Chúng ta kết hôn đi (Kết cục)
← Ch.39 | Ch.41 (c) → |
Cố Dực đưa bạn gái về nhà là ưu tiên hàng đầu của gia đình nhà họ Cố.
Cố Khê Viễn vốn đang ăn cơm cùng các cổ đông trong công ty nhận được chỉ thị của bà xã, tạm thời hủy bữa ăn trưa. Ngay sau khi hội nghị buổi sáng kết thúc lập tức vội vội vàng vàng về nhà. Khi bước vào trong nhà, vựa kịp lúc ăn bữa cơm.
Gia chủ ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cô gái mặc váy trắng ngồi bên cạnh con trai mình.
Trên mặt Hạ Hữu Thất nở nụ cười, bình tĩnh đáp lại, ngược lại là chim sợ cành cong - Cố Dực bị dọa cho sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Anh khẽ hắng giọng, nhỏ giọng giới thiệu: "Ba, bạn gái con, Hạ Hữu Thất."
Cố Khê Viễn có chút thích thú híp mắt đánh giá cô, váy trắng tinh khôi, nụ cười chân thành, nhan sắc xinh đẹp lại không tầm thường, cũng khó trách con trai nhà mình bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Hạ Hữu Thất ngoãn ngoãn tiếp lời: "Chào chú ạ."
Ông cố cúi đầu "Ừm" một tiếng, xem như đáp lại.
Mộ Đường cười tủm tìm nhìn ma nữ nhỏ, càng nhìn càng vui vẻ, mở miệng nói chuyện, lộ ra tình cảm thân thiết của người mẹ chồng.
"Nào, Tiểu Hạ, đây là canh Lão Hỏa Thang cô cố ý hầm cho con đó, con nếm thử chút, xem xem có hợp khẩu vị không..."
Cô gái nhỏ hai tay bưng bát, cung kính cảm ơn: "Cám ơn cô."
Cố Dực theo giọng nói mà liếc mắt xuống nhìn một cái, nhìn thấy vài miếng thịt gà có hình dạng kỳ quái trong bát, không khỏi hít vào một hơi.
Ma nữ nhỏ cực kỳ kén ăn, đặc biệt chán ghét những món ăn liên quan đến thịt gà, khi hỏi cô nguyên nhân thì bảo là khuôn mặt con gà rất quái dị, ăn vào sẽ biến thành yêu quái.
Kết quả là trong đầu anh vẫn còn đang tìm cách làm như thế nào để giảng hòa khi cô gái nhỏ vứt bỏ mặt mũi và không chịu uống, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy cô gái nào đó đang chậm rãi uống hết một bát canh, thịt gà sắp..., cực kỳ nể tình mà uống hết bát trong vài phút.
Cô rút khăn giấy ra lau miệng, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Mộ Đường: "Thịt gà rất chắc, nước canh ngọt dịu, cô thật có lòng."
Mộ Đường được con dâu tương lai khen đến cười híp mắt, nhiệt tình định múc thêm một bát nữa cho cô nhưng lại bị con trai chặn ngang một tay.
Cố Dực tươi cười nịnh nọt: "Mẹ, con cũng khát."
Mộ Đường thẳng thừng trả lời lại: "Nếu khát thì sao không tự mình đi uống nước đi? Còn muốn mẹ hầu hạ sao?"
Khóe miệng Tiểu Cố thiếu giật giật, đối xử thật khác biệt, khiến anh không khỏi hoài nghi liệu bản thân mình có phải đứa trẻ hoang được nhặt về hay không, không có tình yêu, cực kỳ bi thảm mà.
Cố Khê Viễn ngẩng đầu lên nhìn con dâu và con rể im lặng ngồi đối diện, lạnh nhạt nói: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi."
Gia chủ ra lệnh, sự uy nghiêm tỏa ra, mọi người không hẹn mà cùng cầm đũa, im lặng gắp.
Bàn ăn yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhai nuốt, không có ai mở miệng lên tiếng nói chuyện.
Chung Diễn đưa một bát canh cho Cố Quả Quả, cô đưa lên miệng nhỏ uống, không ngờ uống được một nửa liền bị sặc giữa chừng, ho khan đến đỏ bừng cả mặt, đôi mắt ngập nước.
Chung Tiểu Hùng tri kỷ mà đưa khăn giấy qua, cô cúi đầu lau chùi, đột nhiên nhận thấy một ánh mắt nóng rực quét đến trên người mình.
"Quả Quả." Tiếng gọi đến từ người cha già.
Cố Linh Tê chán nản thở dài, lại nữa.
"Con có nhớ ông Hồ, người đã tặng con búp bê mà con thích nhất khi còn nhỏ không?"
Cố Quả Quả tỏ vẻ không lạ lẫm gì: "Ba, chuyện này đã xảy ra rất nhiều năm rồi, con lại là người hay quên."
Cố Khê Viễn mỉm cười, không để ý đến cô, tự lẩm bẩm: "Hai ngày trước ba đến nhà họ Hồ dự tiệc thôi nôi ở của cháu trai lão Hồ, tiểu gia hỏa kia vừa nhìn thấy ba đã nhoẻn miệng cười, tay chân mũm mĩm, làm cho người khác nhìn thấy lập tức yêu thích."
Ông lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Con nói xem người khác đến tuổi của ba đã ngồi hưởng tề nhân chi phúc, ngược lại là ba, chỉ có thể nhìn đứa nhỏ nhà người khác ngây ngô cười, nghĩ đến lại thấy chua xót trong lòng."
Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Quả Quả, nhưng Chung Diễn một người xưa này không nói nhiều đã lên tiếng trước.
"Ba, Quả Quả thích thế giới của hai người, con tôn trọng cô ấy, chờ đến khi nào cô ấy thay đổi quyết định, con nhất định sẽ phối hợp. Trước lúc đó, hy vọng ba sẽ cho chúng con thêm chút không gian."
Cố Khê Viễn hừ lạnh một tiếng: "Đã cho thời gian 5 năm, không gian này sợ là muốn đi ra đến ngoài vũ trụ rồi, ta thì không sao cả, ta chỉ lo lắng cho nhà họ Chung các người về sau, đến lúc đó ba mẹ cậu lại đem món nợ này tính trên đầu ta thì sao, ta đi đâu mà nói lý lẽ đây hả."
Chung Diễn khẽ nâng kính mắt của mình lên, ánh mắt sắc bén lóe lên sau kính: "Vậy thì ba lo lắng nhiều rồi, ba mẹ con tôn trọng bốn chữ "thuận theo tự nhiên", cũng sẽ không bao giờ tạo áp lực cho tụi con."
Ông Cố nổi giận đùng đùng: "Ơ, cậu nói câu này là có ý gì? Làm sao tôi lại không tôn trọng các người hả? Hôm nay cậu phải nói rõ ràng ra cho tôi!"
Cố Quả Quả cực kỳ đau đầu, nhiều năm như vậy mà hai người đàn ông này vẫn còn cái đạo hạnh như thế, ngấm ngầm đả kích hay công khai đấu đá, một khắc cũng không dừng lại.
Cô đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn về phía người cha già đang nổi giận: "Ba, ba khoan hẵng tìm phiền phức cho con, lần này Cố Dực đưa bạn gái về nhà là có chuyện tốt cần bàn bạc với ba, ba coi chừng tức giận quá mà lỡ mất đại sự."
Bị điểm danh, vẻ mặt Cố Dực cực kỳ mờ mịt.
Chuyện tốt gì cơ?
Tại sao mình lại không biết?
Nói đến chuyện này, Cố Khê Viễn liền ra vẻ đang chỉnh lại quần áo, cất giọng lạnh lùng: "Nói đi, chuyện gì?"
Cố Quả Quả cười ngọt ngào: "Đương nhiên là chuyện kết hôn nha."
"Khụ."
Cố thiếu gia nhất thời không nhịn được, cơm trong miệng phun đầy bàn.
"Ồ?"
Đột nhiên Cố Khê Viễn mặt mày hớn hở, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đứa con trai ngốc của mình: "Chị con nói có đúng hay không?"
Đôi mắt ngơ ngác của Cố Dực đảo quanh một vòng, khi rơi vào trên mặt ma nữ nhỏ lại có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của cô trông nháy mắt, con ngươi màu xanh lam lấp lánh ánh nước.
Lại nhìn về phía chị gái mình đang đưa tay làm động tác cắt ngang cổ, im lặng nghiến răng nghiến lợi đe dọa.
"Khụ khụ, ba, chuyện đó... ừm... con..."
"Được rồi, con đừng nói nữa, nửa này cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh."
Ông nói xong liền quay đi, ánh mắt hướng về phía cô gái nhỏ bên cạnh anh dò xét.
"Cô Hạ, tôi là người không thích nói vòng vo, cô đừng đề ý, là trưởng bối nên tôi chỉ muốn biết rõ ràng một chút, cô cùng Cố Dực ở cùng một chỗ có từng có ý định bàn đến chuyện kết hôn hay không?"
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, Hạ Hữu Thấy cụp mắt xuống suy nghĩ một hồi, sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Dực.
Trái tim của người đàn ông nào loạn thành một đoàn, đầu óc cũng hồn loạn.
Cảnh tượng xấu hổ cấp thần tiên gì thế này?
Bản thân mình còn chưa nghiêm túc cầu hôn qua, cô cũng chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chắc chắn, nói thật là trong lòng anh không có quá nhiều phần thắng.
Dù sao hai người bọn họ giày vò nhau lâu như vậy, lại mới chỉ làm hòa được một tuần, chuyện lớn như kết hôn sao có thể xem như chuyện con cỏn như thế được?
Khi anh còn đang tập trung suy nghĩ vớ vẩn, ma nữ nhỏ nở nụ cười nhàn nhạt, ảnh mắt sáng rực.
"Chỉ cần anh ấy muốn, cháu có thể gả đi bất cứ lúc nào."
Một câu nói khiến cho Cố Dực hoàn toàn choáng váng, ngồi đờ ra, cả người giống như bị điện giật.
Ông bà Cố nhìn nhau mỉm cười, Mộ Đường rơm rớm nước mắt, rốt cuộc cũng có người nguyện ý mua củ cải nhà mình rồi, không cần phải lo lắng nó bị thối rữa mà lên men bốc mùi dưới lòng đất khiến người khác phiền muộn nữa.
Trong lòng Cố Khê Viễn vui mừng như điên nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Có lời này của cháu, trong lòng ta cũng yên tâm."
Ông đổi chủ đề, nhìn về phía con gái nhà mình, mở miệng tiếp tục cằn nhằn.
"Sau khi các con kết hôn phải thường xuyên về nhà ăn cơm, ở cùng với cô con nhiều hơn, dù sao cũng đừng học chị của nó, người không nhìn thấy người, con cái cũng không nhìn thấy con cái đâu. Kết hôn lấy chồng xong cùng nhau biến mất, muốn gặp mặt còn phải hẹn trước, có chồng liền quên ba ruột, ta đây làm cha nó mà một chút mặt mũi cũng không có, nói ra chắc chắn sẽ bị người ta chê cười."
Thật vất vả mới có thể chuyển hướng gió, Cố Quả Quả suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy cơn gió quỷ quái lại âm u kia sau thổi quanh 360° trong nhà lại một lần nữa thổi về phía cô một cách chính xác không chút lệch lạc, tự mình điều hướng, không hề có nhân tính.
"Ba, dù sao ba chính là nhìn thấy con liền không vừa mắt?"
Ông Cố âm dương quái khí nói: "Ba đây không dám, không chừng con lại lén méc lại với người chồng bảo bối của con, sau đó lại cùng phối hợp với người ba chồng thân ái kia mà bóp chết ba thì sao, ta già rồi, còn muốn sống thêm hai năm nữa."
Cố Quả Quả tức đến muốn khóc: "Ba..."
Trong mắt Hạ Hữu Thấy là một già một trẻ đang "vui vẻ" đấu võ mồm, nhưng một cảnh này lại là hình ảnh vui vẻ cùng ấm áp.
Cô đột nhiên rất ghen tị với Cố Dực vì có thể lớn lên trong một gia đình lớn đầy tình yêu như vậy, đồng thời cô cùng có thể hiểu vì sao anh có một trái tim ngây thơ và đầy lòng bao dung.
Việc sinh ra ở một gia đình như thế nào sẽ ảnh hưởng đến quan điểm của một người.
Như cô, tan hoang vỡ nát.
Còn anh, ấm áp ngọt ngào.
Bữa ăn kết thúc.
Cố Linh Tê bại trận, thở hồng hộc nắm tay Chung Diễn nhanh chóng rời khỏi nhà, Cố Khê Viễn đi theo phía sau suốt một quãng đường khịt mũi hừ lạnh, Cố Quả Quả sớm đã tức giận đến mức muốn bùng phát, mãi đến khi cô đóng sầm cửa xe lại nghênh ngang rời đi ông Cố mới khẽ ngân nga, nhàn rỗi thong dòng quay trở về.
Mộ Đường không giấu giếm sự yêu thích của mình cho Hạ Hữu Thất, lúc gần rời đi liền kéo cô lại nói chuyện một hồi lâu. Mãi cho đến khi Cố Dực ngồi ở ghế lái thúc giục Mộ Đường mới lưu luyến buông tay, lại dặn dò vài cầu rồi nhìn bọn họ rời đi.
Xe vừa chạy ra khỏi sân trước đã nhìn thấy ông Cố thần thanh khí sảng, tâm trạng của ông cực kỳ tốt không phải nói, liên tục nói vài lần nói cô về nhà ăn cơm nhiều hơn, Hạ Hữu Thất ngoan ngoãn gật đầu, mãi cho đến khi xe chạy xa rồi mà khóe miệng cô vẫn còn mang theo ý cười.
Sau khi xe băng qua con đường ở vùng ngoại ô tiến vào đường quốc lộ, anh mới thở phào một hơi, tìm về một chút lý trí.
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt ma nữ nhỏ trong trẻo sáng ngời, nét mặt cười tươi như hoa.
"Rất vui sao?" Anh không nhịn được mà trêu chọc.
Cô thành thật gật đầu: "Ừm, rất vui vẻ nha."
Cố Dực mỉm cười, nhìn đèn giao thông trước mặt, vững vàng dừng lại. Nhìn khuôn mặt hồng hào lại tươi cười như một đóa hoa của cô, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, cúi người sang, nắm lấy cằm cô rồi hôn lên khóe môi của cô.
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lẩm bẩm: "Anh trai Cố Dực."
"Muốn."
Tiểu Cố thiếu bị mê hoặc đến thần trí không rõ, đè người nào đó xuống rồi hôn một nụ hôn sau, mãi cho đến khi đèn xanh phía trước sáng lên, tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau, anh mới thở hồng hộc mà buông cô ra.
Tầm mắt của anh cũng không dám lại rơi trên người cô nữa, sợ rằng khi dục vọng sẽ bùng phát sẽ nhịn không được mà làm người đó ngay tại chỗ.
Xe rẽ phải, ma nữ nhỏ đột nhiên mở miệng: "Quay lại, rẽ trái mới đúng."
Cố Dực khó hiểu: "Em có chắc rằng mình biết đường không?"
Hạ Hữu Thất khẽ vén mái tóc dài ra sau tai: "Em muốn đi đến trường học."
Cố Dực im lặng nhìn cô chằm chằm vài giây.
"Đi thôi."
Ở cổng trường nghiêm cấm đậu xe, anh chỉ có thể đậu xe cách tòa nhà văn phòng vài trăm mét.
Ra khỏi ga ra, bầu trời vốn đang sáng rực bỗng trở nên u ám.
Anh cởi áo khoác khoác lên trên người cô, dừng lại sửa sang lại quần áo cho cô, anh cúi đầu nhìn chiếc chiếc váy trắng tao nhã, nhịn không được mà nhéo nhéo mặt của cô.
"Giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn cả một ngày, có mệt không?"
Hạ Hữu Thất ngẩng đầu, cau mày nhìn anh: "Em không giả vờ."
Cố Dực tỏ vẻ không tin: "Luôn miệng nói bản thân mình không kén ăn, ép chính mình ăn thịt gà mà mình không thích, còn nói nguyện ý gả cho anh, tất cả những điều này cái gì là thật?"
Ma nữ nhỏ chớp chớp mắt: "Đều là sự thật."
Cố Dực sửng sốt một chút, sau đó cười híp mắt: "Em không cần vì anh mà ủy khuất mình như vậy."
Cô đứng đối diện với anh, giọng nói dịu dàng, ánh mắt kiên định.
"Em vì anh thay đổi là ủy khuất chính mình sao? Anh yêu em, bao dung tất cả mọi thứ của em là điều đương nhiên?"
Trong lòng Hạ Hữu Thất cảm thấy cực kỳ khó chịu: "Cố Dực, em không thích anh như thế này. Anh không làm điều gì sai nên anh không cần phải tự trách, lại còn đem sai lầm của em đặt lên trên người bản thân mình. Anh càng làm như vậy, em càng cảm thấy bản thân mình chính là một đồ khốn nạn, căn bản không xứng đáng có được anh."
Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, đau lòng mà tiến lên ôm lấy cô: "Được rồi, không nói nữa, em mà khóc thì người khó chịu chính là anh."
Cô siết chặt eo anh, giọng nói buồn bực lại khẽ nghẹn ngào: "Sau này không được phép nói lời này nữa."
"Được, không nói."
"Một chữ cũng không được phép nhắc đến."
"Không nhắc đến."
Ma nữ nhỏ lúc này mới bằng lòng bỏ qua, thoát khỏi vòng tay của anh, đôi mắt đỏ hoe trừng anh.
Cố Dực cười khẽ: "Toàn bộ yêu khí của em đều đi rồi? Bây giờ chỉ nói hai câu đã rơi nước mắt, rất giống một đứa trẻ thích khóc nhè."
Anh vừa nói câu này, cô lại càng khó chịu, xoay người bỏ mặc anh đi về phía trước, Cố thiếu gia vội vàng chạy theo, khóe môi nở nụ cười kéo dài đến sau ót.
Thăm lại chốn cũ, đối với ma nữ nhỏ không có gì phấn khích bằng.
Cố Dực có chút mất hứng, anh khó có thể nhớ rõ một mình anh đã đi qua đi lại con đường này bao nhiêu lần.
Đến gần cổng trường, cô đột nhiên cúi người, nhặt một cọng cỏ đuôi chó đang lay động đưa dưới gốc cây rồi chậm rãi đi về phía trước, hai bàn tay linh hoạt bắt đầu bện lại.
"Em còn làm được cái này?" Cố Dực cảm thấy ngạc nhiên.
Ma nữ nhỏ cũng không ngẩng đầu lên: "Ba em dạy, trước kia ông ấy rất yêu hoa lá cỏ cây, lúc nhỏ đã từng dạy em bện vòng hoa."
Người đàn ông chợt sững sờ, không nghĩ rằng cô lại có thể dùng ngữ khí bình tĩnh cùng anh nói về những chuyện đau lòng trong quá khứ, nhất thời anh không nói gì chỉ cẩn thận cúi đầu nhìn cô.
Cô bện hai ba vòng tạo thành một cái nhẫn bằng cỏ đuôi chó, bên trên có một quả cầu hình bầu dục đang đung đưa trong gió.
"Tặng cho anh." Cô đưa chiếc nhẫn bện bằng cả trái tim mình cho anh, đôi mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Cố Dực nhìn hình dạng đặc biệt của đồ vật, cười khan thành tiếng: "Làm gì? Cầu hôn anh sao?"
Cô không trả lời, mạnh mẽ kéo tay anh qua, đeo chiếc nhẫn làm từ thân cỏ lên trên ngón áp út của anh, cô vui vẻ nhìn, hài lòng gật đầu.
Nam nhân rũ mắt nhìn xuống, nụ cười vẫn không tan, khẽ xoa xoa đầu nàng: "Muốn về chưa?"
Cô chậm rãi lắc đầu.
"Hôm nay là cuối tuần, trường học không có ai, em muốn đi xem."
Anh nói, được.
Sau tám năm, người bảo vệ trường học vẫn là ông chú người Địa Trung Hải thích hát kinh kịch kia.
Năm đó, ông chú nhận rất nhiều lợi ích từ Cố Dực, qua nhiều năm như vậy nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra anh, nói không đến hai câu liền cho qua.
Ngôi trường vắng tanh, yên tĩnh không một bóng người.
Hai người tay trong tay, thong thả đi dạo trong hành lang của khu dạy học, có vài phần giống với thời còn đi học ở trường.
"Cố Dực."
"Ừm."
Ánh mắt Hạ Hữu Thất nhìn về phía trước, không chút để ý nói: "Ngày hôm qua em cùng Brie nói chuyện điện thoại. Bệnh tình của anh ấy về cơ bản đã ổn định, còn nói tháng sau sẽ về nước thăm em."
Cố Dực im lặng vài giây: "Vậy tốt rồi, hẳn là anh nên đích thân cảm ơn anh ấy, vào lúc không có anh, anh ấy đã bảo vệ rất tốt."
Cô đột ngột dừng bước, nơi hai tay giao nhau chợt dùng sức nắm chặt, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh ấy còn nói anh ấy sẽ lấy thân phận là người nhà của em để tham dự hôn lễ của em."
Môi Cố thiếu gia chợt méo xệch, biết rõ câu nói của cô có hàm ý khác, trong mắt nổi lên ý xấu muốn trêu chọc cô: "Hôn lễ cái gì?"
Ma nữ nhỏ cắn chặt môi: "Anh không biết nên mới hỏi như vậy sao?"
Vẻ mặt Cố Dực ủy khuất: "Anh thực sự không biết mà..."
Cô tức giận hất tay anh ra, tăng tốc độ bước đi tiến về phía trước, Cố thiếu gia được tiện nghi lại còn khoe mã, lập tức cười hớn hở đuổi theo phía sau.
Anh níu lấy váy cô, tỏ vẻ đáng thương: "Em kết hôn với ai? Không gửi thiệp mời cho anh à?"
Ma nữ nhỏ mặc kệ anh, anh càng nói càng mạnh miệng: "Ai anh nói mà, đây là em không đúng rồi, tốt xấu gì cũng phải đưa qua cho anh trai nhìn xem chứ, anh trai đây kiểm tra giúp em. Dù sao không phải ai cũng giống như anh nha, yêu em đến không thể khống chế được."
Hai người đi ngang qua cửa của một phòng học, Hạ Hữu Thất dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Đẩy cửa, không khóa, cô bước vào, Cố Dực theo sau, cánh cửa đóng lại, người đàn ông bị ma nữ nhỏ bá đạo đẩy lên phía sau cánh.
Cố Dực nhìn xung quanh, đôi mắt chợt lóe sáng, phòng học âm nhạc?
"Em định làm gì?" Anh vô tội chớp chớp mắt.
Hạ Hữu Thất nở nụ cười ngọt ngào, khẽ nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng tiến lại gần trong gang tấc.
Cô nhướng mày: "Cố Dực, bây giờ cho anh hai lựa chọn, hôn em hoặc là cưới em."
Cố Dực hoảng hốt trong giây lát, thời gian tựa như quay ngược trở lại tám năm trước.
Cao nhất ban năm là lớp học có tiếng trong tường, toàn bộ đều ăn chơi trác táng, gây chuyện thị phi số một.
*Cao nhất ban năm tương tự với lớp 10/5 bên mình á mọi người.
Trong giờ học, một nhóm nam sinh ngồi thành một đoàn đùa giỡn, Cố Dực ngồi xiêu vẹo ở chính giữa, gọi là vị trí C, tương đương với mặt mũi của cả nhóm.
Đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn vọt ra từ cửa trước, tóc đen thẳng tắp, da trắng môi hồng, đường cong trước ngực cực kỳ mê người, bên dưới chiếc váy đồng phúc là đôi chân thon dài lại trắng nõn khiến cho người khác khó có thể rời mắt.
Trong nháy mắt, phòng học lặng ngắt như tờ.
Hạ Hữu Thất mặc đồng phục học sinh bước từng bước đến gần, dừng lại trước mặt Cố Dực.
Trong mắt của cô chỉ có anh, không coi ai ra gì ngoắc ngoắc ngón tay: "Ra đây với tôi."
Nói xong cũng không quan tâm anh trả lời như thế này, quay trở lại đường cũ mà đi.
Mọi người há hốc mồm, nhìn nhau.
Giang Kính ở bên cạnh Cố Dực càng kinh ngạc hơn, nghiêng đầu nhìn liền thấy Cố thiếu gia bất cần đời đang khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Cho rằng bản thân mình là ai chứ, còn dám ra lệnh cho ông đây?"
Đáy lòng Giang Kính không khỏi ngưỡng mộ, sắc đẹp trước mặt này, con trai cũng khó có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn đó.
Ai ngờ, ngón tay cái còn chưa kịp dựng thẳng lên thành hình, người con trai bên cạnh đã nhanh chóng đuổi theo, thoáng một cái đã không còn bóng người.
Giang Kính không nhịn được lắc đầu.
Ha, sắc đẹp ở trước mặt, tự tôn chỉ là cái rắm.
Ma nữ nhỏ dẫn anh vào trong một phòng học âm nhạc, cánh cửa đóng lại, hai tay cô liền khóa chặt anh, anh trở thành nam chính bị áp tường.
"Anh trốn tôi à?"
Hai người cách nhau quá gần, mùi thơm thoang thoảng trên người cô như nọc độc đang dụ dỗ anh phạm tội.
Trái tim của thiếu niên đập loạn xạ, vẻ mặt bình tĩnh, cổ họng trượt xuống: "Tôi trốn cô làm gì?"
Cô liến liếm môi: "Tôi nói này, ngày đó không phải là nụ hôn đầu tiên của anh đấy chứ?"
Nói đến chuyện này, Tiểu Cố thiếu kìm lòng không được liền đỏ mặt, sắc mặt không nhịn được ửng đỏ.
Mẹ nó.
Không dọa người như vậy chứ.
Hạ Hữu Thất cố ý đến gần anh, hai bầu ngực khẽ chạm vào lồng ngực nóng bỏng của anh, ngữ điệu có phần xấu xa: "Làm sao bây giờ, anh hiền lành lại thuần khiết như vậy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà khi dễ anh nha."
Cố Dực cười lạnh: "Cô có mặt mũi mà nói tôi? Cô lại có năng lực tốt cỡ nào chứ, kỹ năng hôn kém như vậy."
Cô không giận chỉ cười đáp lại, chân mày khẽ nhướng lên.
"Vậy chúng ta tranh thủ luyện tập nhiều một chút, sớm ngày tiến bộ."
Cố Dực suýt chút nữa thở không ra hơi: "Ai muốn với cô... ưm..."
Cô hôn xuống, chỉ chạm một chút, khi rời đi đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm liếm khóe môi của anh, tựa như còn chưa thỏa mãn.
"Bây giờ cho anh hai sự lựa chọn, đẩy em ra hoặc là hôn em."
Thiếu niên khẽ nhíu mắt, đôi mắt càng ngày càng tối đi.
Hai tay của anh phủ trên bả vai cô, cô tưởng rằng giây tiếp theo sẽ lạnh lùng đẩy ra nhưng ai ngờ, ngọn tay trắng nõn kia đã linh hoạt men theo dáng người cô trượt xuống thắt lưng, cơ thể chuyển một cái, đem người áp lên trên cửa, không lưu loát nhưng nhiệt tình hôn lên.
Anh biết rõ bản thân mình không thể trốn thoát liền không né tránh.
Cho dù phía trước là cấm địa có thể tan xương nát bị, bị đâm cho đầu rơi máu chảy, anh biết rõ cũng không hề hối hận.
Giống như bây giờ.
Anh ôm cô vào trong lồng ngực, hôn lên đôi mắt cô vài cái, sau đó đôi mắt nhìn chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó trên ngón áp út, dịu dàng khẽ hôn lên chóp mũi của cô.
"Hạ Hữu Thất, chúng ta kết hôn đi."
(Hoàn chính văn)
← Ch. 39 | Ch. 41 (c) → |