Vay nóng Tima

Truyện:Niếp Môn - Chương 024

Niếp Môn
Trọn bộ 153 chương
Chương 024
Hiểu lầm càng hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-153)

Siêu sale Shopee


Bầu không khí buổi sáng tàn đầy ngọt ngào, làm cho mọi người hít thở cảm thấy thật thoảng mái, ánh sáng chiếu vào vạn vật, giống như tất cả đều tươi mới, tượng trưng cho sự bắt đầu, cũng tượng trưng cho sự quan trọng.

Một luồng ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, rơi vào trên mặt Lãnh Tang Thanh lộ ra sự dịu dàng, mặt trời giống như là chòm râu của ông nội, di chuyển trên gương mặt cô gái đang ngủ say này.

Đôi mắt của Lãng Tang Thanh, mí mắt phản xạ lại mà di chuyển vài cái, sau đó chậm rãi mở ra, lại lập tức nhắm lại, lấy tay ngăn tia nắng chiếu vào mắt.

Người sau khi chết, khi mở mắt là có thể thấy một ánh sáng mạnh, tiếp theo ánh sáng này, có thể nhập vào thiên đường.

Việc ảo tưởng này của Lãnh Tang Thanh, làm cô có chút xấu hổ. Cô thử nhút nhít một chút, thật sự nhẹ nhàng.

"Thực sự, cứ như vậy mà chết rồi sao?" Cô thở dài một hơi, từng sự việc trước kia từng chút hiện lên trong đầu cô, cô thử phác họa ra khuôn mặt Niếp Ngân, ngũ quan thậm chí là tóc, quả nhiên khuôn mặt anh lộ ra rõ ràng xuất hiện trước mắt cô, cuối cùng trong giây phút cuối cùng mà nhớ kỹ dáng vẻ của anh.

"Không biết có thể báo mộng cho anh hay không?" Cô lần nữa than thở, hình như hiểu ra mà thưởng cho bản thân trong tưởng tượng mở mắt nhìn khuôn mặt của người đàn ông này.

Khoảng nửa phút, đôi mắt của Lãnh Tang Thanh lại từ từ nổi lên sự kinh ngạc, "Tại sao? Khuôn mặt xuất hiện trong tưởng tượng lại quá chân thật vậy! Giống như đang sống thế." Cô nói thầm trong lòng.

"Hóa ra bên tai trái anh có một nốt ruồi." Cô nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải mà đánh giá khuôn mặt trước mặt này.

Đột nhiên, tất cả phản ứng của cô trở lại, "Lộp cộp" ngồi dậy, do quá nhanh, cơ thể cô vốn đặc biệt yếu, cảm giác được một trận chóng mặt, mà trông quá trình ngồi dậy, cái trán đụng mạnh vào cái mũi trên khuôn mặt trước mặt.

Lãnh Tang Thanh bụm trán, oán giận bùng lên: "Anh, sao anh cũng chết?"

"Nếu cô lại dùng sức mạnh như vậy nữa, tôi chắc chắn sẽ chết!" Anh bưm mũi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay trên mặt mà ra sức xoa bóp.

Đây là sự khác biệt của hai anh em, lúc nhìn khuôn mặt rất khó phân biệt ai là ai, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện, sẽ không khó phân biệt.

"Niếp Tích!" Lãnh Tang Thanh kinh ngạc kêu lên.

"Nha đầu thối, chỉ cần mở mắt sẽ khiến cho toàn bộ thế giới không được bình yên sao?" Niếp Tích có chút oán giận.

Lãnh Tang Thanh căn bản không để ý đến sự châm chọc của anh, nhìn xung quanh, sờ sờ đầu giường, lại sờ sờ mặt mình: "Trời ạ! Tôi còn sống!"

Niếp Tích lần nữa đi tới bên cạnh thân thể cô: "Nếu cô không muốn như thế, tôi ngược lại rất vui lòng giúp cô một chặn." Dứt lời, hai tay đang xoa trên khuôn mặt mịn màng của Lãnh Tang Thanh, bóp mạnh một cái.

"Buông tôi ra! Cái tên song sinh đáng ghét nhà ngươi." Lãnh Tang Thanh liều mạng mà gạt tay anh ra.

Niếp Tích miễn cưỡng mà buông tay: "Này, biết bản thân thực sự không chết rồi chứ."

Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh, oán hận mà nhìn chằm chằm Niếp Tích, trong ánh mắt lại lấp lánh lên: "Niếp Ngân đâu? Anh ấy thế nào rồi?"

Cơ thể Niếp Tích hơi nghiêng, nhìn Lãnh Tang Thanh rồi phóng tầm mắt đến một vị trí, Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Ngân bên kia giường.

Cô gắng gượng mà xuống giường, Niếp Tích vội vàng tiến đến dìu, thấy nhịp tim Niếp Ngân khôi phục lại bình thường, trong lòng cô khẽ thở dài, có một loại kích động muốn khóc.

"Anh ấy dùng của tôi bao nhiêu máu?" Cô quay đầu lại hỏi Niếp Tích.

Niếp Tích nhún vai: "Nghe đâu là ba mươi phần trăm."

"Vậy căn bản không có khả năng, như vậy tôi không thể sống nổi." Lãnh Tang Thanh dùng một loại ánh mắt nhìn người không có chuyên môn, nhìn quét qua Niếp Tích.

"Là như vầy, lúc cô vừa mới bất tỉnh, bệnh viện bên kia đúng lúc đem máu tới, cho nên trên người đại ca dùng chính là máu của cô, mà máu dùng trên người cô chính là máu của bệnh viện." Đang nói chuyện, Niếp Tích lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt này, cô vừa mới tỉnh lại, da dẻ trên mặt vẫn lộ ra vẻ nhợn nhạt, thế nhưng cô đúng là xinh đẹp, rõ ràng có vẻ càng thêm thuần khiết.

Nhưng mà Lãnh Tang Thanh căn bản không để ý đến ánh mắt của Niếp Tích, lúc nghe Niếp Tích nói máu trên người Niếp Ngân có máu của mình, trong lòng cô có một tình cảm ấm áp rất kỳ diệu.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở, Tần quản gia bưng một cái khai trong có khăn mặt nóng đi đến, thấy Lãnh Tang Thanh đứng trên mặt đất, trên mặt ông hiện lên một chút vui mừng.

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Ông để cái khay xuống, nhanh chóng đến bên cạnh Lãnh Tang Thanh đỡ cô: "Tiểu thư, cơ thể cô còn yếu lắm, không thể tự ý đi lại được."

"Không sao đâu, hoạt động một chút sẽ thoải mái hơn." Lãnh Tang Thanh đối mặt với sự nhiệt tình của Tần quản gia, có chút xấu hổ.

"Không được, tiểu thư vẫn nên quay về giường đi." Nói xong, Tần quản gia dìu cô đi tới bên giường.

Lãnh Tang Thanh vừa ngồi xuống, Tần quản gia quay đầu từ trong khay lấy ra một chiếc khăn mặt: "Tiểu thư, tôi giúp cô rửa mặt."

"Không cần, tôi tự làm được, thực sự không cần." Lãnh Tang Thanh làm qua loa, nhận khăn mặt: "Loại chuyện rửa mặt này, chỉ có bản thân mới rửa sạch được." Cô hướng tới Tần quản gia bày ra một dáng vẻ tươi cười vô cùng dễ thương.

Lau hết khuôn mặt, cô đem khăn mặt đưa trả Tần quản gia, lại vô cùng lễ phép hỏi: "Chú ơi, con nên xưng hô với chú thế nào?"

"Tiểu thư không cần khách sáo, cô gọi Tần quản gia là được rồi, cô hiện ở chỗ này nghĩ ngơi một chút, tôi đi thông báo cho nhà bếp chuẩn bị một chút thuốc bổ." Nói xong, ông hăng hái bừng bừng mà chạy ra cửa.

Lãnh Tang Thanh thấy ông vui vẻ ngay cả cửa cũng không đóng, ngược lại hít một hơi lạnh, ríu rít hỏi thăm: "Ông ấy, vì sao đối tốt với tôi như vậy?"

"Tần quản gia coi tôi và đại ca như con ruột, cô hiện tại cứu Ngân, ông ấy có thể mất hứng sao? Đúng là đem cô xem như là con dâu mà đối đãi rồi." Niếp Tích cười xấu xa.

Khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh thoát cái đỏ bừng, bất ngờ này, khiến cô lại có chút hốt hoảng: "Tôi nói, anh không thấy buồn chán sao, có phải đến cuối cùng, anh rõ ràng biết chuyện này là không phải rồi sao?"

Niếp Tích tận tâm mà ra sức lắc đầu.

"Song sinh, giúp giải thích một chút đi, mặc dù tôi cũng không biết lúc tôi bất tĩnh xảy ra chuyện gì, lại nói như thế, nhưng tình trạng này tiếp tục nữa, tôi sẽ rất xấu hổ." Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp mắt làm bộ vô tội.

Niếp Tích từ ghế sô pha đứng lên, vươn người một cái, coi thường mà nói: "Một người không muốn sống mà đi cứu người kia, người kia không muốn sống mà muốn cứu lại, ông trời mới biết các ngươi cuối cùng xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này, vẫn chờ đại ca tỉnh lại sau đó sẽ làm sáng tỏ đi." Sau đó, đút hai tay vào túi quần, dùng cánh tay đẩy cửa, hiên ngang đi ra ngoài.

"Hừ! Hai anh em đều giống nhau đáng ghét như vậy." Lãnh Tang Thanh làm một mặt quỷ, ánh mắt lại bất giác rơi xuống trên người Niếp Ngân.

Cô kéo cơ thể suy yếu, bước đi thong thả tới bên giường Niếp Ngân, nồng ấp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Niếp Ngân, lúc này hai mắt anh nhắm nghiền, giống như một đứa trẻ đang ngủ say, vùng trán này không làm cho kẻ khác sợ hãi, nhìn không thấy như dã thú, yên lặng, ngoan ngoãn, giống như ánh trăng sáng trong đêm.

*****

Cô thở nhẹ, có chút hồi hộp, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt của Niếp Ngân, ngón tay nhỏ nhắn như ngọc lên xuống theo từng đường nét như chú cá đang bơi.

Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lãnh Tang Thanh sợ hãi vội vàng thu tay về, thấy Tần quản gia đẩy một chiếc xe lăn đến, trên mặt lộ vẻ điềm đạm nhưng miệng luôn nở nụ cười.

"Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, tôi rất xin lỗi, nhưng Niếp tiên sinh dặn tôi qua đây dẫn cô đi ra ngoài, cùng ông ăn sáng." Tần quản gia tỏ vẻ xấu hổ mà hỏi ý kiến.

"Niếp tiên sinh?" một đôi linh châu của Lãnh Tang Thanh đảo một vòng.

Tần quản gia vội vàng giải thích: "À, người tôi chỉ là cha của Niếp Ngân và Niếp Tích thiếu gia."

Lãnh Tang Thanh sửng sốt, con người ấy nổi giận như rồng, âm thanh như sấm, hơn nữa bác ấy có lòng nghi ngờ rất lớn, bây giờ trong đầu cô, có thể ông không kìm nén được sự tức giận.

"Ha ha, sao lại làm thế? Đột nhiên đầu tôi có chút choáng váng. Giường đâu? Tôi phải nghỉ ngơi một chút." Đang nói chuyện, cô bước từng bước nhỏ đến trước giường của mình.

Tần quản gia đương nhiên nhìn ra ý của cô, như bậc trưởng bối đầy yêu thương mà cười cười: "Tiểu thư, không cần sợ, Niếp tiên sinh rất hòa nhã, cuối cùng cũng phải đối mặt, vả lại ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành, đối với cơ thể của cô cũng có lợi, hơn nữa, nếu tiểu thư nói không đi, Niếp tiên sinh lại muốn tới đây."

Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh đầy thất vọng mà nhìn trần nhà, trải qua những chuyện mấy ngày nay, mặc dù cô đối với những người họ Niếp môn này không hiểu rõ lắm. chỉ có điều cô dám khẳng định một điều những người này có ý đồ, không việc gì cũng bàn bạc về đường phố. Cô bất đắc dĩ mà ngồi trên xe lăn.

Đã cách nhiều ngày, được ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm toàn thân, Lãnh Tang Thanh cảm thấy bản thân giống như sống lại, cô thích khi chết hòa tan với ánh sáng ấm áp. Sân của biệt thự giống như hoa viên, mỗi chỗ một cảnh vật, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ, đều thấy rõ đã trải qua thiết kế vô cùng công phu. Nhìn những cảnh đẹp này, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Giữ bãi cỏ rộng lớn có một đình nghỉ mát, trong ngôi đình có bóng dáng của một người cường tráng, bên cạnh đình nghỉ mát có năm sáu người, bận rộn dọn thức ăn.

"Niếp bá bá, chào buổi sáng." Sau khi đi vào đình, Lãnh Tang Thanh từ xe lăn đứng lên, lấy đầy dũng khí mà mở miệng trước.

Niếp Nhân Quân làm động tác "Mời", biểu cảm của ông vừa phải, nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải mà đánh giá Lãnh Tang Thanh, nhưng khóe miệng lại bất giác mà cong lên.

Lãnh Tang Thanh thấy động tác của Niếp Nhân Quân, cảm thấy có chút mất tự nhiên, cô dịch ghế về phía trước, hết sức, lại không dám ho khan quá lớn.

Người bình thường dưới tình huống này, bị người khác phát hiện bản thân không lễ phép, đều hướng về đối phương bày tỏ sự áy náy, nhưng loại chuyện này vĩnh viễn đừng chờ mong xảy ra trên người nhà họ Niếp. trong ánh mắt của Niếp Nhân Quân vẫn khí cao ngang trời.

"Sao rồi? Khá hơn chút nào không?" Tiếng Niếp Nhân Quân sang sảng mà hỏi thăm.

Lúc này, người hầu bên cạnh Lãnh Tang Thanh đã đưa tới bốn cái ly khác nhau, bên trong rót đầy rượu, cà phê, trái cây và trà chanh.

"Cũng có một chút sức lực."

Lãnh Tang Thanh chọn nước hoa quả, hàm răng hồi hội mà cắn miệng ly, cẩn thận mà cười.

"Kết hôn chưa?" Niếp Nhân Quân hỏi như đinh đóng cột.

"Phun!" Lãnh Tang Tang uống một ngụm nước trái cây còn chưa vào đến cổ họng, liền phun toàn bộ vào trong ly, bắn tung tóe lên mặt. Người hầu nhanh chóng cầm lấy khăn ăn, để cô lau.

Lãnh Tang Thanh nhận lấy khăn ăn, lau mặt mình, biểu hiện là lau mặt, nhưng thực tế chỉ dùng khăn để che mặt mình, cô thực sự không biết nên làm thế nào để giải thích chuyện này.

Lau mặt có thể đến năm phút, Lãnh Tang Thanh mới dời chiếc khăn ăn đến mũi, trong hai mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ giọng mà trả lời: "Chưa."

Ông ta muốn làm gì? Sẽ không giống như những cụ già nghĩ rằng nên vì cô mà duy trì hôn sự chứ? Ông trời.

"À?" Đuôi mày của Niếp Nhân Quân nhếch lên: "Dự định khi nào kết hôn?"

"Hả?" Cô mất tự nhiên mà nhìn thoáng qua Niếp Nhân Quân, cuối cùng không nhịn được mà nói, "Bác trai, tôi ngay cả bạn trai cũng không có, làm sao kết hôn được?"

"Người trẻ phải thành thật, yêu thì nói yêu, không có gì phải giấu giếm." Niếp Nhân Quân hiển nhiên không tin lời cô, tiếp tục hỏi, "Sau khi Ngân nhi hồi phục, các ngươi ở chỗ này tổ chức nghi lễ đi."

Khăn còn đọng trên mũi cô, cũng rớt xuống tiếp, sửng sốt cả buổi mới tìm được giọng nói của mình - "Việc này Niếp bá bá, người hiểu lầm rồi, chuyện không phải như người nghĩ đâu, con cảm thấy con cần thiết phải giải thích một chút với người, con với con trai người, à, Niếp Tích đó, không, không đúng, là Niếp Ngân, chúng con không kết hôn. Thực ra chuyện này rất phức tạp, Niếp Tích này con tưởng là Niếp Tích, thực ra không phải, sau đó hiện tại lại xuất hiện một Niếp Tích, à, là Niếp Ngân, anh ấy đã cứu con, ngày đó con mới biết được hóa ra Niếp Ngân là Niếp Tích, không bác trai, con nói như vậy người hiểu chưa?"

Ngay cả cô cũng không biết cô nói cái gì.

"Cái gì? Vậy tôi cũng không thể đồng ý!" Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bổng nhiên nghiêm túc, âm thanh có chút lớn, làm cho Lãnh Tang Thanh càng hồi hộp, "Các ngươi mấy năm nay khinh người, căn bản không hiểu hôn nhân quan trọng thế nào."

"Nguy rồi, càng nói càng sai..." Cơ trên mặt Lãnh Tang Thanh có chút giật, ông ấy quả nhiên không hiểu, cô vội vàng đứng lên rót đầy cà phê cho Niếp Nhân Quân, suy nghĩ bắt đầu có chút hỗn loạn, " Niếp bá bá, người hãy nghe con nói trước, không phải chúng con không muốn kết hôn, mà chúng con vốn không có khả năng kết hôn."

Trên mặt Niếp Nhân Quân có chút mờ mịt, khó hiểu mà nhìn Lãnh Tang Thanh: "Ngân nhi có thể như vậy đối với cô, xem ra không phải các ngươi xem tình cảm là trò đùa. Có gì khó khăn, nói cho tôi biết, cho dù tổng thống phản đối, tôi cũng có biện pháp giải quyết."

Trên mặt Lãnh Tang Thanh so với ông còn mở mịt hơn, lần thứ hai vội vàng giải thích: "Vấn đề không phải có khó khăn hay không, vấn đề cũng không phải do ai phản đối, vấn đề càng không phải chúng con có muốn kết hôn hay không, thực ra, nếu kết hôn hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ trước khi con nói cứu anh ấy, không phải muốn cùng anh ấy kết hôn, anh ấy cứu con, con cứu anh ấy..."

Lãnh Tang Thanh không biết xấu hổ đem chuyện tình trước sau của cô và Niếp Ngân nói ra, mở miệng, cầm lấy ly nước hoa quả uống một hớp lớn, ngơ ngác mà nhìn vẽ mặt rất là hoang mang của Niếp Nhân Quân, nhỏ giọng hỏi: Niếp bá bá, người, người đã hiểu chưa?"

Suy nghĩ của Niếp Nhân Quân tất cả đều viết lên mặt, ông nhíu mi, nói với Tần quản gia: "Ách, Lãnh tiểu thư có thể chưa hồi phục tốt, ngươi đưa cô ấy về phòng trước đi."

Vừa rồi giải thích lung tung, bản thân cũng không biết chính mình đang nói gì, người ta làm sao không bối rối. Lãnh Tang Thanh cười xấu hổi với Niếp Nhân Quân, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện này có lẽ nên giao cho Niếp Ngân đến giải thích đi." Tay cô đặt trên thái dương, hướng về mọi người mà tỏ vẻ bản thân bây giờ có chút choáng váng, thực ra không khí tươi mát với ánh nắng rạng rỡ ở đây, làm cô có cảm giác hồi phục rất tốt, chỉ có điều cô rất muốn kết thúc sớm một chút cuộc đối thoại đáng xấu hổ này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-153)