Vay nóng Homecredit

Truyện:Phép Tắc Thượng Vị - Chương 076

Phép Tắc Thượng Vị
Trọn bộ 176 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-176)

Siêu sale Lazada


"Chị gái à, tôi không dừng lại được đâu."

Cậu thanh niên trẻ tuổi với gương mặt tinh xảo thấm nhiễm tình dục, hắn làm lơ người đàn ông đứng bên cạnh, ép càng sát cơ thể vào người Quý Du Nhiên, đồng thời nâng cao hạ thể của cô, dường như muốn cho người đàn ông kia nhìn rõ ràng một màn thao lộng này của hắn.

Côn thịt thấm dẫm dân dịch đưa đẩy không ngừng, từng luồng dân dịch trong hoa huyệt cũng không ngừng phun ra ngoài, chảy uốn lượn xuống cả cúc huyệt, vùng mông trắng nõn bóng loáng của Quý Du Nhiên bị bóp đến mức nhiễm hồng.

"Nhiễm... Nhiễm Nhất Bạch... anh đừng nhìn ~a~"

Không thể ngăn cản được Cảnh Hách Phàm, Quý Du Nhiên chỉ đành phải đuổi Nhiễm Nhất Bạch ra bên ngoài. Ngón tay thon dài của Nhiễm Nhất Bạch co lại thành nắm đấm, máu trong người như muốn sôi sùng sục.

Cảnh Hách Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền hạ người cắn nhẹ lên cánh môi của Quý Du Nhiên mang theo ý trừng phạt.

"Không được kêu tên của người đàn ông khác."

Côn thịt đẩy thật mạnh vào thân thể của Quý Du Nhiên, đánh vỡ cửa huyệt nhỏ hẹp của cô, không kiêng nể gì mà đụng chạm mọi ngóc ngách trong hoa huyệt. Một lóng tay của Cảnh Hách Phàm xoa nắn âm đế của cô, một lóng tay khác lại đè lên cúc huyệt, hấp dẫn sự chú ý của Quý Du Nhiên.

"Đừng! Không cần! Đừng đụng vào nơi đó ~!" Quý Du Nhiên bị kích thích đến mức trước mắt trở nên tối sầm, cô liều mạng quơ tay nhằm ngăn cản Cảnh Hách Phàm đút tay vào cúc huyệt của cô.

"Vậy chị phải kêu tên tôi."

"Cảnh Hách Phàm. Tiểu Phàm!" Quý Du Nhiên sợ Cảnh Hách Phàm sẽ thật sự dùng sức thâm nhập cúc huyệt của mình, nên vội vàng làm theo lời hắn.

Cảnh Hách Phàm lại đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt thâm trầm đến đáng sợ của Nhiễm Nhất Bạch, khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa, côn thịt càng đảo sâu trong chốn thiên đường của nó.

"Kêu là anh Tiểu Phàm, được không?" Ngón tay đổi phương hướng, ấn nhẹ vài cái vào vùng âm đế mẫn cảm của Quý Du Nhiên, cô lập tức run rẩy cả người.

"Được được, a a~~ anh Tiểu. Tiểu Phàm a... anh Tiểu Phàm!"

Quý Du Nhiên đỏ mặt.

Ở trên giường kêu một đứa nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi là anh trai, thật sự khiến cô cảm thấy vừa thẹn lại vừa phóng đãng.

Sau khi Cảnh Hách Phàm nghe được tiếng kêu của cô, thân thể đã muốn mềm một nửa, nhưng côn thịt ngược lại lại càng thêm sức thao lộng một cách mãnh liệt.

Hắn dường như đang muốn khiêu khích Nhiễm Nhất Bạch, vừa thao vừa không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích Quý Du Nhiên: "Vậy em thích anh Tiểu Phàm dùng tư thế gì để thao em đây? Như thế này thì sao? Hay là như vầy"

Hai đùi của Quý Du Nhiên bị hắn tách ra gần như thành một đường thẳng băng, một lát thì hai chân bị kéo ngược áp đến trước ngực cô.

Đủ rồi! Đủ rồi!

Quý Du Nhiên rất muốn dùng cách nào đó để Cảnh Hách Phàm nhanh dừng lại, nhưng toàn bộ âm thanh của cô lúc này chỉ có thể là tiếng thở dốc và rên rỉ, đứa nhóc hư hỏng này không chỉ kích thích không ngừng nơi âm đế mẫn cảm của cô, mà còn đẩy đưa côn thịt một lần rồi lại một lần vào thật sâu trong cô, đem cô lên đỉnh vô số lần.

Nhiễm Nhất Bạch không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, hắn đứng từ trên cao nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang đắm chìm trong bể dục của cô, ánh mắt tối tăm.

Quý Du Nhiên dưới cái nhìn chăm chú của hắn khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng không hiểu sao đồng thời cũng khiến cô cảm thấy hưng phấn vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thấy Nhiễm Nhất Bạch tức giận đến cực điểm nhưng vùng hạ thể dưới thân hắn lại dựng lên lều trại thật cao, thì một cảm giác không thể nói rõ sinh ra trong thân thể và tinh thần cô khiến cô đạt đến cực điểm cao trào.

Cảnh Hách Phàm ở một bên thao cho cô rên rỉ liên tục, Quý Du Nhiên cảm giác nơi bụng nhỏ trào ra một luồng nhiệt năng, giống như bản thân đang nhịn tiểu, lúc này đã không thể chống đỡ được nữa mà muốn phun ra ngoài, thân thể run lên, rồi lại tiếp tục run rẩy.

"Tiểu Phàm! Tôi không được~" Quý Du Nhiên cảm giác bản thân sắp tè ra ngoài.

"Kêu tôi là gì?"

"Anh Tiểu, Tiểu Phàm ơi!"

Đôi chân mày của Cảnh Hách Phàm nhíu sâu, nơi hoa huyệt của cô gái dưới thân co rút chặt đến mức xưa nay chưa từng có, hơi thở hắn trở nên gấp gáp, ra sức đưa đẩy nhanh hơn nữa, côn thịt đột nhiên run lên vài cái.

Còn không chờ hắn bắn ra, hắn liền cảm thấy nơi đường đi chật hẹp bên trong hoa huyệt, từ sâu trong đó phun ra một luồng nóng bỏng mãnh liệt, như muốn đẩy hắn ra khỏi chốn này.

Cảnh Hách Phàm lập tức rút dương vật ra, trước của hoa huyệt trào ra một ít chất đục trăng trắng, tiếp ngay sau đó, là từng dòng từng dòng nước trong suốt liên tục phun trào từ sâu bên trong cái động nhỏ kia, phun ướt khăn trải giường, rồi phun lên cả vùng bụng dưới của Cảnh Hách Phàm.

Quý Du Nhiên tiết đến khoảng sáu bảy giây mới dần dần dừng lại, mái tóc ướt dầm dề thấm ướt khuôn mặt, ánh mắt cô không còn tiêu cự chỉ biết nhìn lên trần nhà, về mặt tâm lý thì tràn đầy sự sung sướng, còn cơ thể lại là một sự mệt mỏi vô cùng.

Đây là triều xuy?

Lúc trước khi cùng Nhiễm Nhất Bạch xem các bộ phim AV, cô vẫn luôn cho rằng đó là giả, chỉ vì muốn tạo sự kích thích nên mới làm như vậy.

Cảnh Hách Phàm ngồi ở mép giường, hắn đã thỏa mãn, nhưng vẫn khiêu khích nhìn Nhiễm Nhất Bạch, hắn cho rằng Nhiễm Nhất Bạch sẽ thẹn quá thành giận hoặc là nhịn không được mà vung tay đánh nhau với hắn.

Ai ngờ Nhiễm Nhất Bạch căn bản không để ý đến hắn, anh ta chỉ kéo chân của Quý Du Nhiên hướng về phía mình, sau đó lấy mảnh khăn giấy lau vùng hạ thể của cô dính tinh dịch.

"Anh muốn làm gì?"

Cảnh Hách Phàm trầm đôi mắt, nhìn Nhiễm Nhất Bạch đang lau đi chất lỏng mà hắn đã để lại trong cơ thể của Quý Du Nhiên, sau khi lau xong, Nhiễm Nhất Bạch còn tách hai cánh môi âm hộ, duỗi tay vào moi móc, dam dịch trong suốt trộn lẫn với tinh dịch của hắn, dưới sự đảo lộng của ngón tay Nhiễm Nhất Bạch mà chảy ra ngoài.

"Giúp cô ấy rửa sạch."

Nhiễm Nhất Bạch thu hồi lại vẻ cà lơ phất phơ của ngày thường, ánh mắt thâm trầm lại chuyên chú làm chuyện này.

Vốn dĩ hắn cảm thấy bản thân có thể chỉ thích thân thể của Quý Du Nhiên, cho dù biết cô cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ cũng sẽ không để ý nhiều, nhưng đến khi thấy cô thật sự bị một người đàn ông khác thao đến triều xuy, thì một loại cảm giác phẫn nộ cùng không cam lòng, và còn có nữa là sự ghen ghét đến nghẹn khuất sắp đè bẹp lý trí của hắn.

Thật giống như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo, chỉ muốn xông lại dùng hết sức lực đòi về, hắn rất muốn tiến lên tách hai con người đang triền miên giao hợp kia, nhưng đến cuối cùng thì lại phát hiện bản thân mình không có tư cách.

Hắn dựa vào cái gì... để can thiệp chuyện của cô?

Cho nên hắn chỉ có thể giống như bây giờ, tẩy sạch sẽ dấu vết của người đàn ông khác để trên người cô, rồi một lần nữa đánh dấu lại dấu vết của hắn lên người cô.

Quý Du Nhiên mệt mỏi đến mức một chút sức lực cũng không có, cô mơ mơ màng màng mở hai mắt, thân thể vừa mới tiết qua còn chưa hoàn toàn thoát khỏi bể dục, lại bị ngón tay của Nhiễm Nhất Bạch đảo lộng sinh ra cỗ nhiệt ý.

"Nhiễm... Nhiễm Nhất Bạch, anh, anh..."

Quý Du Nhiên trơ mắt nhìn Nhiễm Nhất Bạch không nói một lời cởi quần xuống, kéo hai chân cô ra, phóng xuất côn thịt thô dài của bản thân, nương theo con đường thấm đẫm dam dịch của cô, thọc ngay vào!

Ngay lập tức, cô hoảng sợ và thẹn thùng.

Hoa huyệt bị côn thịt to lớn của hai người đàn ông liên tiếp thay phiên cắm vào, còn ở dưới tình huống bị người đàn ông còn lại ở bên cạnh nhìn hết tình cảnh giao hợp, chất adrenaline trong người Quý Du Nhiên điên cuồng tiết ra.

"Buông cô ấy ra!"

Một loạt động tác cởi quần thao lộng của Nhiễm Nhất Bạch diễn ra rất nhanh, hoàn toàn không chút nào do dự. Phía bên Cảnh Hách Phàm mãi đến khi thấy hắn đưa côn thịt vào rồi mới kịp phản ứng lại, đứng dậy đi tới ngăn cản, nhưng Nhiễm Nhất Bạch đã nâng Quý Du Nhiên lên, hung hăng đỉnh nhập trong cô.

"A~ a~~ a ưm~"

Quý Du Nhiên ôm cổ của Nhiễm Nhất Bạch, đôi tay vô lực, hoàn toàn dựa vào sức nâng của Nhiễm Nhất Bạch trên mông và hai chân cô.

Tinh lực từ tối ngày hôm qua còn chưa được phát tiết hết, Nhiễm Nhất Bạch thao vừa nhanh lại vừa mạnh, hắn như đang có ý định phải xuyên thủng hoa huyệt của cô thì mới vừa lòng.

Cảnh Hách Phàm nghiến răng nghiến lợi nhìn cánh mông tuyết trắng của Quý Du Nhiên, cùng với hoa huyệt thấm đẫm nước, đang không ngừng mút mát côn thịt, cô gái mà hắn thích lúc này đang bị thao đến mức khóc lóc thét đến chói tai, cả người run rẩy, hắn muốn lập tức ngăn cản nhưng lời nói của Nhiễm Nhất Bạch đã khiến hắn phải dừng lại động tác.

"Tiểu tử, cậu bất quá cũng chỉ là một trong những tình nhân của cô ấy mà thôi. Cậu có tư cách gì mà đòi độc chiếm cô ấy? Cậu cho rằng, chỉ duy nhất mình cậu có thể khiến cô ấy lên cao trào sao?"

Nhiễm Nhất Bạch đặt Quý Du Nhiên về lại trên giường, một chân hắn quỳ trên mặt giường, một chân đứng lên mặt đất, tay nắm chặt eo của Quý Du Nhiên, thao lộng đến mức toàn bộ mật nước tiết ra ngoài phải biến thành bọt trắng xóa.

"Đúng là mèo con tham ăn, đêm qua tôi còn chưa thỏa mãn được em sao? Lại còn phun nước nhiều như vậy?" Nhiễm Nhất Bạch cởi áo, cơ thể hắn không thua kém gì dáng người của nam nhân bên cạnh, lớp băng gạc đang bọc vết thương trên cánh tay hắn dường như muốn nứt toác do lớp cơ nổi cuồn cuộn, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Hai mắt Quý Du Nhiên tràn ngập sự mê ly mà nhìn hắn.

Cô vậy mà có thể từ những lời này của Nhiễm Nhất Bạch, lại nghe ra được một sự bất đắc dĩ cùng sủng ái!

Quý Du Nhiên có chút kinh ngạc, Nhiễm Nhất Bạch không phải chỉ thích thân thể của cô sao? Vì sao lúc này cô lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô cũng giống như khi Cảnh Hách Phàm nhìn cô? Tựa như đang nhìn ngắm một bảo bối đáng trân trọng.

Luận về diện mạo, Nhiễm Nhất Bạch là người đàn ông có tướng mạo xuất sắc nhất mà cô từng gặp, hắn không hổ là người sống dưới ánh đèn flash, mỗi một góc độ đều đạt đến sự hoàn mỹ vô cùng, khí chất thành thục ngẫu nhiên pha chút nét trẻ con.

Khi Quý Du Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn mang theo thâm tình này của hắn, khiến cô thật sự không hiểu đây là chân tình thật sự hay chỉ là diễn xuất của hắn, nhưng mặc kệ là gì, thì trong lòng cô vẫn có một sự rung động nhất định.


"Là nơi này mẫn cảm? Hay là nơi này?" Nhiễm Nhất Bạch học tập rất nhanh, hắn nhớ kỹ những vị trí mà khi nãy Cảnh Hách Phàm kích thích Quý Du Nhiên, đầu tiên hắn cũng xuống tay khiêu khích nơi âm đế của cô, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa bóp đầu vú của cô.

"Thế nào? Có phải cảm thấy rất thoải mái hay không?"

Quý Du Nhiên ngay đến sức lực để nắm lấy ga trải giường cũng không còn, toàn bộ thân thể và lý trí đều bị cảm giác rùng mình chi phối, mồ hôi của cô tuôn ra đầm đìa, hơi thở hổn hển, cảm giác mất khống chế lại một lần rồi một lần xuất hiện trong cô, nơi bụng nhỏ và dọc xương sống liên tiếp xuất hiện cảm giác tê rần đến sung sướng.

"Sướng, thoải mái a ha~"

Nhiễm Nhất Bạch nhìn lướt qua sắc mặt không hề tốt chút nào của Cảnh Hách Phàm. Hắn câu môi cười, dường như muốn nói, loại cảm giác bị tra tấn giữa sự ghen ghét và dục vọng cuối cùng cậu cũng cảm nhận được rồi phải không?

Cậu thanh niên trẻ tuổi với gương mặt tinh xảo nhưng lại mang theo nét âm trầm, lúc này dục căn lại lần nữa bừng bừng phấn chấn dù đã vừa mới bắn qua một lần.

"Có thoải mái hay không? So với khi nãy thì có thoải mái hơn không?" Nhiễm Nhất Bạch đè xuống tiểu hạch hơi sưng đỏ nơi âm đế, nhanh chóng xoa nắn nó.

"Ô ô ~ không cần~ a ha~ dừng, dừng tay~"

"Nói đi, là thích tôi, hay là hắn?"

Quý Du Nhiên đã tới cảnh giới mất đi lý trí rồi, cô căn bản không thể quan tâm việc Cảnh Hách Phàm có còn ngồi ở bên cạnh hay không, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại ham muốn mãnh liệt rằng Nhiễm Nhất Bạch có thể nhanh chóng kết thúc sự tra tấn ngọt ngào này, bằng không cô sẽ không cách nào nhịn được mà triều xuy lần nữa.

"Là anh! Anh! Thích côn thịt của anh ~ Nhiễm Nhất Bạch! Tôi lại tới nữa~ huyệt~ nước! Nước! Anh mau tránh ra ưm a mau!"

Nghe được lời này, ánh mắt của hai người đàn ông trong phòng nháy mắt tối sầm lại.

Nhiễm Nhất Bạch cảm giác máu trong thân sôi lên sùng sục, tốc độ thao lộng dưới thân càng đẩy nhanh hơn nữa, thời điểm rút côn thịt ra ngoài, theo sau nó là một dòng rồi một dòng dam dịch phun ra tới.

Quý Du Nhiên xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng đỏ rực lên, 28 năm qua chưa bao giờ cô phóng túng đến vậy, lúc này đây cô liên tục bị hai người đàn ông thao đến mức triều xuy.

Vậy đã kết thúc chưa?

Dĩ nhiên là chưa.

Cảnh Hách Phàm mang theo cơn tức giận cùng côn thịt dâng trào sức sống, đẩy Nhiễm Nhất Bạch qua một bên.

"Kết thúc rồi thì đến tôi."

Trong đầu Quý Du Nhiên lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, giọng cô cất lời vừa khàn khàn lại vừa mềm yếu: "Tiểu Phàm, cậu, cậu làm cái gì. Ô a."

Cô có một dự cảm bất hảo, rằng ngày mai chắc chắn cô sẽ không thể xuống giường được.

Suốt một ngày một đêm, Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm liên tục thay nhau, không lãng phí một phút một giây nào, hai người thay phiên nhau đem Quý Du Nhiên lăn qua lộn lại, thao cô đến mức thở không nổi, từ trên giường làm đến sô pha, lại từ sô pha làm đến phòng tắm, ở mỗi một chỗ đều để lại dấu vết hoan ái của ba người.

Hoa huyệt của cô bị làm đến mềm nhũn, dam dịch càng lúc càng nhiều, vậy mà hai tên đàn ông đó lại không hề chán, vô số lần nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, giống như người nghiện.

Cảnh Hách Phàm làm xong, Nhiễm Nhất Bạch liền sẽ cẩn thận móc ra tinh dịch lưu lại bên trong cơ thể Quý Du Nhiên, sau đó lại đẩy côn thịt của chính hắn đi vào.

Chờ Nhiễm Nhất Bạch làm xong, Cảnh Hách Phàm liền sẽ ôm cô đi vào nhà tắm, dùng dòng nước ấm áp tẩy rửa cơ thể cô, rồi sau đó sẽ rót tinh dịch của hắn vào hoa huyệt của cô.

Cũng có khi, trong lúc người này đang thao khe huyệt của cô, một người khác nhịn không được, sờ đến bên miệng cô, sau đó liền đem côn thịt đút vào trong miệng cô.

Vậy là cuối cùng, hai cái miệng trên và dưới của cô đã hoàn toàn bị công chiếm.

Có thể là phòng tuyến cuối cùng đã bị đột phá, Quý Du Nhiên bây giờ đã đạt đến cảnh giới buông bỏ hoàn toàn thể xác và tinh thần. Cô lúc này đã dỡ xuống toàn bộ sự phòng hộ của bản thân lúc bình thường, toàn tâm toàn ý đón nhận trận tình ái mãnh liệt này.

Sự vui sướng cực hạn nơi thân thể so với việc mua say nơi quán bar hay là sự nhảy nhót trên vũ trường, càng khiến cô cảm thấy một sự thả lỏng hoàn toàn.

Trong lúc trầm luân vào ái dục, Quý Du Nhiên nảy ra suy nghĩ, cô đã sa đọa rồi sao!

Kết hôn cái gì? Yêu đương cái gì? Vẫn nên là như bây giờ, tự do tự tại là tốt nhất.

------oOo------


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-176)