← Ch.20 | Ch.22 → |
Biệt thự Giang gia có ba tầng, tổng cộng có tám phòng, ba anh em Giang Tuyết Nịnh ở tầng hai, vợ chồng Giang Hải Ba ở tầng ba còn hai phòng dưới tầng một dành cho người làm. Phòng của Giang Tuyết Nịnh là căn phòng nhỏ nhất trên tầng hai nhưng bên trong thực ấm áp, không có đồ nội thất đắt tiền hay trang sức sa hoa.
Phong cách căn phòng thậm chí có chút trẻ con nên trước kia thường hay bị Giang Tuyết Kỳ giễu cợt. Ba anh em bọn họ, anh cả Giang Tuyết Lâm tính tình lãnh đạm, đối xử với ai cũng mang theo vẻ thân thiết nhưng lại xa cách còn Giang Tuyết Kỳ thì lại có chút ngang ngược và hợm hĩnh.
Bởi vì Cố Thần Quang đến nên Giang Tuyết Nịnh cảm thấy thoải mái hơn, bằng không mỗi khi cô ở nhà không thể tránh khỏi bị Giang Tuyết Kỳ chèn ép. Hôm nay vì có người ngoài ở lại nên mọi người trong Giang gia đều tỏ ra thân thiện và tốt bụng.
Ăn xong cơm chiều Giang Tuyết Nịnh liền trở về phòng, cô cảm thấy cùng cha mẹ xa cách mấy tháng không hề liên lạc lại không hề có sự nhớ nhung. Thật sự nếu muốn cô tỏ ra tương thân tương ái, cô tự nhận mình làm không được.
"Tiểu bảo bối đang làm gì đó?"
Giang Tuyết Nịnh thấy điện thoại rung lên, trên màn hình là tin nhắn của Cố Thần Quang."Không làm gì cả, em đang nghĩ một số chuyện thôi."
"Chờ anh một chút."
Giang Tuyết Nịnh không hiểu chuyện gì, cái gì gọi là chờ hắn một chút.
Cố Thần Quang đang ở cùng vợ chồng Giang Hải Ba bàn chuyện công việc, một người phụ trách vỗ ⓜ-ô-n-𝖌 ngựa, một người phụ trách khiêm tốn. Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm Cố Thần Quang mới đứng dậy uyển chuyển nói lời chào: "Ông thông gia, hôm nay tôi đi đường dài có chút mệt mỏi, ngày mai còn một số chuyện cần xử lý, lần sau lại cùng các người nói chuyện phiếm. Tôi đi nghỉ ngơi trước."
Cố Thần Quang đứng dậy trở lại phòng đã được sắp xếp, ngay cách vách phòng của Giang Tuyết Nịnh. Tắm rửa xong liền lặng lẽ tiến vào phòng của Giang Tuyết Nịnh, thấy cô gái nhỏ đang ở trên giường ngây ngốc, thấy người đàn ông tiến vào liền hoảng sợ. Cô không nghĩ tới hắn lại to gan lớn mật như vậy.
Sau khi đã khoá trái cửa, Cố Thần Quang hai bước thành một nhanh chóng tới bên giường, giống như một bậc quân vương nhìn xuống một cô gái. Giang Tuyết Nịnh khẩn trương lại chờ mong nhìn hắn, thẳng đến khi bị hương thơm quen thuộc vây quanh.
"Em thật là, một ngày cũng nhịn không nổi sao?" Bàn tay to của người đàn ông đã ở trên người cô di chuyển, Giang Tuyết Nịnh có chút thở không thông, đè thấp âm thanh, có chút bất đắc dĩ nhìn quần áo một cái lại một cái bị cởi ra. Da thịt tuyết trắng dần dần được hé lộ.
"Nịnh Nịnh anh đã nghiện em mất rồi, giống như nghiện thuốc phiện, mỗi ngày đều không khống chế được mà muốn làm em..."
Không có màn dạo đầu, côn th*t cứng rắn liền thọc vào huyệt khẩu 𝐦ề-ɱ ⓜ-ạ-1, một tay kéo chân cô, tay khác ôm eo cô, dưới háng liều mạng hướng bên trong đâ*𝖒 ✔️à*ο. Bên trong mị thịt bị quy đầu nóng như lửa đẩy ra, vách động bị căng lớn tới cực hạn, gậy th*t không ngừng mở ra đường đi sâu vào trong.
dương v*t thô to đ-â-〽️ tới tận cửa tử cung đem tới từng trận tê dại đánh vào tận 𝐥.ï.n.h ♓ồ.n, một đường đi lên làm đại não cô như muốn n_ổ ⓣ_⛎_𝐧_🌀. 🎋·♓𝑜·á·ı 𝒸ả·Ⓜ️ làm cô không thể kháng cự, thân hình mềm mềm, thật nhanh hoá thành một vũng nước.
"A a...Cố Thần Quang...~ anh là người xấu...anh...ô ô...~"
Giang Tuyết Nịnh đỏ bừng mặt, đôi mắt hạnh phủ một làn sương mù, lăn thành chuỗi ngọc, vừa cảm thấy ủy khuất vừa có ý đón hùa hắn.
Cố Thần Quang dở khóc dở cười, xoa xoa bộ 𝖓g*ự*𝒸 cô, nắm trong tay là một nắm mềm mềm mịn mịn khiến hắn kiềm chế không nổi.
"A là anh hư, anh là người xấu, bảo bối đừng khóc.... có anh ở đây, không cần lo cái gì cả."
Đôi mắt Giang Tuyết Nịnh hồng hồng, thân mình trắng nõn, hai viên nhũ cầu theo động tác va chạm của hắn mà nhảy lên một chút, thật giống như hai con tiểu bạch thỏ nhảy nhót. Người đàn ông nằm trên người cô, hai tay đem hai luồng vú kéo lại gần nhau, ở giữa hình thành một khe rãnh sâu thẳm, trên mặt là nồng đậm tình dục.
Chiếc lưỡi nhỏ bé bị cuốn vào trong miệng hắn, nháy mắt một dòng điện chạy qua liền đem nàng đánh gục, đôi mắt mê ly, anh anh a a mà bị hắn cho một miệng nước miếng.
Cố Thần Quang buông tha môi cô, hai tay đem chân cô vòng lên eo mình tiện đà chống bên người cô, động tác dưới háng càng thêm cuồng dã, một chút lại một chút ⓗ-𝖚𝓃-🌀 ♓ă-𝐧-🌀 đánh vào càng sâu. dương v*t thô to hoàn toàn đi vào, hai viên tinh hoàn đánh trên mô*𝐧*ℊ cô ρ_𝒽á_✞ 𝖗_@ â_𝖒 тh_𝖆ռ_𝒽 bạch bạch 🅓_â_ɱ mĩ. d*m thủy từ nơi 𝐠𝐢●𝖆●𝐨 ♓●ợ●ⓟ không ngừng trào ra, hắn càng thêm ⓜ_ấ_† 🎋𝐢ể_ⓜ ⓢ𝖔á_✝️, cúi đầu đem nhũ thịt của nàng ngậm vào trong miệng.
"A a...quá nhanh...a a...~"
Giang Tuyết Nịnh nói không nên lời, nhiều lần bị đánh vào chỗ mẫn cảm, tử cung cũng liên tục bị va chạm, quy đầu lửa nóng như muốn 𝖛ù_ℹ️ ✔️à_𝑜 trong đem tử cung nho nhỏ căng đến tràn đầy. Giang Tuyết Nịnh hai chân 𝖗ц-ⓝ 𝐫ẩ-𝐲 co rút, bụng nhỏ co rụt lại, cô lại cao trào....
Động tác của Cố Thần Quang chậm lại, cái trán nổi đầy gân xanh, chịu đựng sự co rút 𝐜●ⓗ●ế●𝖙 người của tiểu huyệt, đâ_Ⓜ️ sâu vào rồi lại ⓡ·ú·🌴 𝖗·🅰️. Đầu lưỡi cuốn lấy đầu v* phấn nộn hút đến mức tⓗ·à𝐧·𝖍 𝐡·ì·ռ·♓ nón ngược mới hài lòng nhả ra. Nhũ thịt run run rồi trở lại trạng thái ban đầu, chỉ là hai viên đậu đỏ lại cứng hơn rất nhiều.
"Nha...~ không cần"
Giang Tuyết Nịnh không thể chịu được sự trêu đùa của hắn, 🎋.𝐡🔴.á.𝖎 𝖈.ả.𝐦 truyền đến đau đớn cùng tê ngứa làm cả người cô giống như dòng nước xiết, bên dưới hạ thân nước chảy róc rách là côn th*t không ngừng ra ra vào vào. Cô vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, ưỡn thân mình lại gần, 𝖒*ô*𝓃*🌀 vểnh vặn vẹo muốn nuốt hết côn th*t của Cố Thần Quang.
"Thật 𝖘●ướ●𝐧●g...sắp hỏng rồi...a a..."
Cố Thần Quang làm sao mà dễ dàng buông tha cô, cô vừa đáng yêu cũng vừa ◗-â-〽️ loạn làm hắn say mê, mỗi lần tiến vào †_𝐡_â_𝖓 🌴_♓_ể cô hắn cảm thấy mình như đang ở thiên đường. Nhìn cô gái nhỏ tỏ ra 🅱.❗.ể.ц tì.п.ⓗ xin tha hắn liền cảm thấy mình muốn tới cao trào.
Cố Thần Quang cảm thấy mình sắp điên rồi, nghe cô nói phải về nhà mẹ đẻ hai ngày, hắn liền đem mọi việc an bài tốt. Hắn nhịn không nổi hai ngày không thấy cô, cũng không yên tâm khi cô về Giang gia.
"Cốc cốc... Nịnh Nịnh, ngủ rồi sao?"
Âm thanh gõ cửa bên ngoài làm bừng tỉnh hai 𝖙-hâ-ռ ✝️-ⓗ-ể đang đắm chìm trong ԁ*ụ*c 𝖛ọռ*🌀, Giang Tuyết Nịnh sợ hãi lấy tay đè lại thanh âm 𝓇_ê_ռ 𝓇_ỉ tránh cho người bên ngoài nghe được.
Không thấy tiếng đáp lại, cũng có thể e sợ quấy rầy Cố Thần Quang ở cách vách nên người bên ngoài không tiếp tục gõ cửa mà rời đi. Lại không biết Cố Thần Quang đang ở trên giường con gái của hắn.
Giang Tuyết Nịnh cả người nóng lên 𝐤𝖍.⭕á.𝖎 𝐜ả.Ⓜ️ vẫn luôn bao trùm lấy nàng khiến cô như muốn n.ổ 𝐭u𝖓.ℊ. Vừa rồi ba cô ở ngoài cửa nhưng Cố Thần Quang cũng không hề dừng lại nghe thấy tiếng bước chân rời đi liền không kiêng nể gì nữa.
"A ~...từ bỏ...a a..." Giang Tuyết Nịnh cắn chặt môi, vẫn là không nhịn được phát ra tiếng 𝓇ê*𝖓 𝓇*ỉ.
Tiểu huyệt nuốt lấy côn th*t thô to, hai người ở trên giường điên long đảo phượng, d*m thủy làm ✝️♓-â-𝐧 ✝️-ⓗ-ể cả hai ướt đẫm. Cuối cùng theo tiếng gầm nhẹ của Cố Thần Quang là một đạo d*m thủy phun ra khiến cho khăn trải giường dưới thân ướt dầm dề. Theo dòng d*m thủy của cô chảy ra còn hoà lẫn với 🌴*i𝖓*♓ ⓓ*ị*𝖈*ⓗ mà Cố Thần Quang bắn vào.
"Bảo bối, anh yêu em." Cố Thần Quang ⓗô*ⓝ cái trán trơn bóng của Giang Tuyết Nịnh, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói ba chữ này với một người phụ nữ, hắn phát hiện ra mình thật sự mất khống chế, nhưng là hắn cũng không sợ. Đối với tương lai của hai người, hắn đã tính toán tốt nhiều thứ, hắn không thể nào để cô cứ mãi không danh không phận mà lo lắng hãi hùng đi theo hắn.
Người đàn ông sờ sờ bụng cô, từ sau lần đầu tiên muốn cô hắn vẫn luôn bắn ở bên trong, nói không chừng bên trong đã có một tiểu sinh mệnh. Hắn từ trước tới giờ chưa từng vội vàng muốn một người phụ nữ mang trong mình đứa con của hắn như bây giờ.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |