← Ch.095 | Ch.097 → |
"Người phụ nữ ngốc nghếch, nói nhanh, em có nhớ tôi hay không?"
Quý Du Nhiên vội vàng hạ thấp âm lượng, nhíu mi, thấp giọng nói chuyện với Nhiễm Nhất Bạch ở đầu kia điện thoại: "Tôi đang ở công ty! Anh nói chuyện nhỏ một chút!"
Nhiễm Nhất Bạch trong suốt khoảng thời gian đi đóng phim ở bên Mỹ, vẫn duy trì thời gian cách một hai ngày gọi điện thoại trò chuyện với cô.
Trên màn hình, là hình ảnh tươi cười sáng lạn của Nhiễm Nhất Bạch: "Không nói cũng không sao, chỉ cần em biết trái tim tôi luôn nhớ em là được."
Trong lòng Quý Du Nhiên mềm nhũn.
Bởi vì yêu cầu của vai diễn, Nhiễm Nhất Bạch phải cắt tóc kiểu ba phân, người cũng phơi đen đi nhiều, đồng thời cũng là do yêu cầu hành động nhiều, nên thân hình vốn rắn chắc lúc này càng thêm tinh tráng.
Hiện giờ ở Mỹ đang là ban đêm, hắn cũng vừa mới về khách sạn và tắm xong, trên eo chỉ quây một cái khăn tắm, nửa người trên để trần, cơ bụng tám múi thể hiện rõ ràng trên vùng bụng, thêm giọt nước lưu loát chảy dọc theo tuyến nhân nam nhi, Quý Du Nhiên nhìn thấy mà phải nuốt từng ngụm nước bọt.
Tên gia hỏa này, nhất định là đang cố ý câu dẫn cô.
"Được được, biết rồi, tôi cũng nhớ anh." Quý Du Nhiên nói một cách có lệ.
Nhiễm Nhất Bạch cười hì hì, camera bỗng nhiên hạ xuống.
"Tiểu Nhất Bạch cũng muốn nhờ tôi chuyển lời đến em, rằng nó cũng rất nhớ em."
"Em không biết tôi vất vả biết bao nhiêu đâu, ban ngày thì vội vội vàng vàng đóng phim, buổi tối còn phải ở trong mộng cùng em ân ái, đêm qua tôi mơ thấy hai chúng ta ở bên bờ cát..."
Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, vội vàng tắt âm, Cảnh Hách Phàm đen mặt đi qua giật lấy điện thoại, trực tiếp bấm ngắt cuộc gọi.
Bên kia đại dương, Nhiễm Nhất Bạch nhìn cuộc gọi đột nhiên bị cắt, cắn răng mắng một tiếng "tiểu tử thúi", sau đó ném di động qua một bên.
Hắn vốn muốn trêu chọc Quý Du Nhiên, chỉ là mới trêu chọc cô chút thôi bản thân hắn cũng ngạnh luôn rồi, lời hắn cũng không phải là nói suông, hắn xác thật là nhớ người phụ nữ kia đến mất ngủ.
Nhìn lão nhị càng lúc càng ngẩng cao đầu, hắn thở dài, dự định đi vào phòng tắm giải quyết.
Chuông cửa phòng khách sạn đột nhiên vang lên.
"A! Nhiễm~ thật xin lỗi vì đã làm phiền anh, Kevin không có trong phòng, có một đoạn tôi không nhập trạng thái vào được, anh có thể đối diễn với tôi một chút để giúp tôi tập luyện được không?"
Người đứng trước cửa là một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh, cũng là một diễn viên trong đoàn, cô gái này có một vóc dáng vô cùng nóng bỏng cùng khuôn mặt diễm lệ, trình độ diễn xuất cũng không tệ, nên thời gian này tần suất đóng phim khá cao, trong bộ phim này cặp diễn với cô ta là Kevin, Nhiễm Nhất Bạch thật ra không có nhiều cảnh diễn với cô ta lắm.
"Xin lỗi, Cris, tôi muốn ngủ."
Cris thất vọng ôm chặt kịch bản trong lòng ngực: "Oh, thôi vậy, hy vọng là ngày mai tôi sẽ không bị đạo diễn mắng."
Nhiễm Nhất Bạch thấy Cris xoay người rời đi một cách nhanh gọn như vậy, hắn cảm thấy có thể bản thân suy nghĩ nhiều.
Dạng người mới như Cris có thể đóng loại phim này cũng không dễ dàng, hơn nữa danh tiếng của cô nàng không tồi, trong đoàn phim cũng thể hiện thái độ tôn trọng với hắn, từ vai trò là một tiền bối giúp hậu bối đối diễn cũng không phải là không thể.
"Khoan đã, cô chờ một chút, để tôi thay quần áo."
"Cảm ơn anh rất nhiều! Anh thật sự tốt quá!" Cris cao hứng ôm kịch bản quay người trở lại.
Đúng như lời Cris nói, cô nàng vẫn luôn nghiêm túc thực hiện đối diễn với Nhiễm Nhất Bạch, đối với một người diễn viên có tinh thần học hỏi như vậy thì Nhiễm Nhất Bạch cũng không tiếc việc chỉ giáo, hắn trực tiếp chỉ ra các lỗi trong diễn xuất của cô ấy, làm Cris cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Đối với sự biểu đạt cảm xúc một cách khoa trương như vậy của Cris, Nhiễm Nhất Bạch chỉ cười cười.
Đối diễn xong rồi, Cris nói khát nước, Nhiễm Nhất Bạch mới nhớ ra từ lúc cô nàng vào phòng vẫn chưa lấy nước mời khách, vì thế hắn mở tủ lạnh, tùy tay lấy ra hai lon Coca.
Vừa quay đầu lại, hắn ngây ngẩn cả người.
Cris đã cởi áo khoác trên người, bên trong hóa ra lại chỉ có mỗi một bộ nội y tình thú.
Một đôi vú cực đại được bao phủ bởi một tấm vải mỏng tang màu đen, quầng vú hồng phấn có thể thấy được một cách rõ ràng.
Cặp mông trắng nõn vểnh cao, nơi tư mật chỉ được che bởi một miếng vải nhỏ xíu với chất liệu da bóng, được giữ lại bằng hai bên sợi dây mỏng manh, sau đó được kết nối với tất chân màu đen.
Cô ta biến đổi từ bộ dạng ham học hỏi trở thành gợi cảm vũ mị, đi đến trước mặt Nhiễm Nhất Bạch, ngón tay đẩy áo dài tắm của hắn, chậm rãi vuốt ve cơ ngực của hắn.
Rất kỳ quái, trước kia khi hắn thấy phụ nữ mặc đồ như vậy đến câu dẫn hắn, thì hắn đã nôn mửa một phen.
Nhưng vào hôm nay, hắn lại không hề có chút nào khó chịu.
Còn về phía cô nàng Cris, chỉ mới vuốt ve thân hình của Nhiễm Nhất Bạch thôi, thì cô ta đã kiều suyễn hết cả thân mình rồi.
Nói thật, dường như không có người đàn ông nào có thể làm lơ được sự dụ hoặc của cô ta, các fan hâm mộ của cô còn đặt cho cô biệt danh là sát thủ của đàn ông.
Bản thân cô ta cũng có thể gánh nổi danh hiệu này, bởi vì chỉ cần là người đàn ông mà cô ta coi trọng, thì nhất định là sẽ bắt được tới tay.
Ngày đầu tiên tiến vào tổ phim, Kevin đã bị cô ta chinh phục, mỗi ngày luôn tìm kiếm các phương pháp làm tình mới mẻ để khiến cô thoải mái, chỉ với mục đích là sau khi kết thúc bộ phim này thì vẫn có tiếp tục bảo trì quan hệ bạn tình với cô.
Biên kịch bộ phim mới đầu còn nghiêm túc cự tuyệt cô ta, còn răn dạy cô ta rằng hành vi này là không đúng, chỉ là đến khi cô liếm dương vật của ông ta, thì ông ta không thể không mắng to một tiếng "fuck", liền sau đó là ném cô lên giường mình! Ngay cả đêm nay, hắn ta còn năn nỉ cô đến phòng của mình!
Còn vị đạo diễn có tiếng là chính trực trong giới, hiện nay ông ta vừa có thể ngay sau khi cúp điện thoại chuyện trò với vợ con của mình xong, liền bế cô ta lên điên cuồng thao lộng, sau đó còn liên tục kích động gọi cô ta là cục cưng bảo hẹn lần sau sẽ cho cô đóng vai diễn còn tốt hơn. Đáng tiếc cây đồ vật của lão gia hỏa đó không còn dùng tốt nữa, mới thao vài lần đã xuất tinh rồi.
Chỉ còn lại người đàn ông châu Á vô cùng bắt mắt đang đứng trước mặt cô lúc này, từ lúc tiến vào phim trường nay vẫn chưa liếc mắt nhìn đến cô ta một lần.
A~ hắn thật sự rất mê người, rất muốn được làm tình với hắn nha!
"Nhiễm, tôi với Kevin còn có một cảnh phải diễn tình cảm mãnh liệt, anh có thể giúp tôi luyện tập một chút được không?"
Từ hôm rời khỏi trang viên Vạn Đức đến nay đã được 3 ngày, vậy mà Cảnh Tông cũng có chút động tĩnh nào.
Quý Du Nhiên đang rất buồn bực, lần trước cô đã chủ động đến thế rồi, hắn sao lại không có chút phản ứng nào? Bây giờ đến một lý do để đi gặp hắn, cô cũng không có.
Kết quả sáng nay phòng tài vụ đến báo cáo, trong tài khoản của công ty thu vào một khoản tiền, đến từ công ty nguồn năng lượng Tắc Bác.
Vì thể cô liền tung ta tung tăng chuẩn bị một hiệp nghị đầu tư, rồi sẽ tự mình đánh xe đến công ty của Cảnh Tông, kết quả vừa mới ra đến cửa thì Cảnh Hách Phàm đột nhiên đến, tiếp đó cô còn nhận được cuộc gọi từ Nhiễm Nhất Bạch.
Tiểu tử Tiểu Phàm kia có thể là mấy trước bị Giản Đông Thần nói lời kích thích, nên cũng không biết hai ngày gần đây hắn làm gì mà kiếm được một khoản tiền khá lớn, luôn ồn ào nói do chính hắn kiếm được, không phải tiền trong nhà, một hai muốn phải nhập cổ phần công ty của cô.
Nhưng ở trong mắt Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm dù gì thì vẫn chỉ là một cậu thanh niên 20 tuổi đầu, dựa vào chính hắn thì làm sao có thể kiếm nhiều tiền nhanh như vậy được?
Cô đương nhiên là không cần suy xét đã nói lời cự tuyệt.
Ai ngờ khi Nhiễm Nhất Bạch nghe Giản Đông Thần kể việc hắn đã nhập cổ phần, thì cũng cố ý gọi điện thoại đến với mục đích là cũng muốn cắm vào một chân.
Nói gì mà Giản Đông Thần cố ý đuổi hắn đến Mỹ đóng phim, sau đó lại tranh thủ kể khổ, trong điện thoại liên tục mắng ông chủ công ty mình.
Cuối cùng hắn lấy ra thủ đoạn thường ngày, chính là dùng khuôn mặt và tiếng tăm của bản thân để làm đại diện thương hiệu cho công ty cô.
Trong toàn bộ quá trình, Cảnh Hách Phàm vẫn luôn đứng một bên để nghe, không còn cách nào khác, cô không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng hắn (Cảnh Hách Phàm).
Nhưng, cô chỉ đồng ý để Cảnh Hách Phàm mua 2% cổ phần, không thể cho mua nhiều hơn nữa.
Chút cổ phần đó không cần đầu tư quá nhiều tiền, cho dù là người nhà của Cảnh Hách Phàm biết, thì hẳn cũng không để ý gì.
Kết quả là hắn ta kêu gào một tràng toàn tiếng anh, nói rằng muốn mua lại toàn bộ công ty cô, đến tận khi cô ra đến cửa vẫn còn chưa dỗ tốt hắn nữa.
Quý Du Nhiên cầm điện thoại, gọi lại cho Nhiễm Nhất Bạch, lúc vừa rồi do Cảnh Hách Phàm ở bên cạnh nên có một số nội dung cô vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng điện thoại đổ chuông một hồi lâu vẫn chưa có người nghe máy, nhìn xuống đồng hồ, nước Mỹ lúc này đang là đêm khuya, đoán chừng hắn đã ngủ rồi.
Vừa mới cất điện thoại xong, tiếng chuông liền vang lên, Quý Du Nhiên nghĩ là Nhiễm Nhất Bạch gọt lại, cầm lên thì hóa ra là Quý mẫu.
"Nhiên Nhiên, sao lại gửi tiền về cho mẹ? Mẹ đã nói là đủ dùng rồi mà! Toàn bộ tiền mẹ làm ra là để tích cóp cho con, con còn đang mở công ty, còn nhiều chuyện cần dùng tiền, về sau kết hôn còn phải mua nhà ở nữa." "Mẹ à, người quản lý mẹ mới thuê có vừa lòng không ạ?"
Quý Du Nhiên nói sang chuyện khác, cô đang lái xe, lại không mang theo tai nghe Bluetooth, nếu bị cảnh sát giao thông thấy được, thì bị phạt tiền vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian, cô còn phải chạy nhanh đi gặp Cảnh Tông nữa.
Quý mẫu gần đây cũng rất thường xuyên gọi điện thoại, mỗi lần đều là nói về chuyện hôn sự giữa cô và Tiêu Khải Lượng.
Cô biết sức khỏe của Quý mẫu luôn không được tốt, sợ bà nhất thời không thể tiếp thu được chuyện chia tay của cô, nên việc liên quan đến Tiêu Khải Lượng đến nay vẫn chưa dám nói cho bà biết, nhưng tiếp tục như vậy thì cũng không được, vì thế quyết tâm sắp xếp thời gian về nhà một lần để nói rõ với bà.
"Mọi chuyện tốt đẹp là được, mẹ cũng cảm thấy yên tâm, chuyện phòng trọ bên này cũng không cần mẹ nhọc lòng nữa, hay là tuần sau mẹ đến chỗ con, giúp con tìm nhà nhé!"
Phía sau xe có một một chiếc xe hơi nhỏ màu đen có ý vượt lên, nếu là ngày thường thì Quý Du Nhiên cũng sẽ nhường cho xe vượt lên, nhưng hôm nay vì sốt ruột nên cô không có ý định nhường.
Ầm!
Quý Du Nhiên thở dài: "Mẹ, tạm dừng ở đây nhé, con gặp chút sự cố giao thông, dạ, không sao ạ, chỉ chạm sướt chút thôi ạ, mẹ đừng lo lắng."
Cúp điện thoại, Quý Du Nhiên xuống xe xem xét.
Hơn phân nửa thân xe của chiếc xe nhỏ màu đen nằm lệch ra ngoài vạch kẻ đường, vừa nhìn đã biết là lỗi hoàn toàn của xe đó.
"Sao cô không biết nhường nhịn một chút chứ? Vội đi chết à?"
Một người đàn ông trung niên trên miệng ngậm thuốc lá bước ra khỏi chiếc xe màu đen, trên mặt còn mang theo nét hung dữ, khi nhìn thấy người đứng là một đại mỹ nữ, thì liền thay đổi sắc mặt.
"Mỹ nữ à, cô không sao chứ? Ai nha, cô xem, tôi cũng không phải cố ý đâu, không đụng thì không quen biết, đây là danh thiếp của tôi, chúng ta..."
"Tôi đang có chút việc gấp, cứ tự giải quyết với nhau thôi."
Quý Du Nhiên thu danh thiếp, thành phố hôm nay khá lạnh, gió thổi rất lớn, cô không muốn lãng phí thời gian chờ cảnh sát giao thông đến đây xử lý.
Nhưng khi người đàn ông trung niên kia nhìn thấy chiếc xe của Quý Du Nhiên lại là chiếc Maserati, dù có bán chiếc xe second hand kia của hắn ta cũng không đủ để mua hai chiếc bánh xe của hãng xe này, lập tức nói là tìm cảnh sát giao thông để bên bảo hiểm chịu trách nhiệm, chứ nếu giải quyết riêng thì hắn ta chắc chắn không thể đền nổi. Quý Du Nhiên nhìn thời gian, không dám chắc liệu cô đến trễ thì Cảnh Tông có còn ở văn phòng chờ cô hay không.
"Thôi được rồi, cũng không sao, bỏ đi."
Quý Du Nhiên chịu thiệt, dù sao thì va chạm cũng không nghiêm trọng, chỉ cần sơn lại xe là được.
"A không được không được!" Người đàn ông ngược lại lại không cho Quý Du Nhiên đi.
Tuy rằng mỹ nữ không cùng hắn ta so đo, nhưng bản thân xe của hắn cũng hư khá nghiêm trọng, bên sườn xe lõm một lỗ to, nhìn thì có vẻ cũng phải tốn khá nhiều tiền để sửa lại nên tốt nhất là vẫn phải chờ bảo hiểm, hơn nữa trong khoảng thời gian chờ người đến xử lý sự cố, thì hắn ta có thể nói chuyện với mỹ nhân trong chốc lát.
"Lão đại à, người kia hình như là đại tẩu, à là Quý tiểu thư."
Liễu Bằng ngồi bên ghế phụ, duỗi đầu nhìn về phía bên đường. Nghe được ba chữ "Quý tiểu thư", Hàn Đình đột nhiên thả chậm tốc độ xe.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, mà hắn như bị đánh trúng cái gì đó vào tim, đến cả hô hấp cũng ngừng lại.
Bên phía kia con đường có hai xe chạm vào nhau, cạnh chiếc xe thể thao màu trắng là một người con gái đang mặc trên mình áo khoác nhung màu nâu nhạt, mái tóc dài tới bả vai tung bay trong gió, lộ ra khuôn mặt tinh xảo thanh thuần của cô. Thoạt nhìn cô có vẻ lạnh, hai tay ôm lấy người, đôi chân mang ủng hòa màu với bộ quần áo trên người đang dậm chân liên tục, cô mím môi nghe những lời ồn ào của người đàn ông trung niên trước mặt.
Tuy đã mấy tháng rồi không được nhìn thấy cô, nhưng Hàn Đình vẫn có thể liền nhìn ra được dưới biểu cảm bình tĩnh này của cô là một sự không kiên nhẫn.
Cô đang cực lực kiềm chế.
Hắn phảng phất có thể nhìn thấy chỉ số giá trị tức giận đang được xuất hiện phía trên đầu của cô, theo mỗi lần dậm chân của cô, mỗi lần xoa cánh tay, mỗi lần gật đầu, giá trị tức giận đang không ngừng tăng lên.
Tựa như chỉ số sống còn trong người hắn lúc này, theo mỗi nhịp tim đập từ khi thấy cô thì nó càng nhanh hơn, thình thịch, thình thịch.
Từ khô héo trở nên bừng sức sống.
Chiếc xe phía sau bắt đầu bất mãn với sự di chuyển chậm chạp của chiếc xe Maybach phía trước, tuy nhiên vì không biết là nhân vật nào ngồi trong xe, nên chỉ có bấm nhẹ còi xe để nhắc nhở một chút.
Hàn Đình lấy lại tinh thần, dẫm mạnh chân ga.
"Lão đại, Quý tiểu thư hình như đang gặp phiền toái, chúng ta không đi..."
Giúp đỡ sao.
Ba chữ sau cùng còn chưa kịp nói xong, thì Liễu Bằng liền phát hiện xe đã lập tức quay đầu.
Thiệt tình, vẫn còn để ý đến người đó lắm đây mà!
------oOo------
← Ch. 095 | Ch. 097 → |