← Ch.02 | Ch.04 → |
Giang Tuyết Nịnh chủ động dâng lên miệng nhỏ, một tay ở sau lưng bố chồng sờ loạn, cuối cùng cầm côn th*t tím đen, 𝓃_ó_𝓃_ℊ 🅱_ỏ_n_ⓖ lại cứng rắn. Hai người kích động không hề để ý đến hoàn cảnh xung quanh mà h●ô●п nhau, môi lưỡi 🍳-u-ấ-ⓝ 🍳u-ý-†, trao đổi nước bọt.
Chờ đến khi cái miệng nhỏ bị 𝐡●ô●𝖓 có chút ửng đỏ, Cố Thần Quang mới buông tha cô, chuyển hướng tới cặp nhũ phong trước n𝖌-ự-𝖈. Anh đời này đã từng qua lại với vô số phụ nữ, cho tới hiện tại thì có rất ít người làm hắn mất khống chế, vậy mà hôm nay Giang Tuyết Nịnh lại làm được. đầu v* bị hắn 𝖍u·ռ·ⓖ ♓ăn·ⓖ ngậm lấy, ɱú*✝️ thật mạnh một ngụm.
" A~ không cần..." Cả người cô như có dòng điện xẹt qua, Giang Tuyết Nịnh càng thêm không an phận vặn vẹo, phía dưới nơi riêng tư của hai người kề sát nhau. Cả hai đều không khống chế được mà phát ra tiếng 𝓇*ê*𝐧 ⓡ*ỉ.
"Hiện tại nói không cần đã muộn." Cố Thần Quang biết tình huống hiện tại của cô, không cần dạo đầu quá lâu bởi vì phía dưới đã ướt đến rối tinh rối mù, mà trên người cô cũng càng ngày càng như lửa nóng, phải nhanh giúp cô tiết ra mới được.
"Tiểu Nịnh, ta muốn vào tới." Sốt ruột không chỉ riêng cô mà hắn chính mình cũng căng không chịu được. Cố Thần Quang không do dự đem côn th*t để ở cửa tiểu huyệt, sau đó ôm chặt Giang Tuyết Nịnh, dùng sức đẩy vào. côn th*t tiến vào địa phương chặt chẽ lại ấm nóng, bị tường thịt bao vây cắn nuốt. Nếu là người không đủ định lực chỉ sợ vừa tiến vào liền phải nộp ✔️.ũ 🎋.♓.í đầu hàng. Không nghĩ tới cô con dâu này là một bảo bối.
"Đau...~ thật trướng" Giang Tuyết Nịnh từ sau khi gả cho Cố Bắc Dã thì hai người rất ít khi cùng phòng vì Cố Bắc Dã ghét bỏ Giang Tuyết Nịnh không chịu chủ động lấy lòng hắn. Mà Giang Tuyết Nịnh trước giờ không hề thích Cố Bắc Dã cho nên ngoài khoảng thời gian tân 𝒽·ô𝖓·, số lần hai người cùng phòng một năm nay đếm được trên đầu ngón tay.
Giang Tuyết Nịnh không dễ chịu, Cố Thần Quang cũng không thể tốt được. Con trai cùng con dâu tình cảm không tốt điều này hắn biết. Con trai hắn là một đứa thích ⓜ-ỹ ⓝ-ữ, mà Giang Tuyết Nịnh lại là một cực phẩm ɱ-ỹ ռ-ữ, này hoàn toàn là phí phạm của trời a~
Kích cỡ của Cố Thần Quang thật lớn vẫn làm cô cảm thấy không thoải mái, có chút đau đớn, nhưng nơi đó đã đủ ướt nên sẽ không sinh ra phản kháng.
Khả năng bởi vì thuốc nhiều, cũng có thể do bản năng, Giang Tuyết Nịnh đem Ⓜ️-ô-𝐧-𝐠 ngọc nâng ngày càng cao, cảm giác được côn th*t như lửa nóng của người đàn ông ở trong cơ thể cô đem đến bao cảm xúc khác nhau.
Cố Thần Quang không ngừng đẩy vào cho đến khi lấp đầy toàn bộ tiểu huyệt của Giang Tuyết Nịnh, cô không tự chủ được "a" một tiếng, vặn vẹo ⓔ-⭕ t-𝐡-🔴-ⓝ, côn th*t trong cơ thể cũng theo đó chuyển động, ⓒ_ọ 𝖝_á_✞ tường thịt mẫn cảm mang đến từng trận 🎋-ⓗ𝐨á-𝖎 c-ả-〽️.
Môi đỏ nhẹ nhàng т*𝖍*ở ⓓố*ⓒ, đôi mắt tràn đầy ◗ụ*🌜 ☑️ọ𝓃*🌀 vũ mỵ động lòng người. 𝐄-🔴 тh-0-n phối hợp với chuyển động của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa, giống như một yêu tinh câu hồn người làm cho Ⓜ️.á.𝖚 nóng toàn thân người đàn ông dâng lên.
"Tiểu yêu tinh, thật là một tiểu yêu tinh †-𝐫-𝐚 ⓣấ-ⓝ người." Động tác của Giang Tuyết Nịnh vẫn quá chậm, ánh mắt chứa lửa nóng của Cố Thần Quang không nhịn được nhìn 𝐭●𝒽●â●ⓝ ✝️●h●ể kiều mị dưới thân.
hắn bắt đầu dùng sức ra vào trong cơ thể trẻ tuổi của con dâu, cái sau sâu hơn cái trước, đôi tay xoa nắn nơi no đủ tuyết trắng tròn trịa của cô tựa hồ muốn đem nơi đầy đặn này xoa nát.
"A...Ân~a...." Giang Tuyết Nịnh chưa từng trải qua việc này, làm sao mà chịu được người đàn ông mạnh mẽ va chạm. Κ·♓·⭕·á·❗ ↪️·ả·m sung ⓢướп·ⓖ mất hồn cùng cảm giác đau đớn khiến cô thẹn thùng phát ra tiếng гê·𝖓 ⓡ·ỉ.
Cấp tốc chạy nước rút, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, nâng đùi ngọc của Giang Tuyết Nịnh lên, lấy tư thái tận tình mà đảo lộng vách trong yếu ớt, điên cuồng đưa đẩy, đem hoa môi 🌜.ọ x.á.т đến sưng đỏ, ở nơi ɢ-i🅰️-𝖔 𝐡-ợ-𝓅 phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
"A a... Ưm ~ ... Ba ba...Thật thoải mái..." Môi đỏ không ngừng phát ra tiếng ⓡê_𝓃 ⓡ_ỉ yêu kiều khiến người đàn ông đang chiếm hữu cô triệt để bị 𝖐í.🌜.♓ ⓣ.híc.𝖍.
Cố Thần Quang đưa đẩy mãnh liệt, Giang Tuyết Nịnh tựa như búp bê sứ, sao mà chịu nổi hành động mạnh mẽ bừa bãi đùa bỡn, cả người cơ hồ sắp bị hắn đâ_𝐦 hỏng.
Ⓣ·♓·â·п t·♓·ể trắng như tuyết không ngừng đong đưa, tiếng kêu rên 🅓â●Ⓜ️ đ●ã●п●🌀 không ngừng phát ra. Một tay người đàn ông chế trụ 𝖊.🅾️ т.♓⭕.ⓝ của cô, một tay kia thì đẩy ra hoa môi, nắm lấy tiểu hạch sung huyết căng chặt mà không ngừng xoa nắn.
"Không... A~ a... Ba ba..."
Tiếng 𝖗ê-𝐧 𝓇-ỉ kiều mị mang theo đau đớn vang lên không ngừng, tiểu huyệt sưng đỏ ra sức 𝖑ïế·𝖒 ⓜú_✞ côn th*t ngày càng phình lớn, giống như đang cầu xin đầu nấm thật to kia đánh thẳng vào hoa tâm ở sâu trong.
Giang Tuyết Nịnh cảm thấy ⓜá*ц toàn thân như đang chảy ngược, cao trào mạnh mẽ nhanh chóng lấp đầy cô, một cỗ nhiệt lưu từ trong hoa huy*t chảy ra như trút. Vốn dĩ ý thức có chút mơ hồ đột nhiên vô cùng tỉnh táo, k●h●⭕á●ℹ️ 𝒸ả●𝖒 lúc cao trào đưa cô lên tận thiên đường.
Cao trào mạnh mẽ 𝐤í*c*ⓗ t𝖍í*𝖈*𝐡 người đàn ông đang không ngừng đưa đẩy, gầm nhẹ một tiếng đem tinh hoa n.ó𝐧.ⓖ 🅱ỏ.ռ.ɢ bắn toàn bộ vào trong cơ thể của Giang Tuyết Nịnh khiến cô không khống chế được mà г_ц_𝓃 г_ẩ_𝖞.
Nhìn ánh mắt dần dần tỉnh táo của con dâu, Cố Thần Quang không né tránh, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô. côn th*t chưa hoàn toàn mềm xuống vẫn cắm trong cơ thể cô, từng hình ảnh vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu cô, không nói lên được là cái tư vị gì, phảng phất không có phẫn nộ, cũng không có kích động.
Cô có chút ngượng ngùng nhưng không mở miệng thì không được: "Ba, người trước 𝖗·ú·ⓣ 𝖗·𝐚 đi nếu không sẽ mang thai." Cố Thần Quang không sợ, nếu Giang Tuyết Nịnh nguyện ý thì sinh một đứa.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |