: "Ngại quá, về sau xin gọi tôi là Quý tiểu thư."

Liêu Bằng ngẩn người, vội vàng mở cửa phòng làm việc của Hàn Đình: "Lão đại à, chị dâu cô ấy."

Trong văn phòng, Hàn Đình mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm chặt, tay ôm đầu.

Liêu Bằng đã theo Hàn Đình bao nhiêu năm nay nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn, trong lòng cậu ấy khiếp sợ vô cùng, trực giác nói rằng hình như mình vào không đúng lúc.

"Đi ra ngoài."

"Dạ?" Liêu Bằng đứng ngốc ở cửa: "Lão đại, đây là văn kiện anh đang cần."

"Đi ra ngoài! Cút!" Hàn Đình vơ tập giấy trên bàn ném về hướng Liêu Bằng.

Liêu Bằng thật sự hối hận vì cái tính bép xép của mình, sao bản thân lại không có mắt nhìn đến vậy? Hắn vội vàng xoay người chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng của Hàn Đình.

Xong rồi, hắn đụng trúng việc lớn rồi.

Hiện tại Quý Du Nhiên có thể hiểu được tâm tình của nguyên chủ vì sao lại làm ra chuyện ngu ngốc vào thời điểm thất tình rồi.

Bản nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar đánh sâu vào trái tim cô, cái cảm giác đau lòng dường như đã trở nên nhỏ bé không đáng kể trong cái không gian sôi động này.

Quý Du Nhiên đứng trên sàn nhảy, lắc lư thân mình một cách nhiệt tình theo dòng nhạc, so với bầu không khí nơi đây còn nhiệt tình hơn nhiều.

Bản thân cô đêm nay đã trở thành điểm sáng chói nhất trên sàn nhảy.

Cô vứt bỏ áo thun trói buộc cơ thể, chỉ còn áo bra bọc lấy khuôn ngực đầy đặn, phía dưới là cái quần jean ôm sát theo đôi chân dài thon thả, mọi đường cong trên cơ thể được hiển lộ một cách hoàn mỹ, khuôn mặt tuy không trang điểm nhưng chỉ với cặp mắt đầy mị hoặc kia cũng đã khiến đám đàn ông phải miệng đắng lưỡi khô, côn thịt cương cứng!

Cô bỏ qua hết thảy mọi ánh mắt mà tận tình phóng thích bản thân, phóng thích tâm tình đang hỏng bét của mình, hoàn toàn không màng đến các ánh mắt đói khát như lang sói ở xung quanh.

Sự nhiệt tình đến từ mấy ly Whiskey mà cô đã uống vào lúc ban đầu.

Thân thể của nguyên chủ không có tửu lượng cao, nếu là cô lúc trước thì bấy nhiêu rượu này chả thấm vào đâu.

Nhưng cũng nhờ tửu lượng thấp như vậy, mà cô có thể cảm nhận được sự mỹ diệu của việc say rượu.

Đàn ông cái gì chứ! Tình cảm cái gì chứ! Tất cả cút hết đi cho cô!

Đám đàn ông dưới sàn nhảy hoan hô đầy nhiệt tình, Quý Du Nhiên càng thêm cười vui vẻ, dường như việc khiêu khích cảm xúc của đám đàn ông đó là một chuyện rất thú vị, bọn họ đối với cô càng điên cuồng, thì cô càng thêm hưng phấn.

Xời, chỉ là đàn ông thôi mà, chỉ cần cô muốn thì sẽ có một hàng dài người xếp hàng!

"Từ Mỹ, cậu nhìn cái gì vậy? Ồ, cậu biết cô gái đó à?"

Trên một lô ghế, Thẩm Từ Mỹ nhíu hàng mi, nhìn chằm chằm vào Quý Du Nhiên đang nhảy trên sân khấu: "Cũng xem như là quen biết, có gặp nhau một lần."

Thẩm Từ Mỹ có ấn tượng khắc sâu với Quý Du Nhiên đến vậy, tất cả là vì cô chính là người phụ nữ của người con trai mà cô nàng thích.

"Tuyệt! Vậy còn chờ gì nữa? Kêu cô ấy lên chơi đi! Bạn này chơi high thật! Tôi thích rồi đó!" Mấy cậu thanh niên tuổi tầm hơn 20 ngồi gần Từ Mỹ không nhịn được mà huýt sáo vài cái.


Thẩm Từ Mỹ "hừ" một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút khinh thường.

Anh Tiểu Phàm chỉ mới về Mỹ có mấy tháng, mà cô ta đã không an phận như vậy rồi, hình như lúc trước còn có scandal với nam minh tinh nào đó, nếu thế thì thật không đáng cho anh Tiểu Phàm rồi!

"Đừng nhìn nữa, chỉ là một bà cô già mà thôi!" Thẩm Từ Mỹ rời ánh mắt, cầm lấy ly rượu lên uống, tuy nhiên ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn lần nữa về hướng Quý Du Nhiên.

Dáng người sao lại tốt đến thế, khuôn mặt không trang điểm mà cũng đã đẹp như vậy, thật khiến cô ta hâm mộ muốn chết!

Nhất định là đã phẫu thuật thẩm mỹ! Hừ!

Quý Du Nhiên nhảy mệt, cô trở lại ghế uống nước, vị thanh mát ngọt lành chảy xuống yết hầu, giảm bớt sự khô nóng nơi thân thể, thế nhưng trong phút chốc, đã có vài người nam nhân vây lấy xung quanh người cô.

"Em gái à, sao lại chỉ đi một người như vậy? Có chuyện buồn gì sao?"

"Đúng vậy, sao có thể để một người đẹp như em gái đây một mình uống rượu giải sầu như vậy được?"

Quý Du Nhiên tuy có chút choáng váng, nhưng trong tiềm thức vẫn giữ được sự thanh tỉnh, cô đưa tay hất bay tay của một tên đàn ông nào đó đang đặt trên vòng eo thon nhỏ của mình, không kiên nhẫn cất lời: "Tránh ra, các anh không phải là gu của tôi."

Mấy tên đàn ông kia liếc mắt nhìn nhau một cái, liếm liếm cánh môi, mấy tên này chưa từ bỏ ý định tiến đến bên người Quý Du Nhiên, ngắm nhìn khe rãnh thật sâu nơi áo và cặp mông tròn vểnh đang được quần jean bao bọc của cô.

"Đừng như vậy nào em gái, các anh chỉ muốn kết giao làm bạn với em mà thôi, nếu em thích uống rượu, vậy thì chúng ta cùng qua bên kia uống cho thỏa thích đi!" Mấy tên đàn ông vừa nói vừa choàng lấy bả vai của Quý Du Nhiên, còn đưa tay vuốt ve bả vai bóng loáng của cô.

Quý Du Nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoác của mấy tên đó, rượu trong dạ dày trở nên quay cuồng, cô đẩy tên đàn ong đang đứng bên người, một chân chống trên đất, cái đầu trở nên nhẹ bẫng, thiếu chút nữa là té ngã.

Tên đàn ông thấy vậy liền nhân cơ hội bế người cô lên: "Em xem em uống nhiều quá rồi, em ở đâu để các anh đưa về? Nếu không thì để các anh đưa em đến khách sạn nhé!"

"Mấy người các anh, buông cô ấy ra!"

Thẩm Từ Mỹ đi tới bên cạnh, bày ra dáng vẻ cao ngạo nói với mấy tên đàn ông đó.

Cô tiến tới kéo Quý Du Nhiên ra khỏi đám đàn ông đó, cô ấy cất cao giọng nói: "Cô ấy đến cùng với tôi, ở đâu ra chuyện bây giờ lại đi với các anh?"

Mấy tên đàn ông kia thấy thế liền biết sự tình không ổn, liền thức thời nhún nhún vai, bỏ đi.

Hàng mày xinh đẹp của Thẩm Từ Mỹ nhíu lại, có chút ghét bỏ nhìn Quý Du Nhiên: "Này! Bà cô già, còn không biết cảm ơn bổn tiểu thư!"

Hình ảnh mờ ảo trước mặt Quý Du Nhiên đã rõ ràng hơn, sau đó lại từ từ mờ ảo trở lại, cô cười vui vẻ, ôm lấy cổ của Thẩm Từ Mỹ, nói: "À là em à, em gái nhỏ, cảm ơn em nha! Đêm nay chị gái sẽ bao trọn em luôn!"

Thẩm Từ Mỹ có chút bực bội nói: "Cô nói lời khinh thường ai đó? Ai cần cô bao trọn? Chờ anh Tiểu Phàm trở về tôi nhất định sẽ nói cho anh ấy biết chuyện cô câu dẫn đàn ông khác! Để anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cô! Ai nha ai nha, sao cô nặng quá vậy!"

Quý Du Nhiên đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Thẩm Từ Mỹ, cô nàng vội vàng kêu một người bạn khác của mình đến giúp đỡ dìu cô.

"Bà chị già, nhà bà chị ở đâu?"

Quý Du Nhiên đang trong cơn say nên cực kỳ cao hứng, căn bản không có ý định trở về nhà, cô lôi kéo Thẩm Từ Mỹ trở lại sàn nhảy.

Thẩm Từ Mỹ phải níu người cô lại, lúc này, di động trong túi áo khoác của Quý Du Nhiên rung lên, cậu thanh niên đang cầm áo khoác của cô nhanh chóng móc điện thoại đưa cho Thẩm Từ Mỹ.

Đại minh tinh?

Thẩm Từ Mỹ không suy nghĩ nhiều liền bấm nút nghe cuộc gọi.

Nhiễm Nhất Bạch đột nhiên bị tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc bên phía kia điện thoại xuyên qua làm chấn động màng nhĩ, hắn đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, mắt nhìn vào màn hình, rõ ràng là đúng số điện thoại rồi.

"Alo? Anh là bạn của bà chị già này à?"

Nhiễm Nhất Bạch chần chờ một chút: "Cô là ai?"

Thẩm Từ Mỹ cất cao giọng, rống vào mic của điện thoại: "Anh đừng có quan tâm bổn tiểu thư tôi là ai! Anh mau chạy nhanh đến đây rước cái bà chị say rượu này đi đi, nếu không cô ấy sẽ bị người khác "nhặt về" đó!"

Nhiễm Nhất Bạch sửng sốt trong phút chốc, biểu tình lập tức trở nên âm trầm.

"Địa chỉ, nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ lập tức đến liền!"

------oOo------


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-176)