← Ch.029 | Ch.031 → |
Quý Du Nhiên theo bản năng liền nghiêng người tránh qua một bên, sợ nếu cô tiến lên trước thì sẽ quấy rầy đến bọn họ.
Thẩm Từ Mỹ gắt gao ôm Cảnh Hách Phàm không buông tay, ở trong lòng ngực hắn nhỏ giọng khụt khịt: "Anh Tiểu Phàm! Anh đừng đi! Anh về nước đã mấy ngày rồi mà không nói với em, có phải anh cố ý tránh em hay không!"
Cảnh Hách Phàm xoa hàng chân mày, tựa hồ như đang cố gắng nhẫn nại: "Từ Mỹ, cô buông tay ra trước đi."
"Em không buông đâu! Anh Tiểu Phàm! Anh không thích em sao?" Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Từ Mỹ nhăn lại, trong mắt dâng lên một tia sương mù.
Cảnh Hách Phàm cố gắng đẩy Thẩm Từ Mỹ ra, nhưng cô nàng giống như con bạch tuộc bám dính lấy người hắn.
"Thẩm Từ Mỹ, tôi đã từng nói thích cô khi nào?"
Thẩm Từ Mỹ lập tức ngẩng đầu từ trong lòng ngực của Cảnh Hách Phàm, làm nũng dậm chân một cái.
"Anh quên rồi sao? Năm bảy tuổi anh đã nói rồi! Anh khen em đáng yêu, còn hôn lên mặt em! Anh Tiểu Phàm! Sao anh có thể quên nhanh như vậy được!"
Trên mặt Cảnh Hách Phàm là một mảng màu tối thui, chuyện thời hắn bảy tuổi Thẩm Từ Mỹ năm tuổi, hắn đều đã quên sạch sẽ, vậy mà Thẩm Từ Mỹ vẫn còn nhớ rõ như vậy.
"Khi còn nhỏ thì nói làm gì! Thẩm Từ Mỹ, cô đừng vô cớ gây rối như vậy!"
Cảnh Hách Phàm lo lắng Quý Du Nhiên khi trở về sẽ thấy một màn như vậy, hắn thoáng dùng chút lực, rốt cuộc đã có thể đẩy Thẩm Từ Mỹ ra khỏi người hắn.
Thẩm Từ Mỹ không dám tin mà nhìn Cảnh Hách Phàm: "Anh gạt em! Nếu anh không thích em, vậy sao mấy năm nay anh vẫn duy trì liên lạc với em? Mỗi lần về nước cũng sẽ tặng quà cho em cơ chứ!"
Cảnh Hách Phàm bất đắc dĩ thở ra một hơi: "Tôi không phải chỉ tặng mỗi quà cho cô, còn về chuyện duy trì liên lạc, nếu nói chuyện duy trì liên lạc là thể hiện sự yêu thích, vậy thì tôi đây liên lạc với rất nhiều đó, đều là thích hết à! Thôi không nói nữa, tôi phải về lại phòng."
"Không được đi! Anh tiểu Phàm! Có phải anh thích người phụ nữ vừa rồi đúng không? Em nghe thấy cô ta lớn hơn anh mấy tuổi, sao anh có thể coi trọng người lớn tuổi như vậy được chứ!"
Quý Du Nhiên vốn đang nhàn nhã đứng ở góc tường, đột nhiên nghe được chính mình bị gọi là "người lớn tuổi", khóe mắt co giật.
Đừng nói hiện tại cô chỉ mới 24 tuổi, cho dù là trước khi khi cô 28 tuổi, cô cũng chưa từng cho rằng mình chính là một lão bà.
Cô sờ sờ khuôn mặt mình, làn da căng mình, mướt mát, chỗ nào là già cơ chứ? Cảnh Hách Phàm nghe những lời này của Thẩm Từ Mỹ, thì đã hoàn toàn đen mặt: "Thẩm Từ Mỹ, tốt nhất đừng để tôi nghe cô nói về cô ấy như vậy một lần nữa!"
Thẩm Từ Mỹ bị Cảnh Hách Phàm đột nhiên hung ác cảnh cáo, sợ tới mức ngây ngẩn tại chỗ, Cảnh Hách Phàm liếc mắt cô ta một cái, một mình xoay người chuẩn bị trở về, nhưng chưa đi được hai bước, hắn liền thấy được phía sau một vách tường, lộ ra một góc áo thun trắng.
Quý Du Nhiên còn đang âm thầm quyết định hôm sau lên lịch đi luyện tập thể dục thể thao thường xuyên, thì Cảnh Hách Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, khiến cô sợ tới mức hô nhỏ một tiếng.
Cảnh Hách Phàm hoang mang kéo cô vào căn phòng trống bên cạnh.
Phanh!
Cửa bị đóng lại, ngăn cách với bên ngoài ầm ĩ.
Không khí nháy mắt an tĩnh, Quý Du Nhiên dựa vào trên cửa, đôi tay Cảnh Hách Phàm chống ở hai bên thân thể của cô, trong ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng, bất an.
"Cô... tôi..."
Cảnh Hách Phàm không biết Quý Du Nhiên nghe được bao nhiêu trong đoạn đối thoại của hắn và Thẩm Từ Mỹ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên khi hắn đối mặt với một cái cô gái, lại sinh ra sự khẩn trương như vậy.
"Tôi... tôi không có bất kỳ quan hệ nào với cô ta cả, khi còn nhỏ do quan hệ hai nhà nên có quen biết một chút, về sau tôi vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, rất nhiều năm rồi không gặp qua cô ta." Cảnh Hách Phàm nói rất nhanh, ngữ khí có chút bức thiết.
Quý Du Nhiên mỉm cười nhìn vào mắt Cảnh Hách Phàm, chậm rãi mở miệng nói: "Không sao cả, cậu không cần phải giải thích với tôi."
Vốn dĩ là như thế, cô và Cảnh Hách Phàm chỉ là bạn bè mà thôi, tuy cô có thể cảm giác được sự yêu thích của Cảnh Hách Phàm đối với cô, nhưng chuyện vừa rồi của cô gái nhỏ kia, như một đòn cảnh tỉnh, đánh thức Quý Du Nhiên.
Không phải là cô cảm thấy bản thân thật sự là lớn tuổi, mà là độ tuổi này của Cảnh Hách Phàm thật sự không thích hợp với cô.
Khi trước cô vẫn luôn độc thân, một phần nguyên nhân là vì bận rộn công việc nên không có thời gian yêu đương, còn có một phần trong đó, là do cô thấy quá nhiều sự hư tình giả ý trong xã hội hiện đại.
Ngoại tình, bỏ vợ bỏ con, các tiết mục trở mặt vô tình mỗi ngày đều trình diễn trước mặt cô, thậm chí nguyên chủ dụng tâm với Tiêu Khả Lượng như vậy, kết quả không phải đến mệnh của mình cũng không giữ được đó sao?
Cô đối với đàn ông, tình yêu, hôn nhân này đó đều xem như thứ đồ vật hư vô mờ mịt, căn bản là không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Một người áo cơm vô ưu, tự do tự tại, không tốt sao?
Loại công tử nhà giàu như Cảnh Hách Phàm, bất quá chỉ là chưa từng tiếp xúc qua dạng con gái như cô, cho nên nhất thời sinh ra cảm giác mới mẻ, huống hồ hẳn chỉ mới 21 tuổi, tâm tính chưa định hình. Quan trọng nhất chính là, giữa bọn họ cũng không phải là sự cách biệt về ba tuổi, mà ngay trong tâm hồn, bọn họ cách nhau đến bảy tuổi.
Sự khác biệt này, trong lúc nhất thời sẽ không có gì, nhưng nếu ở chung lâu rồi thì sẽ xuất hiện vấn đề, huống hồ chuyện giữa cô và Giản Đông Thần còn chưa xử lý rõ ràng, lúc này, dù thế nào đi nữa cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương.
"Cô... không để bụng?"
Cảnh Hách Phàm nghiêm túc nhìn vào mắt Quý Du Nhiên, tựa hồ như muốn tìm một dấu vết ngụy trang nào từ trong đó.
Quý Du Nhiên cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu Cảnh Hách Phàm: "Tôi vì sao lại để ý cơ chứ? Tôi còn cảm thấy cô gái kia và cậu rất xứng đôi."
Cảnh Hách Phàm không thể nói được cảm giác lúc này là gì, trong lòng hắn tựa hồ như bị một thứ vũ khí sắc bén xẻo đi một chút, làm hắn đau đến thở không nổi.
Hẳn tình nguyện nghe Quý Du Nhiên tức giận chất vấn hắn, hoặc là không nói một lời, cũng tốt hơn là nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô nói ra lời không sao cả, không để bụng.
Bởi vì hắn, từ ánh mắt của cô, có thể nhận thấy được rõ ràng rằng cô thật sự không để ý đến.
Di động rung lên một chút, là tài xế của Giản Đông Thần gửi địa chỉ biệt thự.
Quý Du Nhiên ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn Cảnh Hách Phàm, dùng ngữ khí ôn nhu như đang dỗ dành một đứa con nít, nói.
"Chị gái có chút việc phải đi trước đây! Cậu cũng đừng chơi quá muộn, con nít con nôi nên sớm về nhà nghỉ ngơi đó."
Nói xong, Quý Du Nhiên liền nhẹ nhàng đẩy Cảnh Hách Phàm đang chống tay bên cạnh người cô, xoay người đi mở cửa.
Nhưng, một cổ sức lực cực lớn kéo cô trở về, ấn trở lại trên cửa.
Quý Du Nhiên mới vừa cảm thấy trên lưng phát ra cơn đau, thì Cảnh Hách Phàm liền đỏ mắt hôn tới.
Nụ hôn của hắn mang theo sự công kích mãnh liệt, môi lưỡi ngang ngược xâm nhập trong miệng Quý Du Nhiên, mang theo hương vị champagne nhàn nhạt.
Hai tay hắn ôm sát gương mặt Quý Du Nhiên, làm cô không cách nào tránh né, thân thể cũng như hỏa lò mà kề sát người cô, hôn một cách vội vàng và nhiệt liệt, dường như muốn đem cô nuốt vào bụng.
Quý Du Nhiên chỉ có thể ngửa đầu thừa nhận sự đòi hỏi công thành đoạt đất của Cảnh Hách Phàm trong khoang miệng cô, hắn dùng đầu lưỡi ngang ngược cuốn lấy lưỡi cô, dùng sức hút vào trong miệng, vừa liến vừa cắn nơi vùng đầu lưỡi non mềm của cô.
Hormone thuộc về thanh niên trẻ tuổi tràn ngập trong khoang miệng và hơi thở của Quý Du Nhiên, khiến đại não cô như say như mê, làm mềm hóa đi tâm trí của cô.
Quý Du Nhiên đã nghĩ không ra lần hôn môi cuối cùng trước kia của mình là khi nào, nhưng điều cô có thể khẳng định, đó chính là, tuyệt đối không có cảm xúc mãnh liệt như Cảnh Hách Phàm đang mang lại cho cô lúc này.
Quý Du Nhiên từ lúc ban đầu còn giãy dụa đã biến thành ngoan ngoãn, đôi tay không tự chủ được mà choàng lấy cổ của Cảnh Hách Phàm, tay của Cảnh Hách Phàm cũng từ ôm lấy mặt Quý Du Nhiên, mà chuyển sang sờ lên phía sau gáy cô.
Bọn họ từ trong miệng của nhau mà tìm kiếm hơi thở, âm thanh quần áo cọ xát cùng với tiếng môi răng mút mát vang lên trong căn phòng trống.
Hơi thở hai người đều kịch liệt phập phồng, Cảnh Hách Phàm thành công hôn cho cánh môi của Quý Du Nhiên đến hơi sưng, sau mới trượt xuống phần cổ trơn bóng của cô, tiếp tục công chiếm.
Hương khí nhàn nhạt làm Cảnh Hách Phàm hận không thể lập tức đem nuốt cô vào bụng, trên cổ của cô, hắn liên tiếp lưu lại dấu vết của bản thân.
Cổ áo thun trắng hơi hơi kéo thấp, Cảnh Hách Phàm đem nụ hôn dừng lại trên xương quai xanh của Quý Du Nhiên, tay cũng không chịu khống chế mà chui vào quần jean của cô. Hắn sờ được một lớp vải mỏng manh, khu tam giác bóng loáng dường như không có gì che chở, tay của Cảnh Hách Phàm trực tiếp sờ đến một khe hở mềm mại nộn hoạt.
Giọt nước từ nơi ấm áp đó đang trào ra, làm ướt tay hắn.
Hắn tiến đến bên tai Quý Du Nhiên, cắn lấy vành tai nhỏ tinh xảo của cô, hơi thở nóng rực nói: "Chị à, chị chảy nước rồi."
Quý Du Nhiên đột nhiên lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên, ngữ khí có chút giận dỗi.
"Dừng lại!"
Thanh âm Cảnh Hách Phàm biến mất, ánh mắt như cũ mang theo tính xâm lược mãnh liệt, ngón tay vuốt cái lên khe thịt, bên tai Quý Du Nhiên phun ra hô hấp thô trọng, nói: "Tôi không phải trẻ con, tôi là đàn ông." Ngón tay chấm mật dịch đi vào từng chút một, Quý Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, lập tức đem hai chân kẹp gắt gao.
Môi lại được hôn lên lần nữa, ngón tay Cảnh Hách Phàm ngang ngạnh chèn vào phía bên trong một chút.
"A... lấy ra ngoài... Cảnh Hách Phàm."
Cảnh Hách Phàm thoáng buông cánh môi của Quý Du Nhiên ra một chút, cái trán chống lên trán cô, tràn ngập tình dục nói: "Không, chị à, tôi muốn ăn chị."
Ngón tay nỗ lực hướng vào trong moi đào quấy loạn.
"Chị thật chặt."
Mới chỉ là một ngón tay, Cảnh Hách Phàm liền cảm thấy đã chịu một lực cản cực lớn, nếu không phải vừa rồi hắn lớn mật hôn Quý Du Nhiên, xác định cô cũng thực sự có cảm giác với hắn, thì hắn cũng không dám tùy tiện tiến thêm một bước.
Rầm rầm! Rầm rầm!
Ván cửa bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Quý Du Nhiên nháy mắt lấy lại lý trí.
"Anh Tiểu Phàm! Anh Tiểu Phàm!" Thẩm Từ Mỹ ở bên ngoài không ngừng kêu tên của Cảnh Hách Phàm.
"Đáng chết."
Chân mày của Cảnh Hách Phàm nhăn lại gắt gao, đôi mắt cũng tối sầm muốn dọa người, hắn rút tay ra khỏi mật huyệt của Quý Du Nhiên, lưu luyến ấn một nụ hôn lên môi cô, sau đó nhanh chóng giúp cô sửa sang lại quần áo.
Quý Du Nhiên cũng không biết chính mình là nên tức hay nên cười, trên mặt Cảnh Hách Phàm có biểu tình như khi cô không cho Damon ăn đồ ăn vặt, có chút... ủy khuất? Không cam lòng?
Quý Du Nhiên cũng không biết nên hình dung như thế nào, đối diện với gương mặt này của Cảnh Hách Phàm, cô cũng không có cách nào tức nổi, vì thế cô gập một ngón tay búng lên trán hắn một cái.
"Giận dỗi gì thế? Vậy mà nói là đàn ông sao!"
Không đợi Cảnh Hách Phàm phản bác, Quý Du Nhiên liền xoay người mở cửa, dưới ánh mắt ngốc lăng của Thẩm Từ Mỹ, đi ra ngoài.
------oOo------
← Ch. 029 | Ch. 031 → |