Thuốc
← Ch.37 | Ch.39 → |
Cửa nhà mở ra, đúng như anh dự đoán, đứng bên ngoài nhà là một nam một nữ.
Khuôn mặt của người đàn ông mười năm như một lạnh như một khối băng, người phụ nữ một tay chống lên tường, trên khuôn mặt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Cố Dực lễ phép gọi bọn họ: "Chị, anh Tiểu Hùng."
"Ừm."
Cố Linh Tê đáp lại một cách qua loa, đẩy anh ra, tùy tiện đi thẳng vào trong phòng khách. Cố Dực không ngăn được, dè dặt đi theo phía sau, bộ dạng nịnh nọt còn hèn mọn hơn bộ dạng hầu hạ lão Phật gia.
Người phụ nữ đi ở phía trước đột nhiên quay người lại, Cố Dực dừng bước, nhận lấy anh mắt như muốn hỏi tội của cô.
"Em không nghe điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn? Sao, muốn tạo phản hả?"
Lúc này Cố Dực mới sực nhớ ra cả ngày bận rộn công việc, điện thoại cá nhân sớm đã ném ở chỗ nào đó không biết.
Cố Linh Tê lườm anh một cái: "Chị thấy là em có vợ liền quên mẹ, tiện thể ném luôn chị của mình đến Thái Bình Dương luôn rồi."
Giọng điệu lần này hạ xuống, ngay cả Chung Diễn luôn nghiêm túc thận trọng đứng đằng sau cũng không nhịn được giật giật khóe môi, cúi đầu cười.
Cố Dực vô cùng ngoan ngoãn: "Em sao lại có cái gan đó, hai người phụ nữ ánh sáng chói lọi mãi mãi là vị trí số một, không ai có thể chiếm được vị trí đó."
Cố Quả Quả hừ lạnh: "Bớt nói nhảm."
Cô nghiêng đầu về phía phòng ngủ tìm kiếm, Cố Dực khéo léo che khuất tầm mắt của cô, khuôn mặt tươi cười nói: "Tìm cái gì vậy?"
"Tìm người được em kim ốc tàng kiều* nha..."
*Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Cô Dực tiếp tục cười đáp lại: "Người còn đang ngủ, có chuyện gì thì nói với em là được."
Cố Quả Quả quả thật không thể nhìn nổi cái bộ dạng vì yêu mà điên cuồng này của anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng anh nửa ngày, cuối cùng anh vẫn không cho, cô cũng không làm gì nữa.
"Ba mẹ nói muốn gặp cô ta, ngày mai em đưa cô ấy về nhà một chuyến."
Hô hấp Cố Dực chợt nghẹn lại, trong nhất thời tất cả những loại suy nghĩa không tốt tràn ngập trong đầu anh, anh đè thấp giọng, khẽ nói: "Bọn họ có nói gì với chị là có chuyện gì không?"
"Sao chị biết được..."
Quả Quả không nói gì, khoanh tay: "Em sợ cái gì, nhà chúng ta còn có thể ăn thịt cô ta hay sao?"
Cố Dực nở nụ cười ngượng ngùng: "Chị dịu dàng hiền lành như vậy, tất nhiên không thể làm ra chuyện xấu hổ được."
Cố Linh Tê khẽ liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh, xoay người kéo cánh tay của Chung Diễn bước ra ngoài.
Cố thiếu gia chân thành mời mọc ở phía sau: "Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm sao đi."
"Không ăn."
Cố Linh Tê không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Bây giờ nhìn em nhiều thêm một chút, chị sợ rằng mình khó có thể tiêu hóa được."
Đi được hai bước, cô bỗng nhiên nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi ông chồng nhà mình: "Tiểu Hùng, anh nói xem có phải Cố Dực là nhặt được trên đường không, gen tốt của nhà họ Cố chúng ta một chút cũng không có."
Chung Tiểu hùng tỏ vẻ thâm trầm mà suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi trả lời: "Anh cảm thấy là cùng một huyết mạch, nhưng mà quan điểm của anh đối với chuyện này không khác hơn em là mấy."
Cố Quả Quả nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói đi!"
Chung Diễn đẩy kính mắt: "Thượng bất chính hạ tắc loạn*, phù hợp với thực tế."
*Ý anh Diễn là chị Quả không làm gương nên anh Cố cũng làm loạn theo á mọi người.
Người nào đó quả thật tức giận, giơ tay lên định véo mặt anh, Tiểu Hùng linh hoạt tránh né, hai ba động tác liền bắt được tay cô ôm người vào trong lồng ngực của mình, thuận thế liền cắn nhẹ lên vành tai cô một cái.
Bầu không khí như bị lửa thiêu đốt: "Ngốc nghếch cũng không sao, anh thích là được."
Cố Quả Quả bị lên án đến không thể động đậy, miệng hùng hổ nói: "Con gấu thối, tối nay anh đừng hòng dễ chịu."
Chung Diễn khẽ cười bên tai cô: "Anh thì không sao cả, chỉ sợ em chịu không nổi, chủ động mở miệng cầu xin anh thôi."
Cố Quả Quả trừng mắt: "...Anh."
"Khụ khụ khụ."
Bị ép xem hết cảnh liếc mắt đưa tình trước mặt, người đàn ông ho khan dữ dội một trận.
Vẻ mặt Cố Dực không dám nhìn thẳng: "Chị, anh rể, em xin được nói một câu, đi về phía trước hai bước chính là cửa lớn, hai người không nhịn được cũng không nên khoe cái cảnh ân ái đến sáng chói này trước mặt em chứ?"
Cố Quả Quả bị nói đến nỗi mặt đỏ bừng, hờn dỗi quay đầu lại nhìn người đàn ông: "Đều tại anh."
Chung Diễn tỏ vẻ vô tội: "Vữa này người ôm ấp yêu thương đó cũng không phải là anh."
Cô tự biết mình không thể nói lại anh, chỉ có thể cưỡng ép lôi kéo tay anh, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Ngay cả câu "tạm biệt" cũng không kịp nói, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên.
Lần này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.
Cố Dực lắc đầu cười khổ, chị gái nhà mình cũng chỉ là một con hổ giấy, trước mặt anh thì cáo mượn oai hùm nhưng đứng trước Tiểu Hùng băng lạnh lập tức hiện ra nguyên hình.
Anh hừ một tiếng, còn có mặt mũi nói anh sợ sao, chậc.
Anh xoay người đi về phía phòng ngủ chính, người vừa đi đến trước cửa thì cánh cửa liền tự động mở ra.
Ma nữ nhỏ bước ra từ trong phòng, không nói tiếng nào nhào vào lồng ngực anh.
Anh khẽ cười thành tiếng, sờ sờ đầu của cô: "Đều nghe thấy rồi à?"
"Ừm."
Cô ngẩng đầu, cằm tì vào ngực anh, ánh mắt dán lên hàm dưới của anh: "Người nhà của anh muốn em phải không?"
Cố Dực cúi đầu nhìn cô: "Sợ sao?"
Cô chớp chớp mắt: "Sợ cái gì?"
Thật ra trong lòng người đàn ông đã cực kỳ lo lắng, nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của người trong nhà, nói rằng không có một chút lo lắng chắc chắn là giả.
"Nếu như họ làm khó em, anh sẽ..."
"Sẽ không."
Cố nhìn anh nở nụ cười dịu dàng: "Cho dù bọn họ có làm gì em thì ước nguyện ban đầu của em cũng là vì anh, em nên cùng anh đối mặt. Huống hồ em còn có anh, cho dù có bị ủy khuất, anh cũng sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho em mà."
Cố Dực hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Cho nên mới nói anh là thuốc."
Ma nữ nhỏ trêu chọc anh: "Công dụng tạm được, miễn cưỡng dùng vậy."
"Ừ."
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô lên đi vào trong phòng.
"Lần này anh sẽ dốc hết sức cho em, nhất định làm cho em hài lòng."
Cánh cửa trong nháy mắt đóng lại, bên trong lên tiếng hét chói tai của Hạ Hữu Thất.
"Này, anh điên rồi, em còn chưa ăn cơm tối, em vẫn còn đói, anh đừng có sờ loạn..."
"Anh cũng đói, em cho anh ăn trước hai miếng lấp đầy cái bụng này đi."
"Em không muốn, em muốn ăn cơm... ưm... ưm ưm...."
Người đàn ông dùng sức ấn đầu cô lại, miệng mở to thở dốc, sáng khoái đến mức cả linh hồn đều thăng hoa, có chút không thể khống chế được mà đâm vào trong cổ họng chật hẹp.
"Ăn có ngon không, hửm?"
"Em thích ăn gì, anh trai đều đút em ăn hết, shhh... lại hút thêm một chút... ừm."
Sau khi quen dần, giải tỏa được cơn đói, anh chậm rãi thẳng lưng thả chậm tốc độ, thỏa mãn vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt khẽ đảo qua con ngươi ướt át của cô cùng đường nét của vật cứng nhô ra trên má.
Anh cười tươi cưng chiều: "Cục cưng thật nghe lời."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |