← Ch.044 | Ch.046 → |
"Cho nên, cô trực tiếp đến công ty tìm hắn ta?"
"Ừ, loại người này thì phải để hắn ta biết thế nào là thân bại danh liệt." Quý Du Nhiên tưởng tượng đến phong thái hùng dũng của mình vào buổi chiều ở công ty Tiêu Khải Lượng, nhịn không được mà nâng khóe môi.
Hàn Đình đưa ánh mắt nhìn vào kính chiếu hậu, nhanh chóng đảo qua khuôn mặt của Quý Du Nhiên.
Chân mày hơi cong, trong mắt mang ý cười, trong nụ cười còn xen lẫn chút sự đắc ý xấu xa, hơi khác với dáng vẻ ban đầu của cô.
Đáng yêu lại có chút ngây thơ.
Hàn Đình thu hồi ánh mắt mắt, hắn nhìn lại về phía trước, đánh thẳng tay lái trên đường.
"Người như vậy, mà cô có thể yêu đương suốt bốn năm, cô thật là quá chấp nhất."
Ngữ khí của Hàn Đình vững vàng giống như cách hắn lái xe, nhưng Quý Du Nhiên cứ cảm thấy hình như hắn đang cười nhạo cô, gương mặt trắng nõn nhịn không được mà nóng lên.
"Là do thời đại học quá ngây thơ, không biết cách nhìn người, cũng may bây giờ quay đầu cũng không muộn mà." Quý Du Nhiên sờ sờ cánh mũi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Động tác nhỏ này chui vào trong mắt Hàn Đình, làm hắn hơi cong khóe môi khó có thể phát hiện.
"Cô hủy đi thanh danh của hắn ta như vậy, coi chừng hắn ta trả thù cô."
Chớp mắt Quý Du Nhiên cảm thấy sửng sốt, nhưng rất mau sắc mặt đã trở lại bình thường.
Tiêu Khải Lượng chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nguyên chủ đối với Tiêu Khải Lượng, loại sự tình như trả đũa này hắn không có lá gan để làm.
Bất quá Hàn Đình đã có ý nhắc nhở, Quý Du Nhiên cũng cảm kích gật gật đầu.
"Được, tôi nhất định sẽ chú ý."
Hàn Đình dừng xe dưới chung cư của Quý Du Nhiên, lễ phép xuống xe giúp cô mở cửa xe.
"Hôm nay đã tạo thêm phiền toái cho Hàn luật sư rồi."
Hàn Đình mỉm cười: "Xin lỗi không tiễn Quý tiểu thư lên lầu được."
Hai người gật đầu chào lẫn nhau, sau khi chúc ngủ ngon, Quý Du Nhiên liền xoay người chuẩn bị lên lầu, cánh tay cô lại đột nhiên bị nắm lấy.
Trong lúc cô còn chưa kịp biết là chuyện gì, thì đã bị Hàn Đình kéo trở ngược lại phía sau.
Chờ lúc Quý Du Nhiên đứng vững, mới phát hiện có mấy tên đàn ông mang khẩu trang bước ra từ hướng chung cư nhà cô, ai nấy cũng đều cao to, cơ bắp nơi cánh tay như muốn xé rách cái áo thun, quan trọng nhất, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một thanh vũ khí.
"Lên xe, khóa cửa lại." Hàn Đình không quay đầu lại, vẫn luôn cảnh giác nhìn mấy tên đàn ông kia, hắn kéo cửa xe ra, liền đem Quý Du Nhiên đẩy đi vào.
Đèn xe chớp lên hai cái, Hàn Đình đã trực tiếp bấm nút khóa xe.
Quý Du Nhiên kéo hai bên cửa xe nhưng nó không hề nhúc nhích, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Tiêu Khải Lượng đã thuê người đến trả thù nhanh như vậy sao?
Nhưng rất mau Quý Du Nhiên liền phát hiện cô nghĩ sai rồi, bởi vì mấy người này căn bản chính là hướng tới Hàn Đình.
Hàn Đình cởi áo vest ném lên nắp thùng xe phía trước, tay kéo lỏng cà vạt, sắc mặt bình tĩnh đi về phía những tên kia.
Tuy không biết tình huống đang như thế nào, nhưng Quý Du Nhiên cũng không ngốc, cô cuống quít lấy di động ra báo cảnh sát.
Điện thoại rất nhanh đã nối với số máy trực của cảnh sát.
"Xin chào, tôi muốn báo về một trận ẩu đả, có người muốn hành hung đã thương người khác."
"Được cô gái, cô hãy nói địa chỉ đi."
"Địa chỉ là khu trung mậu đường Tây Dương."
Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Sao vừa rồi mấy tên đàn ông kia còn khí thế rào rạt tiến tới, mà giờ đã có hai tên ngã cuộn tròn dưới đất rồi.
Trong tay Hàn Đình lúc này có một cây gậy bóng chày, không nhanh không chậm mà tiến về hai tên còn lại, hai tên kia liếc nhìn nhau, một trái một phải đánh về phía Hàn Đình.
"Alo? Cô ơi? Địa chỉ là gì? Cô ơi?"
Hàn Đình nghiêng người né đòn, thân thủ lưu loát rút đi vũ khí trên tay người kia, sau đó lại cho tên còn lại một gậy, trực tiếp đánh tên đó ngã xuống đất, tên còn lại thấy thế, mất sạch dũng khí, ném cây gậy trong tay, bỏ chạy lấy người.
"Cô ơi, cô còn ở đó không? Cô ơi?"
Hàn Đình cũng không đuổi theo, hắn nghiêm túc sửa sang lại áo sơ mi, mặc áo vest vào lại người, sau đó mở cửa xe.
Quý Du Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói với người ở phía bên kia điện thoại: "À xin lỗi, không cần nữa, đã giải quyết xong rồi ạ."
"Xin lỗi, đã dọa sợ cô rồi." Hàn Đình nói lời xin lỗi.
Quý Du Nhiên xuống xe, nhìn ba tên đàn ông đang nằm rạp trên đất, lại nhìn một Hàn Đình không có bất kỳ thay đổi nào vẫn sạch sẽ như cũ, á khẩu không trả lời được.
"Cái nghề luật sư này, gặp phải mấy chuyện này cũng là bình thường, đám người này hẳn là đã đi theo chúng ta từ lúc ở nhà hàng, lát nữa tôi sẽ giải quyết tiếp, để tôi đưa cô lên nhà trước."
Lúc này Hàn Đình trực tiếp đưa Quý Du Nhiên đến cửa nhà.
Cửa đóng lại, Quý Du Nhiên ngay cả đèn cũng chưa bật đã trực tiếp chạy đến ban công nhìn xuống phía dưới.
Mấy tên đàn ông bất tỉnh khi nãy, giờ đã thanh tỉnh, nhân lúc Hàn Đình đưa cô lên nhà, thì đã nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ vài phút sau, đèn xe chiếc Maybach của Hàn Đình chớp hai cái, ngay sau đó Quý Du Nhiên liền nhìn thấy Hàn Đình từ chung cư đi ra, lái xe nghênh ngang rời đi.
Quý Du Nhiên lại quét mắt nhìn tấm biển quảng cáo ở cao ốc đối diện trên đó là hình ảnh gương mặt tươi cười mê mẩn đến chết người của Nhiễm Nhất Bạch, mới xoay người trở lại trong phòng.
Luật sư là một ngành nghề có tính sát thương rất cao, dễ đắc tội với rất nhiều người, chuyện trả đũa là hoàn toàn bình thường, có vẻ loại chuyện này đã quá quen thuộc đối với Hàn Đình rồi, cho nên hắn mới luyện được một thân thủ tốt như vậy, dùng để phòng thân.
Số lần bị trả thù càng nhiều, càng chứng minh vị luật sư Hàn Đình này rất biết thủ đoạn, năng lực lại càng mạnh mẽ.
Quý Du Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô lục tung khắp nơi trong túi, cuối cùng tìm thấy danh thiếp của Hàn Đình bị kẹt phía trong một ngăn của túi xách.
Đêm nay bọn họ lại quên lưu phương thức liên hệ, Quý Du Nhiên nhập số điện thoại vào danh bạ trên di động của mình.
Thêm một người bạn là thêm một con đường cho mình, có sự chuẩn bị luôn luôn là tốt nhất.
Diễn đàn tài chính Châu Á ở Hong Kong sắp diễn ra, lần này sẽ hội tụ gần hai ngàn tinh anh trong ngành tài chính kinh tế và các lãnh tụ trong thương giới của mấy chục quốc gia. Có thể nhận được thiệp mời đến diễn đàn này phần lớn đều là những con người có tầm ảnh hưởng đối với kinh tế tài chính toàn cầu.
Tại khách sạn Shangri La.
Trong một căn phòng xa hoa sang trọng.
Quý Du Nhiên mang theo tâm trạng buồn chán ngồi bên cửa sổ sát đất khảy bút vẽ, trên máy tính bảng là một tác phẩm mới hoàn thành một nửa.
Cô ngẩng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mỗi một gian phòng ở đây đều tọa lạc ở giữa sườn núi, bể bơi xanh thẳm vô biên cùng thiên nhiên hòa thành một màu, cây cối xanh miết vây quanh hai bên bể bơi, hình thành khu vực có tính tư mật cao.
Quý Du Nhiên không có linh cảm sáng tác, nên cô ngưng vẽ, mở ra hợp đồng với một công ty nổi tiếng sản xuất đồ chơi.
Nhờ phúc của Nhiễm Nhất Bạch, những tác phẩm về nữ yooka trong thế giới ảo tưởng của cô đã được công ty phát hiện và coi trọng, muốn thuê cô về làm nhà thiết kế cho công ty bọn họ, đem hình tượng nữ yooka chế tạo thêm nhiều phiên bản nữa, tăng thêm sự phong phú trong sản phẩm.
Quý Du Nhiên không thích cái từ "thuê" này, từ trước đến nay cô đi theo con đường là nhà thiết kế tự do, sẽ không bị thuê bởi bất kỳ công ty nào. Nghĩ như vậy, cô sửa lại từ "thuê" trên hợp đồng thành "hợp tác".
Công ty hợp tác với nhà thiết kế, cô thích cái từ này.
Sửa xong hợp đồng rồi, cô liền gửi lại cho đối phương, sau đó mới đi đến bên giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Tối khuya hôm qua Giản Đông Thần gọi điện thoại tới, muốn sáng sớm nay mang theo cô đến Hồng Kong tham gia diễn đàn tài chính châu Á, vì thế cô phải thức suốt đêm để thu thập hành lý.
Lúc này Quý Du Nhiên mới đột nhiên cảm thấy bản thân thật xứng với chức danh "tình nhân", ban ngày Giản Đông Thần tham dự diễn đàn, cô ở lại khách sạn chờ, chờ đến ban đêm kim chủ trở về sủng hạnh cô.
Cô ngủ một giấc, mãi đến khi tiệc tối bắt đầu.
Theo lý thuyết thì với loại tiệc tối này Quý Du Nhiên không có tư cách tham gia, với lại cô cũng không có chút hứng thú nào với loại hình tiệc tùng này, cho nên trong khi mọi người đang vui vẻ chúc tụng trong sảnh hội trường thì Quý
Du Nhiên lại ôm bảng vẽ lên trên tầng cao của khách sạn.
Bất ngờ làm sao, cô thấy một người đàn ông vốn phải có mặt trong bữa tiệc Giang Dĩ Thành.
------oOo------
← Ch. 044 | Ch. 046 → |