Truyện:Nuông Chiều Con Dâu - Chương 17

Nuông Chiều Con Dâu
Trọn bộ 33 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Bận rộn cả một buổi trưa, vừa rồi ở trong xe lại bị hắn làm một lần, Giang Tuyết Nịnh thật đúng là đói bụng: "Ba, người..." Vốn dĩ cô tưởng ngồi xuống để ăn cơm, lại không nghĩ rằng vừa mới nói hai chữ môi đã bị lời nói của Cố Thần Quang chặn đứng: "Tiểu bảo bối ⓢư-ớ𝖓-g rồi, em sờ thử đi, anh còn cứng đến khó chịu."

Giang Tuyết Nịnh lúc đầu muốn đem hắn đẩy ra, nhưng sau khi bị hắn ôm lấy thì lập tức cảm giác được lửa nóng thô to đang cạ vào cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn, dùng bụng nhỏ kề sát dương v*t hắn.

Vốn tưởng kế tiếp là điên cuồng hô_ⓝ sâu, ai ngờ hắn chỉ mổ mổ vài cái liền ngừng, hai tay bưng lấy mặt cô, ánh mắt nóng rực đối diện với cô, muốn nói lại thôi.

"Nịnh Nịnh, hay vẫn là ăn cơm trước đi..."

Cố Thần Quang vẫn lo lắng cho cô, Giang Tuyết Nịnh làm sao nhẫn tâm để hắn khó chịu, mặt đỏ ửng cách quần đè lấy cực đại 🅿️𝐡●â●ռ 𝐭𝖍â●п, nhẹ nhàng nhéo nhéo, hai tròng mắt loé sáng khẽ nói: "Vừa mới vào cửa...anh làm vậy, làm sao em có thể ăn cơm trước?"

Cố Thần Quang nở nụ cười, một đôi bàn tay to ở đùi cô ⓥ.ц.ố.𝐭 ν.𝐞 hai cái, sau đó đem váy cô vén lên, tiểu nộn huyệt dần dần lộ ra, ánh lên tia nước trong ve, ánh mắt Cố Thần Quang liền trầm xuống.

"Tiểu bảo bối, em cũng muốn đi..." Người đàn ông hô hấp có chút dồn dập.

"Người xấu, đừng nhìn." Giang Tuyết Nịnh xấu hổ kêu lên, dùng hai tay che lấy hoa huy*t ư_ớ_𝖙 á_✞, 𝖈ắ*ⓝ 𝐦*ô*ï, nhấc chân cọ lên hạ thể nhô cao, mị nhãn như tơ nói: "Cứng như vậy a~"

Nhìn ánh mắt xuân tâm nhộn nhạo của tiểu nữ nhân, Cố Thần Quang vui 💰ướ.п.ⓖ hai mắt sáng lên, một bên kéo tay đang che trước miệng huyệt của cô ra, một bên đem miệng dán vào.

"Đừng, đừng...bẩn...không cần ⓛⓘ-ế-𝐦..." Guang Tuyết Nịnh ngượng ngùng vặn vẹo tránh né, chỗ đó hôm nay chưa rửa qua, vừa rồi còn bị hắn 𝐜ắ·Ⓜ️ ☑️·à·ⓞ đến cao trào.

"Đừng sợ, không bẩn, rất sạch sẽ." Rõ ràng người đàn ông đã bị dục hỏa đốt người, không quan tâm đem tay cô kéo ra, ⓗơ●ı 𝖙●♓●ở ⓝ●ó●𝓃●🌀 𝓇●ự●𝒸 phả vào miệng huyệt, đem hai cánh hoa 𝐦-ú-т vào.

"A!~ một hồi không được...hôn em, ân...a...ân~" Giang Tuyết Nịnh lưng dựa trên tường, hai tay ôm đầu hắn, nỗ lực áp chế tiếng 𝖗-ê-𝖓 г-ỉ của mình. Cố Thần Quang 𝖑-ℹ️-ế-ɱ láp tiểu huyệt cô, khiến cả thể xác lẫn tâm hồn cô sung şư.ớп.𝐠.

Miệng hắn hút lấy hai cánh hoa kiều nộn phát ra tiếng nước xấu hổ: "Bảo bối, phía dưới em thật thơm."

Thời điểm đầu lưỡi của người đàn ông lại một lần điên cuồng đem âm đế cô 𝖑-i-ế-m láp, Giang Tuyết Nịnh rốt cuộc không thể kìm nén nổi ngứa ngáy nơi tiểu huyệt, cả cơ thể dâng lên một trận lửa nóng.

Mấy ngày nay cô đã được lĩnh hội sự lợi hại và kéo dài của người đàn ông, hôm nay phải làm mấy lần, hoặc yêu cầu thời gian bao lâu để hắn thỏa mãn cô không biết được, chỉ nghĩ hắn làm nhanh lên, cô hiện tại vừa đói vừa mệt.

"A, không cần ♓_ôn_." Cô cảm giác được chính mình không đứng được nữa, giãy giụa đem đầu hắn đẩy ra, tiếp theo dùng sức đem đầu hắn hướng lên trên, một phen nắm lấy côn th*t hắn, ✝️_♓_ở 𝒹ố_𝖈 nói: "Em muốn, muốn anh nhanh chóng tiến vào."

Người đàn ông xoa một miệng đầy d*m thủy, thở hắt hai cái, ánh mắt hưng phấn nhìn cô, vươn tay ôm lấy eo cô, đem ✞.♓â.ռ 𝐭♓.ể của cô kéo ra sau.

Giang Tuyết Nịnh vươn hai tay vịn lấy của sổ ven tường, dẩu mô_п_🌀 lên, 𝖈·ắ·𝓃 Ⓜ️·ô·❗, chờ đợi Cố Thần Quang 𝒸●ắ●𝖒 ѵ●à●o. Mỹ nhân đi giày cao gót, đôi chân thẳng tắp trắng nõn, hai cánh 〽️·ô·n·g tròn trịa vểnh ra sau câu hồn người.

Một tay giữ 〽️ô-𝐧-ɢ thịt, một tay đỡ lấy côn th*t thô dài, để ngoài miệng huyệt 𝐜_ọ ❌_á_t lên xuống, chờ đến khi trơn bóng ái dịch liền để ở cửa huyệt, hít sâu một hơi chậm rãi đẩy vào.

Theo tiếng than nhẹ cùng 𝖍ơ*𝖎 t*𝐡*ở ԁồ*ⓝ ԁ*ậ*𝓅 của Giang Tuyết Nịnh, quy đầu thật gian nan căng ra huyệt khẩu hồng nhạt, dần dần vào hết, sau đó là phần thân ra vào nhiều lần mới có thể đem cả cây côn th*t ↪️*ắ*ⓜ ✔️*à*o đến tận gốc.

"Nịnh Nịnh...thật chặt..." Cố Thần Quang ⓣ𝒽-ở 🌀-ấ-𝐩, mà Giang Tuyết Nịnh lúc này đã sớm bị côn th*t của người đàn ông cắm đến chỗ sâu nhất, không một khe hở.

Vách tường thịt bị côn th*t ռ·ó𝖓·g 𝒷ỏ𝐧·🌀 ⓚ.í.🌜.𝖍 †.𝖍íⓒ.ⓗ, càng thêm ngứa ngáy tê dại khó nhịn. Mà người đàn ông thì cố tình sau khi ↪️ắ-𝐦 ☑️-à-🅾️ lại bất động: "Động a ba, nhanh lên, nga~ em rất muốn!" Cô cầm lòng không được mà г·ê·𝐧 𝐫·ỉ, phát ra tiếng thúc giục thỉnh cầu.

Người đàn ông nhanh chóng đem áo cô cởi ra, đem hai luồng vú đầy đặn xuất ra, dùng tay vừa bóp vừa ⓥ_𝐮ố_𝖙 ✅_𝐞. Giang Tuyết Nịnh 𝒸ắ●п 𝐦●ô●ℹ️ ⓡê*ⓝ 𝐫*ỉ trong sung 𝖘*ướ*𝖓*ℊ xen lẫn thống khổ.

"Thật...thật thoải mái.... ~" Rốt cuộc cầm giữ không được đôi tay nâng ⓜôn_🌀 cô, chậm rãi chuyển động: "A...ông xã...thật thoải mái~"

Cảm nhận được côn th*t bên trong cơ thể giật giật, cô dùng sức ưỡn eo, ɱô*𝓃*ɢ càng vểnh lên: "Ông xã ...a...thao em...dùng sức~"

Thời điểm cô nói ra, người đàn ông đã kích động hưng phấn không thôi, hô hấp rõ ràng dồn dập hơn rất nhiều.

Một bên h-ô-п lên mặt cô, một bên ✝️𝒽.ở 𝖍.ổ.ռ 𝒽.ể.ռ nói: "Tiểu yêu tinh, học được ở nơi nào." Giang Tuyết Nịnh khẽ ừ một tiếng, vươn một bàn tay câu lấy cổ người đàn ông, đem mặt kề sát mặt hắn ⓒ_ọ ⓧá_✞, một bên hưởng thụ ⓚ♓.ο.á.❗ 𝐜ả.m, một bên cố đè nén cảm giác thẹn thùng: "Ông xã...~ thật là lợi hại...thao thật 𝐬.ư.ớп.🌀"

"Ư...↪️𝖍●ế●t tiệt..." Cố Thần Quang nhịn không được mà chửi bậy, t*𝐡â*ⓝ t𝒽*ể hơi cúi xuống, côn th*t hướng về phía trước thọc vào 𝐫_ú_✝️ 𝖗_🅰️ tần suất ngày càng nhanh.

Nếu nhìn từ phía dưới thì có thể thấy một cây côn th*t to lớn tím đen đang ở tiểu huyệt hồng nộn nhanh chóng ra vào, ái dịch ào ạt theo địa phương ɢïⓐ-𝐨 𝐡ợ-𝖕 của hai người chảy ra, thỉnh thoảng nhỏ giọt trên mặt đất.

Tiếng nước chỗ 𝐠𝒾𝖆*🔴 ♓ợ*ρ còn tốt, mấu chốt là thanh âm "bạch bạch bạch" khi hai ✞●𝐡â●ռ ⓣ𝒽●ể chạm vào nhau, thật sự là quá mức vang dội. Nếu giờ phút này có người ở ngoài cửa thì khẳng định có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng lúc này cả hai người đều chìm đắm trong cuộc 🌀i·ⓐ·ⓞ ♓·ο🅰️·п, hưởng thụ 🎋_♓🅾️á_❗ 🌜ả_𝐦 mà ⅼ●à●𝐦 🌴●ì●𝖓●𝖍 đem đến nên dù có ý thức được cũng không rảnh lo.

côn th*t nhanh chóng 𝐜.ắ.m 𝖛à.ⓞ 𝓇*ú*𝖙 𝓇*🅰️ mang đến ⓚ_♓_𝑜á_ï 𝖈_ả_𝐦 không ngừng khiến Giang Tuyết Nịnh cảm giác được cao trào đang đến gần, trong miệng hô hấp dồn dập †*𝐡*ở ⓗổ*ռ 𝐡*ể*ռ: "Ông xã dùng sức ~...lại thao nhanh lên, ách.... không được ~~anh nhanh lên bắn ra...làm xong...chúng ta ăn cơm. A a...cơm nước xong...nếu anh vẫn muốn thì em để cho anh.... thao đủ."

Cố Thần Quang hưng phấn không thôi: "Tiểu bảo bối, không được phép gạt người..."

"A a... A a ...ông xã~ muốn tới...bắn vào đi...."

Người đàn ông chợt tăng sức lực cùng tốc độ, âm thanh "bạch bạch bạch" càng rõ ràng hơn, đừng nói ngoài cửa có người, ngay cả ở trong sân cũng có thể mơ hồ nghe thấy.

"Ư! Tiểu bảo bối của anh, lập tức liền...bắn cho em." Cố Thần Quang nặng nề thở dố, giơ tay gỡ cánh tay đang đè cổ mình, đè cô xuống mà dùng sức.

Giang Tuyết Nịnh nghĩ rằng người đàn ông cần thêm không gian để dùng sức nên chống cả hai tay lên cửa sổ, vậy mà người đàn ông vẫn tiếp tục đè xuống.

Dưới sức mạnh của người đàn ông, cô cơ hồ gập cả nửa người xuống, hai tay chống trên sàn nhà, để cho Cố Thần Quang va chạm.

"Tiểu bảo bối...dương v*t của ba dài hay không.... thao em 𝖘ướ-n-🌀 hay không 💲-ướ-n-ɢ...đều bắn cho em..." Ánh mắt Cố Thần Quang 𝐛-ố-𝐜 𝒽ỏ-𝖆 nhìn chỗ g_ï_𝖆_ο ⓗợ_p của hai người, nhìn côn th*t thô đen của mình nhanh chóng ra vào, lại nhìn tiểu huyệt hồng nộn của Giang Tuyết Nịnh, sự tương phản càng làm nổi bật hai cánh hoa ái dịch giàn giụa, bị chà đạp không nhìn ra hình dáng ban đầu.

"A...𝖘ư.ớ𝖓.🌀, ba mau bắn, em thật sự...không chịu được nữa..."

Ⓣ·h·â·𝐧 †·𝐡·ể gập xuống, dưới sự va chạm mãnh liệt của Cố Thần Quang, không khí trong lồng ռ🌀ự.🌜 không ngừng bị đâ-m ra ngoài, cô không cách nào nói chuyện bình thường, chỉ có thể theo tuần suất va chạm của Cố Thần Quang tràn ra vài tiếng 𝐫-ê-ⓝ r-ỉ.

Mặc dù đã ở trạng thái sẵn sàng, Cố Thần Quang vẫn kịch liệt va chạm hơn nửa phút mới gầm nhẹ đâ●𝖒 νà●ⓞ chỗ sâu nhất, bắn ra...

Cùng lúc đó, Giang Tuyết Nịnh gần như không còn chút sức lực nào, từ cổ họng vang ra vài tiếng 𝓇·ê·𝓃 𝖗·ỉ sung 𝖘●ư●ớ●ⓝ●🌀 xen lẫn thống khổ, toàn thân nàng ru-ⓝ г-ẩ-𝓎 đạt cao trào.

côn th*t thô tráng của người đàn ông chôn sâu trong hoa tâm của Giang Tuyết Nịnh, quy đầu chống ở cửa tử cung mạnh mẽ phóng ra, mà miệng huyệt cùng cúc hoa của nàng cũng không ngừng khép mở, phun ra một luồng ái dịch, bọt nước văng khắp nơi, vương vãi khắp trên mặt đất.

Giang Tuyết Nịnh ngay khi vừa đạt cao trào cũng đã hoàn toàn không chống đỡ được. Ngay khi t-♓â-ⓝ тⓗ-ể cô khuỵu xuống, Cố Thần Quang đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô lên, phía dưới vẫn tiếp tục việc còn dang dở.

Ước chừng sau 10s, Cố Thần Quang 𝖇●ắ●n †❗n●𝖍 xong vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi, đem côn th*t đã mềm xuống từ trong tⓗâ.𝓃 ✝️♓.ể Giang Tuyết Nịnh lấy ra.

Khi côn th*t vừa 𝐫ú.ⓣ 𝓇.𝐚, trong nháy mắt miệng huyệt chưa thể trở lại trạng thái ban đầu, một cổ d*m thủy trong trẻo cùng ✞ℹ️-𝓃-♓ ◗ị-↪️-𝖍 màu trắng ngà trào ra, phần lớn rơi trên mặt đất, phần còn lại theo dương v*t cùng đùi cô chảy xuôi xuống.

Cúi người đem con dâu đã mềm thành sợi bún nâng dậy, xoay người lại, một cánh tay đỡ sau lưng cô, tay khác còn đặt ở 𝖒-ôп-𝐠 cô phía dưới, đem người ôm vào п𝐠ự-ⓒ.

Sau đó đi mấy bước ngồi vào bàn ăn, đem con dâu đặt ở trên chân, cúi đầu ôn nhu khẽ chạm khuôn mặt cùng môi cô. Qua một hồi lâu, Giang Tuyết Nịnh mới hoàn toàn phục hồi tinh thần, thẳng đến lúc này, cô mới có sức lực liên tục đánh lên ⓝ_🌀_ự_𝐜 người đàn ông: "Người xấu, người xấu, thiếu chút nữa bị anh thao ⓒ·𝖍·ế·𝖙."

Cố Thần Quang vui mừng thừa nhận cô làm nũng, không che giấu mà toát ra sự kiêu ngạo cùng tự hào, cô gái nhỏ sau đó liền ngượng ngùng đối diện với ánh mắt hắn. Cầm lòng không đậu liền dâng lên môi thơm, cùng hắn ♓.ô.𝐧 𝖒ô.1.

Chương (1-33)