← Ch.03 | Ch.05 → |
Thoát khỏi dòng suy nghĩ về chuyện khi xưa...
Chu công công lo lắng nhìn về nơi cánh cửa to lớn màu đỏ tươi được đống kín, trên cánh cửa là người đàn ông mặc long bào bám dính lấy, ánh mắt vương dã nay chỉ ẩn lại sự lo lắng của trượng phu cho nương tử của mình ...
"Cố lên nương nương...đã thấy đầu đứa trẻ...nương nương...nương nương...."
Tiếng la hét cổ vũ của bà đỡ vang vọng trên hành lang được bao phủ bởi không khí lo sợ, trầm lặng, lạnh lẽo...nhóm nô tài tỳ nữ phục vụ tại Tây Kim Hành cung đã sớm muốn chạy đi đầu thai chỉ vì không khí nơi đây...mà nó lại được phát từ vị Ngọc Hoàng vĩ đại của họ phát tán ra...
Phải biết rằng Lục Hiểu Uyển là bảo bối tuyệt sắc động lòng người vô cùng kiêu ngạo của Lưu Hải Đông Phương, nhị tiểu thư của Lục thiên gia tộc, mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng rất được Lục thiên tướng quân coi trọng, tính khí lại anh dũng, hào phóng không thua nam nhi, khá giống Lục thiên tướng khi xưa nên rất được cưng chiều...
Nữ tử mềm mại, đáng yêu, hiền thục vô số ngài lại không chọn lựa lại chỉ động tấm chân tình với Lục nhị tiểu thư được coi là nổi ô nhục của Lục tướng quân khi đó...Mĩ nhân thiên cung ba ngàn lại không bằng...
Đúng là long tâm khó lường!
Chuyện tình khi xưa của hai người vốn là một truyền thuyết làm rung động khắp giới Càn Khôn này...
Lưu Hải Đông Phương nghe tiếng nói của bà đỡ truyền từ phòng ra...con tim vốn lo sợ không ngừng nay đã bớt chút...nghĩ đi nghĩ lại ông lại ghiến răng ghiến lợi...
Hừ! Đứa bé này cũng quá hư hỏng rồi, trong khi Uyển nhi mang nó đã hành hạ nàng biết bao nhiêu, ăn bao nhiêu cũng nôn, người thì lúc nào cũng mệt mỏi, ốm yếu, xanh xao, ...lúc sinh thì trả báo trước ai cứ thế mà cường ngạnh chui ra khi chưa đủ tuần...
Hừ! Tức chết ông mà...nghĩ mà xem khi sinh lão đại, lão nhị, lão tam có chuyện gì đâu, mọi chuyện đều êm đềm...chỉ đến lược lão tứ này là khó chịu nhất...
Uyển nhi mà muốn sinh nữa ông cũng không cho...một mình lão tứ này khi chưa sinh ra đã ác ma hành hạ mẫu thân nó rồi...
Quay đầu lại nhìn lũ con của mình.. ông im lặng đen mặt...một lũ tiểu ác ma! Ông ước gì chúng có thể bị tống chúng đi nơi khác vì đã dành khanh khanh của ông...
Hừ! Giờ thêm lão tứ nữa chẳng phải khanh khanh của ông...Không được không được khanh khanh của ông là của ông... có chết ông cũng không muốn chia sẽ...phải khó khăn lắm ông mới tìm được người thương của mình...
"Á.." Một tiếng thét dài vang thấu tận trời xanh. Làm Lưu Hải Đông Phương đang mãi nghĩ chuyện cũng giật mình hồi tỉnh, lo lắng, không kịp suy nghĩ hai chân tất tốc mở cửa vội xông vào phòng...
*********Phân cách tềnh êu*********
Du ma ma trên tay ôm một một khối nho nhỏ được bao bọc trong vải lụa màu trắng được dệt từ sợi tơ tằm thượng hạng của Đông Mộng tầm yêu ngàn năm nhả ra được duy nhất một lần, đôi mắt già cười hiền nhìn vào đứa trẻ mới sinh chưa mở mắt vô cùng đáng yêu, vốn định ôm vào cho nương nương nhìn thử thì bà lại nghe tiếng bước chân hoảng hốt về phía này...
Lập tức xuất hiện bóng dáng hoàng minh như tên bắn lao vào...thấy được bà đỡ vội quỳ xuống làm lễ tiết cũng không quan tâm Ngọc hoàng có miễn lễ hay không vội đứng dậy cất tiếng chúc mừng
"Ngọc hoàng...chúc mừng ngài đã...nương nương đã thuận lợi sinh ra được một tiểu..." Chưa đợi bà nói hết câu bóng dáng hoàng minh đã vội phóng như bay vào phòng của nương tử yêu dấu vừa mới sinh của mình, không thèm liếc mắt tới cục thịt mới sinh của mình.
Nha hoàng trong phòng đang tất bật thu dọn công việc sau khi sinh của Vương mẫu nương nương, tập chung thu gọn nhanh chóng sạch sẽ trước khi nương nương của họ tỉnh dậy, ai mà chẳng biết Ngọc hoàng của họ nổi tiếng là người khiếm phích, duy nhất chỉ có nương nương họ là ngoại lệ, còn người thân quen chỉ là miễn cưỡng động chạm, không liên quan thì trực tiếp xem là rác thải...Phải nói rằng bệnh của Ngọc hoàng đã không còn cách chữa trị nên toàn bộ hoàng cung chỉ đành phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi...
"Khanh khanh...nương tử yêu...Uyển nhi..." Chưa thấy người đã thấy tiếng gọi tình yêu...ai ai ở hoàng cung này luôn phải tự nhắc nhở bản thân mình đừng quá kích động với Ngọc hoàng bây giờ...
Trước việc công thì mỗ Ngọc hoàng luôn tạo vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng, tuyệt tình, không khí luôn tự điều chỉnh ở mức âm độ...có khi xui xẻo sẽ cao hơn, đối với việc tư thì sẽ hòa hoãn hơn chút ít nhưng vẫn dữ vựng phong thái không thay đổi, nương nương hay gọi nói đây là hiện tượng dây động mạch não gắn liền với cơ mặt bị đột biến gây nên hiện trạng như bây giờ...
Riêng sự đặc biệt duy nhất chính là nương nương, cơ mặt hầu như không có điểm dừng liên tục thay đổi không ngừng để phù hợp với mục đích tình yêu, không khí xung quanh thì khỏi nói cứ như đang tắm gió xuân, mặt dày làm nũng liên hoàn...đâu còn cái vẻ xung khí như ăn phải ruồi bọ...
[size=150]Theo tối mật quan sát phỏng vấn riêng tư cho thấy thì:
"Đây là biểu hiện tình yêu mãnh liệt của phụ hoàng dành cho nương, không phải bị biến dạng cơ mặt hay đại loại... theo nương nói là bị rút gân da mặt... nhưng phụ thân thật sự rất biến thái, đại huynh hay thường kể về đêm phụ hoàng hay đánh mẫu thân kêu lên rất đau đó... thật sự mà, Tiểu Thiên không nói xạo đâu.. t.. in.. a... a..." Đứa trẻ hai mắt to long lanh nhìn rất kiên định, cái miệng nho nhỏ thì cứ la hét thề thốt.
Đó là lời khai từ tam thiên hoàng... đã bị lôi đi! Khụ!
Nhưng bù lại tính khí khắc nghiệt đó là một vẻ đẹp hoàn mỹ làm người khác phải đui mù...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |