Chỉ là món đồ chơi mà thôi…
← Ch.86 | Ch.88 → |
“Vãn Vãn của chúng tôi từ nhỏ đã được tôi nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, tôi không muốn thấy con bé vì bất kỳ ai mà phải thay đổi. ” Viền mắt Tang Cảnh Tư đã hơi đỏ lên.
Những năm gần đây, ông đều nghe nói đến biểu hiện của Tang Vãn ở Mỹ Ích, ông đau lòng vô cùng. Nhưng lúc đó ông không thể ra mặt, chỉ có thể trốn ở góc tối mà lo lắng. Bây giờ ông đã quay về, nhất định phải đứng ra che chở cho Tang Vãn.
“Còn nữa, hiện giờ Vãn Vãn đang phát triển sự nghiệp ở Vân Thành, còn cậu thì ở Kinh Thị, cậu không thể vì con bé mà từ bỏ chức vị ở Kinh Thị. Tương tự, Vãn Vãn cũng sẽ không rời khỏi Vân Thành vì cậu. ” Ông ngừng lại một chút rồi nói thêm.
Tang Vãn cúi đầu không nói, liên tục bấm móng tay. Những điều cha cô nói cũng chính là điều cô luôn lo lắng bấy lâu nay.
Cô đã trở về Vân Thành, không muốn rời xa nơi đây thêm một lần nào nữa. Dù công việc hiện tại không ràng buộc cô nhưng cô không muốn sống cảnh tha hương.
“Cháu sẽ. ” Thương Dục Hoành đột ngột lên tiếng, giọng lạnh băng: “Cháu sẽ cân nhắc việc đổi công việc. ”
Tang Vãn quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh mày kiếm mắt sâu, gương mặt lạnh lùng cất lời. Bộ vest thẳng tắp càng khiến vóc dáng anh thêm phần cao ráo, mạnh mẽ.
Cô khẽ mấp máy môi, khó tin nhìn anh: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Không ai hiểu rõ bằng Tang Vãn rằng Thương Dục Hoành đã phải nỗ lực ra sao để leo lên được vị trí ở trụ sở Mỹ Ích. Hồi đó, để khiến anh chịu hợp tác, cô thường xuyên đợi anh tan làm mỗi đêm, có khi tới tận mười một, mười hai giờ khuya.
Các lãnh đạo bộ phận trong mỗi buổi họp đều nói Thương Dục Hoành là thiên tài trong ngành thiết kế, nhưng những gian khổ phía sau, chỉ mình anh rõ nhất.
Anh không có hậu thuẫn quyền thế, tất cả đều dựa vào nỗ lực của bản thân mà đạt được. Hồi đại học, Tang Vãn từng cùng anh đi vài buổi tiệc xã giao, từng thấy anh vì giành một dự án mà uống rượu tới chảy m. á. u dạ dày.
Cô không muốn vì mình mà khiến anh từ bỏ bao cố gắng nửa đời người. Như vậy không đáng.
“Thương tổng, cậu thật sự nghiêm túc với Vãn Vãn của chúng tôi sao?” Tang Cảnh Tư cũng hơi do dự. Ông là thương nhân, dĩ nhiên hiểu rõ bản chất và thói quen của người làm ăn. Huống hồ người trước mặt lại là Thương Dục Hoành.
Những nhà đầu tư, cổ đông, đối thủ từng tiếp xúc với anh đều âm thầm lấy anh làm tấm gương phản diện. Trong giới còn truyền một câu: Làm người đừng quá Thương Dục Hoành.
Người đàn ông này tâm cơ thâm sâu, vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Thương Dục Hoành tiến lên một bước, thuận thế nắm lấy tay Tang Vãn, mười ngón tay đan chặt: “Trước kia cháu rất tồi tệ, đã làm tổn thương một người thật lòng yêu cháu. Hiện giờ Vãn Vãn không để ý đến cháu cũng là điều cháu đáng phải nhận. ”
Giọng anh thành khẩn, lực siết tay cô cũng dần tăng.
Bàn tay Tang Vãn bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt, cô khẽ nhíu mày, thì ra Thương Dục Hoành cũng sẽ lo lắng.
“Vãn Vãn, con lên lầu trước đi, cha muốn nói chuyện riêng với cậu ấy. ” Tang Cảnh Tư không nhìn Thương Dục Hoành nữa, mà quay sang phía Tang Vãn.
Cô ⓒ●ắ●𝓃 n●ⓗ●ẹ môi, khẽ “dạ” một tiếng, không nỡ buông tay anh, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra chưa tha thứ.
Bộp bộp bộp bộp bộp...
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang. Về đến phòng, cô đặc biệt áp sát tai vào cửa, cố nghe lén cuộc trò chuyện giữa cha và Thương Dục Hoành nhưng dưới lầu không có chút động tĩnh nào.
Tang Vãn len lén hé cửa, ló đầu ra nhìn, mới phát hiện phòng khách đã không còn ai.
“Chị làm gì thế?” Tang Kim Sâm đứng đối diện cô, cười khúc khích quan sát.
Tang Vãn bị giọng nói bất ngờ của cậu em làm giật cả mình: “Em đi đứng sao không có tiếng gì vậy!” Cô đưa tay vỗ 𝖓●🌀●ự●𝐜, dằn lại nỗi hoảng sợ trong lòng.
“Không làm chuyện mờ ám thì sợ gì ma gõ cửa. ” Tang Kim Sâm làm mặt ⓠⓤ●ỷ: “Chị, em không thích anh rể này, đổi người được không?”
Nghe hai chữ “anh rể”, mặt Tang Vãn đỏ bừng, lập tức vung tay đập mạnh lên lưng cậu: “Đừng nói bậy, chị đã đồng ý đâu!”
“Thế sao chị hồi hộp vậy? Cha đâu có ă.п 🌴𝐡ị.† nℊ.ườ.❗. ” Tang Kim Sâm thở dài bất lực.
Tang Vãn vừa đẩy vừa lôi cậu về phòng, пⓖ●♓❗●ế●n 𝐫●ăռ●g: “Làm bài tập chưa? Rảnh quá ha?”
“Chị toàn dùng chiêu này!” Tang Kim Sâm không hài lòng đóng sầm cửa lại.
Ngay cả Tang Kim Sâm cũng nhận ra cô đang hồi hộp vì Thương Dục Hoành. Nhưng rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì?
Tang Vãn từ từ trở lại phòng mình, nằm ngửa trên giường. Ký ức chợt kéo cô về bữa tiệc cuối năm của công ty, khi ấy cô đã say đắm trong tình yêu.
Đêm đó cô uống hơi nhiều, lâng lâng, lúc đi qua khu vực hút thuốc, rõ ràng nghe thấy Thương Dục Hoành đang trò chuyện với bạn bè, chắc là người từ trụ sở chính đến. Giọng điệu anh nửa đùa nửa thật: “Lần này cậu thật đấy à? Đây là lần đầu tôi thấy cậu nhìn chăm chăm một người phụ nữ mãi mà không chịu rời mắt đấy. ”
Thương Dục Hoành quay lưng lại với Tang Vãn, cô không thấy được vẻ mặt anh. Chỉ thấy anh khẽ gẩy tàn thuốc, rồi chậm rãi nhả ra vài chữ:
“Chỉ là món đồ chơi mà thôi. ”
Món đồ chơi mà thôi...
Tang Vãn kinh ngạc lấy tay bịt miệng, cả người rυ*ռ r*ẩ*𝓎. Giây phút ấy, cô mới bàng hoàng nhận ra, trái tim của Thương Dục Hoành mãi mãi là thứ không thể sưởi ấm, anh chính là một người m. á. u lạnh vô tình.
Đúng lúc đó họ vừa đi du lịch về, giữa hai người có chút xích mích nhỏ. Nhưng cô không ngờ, trong mắt anh, cô chỉ là một món đồ chơi.
Tang Vãn thậm chí quên mất hôm đó mình về nhà thế nào. Thì ra, từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là cô đơn phương mà thôi.
Thế mà bây giờ, người đàn ông đó lại nói sẽ từ bỏ mọi thứ ở Kinh thị vì cô... Tang Vãn thấy điều đó không giống anh chút nào.
Nhưng cũng có thể chỉ là lời thuận miệng nói ra. Nghĩ đến đây, tâm trạng cô cũng không còn quá nặng nề nữa, liền trùm chăn kín người.
Trong phòng làm việc
Tang Cảnh Tư lấy ra bộ ấm trà đã lâu không dùng, tỉ mỉ rửa sạch mấy lần, rồi pha một ấm trà.
“Thương tổng, Vãn Vãn hiện không có ở đây, tôi xin nhắc lại câu hỏi lúc nãy. Giờ cậu trả lời thế nào?” Ông rót một chén trà, đưa đến trước mặt Thương Dục Hoành. Anh đứng dậy, hai tay nhận lấy.
Thần sắc anh nhàn nhạt, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Cháu vẫn giữ nguyên câu trả lời. ”
Sắc mặt Tang Cảnh Tư thay đổi thấy rõ, ông vờ như không để ý, nâng chén trà lên uống, rồi chậm rãi mở lời: “Nhưng tôi thấy hai người không hợp nhau. Vãn Vãn từ nhỏ đã có tính khí cổ quái, tất nhiên là do tôi chiều quá mà ra. Cậu có chịu đựng được một người như vậy không? Thương tổng, ân tình cậu giúp đỡ tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng không thể đánh đồng với chuyện này. Chuyện trước đây giữa cậu và Vãn Vãn, tôi ít nhiều cũng nghe qua. ”
Thương Dục Hoành nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn ông:
“Bác Tang, xin hãy cho cháu một cơ hội. ”
Tang Cảnh Tư không vội trả lời, mà từ tốn nâng chén trà lên, lặng lẽ uống tiếp.
“Nếu cháu có thể một lần nữa giành lại trái tim của Vãn Vãn, bác còn ngăn cản chúng cháu bên nhau không?” Giọng anh rất nghiêm túc.
Ánh mắt Tang Cảnh Tư thoáng nghi hoặc, một tay chống cằm, khẽ nói: “Vậy thì phải xem cậu có thể sưởi ấm trái tim của Vãn Vãn lần nữa hay không. ”
← Ch. 86 | Ch. 88 → |