Truyện:Phép Tắc Thượng Vị - Chương 166

Phép Tắc Thượng Vị
Trọn bộ 176 chương
Chương 166
0.00
(0 votes)


Chương (1-176)

Tiếng rên của phụ nữ phòng cách vách càng về sau càng hạ thấp đề xi ben, một lúc sau, trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân đi lại, tiếp đó là tiếng nước xả trong phòng tắm.

Tình cảm mãnh liệt phòng cách vách đã kết thúc, thì bên này lại vừa mới bắt đầu.

Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua tấm rèm cửa lặng lẽ chiếu vào phòng, khiến cái giường phủ thêm một tầng dịu nhẹ.

Trên giường, mơ hồ có thể thấy được một cặp thân ảnh nam nữ đang giao triền bên nhau, hổn hển 𝖙𝖍-ở 𝖉ố-c.

Vị đắng của bia đưa đẩy giữa môi và lưỡi về sau đã biến thành vị ngọt ngào, vốn đã hơi say rượu đầu choáng mắt hoa, lúc này đây càng thêm Ⓜ️*ê đắ*m.

Thẩm Từ Mỹ cũng không biết sao cô và Lục Bắc lại quấn vào nhau như vậy, hình như là sau khi cô ôm Lục Bắc, thì cậu ấy liền quay đầu lại ♓ô.𝐧 cô.

Đây là lần đầu tiên cô h●ô●n ɱ●ô●ⓘ, cảm giác thật khác với tưởng tượng, ẩm ướt, 𝐦ề_𝖒 ⓜạ_❗, có chút đắng, lại có chút ngọt.

Lục Bắc tuy gầy, nhưng nụ 𝖍ô·n của cậu lại rất mạnh mẽ, hơn nữa lại không có kết cấu, lặp đi lặp lại hút và 𝖈ắ_ⓝ 𝐦_ô_ı cô, Thẩm Từ Mỹ chỉ cảm thấy môi của mình tê rần rồi, vì thế cô nhịn không được mà vươn đầu lưỡi 🦵❗●ế●〽️ liến cánh môi.

Động tác này của cô làm Lục Bắc hơi khựng lại, sau đó dường như cậu đã phát hiện ra một vùng đất mới, lập tức đem đầu lưỡi vói vào trong miệng cô.

"Ưm."

Thẩm Từ Mỹ cảm thấy toàn bộ khoang miệng của mình đã bị đầu lưỡi của Lục Bắc chiếm giữ, ban đầu cậu còn lần mò, về sau bắt đầu dùng đầu lưỡi đánh đá lung tung càn quét trong miệng cô, làm cho khắp miệng cô tràn ngập hô hấp 𝐧●ó●ռ●𝖌 𝐛ỏ●𝓃●🌀 của Lục Bắc.

Nhưng Thẩm Từ Mỹ không hề cảm thấy phản cảm một chút nào, thậm chí còn có một cảm giác lạ lùng, một ⓒ.ả.𝐦 ɢ.i.á.🌜 🌴.ê ԁ.ạ.ℹ️ nóng hầm hập chảy khắp 𝐭♓â·ռ 𝖙·♓·ể, cuối cùng là một dòng nhiệt lưu từ từ chảy ra ở bên dưới ✞♓â●n 𝐭●𝖍●ể.

Các chị em bạn bè vẫn thường nói với cô, hôm nay ngủ với anh nào, hôm khác ngủ với chàng kia, tuy trên chuyện giường chiếu thì cô không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng lý thuyết thì có không ít.

Cô nhớ rõ khi 🌴-hâ-𝓃 𝖙♓-ể phụ nữ độп*𝐠 †*ì𝖓*𝒽 thì sẽ sinh ra cảm giác sung 💰-ướ-ⓝ-ɢ, và phía dưới sẽ 𝖈-ⓗ-ả-𝓎 𝓃-ư-ớ-𝒸.

Cho nên, cô đây chỉ mới được Lục Bắc 𝒽ô_𝖓 thôi mà đã ướt rồi sao?

Thẩm Từ Mỹ không khỏi cảm thấy hoài nghi với tình cảm mà mình giữ gìn suốt mười mấy năm nay.

Người đàn ông cô thích nhất không phải là anh Tiểu Phàm sao? Sao có thể lại chỉ vì được đàn ông khác ⓗ●ô●𝖓 𝐦●ô●ⓘ mà đã sinh ra cảm giác độ-𝐧-g 𝖙ì-ռ-♓ vậy? Thẩm Từ Mỹ cảm thấy thật xấu hổ, nhưng cô lại luyến tiếc đẩy Lục Bắc tiếc cảm giác m●ề●〽️ Ⓜ️●ạ●ı khi được cậu 𝖛ц_ố_🌴 ν_e hô.п hít.

Đây chắc là cảnh say rượu làm loạn sao?

Tiếng г*ê*𝖓 ⓡ*ỉ nho nhỏ và sự đoán ý nói hùa từ cô gái, đối với Lục Bắc mà nói thì không khác chỉ là một sự cổ vũ, cậu vứt bỏ đi một chút rối rắm cuối cùng trong lòng mình, bàn tay du tẩu trên người Thẩm Từ Mỹ, từ vòng eo đến phía trước ⓝgự●🌜, lớn mật đẩy ra nội y đen của cô, bàn tay cầm bút vẽ nhiều năm xoa bóp vùng đồi núi nho nhỏ mà 𝐦ề*Ⓜ️ ɱ*ạ*𝐢 kia.

Toàn bộ đại não của Thẩm Từ Mỹ dường như đã ngưng đọng.

Lục Bắc đang xoa nɢ·ự·𝖈 cô! Lục Bắc đang xoa ռgự·ⓒ cô!

A! Anh ấy còn đang ngậm vú cô! Ưm đừng ⅼï_ế_〽️ mà! Ha anh ấy 👢_𝒾ế_𝐦 thật 𝐬.ướռ.𝐠!

Nội tâm của Thẩm Từ Mỹ cứ lặp đi lặp lại giữa hai suy nghĩ, kháng cự và thỏa hiệp, cuối cùng cô khuất phục theo bản năng sinh lý, thành thật nằm dưới ✞-h-â-𝓃 t♓-ể của Lục Bắc, tùy ý đến cậu dùng môi và lưỡi 🦵-ℹ️ế-m ɱú·ⓣ âu yếm các điểm mẫn cảm trên người cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Bắc làm chuyện th●â●𝖓 𝖒ậ●✝️ với người khác, trước đó, cậu chưa từng quen bất kỳ người bạn gái nào.

Thời điểm đi học, cậu chỉ chuyên tâm vào việc học hành, lúc rảnh rỗi thì bận rộn với công việc hội họa thiết kế để kiếm tiền sinh hoạt. Tuy trong trường cũng có nữ sinh tỏ tình với cậu, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, nên trước nay cậu chưa từng lấy xếp việc yêu đương vào trong kế hoạch cuộc đời mình, về sau vì thái độ lạnh lùng của cậu, nên các cô gái không còn dám trực tiếp thể hiện tình cảm, mà chỉ có thể cách xa xa nói về cậu.

Cậu vốn cho rằng thái độ của mình đối với nữ giới sẽ vẫn luôn duy trì tình trạng không mặn không nhạt như vậy, mãi đến khi Thẩm Từ Mỹ xuất hiện.

Cô làm lơ sự lạnh nhạt của cậu, không sợ khuôn mặt băng lãnh ngàn năm của cậu, cùng cậu đấ-⛎ ѵ-õ mồm, gây phiền toái cho cậu, làm ra rất nhiều chuyện khiến cậu không cách nào giữ được thái độ bình tĩnh lạnh lùng xưa nay của mình.

Chỉ là tiếp xúc càng nhiều với cô, liền có thể phát hiện được, cô gái mang tên Thẩm Từ Mỹ này, trừ bỏ tính tình được nuông chiều, mọi mặt khác đều là ưu điểm.

Một cô gái có thể khiến mọi người đều thích như vậy, sao lại có người đàn ông nào không thích cho được? Người đàn ông nào có thể không thương tiếc nước mắt của cô cho được?


Nếu đàn ông khác không nuông chiều được cô, thì để cậu đến nuông chiều cô vậy.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Lục Bắc càng thêm tối sầm, tay cậu tiếp tục trượt xuống dưới, đi vào vùng đất bí ẩn hình tam giác, vừa mới thăm dò, đã phát hiện ra một mảnh ướ.𝖙 á.т nhớp dính.

Những ngón tay vốn vô cùng linh hoạt khi làm việc vẽ vời, thế mà lúc này đây lại trở nên vô cùng vụng về, cậu vân về nửa ngày mới có thể tìm thấy hai mảnh cánh hoa ướt nhẹp để tách chúng ra, vỗ về nhè nhẹ lưu luyến ở giữa hoa huyệt.

Thẩm Từ Mỹ đã không còn vẻ kiêu ngạo như ngày thường, cô gập hai chân, bầu vú lồ lộ ra ngoài, rốt cuộc thì cô đã hiểu cái cảm giác dục hỏa đốt người là gì, cô vặn vẹo ⓣ-𝐡-â-𝐧 t-𝖍-ể, đón ý nói hùa với mấy đầu ngón tay của Lục Bắc, trong 🌴𝖍â●𝐧 ✝️●h●ể sinh ra một nhu cầu cấp bách, rất rất cần thứ gì đó đến lấp đầy sự hư không trong т-𝖍-â-п t𝖍-ể cô lúc này. Đến khi ԁ●ươⓝ●🌀 ✔️ậ●ⓣ đã chờ sẵn ngay trước cửa huyệt nho nhỏ kia, thì hai người đã gấp gáp lắm rồi.

"A... đau quá!"

Lục Bắc chỉ cọ cọ qua vài cái trước hoa huyệt của Thẩm Từ Mỹ, sau đó nhịn không được mà đẩy 𝒹ư-ơ𝐧-ℊ ✅ậ-✞ vào trong cô, một đường tiến quân thần tốc.

Tuy rằng bên trong Thẩm Từ Mỹ đã ướ●𝐭 á●t, nhưng hoa huyệt lần đầu làm chuyện ấy vẫn không tránh khỏi sự chặt khít, nên không chịu được điểm tấn công bất ngờ này.

Cô gắt gao che miệng, ý đồ lấp đi tiếng thét chói tai khi nãy, sự đau đớn ở phía dưới như khiến cô muốn vỡ tan.

Tuy Lục Bắc có dáng người mảnh mai, nhưng 𝖉ươп-g νậ-✝️ thì không hề nhỏ xíu nào, căng cho Thẩm Từ Mỹ vừa đau vừa trướng, nhưng chính cái đó lại có thể lấp đầy sự hư không sinh ra từ trong 🌴.𝐡.â.𝓃 🌴𝖍.ể cô.

"Em... là lần đầu tiên?"

Lục Bắc chôn thân trong cơ thể cô, không dám động đậy, ngày thường mọi lời nói và cử chỉ của Thẩm Từ Mỹ đều cho thấy cô không thể là người vẫn còn giữ gìn sự trong trắng đến bây giờ, nhưng thời điểm khi cậu đi vào, cậu cảm nhận được rõ ràng một vách màng ở trong đó.

"Á! Nói lời vô nghĩa vậy! Tôi... vốn là muốn giữ lại cho anh Tiểu Phàm!" Cơn đau khi lần đầu tiên 𝖕𝖍·á 𝖙·𝐫·ı·𝖓·𝒽 dần trôi qua, một cảm giác mỹ diệu dần dần xuất hiện, Thẩm Từ Mỹ vòng tay ôm lấy cổ Lục Bắc, hai chân tuy còn chút r●ц●ռ 𝓇●ẩ●🍸, nhưng không còn 𝖐●ẹ●🅿️ 𝖈●h●ặ●𝖙 như lúc ban đầu, bắt đầu thích ứng với dư.ơ.𝖓.g vậ.✞ của cậu.

Lục Bắc vô cùng hối hận, nếu sớm biết đây là lần đầu tiên của Thẩm Từ Mỹ, thì vừa rồi cậu nên kiên nhẫn thêm một chút mới đúng.

Nhưng sau khi nghe được cô vốn muốn giữ đêm đầu tiên này cho người đàn ông khác, trong lòng cậu lại có chút bực bội.

"Tôi cũng là lần đầu tiên, xin lỗi, vừa rồi đã làm em đau, tôi... tôi sẽ phụ trách với em."

Lục Bắc thoáng lùi người về sau, lại chậm rãi đâ·𝐦 và·🅾️, khai khẩn vùng đất bí ẩn bên trong cô từng chút từng chút một, không còn sự vội vàng như khi nãy.

Nghe thấy cái chữ "làm" khiến cho mặt Thẩm Từ Mỹ trở nên đỏ ửng trong bóng đêm, cô ngược lại đã bỏ qua ngữ khí dịu dàng ủa Lục Bắc, mà tập trung vào mấy chữ "cũng là lần đầu tiên" của cậu.

Nháy mắt cô liền có chút hoảng hốt.

"Anh cũng là lần đầu tiên?.... Vậy anh có được không á? Tôi thật ra không muốn trải qua lần đầu tiên đầy đau thương đâu".

Tuy ngày thường Thẩm Từ Mỹ thỉnh thoảng nói chuyện không lựa lời, nhưng hôm nay vì ảnh hưởng của chất cồn, lá gan phình to hơn nữa, lúc này cách nói chuyện của cô đã không còn che giấu.

Lục Bắc mím chặt môi.

Tuy cậu không dám chắc lần đầu tiên phát huy thì trình độ sẽ được tới đâu, nhưng khi bị một cô gái nghi ngờ năng lực bản thân thì đây là chuyện mà không một người đàn ông nào chấp nhận được.

Thẩm Từ Mỹ vừa rồi còn cảm thấy Lục Bắc di chuyển chậm chạp như vậy dường như đã chứng minh suy đoán của cô, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu bỗng nhiên dùng lực, đè nặng hai chân cô, nhanh chóng thọc vào r-ú-🌴 ⓡ-a.

"A... a... tôi... tôi... ưm... ưm.."

Dù Thẩm Từ Mỹ không có kinh nghiệm giường chiếu thì cũng biết được khi ⓛ●à●m 𝖙●ìп●♓ vừa nhanh vừa mạnh thì mới 💰.ư.ớп.𝖌.

Một cảm giác 𝖐●í●𝒸●h t●hí𝒸●𝒽 che trời lấp đất mà cô chưa từng thể nghiệm, bây giờ đã xuất hiện, so với cảm giác ♓ô*𝖓 ɱ*ô*i thì còn tê dại gấp vạn lần, nó dường như đã x.â.m 𝐧.♓ậ.𝐩 vào từng tế bào trong cơ thể cô, khiến cả người cô như bay bổng lâng lâng.

Loại cảm giác này có chút giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nháy mắt thì như đang lao xuống dốc, ⓣ𝖍â●ռ tⓗ●ể cũng có cảm giác tê tê ngứa ngứa, nhịn không được mà 𝓇ц.п 𝖗ẩ.y.

Lục Bắc cũng đang cắn chặt răng.


Cô gái tuổi mười chín, lại là lần đầu tiên, hoa huyệt của Thẩm Từ Mỹ vừa ấm lại vừa chặt, thấm ướt mà hút lấy quy đầu của cậu, lôi kéo cậu đi vào sâu hơn nữa, đến thời điểm cậu hơi buông lỏng thì như đang dùng sức đẩy cậu ra ngoài.

Cậu cúi người, ♓ô●𝖓 lên đôi môi chuẩn bị thoát ra lời ⓡ.ê.п 𝓇.ỉ của Thẩm Từ Mỹ, eo hông đong đưa không ngừng, tiếng hai ⓣ*𝐡*â*ⓝ т𝒽*ể va chạm cùng với tiếng chiếc giường lay động cọt kẹt, trong đêm tĩnh lặng khiến người nghe phải mặt đỏ tim đập. Thẩm Từ Mỹ cứ như thế mà được Lục Bắc đâ●ⓜ tới hơn trăm cái, cơn đau lúc mới bắt đầu đã sớm bị cô vứt đi ra xa vài vạn dặm, bây giờ chỉ còn lại 𝖐h●🅾️á●1 🌜●ả●Ⓜ️ xa lạ nhưng lại khiến cô say mê không thôi.

Cô chỉ cảm thấy bên dưới đang tuôn ra từng nước ԁ*â*ɱ sau đó т♓â·𝖓 𝐭·𝒽·ể mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, lung lay lơ lửng như những đám mây trên trời, sau đó lại đột ngột hạ thấp, cứ như vậy lên lên xuống xuống hết đợt này tới đợt khác, cuối cùng cô nhịn không được mà xòe móng tay bám vào phần lưng của Lục Bắc, lúc này mới cảm giác bắt được thứ gì đó.

Đây chắc là được gọi là l-ê-ⓝ đỉ-𝖓-ⓗ đi, cô nghĩ.

Với đàn ông lần đầu tiên 🦵à_𝐦 🌴_ìⓝ_h mà có thể kéo dài được 20 phút thì đã tính là ngon lành cành đào rồi, Lục Bắc lúc này hoàn toàn phải dựa vào lý trí để kiềm chế ý muốn 🅱_ắ_n t𝒾ռ_♓ của mình.

Cậu đã khiến Thẩm Từ Mỹ phải chịu đau đớn vì lần đi vào thô lỗ của mình, cho nên bây giờ cậu muốn cô có thể trải nghiệm được cảm giác vui 𝐬ướ·n·ⓖ trong chuyện l-à-m ✞-ì-п-h này.

Hít sâu một hơi, cậu điều chỉnh lại tư thế của Thẩm Từ Mỹ, nương vào việc điều chỉnh tư thế này mà hòa hoãn lại hơi thở của mình, sau đó thẳng lưng tiếp tục đưa đẩy.

Đèn đột nhiên sáng lên, hoàn cảnh xung quanh phút chốc đập vào trong mắt.

Lục Bắc và Thẩm Từ Mỹ đồng thời ngẩn ra.

Bọn họ vẫn đang đè lên nhau, thời điểm ánh đèn sáng lên, đôi bên đều thấy được sự 🌀*ợ*ℹ️ 𝖈ả*m và q*цⓨ*ế*𝐧 𝓇*ũ từ phía đối phương.

Thẩm Từ Mỹ ngơ ngác nhìn thanh niên dáng người 𝐦ảⓝ·♓ 𝖐ⓗả𝓃·h ngày thường vẫn hay nói lời lạnh nhạt, giờ phút này cậu đang đặt hai đùi của cô lên vai mình, rõ ràng là một cơ thể không có bao nhiêu thịt nhưng lại thấy rõ từng cơ bắp trên người cậu.

Thêm vào đó, trong đôi mắt của cậu lúc này còn nhiễm một tầng sắc thái không thể miêu tả, không biết là do chất cồn gây nên hay là tình dục thấm nhuộm.

Thẩm Từ Mỹ đột nhiên cảm thấy Lục Bắc lúc này vô cùng vô cùng đẹp trai, trong nháy mắt cô không thể nhớ ra được bộ dáng của Cảnh Hách Phàm, trong mắt cô chỉ còn lại người đàn ông mảnh mai đang ôm cô 𝐥à*ⓜ тì*ⓝ*𝒽 mãnh liệt.

Còn phía Lục Bắc, khi nhìn thấy Thẩm Từ Mỹ, cậu làm sao có thể thoát được cảm giác kích động đến nỗi trái tim ⓡ-⛎-n 𝓇ẩ-𝓎 đâu?

Cả người cô Ⓜ️*ề*m 〽️ạ*ï như một con vật nhỏ đáng thương, mái tóc đen dài xõa tung trên giường, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng mênh Ⓜ️ô·ⓝ·🌀, cánh môi hồng nhuận căng bóng như thạch trái cây cầu người đến hái.

Cái váy đen cô mặc lúc ban đầu đang bị đè dưới thân, nội y 🌀●ợ●𝖎 c●ả●〽️ màu đen cũng đã thoát ra dính hững hờ bên vai, lộ ra hai bên bầu 𝖓ɢ.ự.c không tính là lớn.

Lại nhìn xuống phía dưới, nơi vị trí bí ẩn vẫn còn đang cắm giữ 🅓ư·ơ·𝓃·🌀 ✔️ậ·ⓣ của cậu bên trong, không chút khe hở, hai bên cánh hoa hấp háy, trên khăn trải giường vẫn còn lưu lại vết ⓜá-u chứng minh cho lần đầu tiên của cô, kèm theo một ít nước 𝖉â_Ⓜ️ chảy ra.

Ngay cả lúc này, từ trong hoa huyệt vẫn còn đang tiếp tục từng dòng nước 𝐝_â_m liều mạng tràn ra ngoài.

Chân mày Lục Bắc hơi nhíu lại, cậu ôm chặt hai chân của Thẩm Từ Mỹ, tiếp tục điên cuồng luật động. Thẩm Từ Mỹ nhanh chóng vươn tay níu lấy một cái gối để che mặt, cô cảm thấy hơi sợ hãi với ánh mắt như muốn ăn thịt cô lúc này của Lục Bắc, đồng thời cũng sợ âm thanh của mình sẽ bị bên cách vách nghe được.

Chỉ là, Thẩm Từ Mỹ biết điều mình làm lúc này là hoàn toàn thừa thãi, tần suất va chạm giữa ván giường và mặt tường càng lúc càng nhanh, phòng bên cho dù có bị đánh thuốc mê thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh thức bởi âm thanh này.

"Tôi... hình như không nhịn được nữa rồi... tôi có thể bắn ra được không?" Mồ hôi vã ra trên mặt Lục Bắc chảy dọc theo khuôn п𝖌-ự-𝐜 cậu, rồi tí tách nhỏ xuống người Thẩm Từ Mỹ.

"Không được!" Thẩm Từ Mỹ lộ mặt từ bên gối, vội vàng hô lên, "Anh... Anh không.. được bắn ở bên trong!"

Lục Bắc sửng sốt, lúc này mới nhớ đến, khi nãy khi hai người họ bắt đầu thì cậu không mang bao.

Cậu lại cắn răng làm thêm vài cái nữa, sau đó đột nhiên rút 𝖉.ươ.𝖓.🌀 vậ.𝐭 ra ngoài, ⓣℹ️ռ-h dị-🌜-𝖍 trắng đ●. c trong nháy mắt phun ra từ ⓓươ𝖓*ⓖ ν*ậ*t, bắn lên trên bụng nhỏ của Thẩm Từ Mỹ, rót đầy... cái rốn nhỏ xinh của cô.

"Tôi... vừa rồi em có hài lòng không?" Lục Bắc chống tay vào hai bên cạnh sườn của Thẩm Từ Mỹ, hơi thở nặng nề, có chút quẫn bách mà nhìn cô.

Thẩm Từ Mỹ càng thêm xấu hổ thẹn thùng, cô đến cả nhìn cũng không dám, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái gối màu xám trên giường của Lục Bắc, lắp bắp nói, "Cũng... cũng được."

Lục Bắc nghiêm túc lắng nghe, thấy Thẩm Từ Mỹ đánh giá về lần đầu tiên của cậu như vậy, hàng mày cậu hơi nhíu lại.

Trầm mặc nửa ngày, cậu mới thử mở lời, "Hay là... chúng ta làm thêm một lần nữa ha?"

------oOo------

Chương (1-176)