← Ch.01 | Ch.03 → |
Theo hướng chỉ của sợi dây màu đỏ anh tức tốc chạy thiệt nhanh, ánh mắt xưa nay trầm ổn nay lại rối loạn lên nhìn chầm chầm sợi dây đang bám vào tay anh như sợ nó biến mất...
Hộc hộc...chạy suốt một quãng đường dài làm anh thở không ra hơi...
Hừ! Gia thật quá đáng tại sao khi đến nhân giới bắt buộc phải duy trì hình dáng con người chứ...thật chí phải sinh hoạt giống họ... Thật phiền phức, cơ thể con người vốn yếu đuối khó sử dụng...
Anh nhắm mắt đứng tại chỗ, hít ra thở vào đều đều để bình ổn lại hơi thở và trái tim vốn đã hơn ngàn năm không đập nay...lại đập thật mạnh mẽ.
Trái tim con người dần bình thường...anh mở mắt ra...
Đệch! Đôi mắt xinh đẹp của anh đang thấy gì đây...
Khu nghĩa địa hoang sơ không có bóng người, về đêm lại càng thêm lạnh lẽo, gió lạnh thổi từng cơn như đâm sau vào trái tim anh...rợn cả gáy.
TAT gia ngài đang làm cái quái gì ở đây vậy!
Ta âm thầm nuốt nước miếng...nhưng lưng vẫn thẳng, mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước, đôi chân chậm rãi nâng bước đi vào khu nghĩa địa theo sợi chỉ dẫn của sợi dây màu đỏ...
Đi một lúc lâu...sao không thấy gì hết vậy...
Khuôn mặt tuấn tú cương nghị nay đã chảy mồ hôi ròng ròng, đôi môi tái nhợt, cánh tay cầm điện thoại run lên nhè nhẹ bán đứng tâm tư bên ngoài kiêu trong sợ của anh.
Chíu! Pập! Sợi dây màu đỏ bỗng dưng bị cắt đứng từ đây...
Hả? Sao kì vậy nhỉ...có lẽ nào...
Nhắm hai mắt lại cảm nhận sự đáng sợ của bóng đêm, anh đưa bàn tay phải chạm vào khoảng không vô định trước mắt mình...
Mồ hôi trước trán to như hạt đậu lăn xuống khóe môi có vị mặn làm anh nhíu mày...
Một lực hút to lớn bỗng nhiên kéo thân xác của anh vào...
Xập xình.... xập xình...xập xình...Tiếng nhạc ồn ào đột ngột vang vào tai anh phá vỡ sự yên tĩnh trước đó!
Đôi mắt màu trà ngạc nhiên mở hết cỡ nhìn cảnh tưởng trước mắt...
Khu nghĩa địa lạnh lẽo đã được thay bằng không khí hết sức náo nhiệt, trầm thấp, tiếng nhạc sàn vang lên đinh tai nhức óc, phía trên trần nhà là một quả cầu pha lê cực đại đang xoay tròn chiếu ra những tia sáng nhiều màu bao phủ khu nghĩa địa này...hàng ngàn người đang cuồng loạn đang lắc lư cơ thể mình theo tiếng nhạc ...
Não anh tạm đình chỉ mọi hoạt động trong giây lát...Có ai có thể nói cho anh biết...
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
"Um...mọi người đêm nay có vui không...hô lớn lên cho gia nghe nào" Một giọng nói gợi cảm như ly rượu mạnh vang lên làm những con người như lac vào đê mê này bất chi bất giác quay lại nhìn.
"Có" Âm thanh hào hứng vang lên làm rung động của khu nghĩa địa.
"Good! Let's fun" giọng nói ấy lại vang lên làm anh sực tỉnh.
Gia! Ngài hại chết nhau rồi. TAT
Sực tỉnh anh ngẩn đầu lên nhìn về hướng phát ra tiếng nói...
Váy ngắn đỏ ôm sát cơ thể xinh đẹp yêu dị, làm lộ ra đôi chân dài dưới đôi tất da màu đen taoh nên vẻ đẹp quyến rũ làm đàn ông khao khát quỳ dưới chân cô gái trẻ, đôi môi đỏ mộng nóng bỏng đang khẽ mấp mấy nói chuyện, cái mũi thon thon, đôi mắt câu tình đào hoa khi nhìn vào cảm giác như bị sét đánh, mái tóc ngắn mềm mại màu đỏ rực đầy mạnh mẽ...
Cái bar kinh dị giữa nghĩa trang này là sao! Con người...
Ối mẹ ơi...gia, ngài...ta...ngài hại chết ta rồi!
Hai chân không tự chủ lao nhanh ngay lên sàn, vận khinh công ôm cô gái trẻ xinh đẹp lao đi ngay. Tay phải ôm cô tay trái tức tốc mở ra một kết giới chui ngay vào trong đó...
Trong không gian màu trắng tinh khiết, hai bóng dáng đỏ và vàng kem đang mắt to trừng mắt nhỏ...
"Gia...ngài phải trở về thiên cung ngay.. chúng ta gây ra chuyện lớn rồi" Đôi mắt màu trà nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ có vẻ mặt bất cần đời trước mặt mình...TAT nhưng trong lòng đã sớm hóa bão tố.
"Hừ, gia không về, gia đang vui, không thích" Chu chu cái miệng nhỏ, chân mày khẽ nhíu lại, mở to đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm người trước mắt mình, cũng không quên ôm cánh tay cọ cọ vòng ngực khủng...
Vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, mím môi nói" Gia không nên đùa giỡn, ngài thật sự gây ra chuyện lớn rồi" Khẽ lấy tay gỡ bạn nào đó đang cạ cạ khuôn ngực của mình sang một bên...
Anh là đàn ông...không phải cong quẹo!
"Hừ...Lăng đói tiền, chơi không vui gì hết...không chịu.. không đi" Cảm thấy đùa giỡn không thành, đôi mắt đòa hoa chìm đi tức khắc, mặt cũng xụ xuống...
Đã đến nước này rồi...
"Ngài không về, thật chứ..."
"Hừ, không về...không về...không về..." Người nào đó khó chịu kêu lên.
Anh nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt nghiêm túc khẽ biến, xẹt qua một kia lo lắng, sợ hại, bạc môi mím chặt, kết hầu khẽ động" Gia...nương nương đã về!"
Cô gái nghe thấy, thân hình nhỏ nhắn khẽ run nhẹ, từ từ quay mặt lại nhìn người đàn ông, đôi mắt đào hoa khó chịu thấy rõ, đôi môi đỏ mộng khẽ mở, nói
" Shit! Bà già về rồi."
"Và...chúng ta đang bị truy nã" cô gái khẽ nhướn mày. Hừ, bà già khó chơi.
"Thưởng trăm vạn lượng vàng..." Bạn nào đó nhấn mạnh
"...."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |