Đồ ngu ngốc
← Ch.03 | Ch.05 → |
Sau đêm đó, tiểu yêu nữ độc ác như phù dung sớm nở tối tàn, một lần nữa biến mất không dấu vết.
Nếu như không phải ở bên dưới ghế lái phụ có đôi giày cao gót đính kim cương sáng lấp lánh kia, có lẽ anh nhất định sẽ hoài nghi sâu sắc bản thân mình, cho rằng chính mình bị ám ảnh đến nỗi sinh ra ảo giác.
Bên trái phòng thay đồ có một tủ giày, ở vị trí chính giữa bỗng nhiên một đôi giày nữ được đặt lên.
Ánh sáng chói mắt, ở dưới ánh đèn lấp lánh như ánh sao.
Ánh mắt của anh đăm đăm, nhìn chăm chú nó thật lâu.
Hơi thở của anh càng trở nên nặng nề, trái tim điên cuồng giống như bị người khác dùng dao chọc thủng một lỗ trên đó, gió lạnh thấu xương trong chớp mắt len lỏi vào khắp cơ thể anh, mỗi một giây hít thở giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Phát hỏa, là thứ duy nhất anh cảm nhận được.
Đêm hôm đó, phải uống hai viên thuốc ngủ mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, trước mắt anh cảnh vật dịch chuyển. Cách anh vài mét, một nữ sinh mặc đồng phục học sinh thuần khiết đang nhảy nhót chạy về phía trước.
Ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp hai bên đường rơi lên trên người cô, đôi chân nước da trắng nõn lộ ra bên ngoài, xương nhỏ tinh tế, dường như một bàn tay liền có thể dễ dàng nắm lấy.
Mái tóc đen dài xõa tung ở phía sau lưng, vạt áo sơ mi trắng được thắt lại ở eo, lộ ra một đoạn da thịt mê người.
Đôi mắt anh như bốc cháy, cổ họng khô khốc khó chịu, bước chân càng ngày càng nhanh.
Cách cô tầm một bước, cô bỗng nhiên xoay người lại, tươi cười rạng rỡ lại kiêu ngạo, đồng tử có màu sắc đặc biệt, như viên ngọc màu xanh lam trong suốt.
Không chờ anh phản ứng, cô nhẹ nhàng nhảy lên người ôm lấy cổ anh, ngón tay đặt lên cánh môi anh mờ ám chọc ghẹo, như thể đang tán tỉnh.
"Cố Dực, em đói bụng."
Người đàn ông giống như bị hút hồn, trong lòng trống rỗng, giọng nói khàn khàn: "Muốn ăn cái gì?"
Cô mỉm cười điểm nhẹ lên mũi anh: "Anh."
Hạ Hữu Thất trời sinh có đôi môi đỏ mọng, hồng hào sáng bóng, ngón tay trơn nhẵn của cô chậm rãi hướng tới bên tai anh, vuốt ve thùy tai đang đỏ bừng nóng bỏng của anh, nở nụ cười giống như tiểu hồ ly biết ăn thịt người.
Môi cô từng chút từng chút hạ xuống, hơi thở gần trong gang tấc, anh say mê nhắm mắt lại.
Nhưng đến nhanh hơn cái xúc cảm mềm mại và trơn bóng là con dao găm sắc bén đâm thẳng vào trong lồng ngực.
Máu đỏ thẫm từ bên trong cơ thể tuôn ra ngoài, nỗi đau thấm đến sâu bên trong cốt tủy, anh đưa tay ôm ngực gục trên mặt đất, cực kỳ thống khổ.
Từ từ ngước mắt lên nhìn, tiểu yêu nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lẽo như băng, nở nụ cười khinh miệt mà mắng.
"Đồ ngu ngốc."
Anh cúi đầu, nở nụ cười bước đi theo cô, thảm hại lại bi thương.
Lồng ngực nóng lên, một ngụm lớn máu tươi phun ra, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên biến thành bóng tối.
Anh mở mắt ra, im lặng một lúc lâu.
Lúc xoay người xuống giường, anh vô tình chạm vào những vết sẹo lồi lõm không giống nhau trên cổ tay. Anh hung hăng vuốt lại mái tóc rối, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.
Cố Dực, con mẹ nó, mày sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Chỉ để làm một con chó suốt đời thôi sao?
Aiz, thật là đồ ngu ngốc.
Một tuần sau.
Cố Dực tham dự một buổi đấu giá từ thiện.
Người trong giới thượng lưu đặc biệt thích những bữa tiệc kiểu này. Nói dễ nghe là thể hiện tấm lòng từ thiện đối với mọi người, còn trên thực tế chỉ đơn giản là dùng mọi cách thức để lan truyền và củng cố mạng lưới quan hệ của chính mình.
Đều cùng là những nụ cười thương mại, kỳ thực lại khẩu Phật tâm xà, không một tiếng động mà đấu đá hòa vào những tiếng cười đạo đức giả.
Ngồi ở trung tâm hội trường, Cố Dực khoác trên người một bộ âu phục màu tím sậm, mỗi một cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ lịch thiệp, lúc nói chuyện đôi lông mày nhỏ dài cong lên, cười nhưng không cười, làm cho tâm tình các cô gái đẹp nhộn nhạo.
Từng món đồ có giá trị liên thanh được cất giữ được đấu giá, Cố Dực không hứng thú lắm, cho đến khi một viên đá quý màu xanh lam được đưa lên sân khấu, ánh mắt anh chợt sáng lên, chăm chú nhìn lâu hơn một chút.
Người chủ trì giới thiệu: "Đây là viên đá sapphire Kashmir do tổng giám đốc Lịch của công ty Phú Hưng Hồng Kong quyên tặng. Viên đá quý này là tinh khiết tự nhiên chưa qua gọt giũa, kết cấu và màu sắc đều là cực phẩm, nó có màu xanh lam nhạt độc đáo, tượng trưng cho sự tinh khiết của tuyết và có một cái tên vô cùng êm tai "Tình yêu đã mất nay đã trở về."
Đá sapphire Kashmir màu xanh lam vốn là bảo vật quý hiếm, ngay cả là các thiếu gia, tiểu thư khi nhìn thấy cũng không ngăn ngược nội tâm rung động.
Giá tiền khởi điểm của viên đá là 100 vạn, vừa dứt lời liền có người giơ bảng liên tiếp.
"400 vạn."
Cố Dực chậm rãi giơ bảng, giọng nam trầm thấp.
Toàn hội trường xôn xao hẳn lên, ngay cả người chủ trì cũng kinh ngạc, dường như sợ anh hối hận, chỉ muốn mau chóng giải quyết dứt khoát.
"400 vạn lần thứ nhất."
"400 vạn lần thứ hai."
"400 vạn lần thứ ba."
Đúng lúc này, ở phía sau hội trường bỗng có người giơ bảng, là một giọng nữ nhẹ nhàng: "500 vạn."
Hội trường trong phút chốc trở nên yên lặng, mọi người hướng về phía sau tìm kiếm âm thanh, Cố Dực tùy ý ngẩng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt kiều diễm của một cô gái.
Tâm tình bỗng dưng trùng xuống, anh bình tĩnh thu lại ánh mắt, lại giơ bảng: "600 vạn."
Người chủ trì lại một lần nữa nhiệt huyết sôi trào, gương mặt đỏ bừng lên: "Không biết có người nào ra giá cao hơn không?"
"600 vạn lần thứ nhất."
Người phụ nữ lười biếng lại giơ bảng.
Người chủ trì mở to mắt, tay chân trở nên bủn rủn: "700 vạn sao?"
Cô gái kia nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi kéo dài âm cuối: "600 vạn linh 1 tệ."
Toàn hội trường từ im lặng chớp mắt lại trở nên nháo nhào, mọi người tập trung tầm mắt lên người Cố Dực, một bộ dạng bát quái ngồi xem trò hay.
Người đàn ông im lặng không nói, quanh người trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi anh đang làm cái gì vậy?
Anh thế mà lại đang tranh cao thấp với một người phụ nữ không tim không phổi, quả thật là ấu trĩ đến đáng xấu hổ.
Sau khi đã tỉnh táo trở lại, lý trí lựa chọn im lặng.
Chờ người chủ trì phấn khích đập búa xuống, anh bày ra gương mặt đẹp trai nhưng tối đen nhanh chóng bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua phía sau hội trường, anh dừng lại, ánh mắt đảo một lượt, khóa chặt ở trên người cô.
Hạ Hữu Thất mặc một chiếc váy đỏ trễ ngực, kiểu dáng ôm sát, vòng ngực đầy đặn, eo thon mông tròn, mái tóc đen búi lỏng ở phía sau ót làm lộ ra ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ.
Cô nhìn về phía anh, đôi môi đỏ khêu gợi nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, không rõ là chán ghét hay đang giễu cợt.
Anh biết, nếu mình nhìn thêm lần nữa, hiển nhiên sẽ không nhịn được đem nơi này hủy hoại toàn bộ, tiện thể mang ma nữ kia ra chém thành trăm mảnh.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |