← Ch.022 | Ch.024 → |
"Giang Dĩ Nhu, mỗi hành động của em đều đại diện cho Giang thị."
Giang Dĩ Thành nhìn Giang Dĩ Nhu không màng thân phận mà đập cửa toilet, lạnh lùng nói.
Bàn tay đang đập cửa của Giang Dĩ Nhu bỗng nhiên dừng lại.
Đúng vậy, cho dù cô là con gái ruột hay là con nuôi, trong mắt người ngoài cô chính là đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị.
Trong trường hợp này mà làm ra loại chuyện mất thân phận như vậy, nói không chừng qua hôm sau có thể lên mặt báo, sau đó vì để xóa bỏ những ảnh hưởng từ mặt trái của dư luận, cô tin rằng Giang Dĩ Thành tuyệt đối có thể làm ra việc xóa bỏ đoạn tuyệt thân phận.
Cho dù người bên ngoài thấy cô sống tốt đẹp như thế nào, nhưng nói đến cùng, cô cũng chỉ là một con người có cũng được mà không có cũng được trong Giang gia, mà bởi chính vì như thế, cô mới liều mạng nắm chặt một cây đại thụ, tìm cho bản thân một chỗ dựa đáng tin cậy.
Năm đó Giản thị sụp đổ, cô không thể đặt tương lai của bản thân trên người Giản Đông Thần, cho nên mới dứt khoát chia tay với hắn.
Nhưng cô ta trăm triệu lần không ngờ được rằng, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi Giản Đông Thần có thể xoay người, từ nền móng của Giản thị để sáng tạo nên một tập đoàn Giản Ảnh còn cường đại hơn.
Giản Đông Thần vẫn còn tình cảm với cô ta, Giang Dĩ Nhu biết rõ điều này, nhưng với hiểu biết của cô ta đối với Giản Đông Thần, tại thời điểm hắn gian nan nhất nhưng cô ta lại lựa chọn rời bỏ hắn, thì hắn nhất định hận cô ta thấu xương.
Chỉ sợ cho dù cô ta cầu xin muốn quay lại, thì lòng tự trọng của Giản Đông Thần cũng không cho phép hắn dễ dàng chấp nhận.
Tuy vậy, Giang Dĩ Nhu có sự tin tưởng cùng sự kiên nhẫn, cô ta tin rằng bất luận bên người Giản Đông Thần xuất hiện bao nhiêu phụ nữ, thì người con gái cuối cùng đứng bên cạnh hắn nhất định vẫn là Giang Dĩ Nhu cô ta.
Nhưng hiện tại Giang Dĩ Nhu có chút luống cuống, bởi vì Giản Đông Thần chưa bao giờ làm ra loại hành động không biết kiềm chế nơi công cộng như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào mà, bao gồm cả cô ta. Giang Dĩ Nhu thật sự nhịn không được, lại gõ cửa toilet, nhưng lần này cô ta cố kỵ hình tượng nên không to tiếng đòi mở cửa nữa.
Cửa toilet mở ra, Giản Đông Thần từ bên trong đi ra, hắn nhìn thoáng qua Giang Dĩ Nhu, không nói gì.
"Đông Thần." Giang Dĩ Nhu cắn cắn môi, biểu tình tức khắc mang theo sự ủy khuất.
"Giản Đổng trôi qua thời gian vui vẻ nhỉ."
Giang Dĩ Thành cong cong khóe môi, đi đến bên người Giang Dĩ Nhu. Tuy rằng Giản Đông Thần vẫn mang vẻ mặt âm trầm như cũ, nhưng giữa hai hàng chân mày lại thả lỏng một ít, xem ra tràng hoan ái vừa rồi đã khiến hắn thực sung sướng.
Giản Đông Thần liếc mắt nhìn tấm biển "tạm thời ngưng sử dụng" trên mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt nói với Giang Dĩ Thành: "Dường như Giang Đổng cũng rất có hứng thú với bạn nữ của tôi, vậy mà có thể theo tới nơi này."
Biểu tình của Giang Dĩ Thành vẫn giữ vững sự bình tĩnh: "Dĩ Nhu có lễ phục dự phòng, chúng tôi lại đây là muốn hỏi thử xem Quý tiểu thư có cần hay không."
Giản Đông Thần sửa sửa cà vạt: "Vẫn là Giang Đổng suy nghĩ chu toàn, bất quá Giang Đổng nếu thật cảm thấy hứng thú với phụ nữ của người khác, vậy thì chờ tôi chơi chán rồi, thì sẽ nhường lại cho anh, một người phụ nữ mà thôi, Giản Đông Thần tôi có rất nhiều."
Giản Đông Thần nhàn nhạt đưa mắt nhìn Giang Dĩ Nhu, Giang Dĩ Nhu đem cánh môi cắn càng chặt.
"Đông Thần, thực xin lỗi, em không biết anh và Quý tiểu thư ở..."
Biểu tình Giang Dĩ Nhu ảm đạm, cô ta biết những lời này là Giản Đông Thần nói cho cô ta nghe.
Lúc trước cô vì muốn phân rõ giới hạn hoàn toàn với Giản Đông Thần, mà đã nói với hắn rằng cô ta thích Giang Dĩ Thành, chẳng qua cô ta ngại mối quan hệ anh em nên không nói với bên ngoài mà thôi.
Giang Dĩ Thành không biết việc này, trước khi biết Giản Đông Thần, cô ta xác thật cũng đã động tâm tư với Giang Dĩ Thành, nếu có thể từ con gái nuôi của Giang gia biến thành vợ của Giang Dĩ Thành, như vậy thì địa vị hào môn của cô ta có thể củng cố chắc chắn, nhưng cuối cùng cô ta phải từ bỏ ý tưởng này.
Một là bởi vì người đàn ông Giang Dĩ Thành này có lòng dạ quá sâu, cô ta căn bản không cách nào khống chế.
Hai là cha mẹ của Giang Dĩ Thành sẽ không cho phép loại gièm pha này phát sinh trong gia tộc mình.
"Đông Thần, anh chán ghét em đến vậy sao? Nếu là như vậy, về sau em sẽ không làm phiền anh nữa."
Giang Dĩ Nhu lấy lui làm tiến. Trên mặt biểu tình lã chã chực khóc, như là bị ủy khuất rất lớn nhưng lại sợ nói ra, khiến cho người ta thêm phiền toái, chỉ còn cách ẩn nhẫn thuận theo.
Trước kia khi cô ta còn qua lại với Giản Đông Thần, mỗi lần có chuyện cô ta sẽ làm ra loại biểu cảm này.
Mặc kệ là phát sinh mâu thuẫn gì, chỉ cần cô ta làm ra loại biểu cảm này, Giản Đông Thần liền sẽ hạ giọng, kéo cô vào ngực an ủi, sau đó cô lại mềm mại nói chuyện, hai người sẽ tiếp tục hòa hảo như lúc ban đầu, sau đó sẽ là một màn hòa hợp trên giường.
Quả nhiên, biểu tình lạnh nhạt của Giản Đông Thần hơi hơi có chút thay đổi.
"Xin lỗi, Giang tiểu thư, tôi hôm nay còn có việc, hôm nào gặp lại sau."
Tuy rằng Giản Đông Thần không nói lời an ủi cô, nhưng Giang Dĩ Nhu cũng đã thực vừa lòng, ít nhất chứng minh suy nghĩ vừa rồi của cô ta, Giản Đông Thần hiển nhiên vẫn còn tình cảm với cô ta.
"Ồ! Giang đổng, Giản Đổng! Hai vị đều ở đây à!"
Khi Quý Du Nhiên đẩy cửa toilet bước ra, vừa vặn nhìn thấy một nam nhân trung niên sang đây mời gọi Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần vào một vụ đầu tư điện ảnh.
Vì cô mất thêm thời gian sửa sang lại quần áo và lớp trang điểm nên mới chậm trễ một chút, Giản Đông Thần thì thật tiện lợi, chỉ việc nhét áo vào lại trong quần, còn cô thì sao có thể như vậy được, tóc rối loại, lớp phấn nhòe đi, ngay cả váy vóc cũng toàn là nếp nhăn, quần lót còn ướt nhẹp thê thảm không nỡ nhìn.
"Giản tiên sinh, tôi cần phải đi về trước." Quý Du Nhiên đi đến bên người Giản Đông Thần, thấp giọng nói vào tai hắn.
"Để tài xế đưa cô về."
"Không đâu, tôi sẽ tự kêu xe."
Quý Du Nhiên không hề bị sự tình trong toilet làm cho quẫn bách, ngược lại cô vô cùng tự nhiên và hào phòng gật đầu chào tạm biệt đám người Giang Dĩ Thành, sau đó bình tĩnh đưa chân rời đi, từ trong ánh mắt kinh diễm cùng đánh giá của đám đàn ông phụ nữ trong bữa tiệc mà rời khỏi sảnh.
"Quý tiểu thư, xin chờ một lát."
Giang Dĩ Nhu không biết từ nơi nào tiến lại đây, chặn đường của Quý Du Nhiên.
"Giang tiểu thư có chuyện gì sao?"
Giang Dĩ Nhu cười: "Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm một chút, Quý tiểu thư cô cùng với Đông Thần quen biết được bao lâu rồi?"
Quý Du Nhiên nhướng mày.
Kỳ thật cô cũng đã đoán được mối quan hệ sâu xa giữa Giang Dĩ Nhu và Giản Đông Thần, hơn nữa với ánh mắt hiện tại mà Giang Dĩ Nhu đang nhìn cô, cùng với ngữ khí trong giọng nói của cô ta, khó mà không nhận ra địch ý trong đó, Quý Du Nhiên càng thêm tin tưởng mối quan hệ của hai người rất không đơn giản.
"Hay là Giang tiểu thư đi hỏi Giản tiên sinh đi, tôi còn có việc, xin lỗi không thể tiếp cô được."
Quý du Nhiên vòng qua người Giang Dĩ Nhu, nhưng không nghĩ tới Giang Dĩ Nhu không thuận theo, cô ta lại lần nữa chặn cô lại.
"Quý tiểu thư, cô có phát hiện rằng hai chúng ta giống nhau hay không?"
Quý Du Nhiên không nói gì, nghiêng đầu chờ câu nói tiếp theo của Giang Dĩ Nhu.
"Đông Thần luôn luôn không thích phụ nữ quá quyến rũ, thói quen này đến nay vẫn luôn không thay đổi. Quý tiểu thư là người thông mình, hẳn đã đoán ra quan hệ giữa tôi và Đông Thần là không bình thường, đúng không?"
Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, xem như cam chịu.
"Cho nên?"
"Quý tiểu thư, vậy tôi xin đi thẳng vào vấn đề, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi anh ấy, giá cả bao nhiêu cô cứ nói."
Quý Du Nhiên có chút buồn cười.
Quả nhiên phụ nữ dính vào tình yêu thì chỉ số thông minh giảm xuống kịch liệt, Giang Dĩ Nhu một tiểu thư đài cát danh môn thục viện lại xem cô thành tình địch.
Hiệp ước giữa cô và Giản Đông Thần chỉ kéo dài một tháng mà thôi, cô có nên tốt bụng nói cho Giang Dĩ Nhu biết không nhỉ?
Giang Dĩ Nhu thấy Quý Du Nhiên không nói gì, cho rằng cô đang suy xét.
"80 vạn thì thế nào? Quý tiểu thư hẳn cũng là vì tiền nên mới tiếp cận Đông Thần đúng không? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, với thân phận địa vị như Giản Đông Thần thì chỉ có thể cưới phụ nữ xứng đôi với anh ấy, Quý tiểu thư nếu muốn, thì tôi có thể giới thiệu đàn ông tốt khác cho cô."
Ý cười trên mặt Quý Du Nhiên phai nhạt đi.
Cô vốn dĩ muốn nói cho Giang Dĩ Nhu biết cô và Giản Đông Thần chỉ quen biết nhau trong vòng một tháng, nhưng nghe Giang Dĩ Nhu nói như vậy, cô đột nhiên dẹp bỏ suy nghĩ này.
"Tôi thấy hình như Giang tiểu thư hơi say rồi, muốn tôi giúp cô gọi nhân viên phục vụ không?"
Giang Dĩ Nhu nhíu mày, lời cô ta nói hết sức rõ ràng đấy thôi.
Hay là Quý Du Nhiên chế ít? Hay là cô nàng còn đòi hỏi yêu cầu nào khác?
"100 vạn, tôi khuyên Quý tiểu thư nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, khi cô suy nghĩ cẩn thận rồi thì có thể gọi tìm tôi."
Giang Dĩ Nhu rút một tấm danh thiếp từ trong túi xách đưa cho Quý Du Nhiên.
Thương hiệu thiết kế IRIS, giám đốc phòng thiết kế.
Quý Du Nhiên nhìn lướt qua, không ngờ Giang Dĩ Nhu ngoài gia thế hiển hách, vậy mà còn là đồng nghiệp trong nghề với cô.
100 vạn, vậy mà cô ta có thể bỏ ra được.
Quý Du Nhiên mỉm cười thở dài: "Giang tiểu thư ra tay rộng rãi, chỉ tiếc tôi không thể nhận được, hay cô nói chuyện với Giản tiên sinh đi nhé? Nếu anh ấy mở miệng muốn tôi đi, thì tôi nhất định không ở lại."
Cô còn nhược điểm bị nắm trong tay của tên cáo già Chung Niên Huy kia, một tháng hiệp ước này trên cơ bản là cô không có quyền chủ động hủy bỏ, nhưng nếu là do Giản Đông Thần chủ động nêu ra thì lại là chuyện khác.
Giang Dĩ Nhu cho rằng Quý Du Nhiên đang muốn khoe khoang mối quan hệ thân mật giữa cô và Giản Đông Thần, sắc mặt lập tức lạnh tanh.
"Quý tiểu thư, có một số người đã được quy định sẵn là không thể nào với tới, cho dù hiện tại cô ở bên anh ấy, nhưng cũng chỉ là tạm thời, phụ nữ giống như cô tôi đã thấy nhiều, cô thực sự cho rằng bản thân là ngoại lệ sao?"
Giang Dĩ Nhu cười cười, tiến lại gần bên Quý Du Nhiên.
"Anh ấy bất quá chỉ là chưa chơi chán thân thể này mà thôi."
Quý Du Nhiên nhẹ nhàng cười.
Bây giờ cô có thể nhìn rõ bộ dáng của phụ nữ khi bị sự ghen ghét làm cho choáng váng đầu óc là như thế nào rồi.
Vốn dĩ cô không có hứng thú xen lẫn trong chuyện tình của Giản Đông Thần, nhưng đây lại chính là do Giang Dĩ Nhu tìm đến cửa.
Quý Du Nhiên nhét danh thiếp về lại tay của Giang Dĩ Nhu, cũng học theo bộ dáng của cô ta, dựa sát người vào, dùng thanh âm chỉ hai người các cô có thể nghe được mà nói.
"Anh ấy chơi tôi có chán hay không thì tôi không biết, nhưng Giang tiểu thư cô đây sợ là anh ấy đã chơi chán rồi."
"Bất quá cô yên tâm, tôi không có hứng thú trở thành phu nhân của tổng tài, hơn nữa cô nói sai rồi, không phải là hắn chơi chán tôi, mà là tôi còn chưa chơi chán hắn, chờ tôi chơi đủ rồi, Giang tiểu thư cứ tùy ý sử dụng."
Quý Du Nhiên nhìn gương mặt đỏ rực vì tức giận của Giang Dĩ Nhu mà nở một nụ cười nhẹ, hướng về phía cô ta nghịch ngợm thả ra một nụ hôn gió, sau đó xoay người rời khỏi sảnh tiệc.
------oOo------
← Ch. 022 | Ch. 024 → |