Độ_ռ_𝐠 †_ì𝐧_♓ như lửa
← Ch.0327 | Ch.0329 → |
"Sau đó thì sao?" Nàng sững sờ hỏi một câu, cảm giác suy nghĩ đã sắp đình trệ.
"Trí nhớ có thể xem trộm, chỉ tới nửa năm trước đó." Trường Thiên chiếm lấy vành tai khéo léo của nàng nhẹ nhàng hút hai cái, đợi đến lúc gân cốt nàng mềm yếu mới nhẹ nhàng áp nàng phía dưới. Đợi tới khi nàng mở mắt ra, mới phát hiện không biết từ lúc nào người này đã cởi bỏ áo của nàng, sau đó chính là nụ 𝖍ô_ⓝ liên tiếp ôn nhu ẩm ướt, từ cằm của nàng dần dần đến phần bụng bằng phẳng, lại ⓛ❗-ế-〽️ cái rốn hoàn mỹ của nàng mấy cái."Cho nên thế lực Âm Cửu U, nhanh nhất là nửa năm trước mới tìm hắn."
Nàng cảm giác giống như mình đang ngâm trong nước nóng, không chỗ không thoải mái, т·♓·â·𝓃 ⓣ·♓·ể hoàn toàn mềm nhũn."Nàng còn nhớ rõ ở Nghiễm Thành ngoài Quảnh Thành Cung, chúng ta đã phá vỡ chuyện tốt của Trần Định và vị Sầm sư muội kia không? Vốn cho rằng hắn là một tên dê xồm háo sắc, bây giờ nhìn lại, đối tượng hắn ra tay đã sớm được tuyển chọn, cũng không biết hắn có mưu đồ gì với cô nương họ Sầm kia."
Bờ eo 𝖒ề.ⓜ Ⓜ️ạ.ı của nàng có thể cầm, dường như hơi dùng sức sờ sẽ gãy luôn. Ninh Tiểu Nhàn sợ ngứa, bình thường hơi chạm nơi này, hắn cũng sẽ bị đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đấm vài cái. Hiện tại thấy Trường Thiên nhìn chằm chằm 𝖊●🅾️ 🌴♓𝑜●𝐧 nhỏ của nàng, nàng lập tức cảnh giác nói: "Chàng muốn làm cái gì?"
"Không có gì." Hắn thản nhiên nói, trên tay hơi dùng sức khẽ đảo, để nàng nằm nghiêng lộ ra đườ_ⓝ_𝐠 𝐜𝖔ⓝ_ɢ eo ếch mãnh khảnh, sau đó cúi người, sáu đó há miệng ngậm vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng lập tức thét chói tai, 🌴𝐡â●ⓝ 𝐭●𝒽●ể giống như lò xo nảy lên. Tên Trường Thiên này quá xấu, nhắm ngay chỗ nàng sợ ngứa nhất tinh tế gặm cắn, hơi thở ấm áp cùng đầu lưỡi ⓚ·í·ⓒ·h ✝️ⓗ·íⓒ·𝐡 khiến nàng lập tức có phản ứng. Nàng vô ý thức đẩy mạnh, muốn chạy trốn khỏi lồng 𝓃ɢự-🌜 của hắn.
Nàng thần lực dồi dào, lại đi theo con đường yêu tu, bất chợt dùng lực đẩy có thể đánh bay con gấu yêu nặng ba, bốn ngàn cân mà năm đó thương đội Vân Hổ gặp phải nhưng đẩy tới trên người Trường Thiên lại như trâu đất xuống biển, một chút hiệu quả cũng không có. Hắn dời một tay lên 𝖒ô𝓃*ɢ của nàng, một tay đỡ lấy bả vai nàng, giống như đang xoa nhẹ. Nàng lại hoàn toàn không thể động đậy.
"Lộn xộn sẽ càng khó chịu hơn." Hắn mồm miệng không rõ nhưng nàng căn bản cái gì cũng không nghe lọt. Bởi vì Trường Thiên đưa lưỡi nhẹ nhàng 🦵*ℹ️ế*ⓜ rồi từ từ gặm cắn. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kì ngứa ngáy, đành cười khanh khách hai tiếng rồi chuyển thành tiếng 𝖙·h·ở ⓓố·↪️ mãnh liệt, bởi vì người này lại dùng thần lực, làm cho cảm giác trên người nàng đột nhiên lớn hơn gấp mười lần!
Lúc đó, nàng muốn lên tiếng gọi nhưng giọng nói như kẹt ở cổ họng hoàn toàn không nói ra được, bởi cảm giác ngứa ngáy phóng đại đến mức tận cùng, cơ bắp bắt đầu co rút, nàng không bị điều khiển mà tự động vặn vẹo т𝐡â.n ✞𝖍.ể, dùng hết toàn bộ khí lực muốn chạy trốn khỏi ma chưởng của hắn. Trường Thiên lại vững vàng chế trụ nàng, chỉ để mặc vòng eo mãnh khảnh của nàng ra sức giãy dụa. ✝️𝐡·â·𝖓 ⓣ·♓·ể lại bị cố định chắc chắn, không hề di động được ít nào. Nàng ra sức duỗi chân nhưng cái gì cũng đá không tới.
Môi của hắn tiếp tục kiên định mà chậm chạp phủ trên làn da nàng, 🦵·ⓘế·ɱ nhẹ chậm rãi cắn. Cho dù nàng làm thế nào cũng không tránh né được. Thoải mái và nhu tình lúc trước không trông thấy rồi, hiện tại thứ duy nhất nàng có thể cảm giác được chính là ngứa ✖️â●𝐦 𝐧𝐡ậ●𝓅 vào cốt tủy, 𝖝â*m ռ𝖍ậ*𝓅 vào mỗi một tấc da thịt, x-â-m 𝐧-ⓗ-ậ-𝓅 vào từng lỗ chân lông, x*â*〽️ ⓝ*hậ*ρ vào từng dây thần kinh một, ngứa ngáy khiến nàng sống không bằng ⓒ.𝐡ế.†.
Hết lần này tới lần khác nàng phản kháng càng lợi hại, hắn lại càng ôn nhu giày vò nàng, mỗi một giây cũng dài giống như cả đời. Nàng cảm giác mình như gà con dưới móng vuốt của diều hâu, giống như con thỏ nhỏ dưới lòng bàn tay của lão sói xám, dùng hết toàn lực đạp. Kết quả chỉ giống như đang cùng đối phương chơi trò mèo vườn chuột thôi, cuối cùng vẫn bị a ô một ngụm nuốt trọn.
Nàng biết rõ cử động của mình không có hiệu quả, vừa vặn †♓●â●ⓝ t●♓●ể lại không nghe theo sai sử cố gắng giãy dụa, cái gì thần lực, thần thông, giờ phút này đều không có tác dụng. Không có chỗ nào có thể trốn, cảm giác ngứa đến tê dại không thể bị kìm nén, thể lực vẫn lấy làm kiêu ngạo từng giọt từng giọt hao hết.
Tại sao Trường Thiên lại làm như vậy với nàng? Nàng không nhịn được nghẹn ngào.
Trường Thiên cẩn thận dè dặt ngăn chặn nàng. Tiếng †𝒽·ở ◗ố·c của hắn không biết lúc nào đã tăng thêm, lại không phải do mệt mỏi, mà dáng vẻ nàng ương ngạnh giãy dụa xinh đẹp thuần khiết, giống như tế phẩm thiên nga trắng thượng cổ người dân đã từng dâng lên, tràn ngập thê lương và vẻ đẹp tuyệt vọng. Thành công 𝐤í𝐜·ⓗ ✞𝐡·í🌜·♓ ԁụ-𝖈 𝐯-ọ-ռ-ℊ chinh phục mãnh liệt của hắn. Đáy lòng có một giọng nói dụ hoặc lấy hắn, khiến hắn muốn buông tha hành hạ với nàng, trực tiếp xông vào t𝖍â_ռ 𝖙_h_ể của nàng, để nàng bị đ●â●m khiến hồn bay lên trời.
Nhưng hiện tại trong tay hắn còn có việc vẫn chưa xong. Khuôn mặt tuấn tú của Trường Thiên căng tới đỏ bừng, hít sâu một hơi 𝐜·ưỡ·п·🌀 𝐜·h·ế tình hỏa sôi trào trong lòng, nghiêm túc, thành kính tiếp tục nghiền ép ra một tia khí lực cuối cùng trên người nàng. Hắn có thể cảm giác được lực tay phản kháng của т_𝖍_â_𝓃 ✞_h_ể nhỏ nhắn xinh xắn bên dưới càng ngày càng yếu.
Rốt cục, nàng mệt mỏi cũng không cách nào nhúc nhích nữa, từ từ xụi lơ, giống như hóa thành một vùng xuân thủy, chỉ có bộ 𝓃ℊ●ự●𝒸 kịch liệt phập phồng. Cho dù Trường Thiên buông bỏ áp chế đối với nàng, nàng cũng thuận theo mặc cho hắn 👢●𝖎●ế●𝖒 hút trên eo nhỏ của nàng, mỗi lần bị ♓·ô·𝖓 một cái, ✝️h-â-ⓝ ✝️𝐡-ể 𝐦ề●𝖒 𝖒ạ●ⓘ đều mãnh liệt гu*𝐧 г*ẩ*ⓨ, thoạt nhìn nhu thuận thuần hóa như cừu non.
Biện pháp này, quả nhiên rất hữu hiệu. Kế tiếp, là thời gian dùng cơm của hắn.
"Nha đầu, nàng thật sự cực kỳ xinh đẹp." Hắn thở dài một hơi, răng hơi tăng thêm lực. Cổ họng nàng "Cô" một tiếng, lại không có thể nói ra lời, chỉ thấy mặc dù cảm ngứa nóng vẫn kinh thiên động địa nhưng ngay sau đó từ sợi tóc đến chân đều đã tê rần, theo răng môi hắn chậm rãi 𝐯ⓤ-ố-𝐭 ✔️-𝖊, tiếp theo một cảm giác vừa yếu mềm vừa đau truyền đến từ bên hông, nhanh truyền khắp toàn thân. Cảm giác này rất nhanh quá mức tê dại ngứa ngáy, cũng không tốn sức chút nào khiến nàng sụp đổ, ở bụng dưới xoay quanh tích tụ, dần dần khuếch trương thành một vòng xoáy khổng lồ muốn lôi kéo sinh mệnh nàng vào.
"Không...... Không cần." Mới a mấy tiếng đó lại vì 🎋●í●𝒸●h 𝖙●ⓗí●𝒸●♓ bên hông quá mức mãnh liệt, nàng không nhịn được cắn ngón tay của mình, bắt đầu co rút. Trường Thiên ngẩng đầu, phát hiện nàng bị hắn sửa trị ánh mắt đều có chút tan rã rồi, cho nên khẽ mỉm cười, tiếp tục giày vò 3_🔴 †_𝖍_🅾️_n của nàng, bàn tay từ từ đi xuống, thăm dò vào giữa hai chân thon dài nàng. Lúc trước, hắn mới khẽ vuốt hai cái đã bị nàng đẩy ra. Nhưng lần này, hắn cách quần từ từ xoa nắn, nàng chỉ hơi khép chân lại, giống như con mèo nhỏ kháng nghị hai tiếng, cực kỳ đáng yêu.
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy mình sắp ⓒh*ế*✝️. Bên hông truyền đến cảm giác ấm áp rồi tụ tập đến bụng, biến thành cảm trướng đau kỳ quái, tên bại hoại đó lại đang chơi đùa bên trong cấm địa của nàng. Hắn chỉ khẽ áp sát chậm rãi vê như vậy thì từng đợt từng đợt dòng điện truyền đến từ dưới thân, cảm giác xa lạ khiến nàng sợ hãi, lần đầu cảm nhận được cảm giác khó chịu và sảng khoái đồng thời xuất hiện.
Nàng rất muốn giống lần trước đẩy ra hắn nhưng tay mới đụng phải tay của hắn, lại như có ý thức vội vàng leo lên, mười ngón tay sắc nhọn bám chặt vào da thịt hắn, hận không thể kéo xuống mấy khối thịt.
Hắn cười khẽ hai tiếng, hơi thở nóng hổi phun trên da thịt nhạy cảm bên hông nàng khiến nàng không nhịn được гц●ռ 𝓇●ẩ●𝖞, ngón tay của hắn cách vật liệu thật mỏng gõ gõ nhụy hoa của nàng, đổi lấy một tiếng ngâm khẽ. "Nha đầu, nàng rất ướt đây này." Dưới quần có vết nước khả nghi làm ướt. Nghe được câu này, nàng nhắm hai mắt thật chặt, nhưng Trường Thiên thấy cả tai nàng đã đỏ bừng.
"Đừng sợ." Hắn thấp giọng làm dịu nàng, đẩy đáy quần ra, ngón tay tinh xảo dò xét vào.
Đầu ngón tay của hắn mang theo hai phần cảm giác lạnh lẽo, vừa chạm đến nơi 𝐦-ề-m 𝖒ạ-ï đã khiến nàng không kìm lòng được sợ run cả người, phía sau lưng co rụt lại, muốn né tránh bàn tay lộc sơn của hắn. Trường Thiên trách phạt ở bên hông nàng nặng nề cắn một cái, khiến nàng ưm một tiếng không dám nữa nhúc nhích.
Hắn chỉ xoa nắn hai cái, nhẹ nhàng sờ hai cái, nhưng vừa lúc vê vào chỗ mẫn cảm nhất, cấm địa thiếu nữ chẳng bao giờ bị xâm đột nhiên truyền đến cảm giác bài sơn đảo hải đáng sợ, cùng cảm giác nhức mỏi và trầm sâu dưới bụng cùng giao nhau chung một chỗ, trong nháy mắt lôi nàng vào trong vòng nước xoáy khổng lồ, tốc độ nhanh khiến nàng hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã bị k_h_𝐨_á_𝖎 𝒸_ả_ⓜ bao phủ.
T·𝖍â·п ⓣ𝒽·ể nàng căng thẳng, †_𝖍_â_𝖓 ✝️𝐡_ể mềm nhũn đột nhiên bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, kẹp thật chặt tay hắn giữa hai chân nàng. Trường Thiên đột nhiên tăng nhanh động tác trên tay, để nàng vui thích dưới đáy biển càng chìm càng sâu, cuối cùng không kìm lòng được cong 𝖙·♓·â·𝓃 t𝖍·ể, phát ra một tiếng thét chói tai khó mà ức chế!
Sau đó, một dòng ấm áp nấn ná đã lâu chảy ra từ trong bụng nàng, từ chỗ tư mật chảy xuống đầu ngón tay Trường Thiên, hắn khẽ nhướng lông mày dài, khóe môi nở nụ cười.
Thủy triều ◗_ụ_🌜 𝐯_ọn_🌀 vẫn đang bào mòn giác quan suy nhược của nàng, từ đầu đến chân khiến nàng trống rỗng. Nàng kịch liệt ✝️♓*ở ⓗổ*ռ ♓ể*ռ, mở mắt ra nhưng ánh mắt không có tiêu cự, tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có ánh mắt màu vàng của Trường Thiên phát sáng, ánh sáng cực kì chói mắt. Chỉ nghe nam nhân này ghé vào tai nàng, trịnh trọng nói: "Nàng thích là ta, nàng chỉ có thể là của ta. Nếu có nam nhân khác dám đụng vào nàng, ta sẽ 🦵ộ●† 🅓●𝒶 rút tủy, làm hắn thần hồn vĩnh rơi vào 🦵●⛎●y●ệ●𝐧 ռ●ⓖ●ụ●↪️!"
Theo lý thuyết, hiện tại nàng vốn cái gì cũng không nghe được nhưng lời của Trường Thiên giống như hóa thành phù chú, từng chữ từng chữ hướng sâu vào lòng nàng, sau đó thật sâu in dấu vào đó. Nàng nghe thấy mình yếu ớt trả lời một tiếng: "Dạ!"
Trường Thiên đại khái rất hài lòng, nàng có thể cảm giác được độ mạnh yếu nụ ⓗô_п của hắn tăng thêm rất nhiều. Nàng giơ cánh tay khẽ run, che hai mắt mình. 𝐓-𝐡-â-𝖓 𝐭-♓-ể vẫn đang đắm chìm trong từng đợt dư âm, một động tác đơn giản, lại phải cố hết sức.
Trường Thiên đưa tay, nhẹ nhàng nâng mở cánh tay nhỏ bé và yếu ớt kia của nàng, một lần nữa hô.𝓃 khắp 𝖙*𝖍*â*ռ 𝖙h*ể nàng, lẩm bẩm nói: "Cho ta, được không?" Ngón tay thon dài lặng lẽ thăm dò mật huyệt của nàng, trong tiếng than nhẹ của nàng tìm được chốn đào nguyên, sau đó chậm chạp nhưng kiên định ất đâ*𝖒 ⓥ*à*o!
Hai mắt Ninh Tiểu Nhàn vốn đang nhắm nghiền đột nhiên giật mình mắt hạnh trợn tròn.
Cảm giác này cực kỳ đáng sợ. Trước lúc nàng bị dọa ngốc vội vàng lắc đầu, kháng nghị nói: "Không nên!" Nàng muốn chạy trốn nhưng t*𝖍*â*ռ т*𝒽*ể mới 𝐥ê-𝖓 đỉ-𝖓-h ngã xuống, mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, giọng nói mềm nhũn sợ hãi nghe vào tai hắn lại càng tăng thêm sức hấp dẫn. Tay hắn bắt đầu làm chuyện xấu, sau đó thừa dịp nàng há mồm thấp giọng hô ngăn miệng của nàng, hấp thu ngọt ngào của lưỡi.
Con đường nhỏ sâu thẳm chẳng bao giờ có người dám đụng vào, tức giận chống cự lại dị vật xâm lấn. Nàng thít chặt kinh người, ngón tay của hắn đi tới rất khó khăn. Hắn cẩn thận tinh tế thăm dò, cho đến khi đụng phải một tầng chướng ngại vật thật mỏng, mới hài lòng ngừng lại.
"Thật khó chịu, chàng dừng lại." Nha đầu phía dưới khẩn trương t_ⓗ_ở 𝒹ố_𝖈, mỗi một tấc da thịt bởi vì e lệ và độռ_ℊ 🌴ì_𝐧_ⓗ mà biến thành màu hồng phấn xinh đẹp, ánh mắt mê ly tan rã, quả là thời cơ tốt nhất để hắn đ-ộ-🌴 п♓ậ-🅿️.
← Ch. 0327 | Ch. 0329 → |