Truyện:Niếp Môn - Chương 153 (cuối)

Niếp Môn
Trọn bộ 153 chương
Chương 153 (cuối)
Ngoại truyện: Ngày Valentine đặc biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-153)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nương theo từng hạnh phúc xinh đẹp trong thành phố này, sự trong sạch lén lút phủ kín một góc nhỏ, không một tiếng động, không một âm thanh.

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, mọi người được tặng quà, mặc dù giá trị chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng người ta lại vô cùng vui vẻ.

Trên đường đi về nhà, Lãnh Tang Thanh ôm chặt con gấu Winny giữ nhiệt ở trong lòng.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng dài tới mắt cá chân, và quàng rất nhiều khăn trắng ngà lên cổ, phối hợp với mái tóc dài đen mượt, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng nõn, bên dưới cô cũng đi một đôi giày màu trắng, thoát nhìn vô cùng đáng yêu, vừa đi qua phố nên trên người bị phủ một lớp tuyết, trông cô rất giống một tiểu yêu tinh.

Mỗi đi một bước đều phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", khiến lòng người ta thật ngứa ngáy, cô nghịch ngợm hà ra hơi trắng, tay vuốt vuốt cái mũi đỏ bị lạnh, ngốc nghếch nở nụ cười.

"Ôi chao!"

Một ánh hồng rọi vào mắt, cô tò mò đi tới thì phát hiện đó là một bông hồng ướt át xinh đẹp, ở chỗ này có tấm bìa trắng làm nổi bật đóa hoa hồng, khiến người ta vui mừng tới mức thở dồn dập.

Cô nhặt nó lên, rồi đứng nguyên tại chỗ, tràn đầy mơ mộng nhìn nó, trong đôi mắt hiện lên ánh hào quang.

"Đúng vậy, từ nhỏ giờ chưa ai tặng hoa hồng ình."

Một hồi bước chân dồn dập làm chặn đứt suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, ngẩng đầu lên cô nhìn thấy một đứa bé được bao bọc như chiếc bánh chưng, tay cầm giỏ hoa hồng, hình như đang tìm cái gì đó.

Lãnh Tanh Thanh cười nhạt, có vẻ hơi bất đắc dĩ, giọng nói như chim oanh gọi cô bé: "Em đang tìm cái này sao?"

Cô bé nghe vậy thì quay ra nhìn, vừa nhảy vừa chạy tới gần cô, nhận lấy bông hoa hồng, nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh, đứa bé gái ngạc nhiên trợn to đôi mắt: "Cám ơn chị! Chị thật xinh đẹp!"

Lãnh Tang Thanh vẫn cười, xoa xoa đầu cô bé.

"Gặp lại chị sau!" Giọng nói thật ngọt ngào, cô bé vừa nhảy vừa đi.

Nhìn bóng dáng đứa bé đó đi xa, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ mất mát

Chốc lát, cô bé đó chợt dừng bước như vừa nhớ ra một điều gì đó, quay đầu lại, lớn tiếng nói nói với Lãnh Tang Thanh: "Chị gái xinh đẹp! Chúc chị có một ngày Valentine vui vẻ!"

———Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm———

Về đến nhà, Niếp Ngân đã rời giường, trên người chỉ mặc độc một cái quần lót màu rám nắng đứng trước cửa sổ, da thịt màu đồng rắn chắc, body cao lớn.

Lúc này anh ta đang nhận điện thoại, khuôn mặt có chút khiêm nghị.

"Ngân, anh dậy rồi à." Một lời hỏi thăm ấm áp, cùng lúc đó điện thoại của Lãnh Tang Thanh vang lên. (cái này edit đúng nha: 冷桑清的电话也响了起来. )

Thấy cô, Niếp Ngân buông điện thoại xuống.

"Em đi đâu vậy?" Giọng nói Niếp Ngân có vẻ hơi vội vàng luống cuống, nhưng lòng Lãnh Tang Thanh lại ấm áp

"Cô vợ xinh đẹp hiền lành của anh, mới sáng sớm đã đi tới nhà hàng anh yêu thích để mua đồ ăn sáng cho anh đó, bây giờ nó vẫn còn nóng." Nói xong, khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên hạnh phúc, đặt cái đồ giữ nhiệt kia lên bàn.

Niếp Ngân nhìn cái đồ giữ ấm đó, nụ cười phát ra từ tâm, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Sao lại tự làm chuyện này? Bên ngoài rất lạnh, bị cảm lạnh thì sao?" Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng người ta vẫn nghe ra sự cưng chìu.

"Sao hôm nay lại giống mọi ngày." Lãnh Tang Thanh phản bác.

"Hử?" Niếp Ngân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, mặt nghi ngờ: "Hôm nay? Hôm nay là ngày gì?"

Những câu hỏi này được đặt ra khiến Lãnh Tang Thanh cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ oán trách hiện lên khuôn mặt cô: "Hôm nay là lễ tình nhân!"

"Hả?" Niếp Ngân hơi hơi hiểu ra, sau đó cười cười, bàn tay khỏe khoắn vuốt ve những sợi tóc của Lãnh Tang Thanh, nói nhẹ: "Chúng ta đã kết hôn rồi, cái ngày đó đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi." =. ="

"Kết hôn rồi thì ngày Valentine không thuộc về chúng ta? Ai quy định vậy sao?" Lãnh Tang Thanh bĩu môi, mất hứng nhìn Niếp Ngân.

"Chẳng lẽ qua 18 tuổi - tới tuổi trưởng thành, vẫn còn đợi bố mẹ tặng đồ chơi siêu nhân vào ngày quốc tế thiếu nhi sao? Huống chi hôm nay anh có việc quan trọng." Thấy tính tình công chúa của Lãnh Tang Thanh, giọng nói Niếp Ngân hơi tăng lên một chút.

Lãnh Tang Thanh đẩy Niếp Ngân ra, nổi giận đùng đùng nhảy huỵch lên giường, trùm chăn lên người, không thèm quan tâm tới người đàn ông kia nữa.

Niếp Ngân thở dài một hơi, anh ta nhìn Lãnh Tang Thanh và cái chăn cuộn tròn, muốn nói cái gì đó, nhưng không thể mở miệng, cuối cùng cầm cái đồ giữ ấm kia đi ra khỏi phòng ngủ.

Lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại...

Trở mình hơn một giờ, thế mà chẳng thể ngủ nổi, Lãnh Tang Thanh chợt ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vẻ tức tối.

"Niếp Ngân! Anh là đồ ngu ngốc!!!" Cô hét lớn.

Cô biết hiện giờ, Niếp Ngân đã không còn ở trong phòng nữa rồi, cảm thấy chưa rõ ràng, cầm điện thoại, bấm số, cô định nói cái câu vừa rồi cho Niếp Ngân nghe.

Nhưng vừa gọi điện, thì một âm thanh trong trẻo vang lên từ cửa sổ, Lãnh Tang Thanh quay mặt nhìn cái điện thoại Niếp Ngân để ở đó.

"Quả nhiên là tên ngu ngốc!" Cô oán trách một câu, đi xuống giường.

Đúng vậy, tên ngu ngốc đó làm sao mà biết cô khao khát cái ngày lễ tình nhân này tới cỡ nào, từ nhỏ tới giờ cô chưa được một bạn trai nào tặng hoa, cũng chưa bao giờ có được một ngày Valentine thuộc về mình.

Cô lấy chocolate từ trong túi ra, thứ mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ từ mấy ngày trước, vẫn giấu ở đó.

Nó được đóng gói cẩn thận, còn gắn nơ bướm, Lãnh Tang Thanh càng nhìn càng tức, đẩy mạnh cửa sổ ra, dùng hết sức ném nó ra ngoài.

Cô cảm thấy rất tủi thân, trở lại trên giường, gọi điện cho anh trai mình-Lãnh Thiên Dục.

"A lô! Thanh nhi, có chuyện gì sao?"

"..."

"Hả? Hử?"

"Oa..." (Tiếng khóc thảm thiết)

"Xảy ra chuyện gì? Nói anh biết đi." Ở đầu máy bên kia, Lãnh Thiên Dục hết sức lo lắng, cô gái nhỏ trong lòng hắn không thể bị ai làm khó được.

"Oa..." (Khóc đến tủi thân)

Lãnh Tang Thanh cầm điện thoại chỉ khóc.

"Cái tên Niếp Ngân kia làm khó em à? Em chờ đó, anh sẽ tới ngay!" Giọng Lãnh Thiên Dục nghiêm khắc, lập tức cúp điện thoại.

"Dục, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy Lãnh Thiên Dục gầm lên, Thượng Quan Tuyền lo lắng đi tới.

Trong đôi mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Có thể Thanh nhi bị cái tên Niếp Ngân kia ức hiếp, anh muốn tới thăm nó." Ngay sau đó, hắn lấy một cái áo từ trong tủ ra khoác lên người, vội vã đi ra ngoài.

"Không thể nào." Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền mờ mịt, cô rất hiểu Niếp Ngân, cô biết Niếp Ngân sẽ không làm chuyện này đâu, nhất định là hiểu lầm, cô vội vàng mặc quần áo, đi theo phía sau Lãnh Thiên Dục, cô sợ hai người đàn ông này vừa gặp mặt, chưa nói được mấy lời đã đánh nhau.

Bay thẳng một đường, khuôn mặt Lãnh Thiên Dục luôn nặng nề.

Ban đầu hắn đồng ý để Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh kết hôn, nhưng hắn vẫn có chút hối hận, hắn cảm thấy nếu đã gửi gắm một cô em gái xinh đẹp, cành vàng lá ngọc cho Niếp Ngân, thì anh ta nên cám ơn long ân này, thế mà giờ lại khiến Thanh nhi khóc, mà mình thì thật không nỡ.

Lúc xe đang đi tới chỗ ngoặt, thì chợt chạm mặt hai chiếc xe thể thao đang lao như tia chớp, Lãnh Thiên Dục trở tay không kịp, chân đạp phanh gấp, nhanh chóng ngẹo tay lái sang trái, làm như vậy thì ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho Thượng Quan Tuyền.

"Két!!! " Ba âm thanh đồng thời cùng vang lên.

Cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách của xe và xe chỉ tới một cái bàn con.

Sau một cuộc sợ bóng sợ gió, tài xế của hai xe kia cùng đi xuống.

Lãnh Thiên Dục nhìn chăm chú, trong lòng cũng hơi tức giận.

Niếp Tích!!!

Cung Quý Dương!!!

*****

"Này này, nhìn cái đầu đi, tôi cao hơn anh một chút đó, thắng bại lần này không cần phải suy nghĩ nữa." Niếp Tích đứng ở giữa hai chiếc xe thể thao, so đi rồi so lại, đắc ý.

"Tranh tài kết thúc sao? Tiểu quỷ. Không phải cậu nghĩ dưới cái tình huống dừng xe khẩn cấp này là đích đó chứ? Tuy đầu xe nó nhích lên phía trước một chút, nhưng nhìn bánh xe mà nói... , thì tôi cao hơn cậu một chút, tiểu quỷ." Hai tay Cung Quý Dương đút trong túi quần, khuôn mặt ngang bướng không chịu thua.

"Nhưng xe là tự anh sửa. Còn nữa, tôi cảnh cáo anh không được gọi tôi là tiểu quỷ." Niếp Tích phản bác mạnh.

"Ha hả, tiểu quỷ, nếu không phải tôi gia tăng tính năng của hai xe, thì giờ cậu đã lên thiên đường vì cái mặt đất trơn này rồi, tiểu quỷ. Đã nghe chưa? Tiểu quỷ."

Hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không để ý tới xe của Lãnh Thiên Dục.

"Hai kẻ ngu ngốc." Lãnh Thiên Dục cười lạnh một tiếng, khởi động xe rời đi, hắn cũng không muốn để cô em gái của mình đợi quá lâu, đạp chân ga, đi khỏi nơi này.

"Lãnh Thiên Dục!" Tiếng khởi động xe khiến Cung Quý Dương chú ý, hắn ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt quen thuộc qua chỗ hở của xe: "Sắc mặt không tốt lắm. Vừa xảy ra chuyện gì à?"

"Ơ, nhìn hướng đi này, có phải muốn tới nhà anh cả của tôi không!" Một tay Niếp Tích chống cằm, đôi mắt hơi lo lắng.

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó ngồi vào xe riêng của mình, cũng muốn đi xem có chuyện gì.

"Tới trước nhà của anh cả tôi thì coi như thắng!" Niếp Tích mở cửa nói lớn.

"Tiểu quỷ cậu đùa tôi! Sao mà tôi biết nhà anh cả của cậu ở đâu!" Vừa dứt lời, xe Niếp Tích đã chạy một mạch, chỉ để lại tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

_____Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm_____

Trong nhà Niếp Ngân.

Lãnh Tang Thanh mặc đồ ngủ, ngồi trên chiếc ghế salon lớn, một một kém to được đặt trên bàn trà trước mặt, ăn một thìa rồi lại ăn một thìa, khuôn mặt vẫn tủi thân và tức giận, nhưng không nói một câu.

Lãnh Thiên Dục đứng ở trước cửa sổ sát đất, tay cầm một điếu xì gà Cuba, đứng im nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt mây đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng kết trên cửa sổ.

Hai tay Cung Quý Dương khoanh trước ngực, nhàm chán đi tới đi lui trước đại sảnh, thỉnh thoảng nhìn qua Lãnh Tang Thanh một cái, trong đôi mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng anh ta còn lo tính tình của Lãnh Thiên Dục hơn.

Thượng Quan Tuyền ngồi bên cạnh Lãnh Tang Thanh, một tay khoác lên vai cô, lẳng lặng yên đợi tiểu công chúa mở miệng.

Còn Niếp Tích lại không kiêng nể gì gác chân lên bàn, khuôn mặt tà mị, trong tay cầm cái thìa lớn, Lãnh Tang Thanh khoét một miếng kem, hắn cũng khoét một miếng, hơn nữa anh ta chỉ lấy ở giữa, bên cạnh mở ra, hắn lười biếng thưởng thức.

"Này! Tên sinh đôi chết tiệt! Bị cậu ăn hết, thì tôi ăn cái gì!" Lúc hộp kem sắp tới đáy, rốt cuộc Lãnh Tang Thanh cũng mở miệng oán trách.

"Ờ, em sợ chị bị cảm thôi." Niếp Tích lễ phép đáp lại, nhưng cái thìa lại xúc nhanh hơn, hắn biết hộp kem ly này do Alaska đặc chế, bởi vì yêu cầu chất lượng cao, cho nên một năm làm không tới mười hộp, ăn lần đầu cũng chẳng dễ.

Rốt cuộc Lãnh Tang Thanh cũng mở miệng nói, thoáng cái mọi người đã đi tới, mà lúc này, Sầm Tử Tranh và Tu Nguyệt cũng vội vào nhà Niếp Ngân.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lãnh Thiên Dục lo lắng hỏi, nhưng giọng nói lại rất nghiêm nghị.

Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn anh cả của mình, khuôn mặt hơi thay đổi, đỏ lên.

Niếp Tích thấy hai người, thuận miệng nói: "Ê! Chị dâu thật nổi tiếng nha, thật nhiều người quan tâm chị."

Lãnh Tang Thanh nghe câu này, rồi lại nghĩ tới Niếp Ngân, trong lòng ấm ức vô cùng, "Oa" khóc lên.

Mọi người đều lo lắng, rối rít khuyên Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh kéo áo Lãnh Thiên Dục, nhào vào lòng hắn, tất cả nước mắt nước mũi đều bôi hết lên áo anh mình, vừa khóc thút thít, vừa nói: "Anh cả, em muốn anh và em cùng có một ngày Valentine!"

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, nhưng tất cả đã hiểu nguyên nhân.

"Anh là anh của em, sao mà có một ngày Valentine với em được?" Lãnh Thiên Dục đau lòng vuốt ve mái tóc Lãnh Tang Thanh: "Tên Niếp Ngân này, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó."

Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, tủi thân trong mắt vẫn không tan, cô vừa quay đầu lại nhìn những người khác, ánh mắt dừng trên người Cung Quý Dương.

"Anh Quý Dương, em muốn anh và em có một ngày Valentine với nhau!" Lãnh Tang Thanh đẩy anh mình ra, nhào vào lòng Cung Quý Dương, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào lòng anh.

Cung Quý Dương dở khóc dở cười, nhưng không ôm Lãnh Tang Thanh, sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt Sầm Tử Tranh, hắn cuống quít giải thích: "Thanh nhi, đứa bé ngốc này, ngày Valentine sao lại tìm tùy người được chứ, mặc dù chúng ta đi cùng nhau khiến rất nhiều cô gái ghen tỵ, nhưng anh là hoa có chủ rồi."

Nghe xong những lời này, Lãnh Tang Thanh càng thêm mất hứng đẩy anh ta ra, quay đầu lại tiếp tục nhìn mọi người trong phòng.

Lúc này, Niếp Tích vuốt vuốt mái tóc, vai run lên, nụ cười từ tâm, bước một bước, khẽ mở ra hai cánh tay, đôi mắt đa sầu đa cảm.

Lãnh Tang Thanh nhìn hắn một cái, chẳng nghĩ gì, ngồi phịch xuống ghế salon, lau nước mắt.

Ôi chao? Này...

Nụ cười của Niếp Tích cứng lại, lúng túng.

Tu Nguyệt véo một cái bên hông hắn, khiến hắn đau đớn nhảy dựng lên.

Căn phòng lại im lặng, Lãnh Tang Thanh thở phào một hơi, mạnh mẽ cố gắng nở nụ cười, đứng dậy nói với mọi người: "Được, em không sao rồi, cám ơn mọi người đã tới đây, bây giờ em ra ngoài mua đồ, tối nay sẽ xuống bếp nấu thức ăn ọi người. Ai cũng không được đi."

Tài nấu ăn của Lãnh Tang Thanh!!!

Ai cũng cảm thấy hãi, mọi người đã lĩnh giáo qua tay nghề của cô bé này.

"A... Cái này... Hôm nay anh có việc." Cung Quý Dương không nhịn được đã mở miệng, anh không thể chịu nổi thức ăn khó nhai.

Nụ cười của Lãnh Tang Than nghẹn lại, đôi mắt hơi hơi ướt.

"OK! OK! Không thành vấn đề! Có chuyện cũng lùi lại được!" Cung Quý Dương vội vàng sửa lời vừa rồi... , sau đó xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Trong lòng, ai cũng trầm mặc...

Tuyết làm nổi bật đầu phố, lộ ra vẻ sạch sẽ, vô cùng thuần khiết.

Đại đa số, người qua người lại đều là người yêu của nhau, có nắm tay, có ôm eo, mỗi gương mặt đều mang theo hạnh phúc và ngọt ngào.

Lãnh Tang Thanh đi dạo một mình chẳng có mục đích, nói muốn đi chuẩn bị đồ nấu ăn nhưng thực ra chỉ là một mặt, cô muốn hóng mát một chút, muốn tâm tình khá hơn, nhưng nhìn những cặp đôi trên đường, khiến cô càng nghĩ tới người đàn ông kia.

Đi tới một cửa tiệm bán hoa, cô dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn vào bên trong.

Cửa hàng bán hoa người đến người đi, các bạn nam vừa cao hứng vừa vội vã cầm hoa rời đi, bọn họ có người xấu, có người thấp, nhưng những bông hoa hồng đều nổi bật, đôi mắt tràn ngập mong đợi khiến người ta say đắm.

Nhiều hoa được mua như vậy, tại sao cô không được tặng, cho dù là một cành.

Lãnh Tang Thanh cúi đầu, thở dài một hơi, hơi trắng thở ra tràn ngập ưu thương nhàn nhạt.

Lúc này, một đứa bé gái bán hoa lanh lợi đi tới trước mặt cô, Lãnh Tang Thanh nhận ra đây là đứa bé buổi sáng.

"Chị gái xinh đẹp, sao chị lại ở đây? Chị không đi Valentine à?" Giọng nói non nớt, khiến Lãnh Tang Thanh cảm thấy vui.

Cô cười cười với nó, nhẹ nhàng nói: "Chị đã kết hôn rồi, không cần ngày này nữa."

Cô bé cau mày, nháy mắt một cái: "Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không quản tình yêu sao? Hôn nhân là giấy chứng nhận của tình yêu, có giấy chứng nhận tình yêu thì còn hơn nhận được tôn trọng của nhau."

Lãnh Tang Thanh ngẩn người nhìn cô bé, cô không nghĩ tới một đứa bé lại nói được như vậy.

Cô bé nhận ra biểu cảm lo ngại của Lãnh Tang Thanh, cười nhe răng: "Làm một nhóm thì phải chui vào một nhóm! Hì hì!"

Sau đó, cô bé cầm một bông hoa đặt vào trong tay Lãnh Tang Thanh: "Chị, tặng chị này."

Nói xong, nó vừa nhảy vừa rời đi.

Chỉ còn lại Lãnh Tang Thanh đang ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.

*****

Editor: Mã Mã

Trong nhà Niếp Ngân, ai ai cũng buồn phiền.

"Tôi rất hiểu anh cả của mình, anh ấy sẽ không làm chuyện gì nghiêm trọng đâu, chắc chưa trải qua một ngày Valentine nào, nên xấu hổ, vì vậy mà rời đi sớm, ngay cả điện thoại cũng không mang theo." Niếp Tích ngồi trên ghế, phân tích chuẩn xác.

Còn chưa nói hết lời, anh ta đã thấy Lãnh Thiên Dục cầm áo ra khỏi cửa.

"Anh đi đâu vậy?" Thượng Quan Tuyền kéo cánh tay Lãnh Thiên Dục lại, thấy khuôn mặt tức giận của hắn, trong lòng cô hơi lo lắng.

"Vác thằng Niếp Ngân tới trước mặt Thanh Nhi." Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nói.

"Không được! Hai người gặp nhau sẽ chẳng làm ra được chuyện gì, cậu muốn để Thanh Nhi lo lắng sao?" Cung Quý Dương cũng kéo Lãnh Thiên Dục lại, lời nói sâu xa.

"Tớ muốn đi khuyện cậu ta, kể cho cậu ta biết Thanh Nhi buồn thế nào! Nếu sau khi cậu ta biết mà không chịu làm gì, thì chúng ta sẽ đánh cậu ta, đánh vào đầu cậu ta." Sầm Tử Tranh rất không vui, mặc dù quen Lãnh Tang Thanh không lâu, nhưng qua vài ngày hai người rất hòa thuận.

"Để xem, chúng ta còn cách nào không, không có người nào biết, anh ấy cũng ngượng, có người khuyên, anh ấy sẽ càng không theo chị dâu, tôi rất hiểu tính tình bướng bỉnh của anh ấy mà." Niếp Tích xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi qua đi lại rất nhiều lần trong phòng khách.

"Có! Tôi có ý kiến!" Sau một lúc suy nghĩ, Cung Quý Dương vừa nhảy vừa hô lên, khiến mọi người chú ý.

Anh ta tụ tập mọi người lại, nhưng chỉ đẩy một mình Niếp Tích ra, mấy người sột sột soạt soạt.

Chợt Tu Nguyệt hét lên: "Không được! Tôi không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!"

"Đây là biện pháp duy nhất rồi, cô có chịu không?" Cung Quý Dương cảnh cáo, khuôn mặt uy hiếp.

Tu Nguyệt vẫn kiên quyết lắc đầu không đồng ý.

"Vậy cũng đừng trách tôi!" Cung Quý Dương lấy một đoạn dây thừng ra, một mình anh ta đã trói chặt cô ném xuống ghế salon.

"Kỹ thuật rất thuần thục." Thượng Quan Tuyền nói giỡn một câu.

Còn đôi mắt Sầm Tử Tranh đỏ lên.

"Yên tâm đi, hôm nào đó sẽ dạy cho Dục." Cung Quý Dương vội vàng lót bậc thang cho vợ mình.

Bên kia, Niếp Tích đứng nguyên đó có chút sợ.

Đẩy mình ra! Lại còn trói Tu Nguyệt lại! Đám người này muốn gì đây?

"Ặc... Ha ha... Không phải muốn tôi giả thành anh cả đó chứ?" Niếp Tích thấp thỏm hỏi.

"Niếp Tích, cười cái nào." Thượng Quan Tuyền đi tới bên cạnh Niếp Tích, nhìn chằm chằm mặt khuôn mặt anh.

"Ha... Aha... Ha ha!" Niếp Tích liếc mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt vô cùng tự nhiên: "ÔI! Nhìn gần trông cô thật đẹp."

Lãnh Thiên Dục nghe Niếp Tích nói vậy... , không vui liếc anh, Niếp Tích vội vàng cười cười, tỏ vẻ xin lỗi.

"Này, tiểu quỷ. Từ giờ cậu phải cố gắng bắt chước Niếp Ngân, bao gồm tư thế của cậu ta, lời nói của cậu ta, thậm chí là ánh mắt của cậu ta, tối nay phải có một đêm Valentine cùng Thanh nhi! Dĩ nhiên, chỉ qua bữa cơm tối thôi." Cung Quý Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói từng chữ một cho Niếp Tích hiểu.

Trời ạ! Quả nhiên!

"Anh cả mà biết chắc giết tôi mất. Mà chuyện này, chị dâu và anh ấy gặp nhau, sẽ biết ngay." Niếp Tích vội vàng phẩy tay.

"Chuyện về sau cậu không phải lo lắng, nếu cậu không muốn chị dâu mình đau lòng vì anh cả thì... , nghe tôi đi." Cung Quý Dương nói rất chính nghĩa.

Niếp Tích nháy mắt, nhìn qua mọi người, rồi lại nhìn qua Tu Nguyệt bị trói, thở dài: "Được rồi, nhưng thả cô ấy ra đi."

Sầm Tử Tranh vươn tay, ngón tay đánh vài cái, sau đó chỉ vào Niếp Tích, nở nụ cười mê người: "Cùng chị!"

Quần áo của Niếp Ngân, giày da của Niếp Ngân, kiểu tóc của Niếp Ngân...

Niếp Tích mang theo hình tượng của anh trai mình, đứng ở trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người ngồi ở trên ghế salon thật giống ban giám khảo, chỉ có mình Lãnh Thiên Dục không thèm chú ý, đứng ở bên cửa sổ.

"Đầu tiên, việc thứ nhất, bước đi."

Niếp Tích nhận lệnh, nghênh ngang bước trong phòng khách.

"Ngừng ngừng ngừng! Không đúng! Anh cả Niếp Ngân không tùy tiện như vậy, nhìn rõ như ban ngày ấy." Tu Nguyệt vừa phản kháng, giờ lại tới tham gia.

"Cậu phải nhớ, cậu chính là Niếp Ngân, trên cái thế giới này không còn Niếp Tích nữa, chẳng qua là trong con người cậu có một mặt bướng bỉnh thôi, hiện giờ thu cái thứ bướng bỉnh đó lại, biến thành Niếp Ngân." Thượng Quan Tuyền răn dạy.

Niếp Tích cẩn thận nhớ lại từng bước đi của anh mình, từ từ đi về phía trước.

Anh cả và mình không giống nhau, bước đi của anh rất phóng túng, mức độ không phô trương...

Đúng rồi, anh thích đút hai tay vào túi quần, sống lưng thẳng, còn khuôn mặt anh cả, bình thường không hay cười, mà lạnh tanh, luôn lạnh lùng với người khác...

Không đúng, kể từ khi kết hôn với chị dâu, anh ấy thay đổi rất nhiều, trước mặt chị dâu, khuôn mặt rất ôn hòa, rất bình tĩnh, còn thích vuốt tóc chị, mình cũng phải vuốt, không thì không giống, hắc hắc...

Ánh mắt của anh ấy, cũng thay đổi rất nhiều sau khi cưới chị, anh cả nhìn chị có cảm giác chiều chuộng, khi chị dâu gặp chuyện, khuôn mặt toát ra lo lắng...

Cho tới trưa, khuôn mặt Niếp Tích giật gân hai lần, chân trái vướng chân phải ngã ba lần, vì muốn bỏ cuộc nên bị đánh một lần, đôi mắt hơi ướt ướt vì dùng thuốc nhỏ...

Lãnh Tang Thanh vẫn đi qua đi lại chẳng có mục đích.

Cô nhận thấy, khi nhìn đôi người yêu cười nói hạnh phúc, hình như không khó khăn, hiện tại cô đang hưởng thụ hình ảnh tốt đẹp này.

Dĩ nhiên, trên đường cũng có một số cô bé mang vẻ mặt buồn buồn, Lãnh Tang Thanh nhìn qua các cô, lòng rất chua.

Cô chính là người tốt bụng như vậy, tổn thương của mình còn chưa khép lại, mà đã thương thay cho người khác.

Bởi vì cô hiểu rất rõ buồn bực trong lòng những người đó, bất kể từ nguyên nhân gì, nếu cô đơn một mình trong ngày Valentine, thì lòng phải thừa nhận nỗi đau mất đi toàn thế giới.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài của trạm xe bus, dưới chân là những cánh hoa hồng đỏ, không phải là cô không thích hoa hồng của cô bé đó tặng, chẳng qua cảm thấy hoa rất đáng thương.

Hôm nay là ngày đặc biệt, lẽ ra nó phải được cầm trong tay một người đang hạnh phúc, đáng tiếc lại không may rơi vào tay cô, bông hoa này thật giống trái tim cô, tan nát rải rác khắp dọc đường.

"Keng keng keng!"

Tiếng chuông điện thoại chặn đứt suy nghĩ của cô, cô lấy điện thoại ra nhìn, trong đó có một tin nhắn, mà người gửi mang tên —— Ngân

*****

Editor: Mã Mã

Thanh nhi, tha thứ cho anh không biết yêu thương, đến tám giờ tối, anh sẽ đợt em ở chỗ lúc đầu mình gặp nhau, thời khắc tốt đẹp nhất của chúng ta chính là ở đó.

Đọc xong tin nhắn, toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, nhìn thẳng phía trước, nhất thời, cô cứ suy nghĩ mãi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Người này... Chẳng lẽ anh ấy rời đi sớm, là muốn chuẩn bị một buổi tối vui mừng sao?"

Cô đột nhiên nhớ tới mọi người trong nhà mình, nên vội vàng gọi điện thoại về nhà, nói cho họ biết đừng chờ cô nữa.

"A lô, cô khỏe chứ." Là quản gia nghe điện thoại.

"Suzanne a di, bảo anh cả của tôi nghe điện thoại đi." Lãnh Tang Thanh vội vàng nói.

"A, bà chủ, bọn họ vừa mới đi rồi, hình như có chuyện quan trọng." Quản gia kể lại kỹ càng.

Nghe vậy, Lãnh Tang Thanh căng thẳng, đôi lông mày đen chau lại, hai con ngươi trong sáng chuyển vòng.

"Niếp tiên sinh đã trở lại chưa?" Cô vội vàng hỏi.

"Cô chủ, tiên sinh chưa về."

Cúp điện thoại, Lãnh Tang Thanh yên lặng thở dài, không còn cười nữa.

----Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm----

Một bóng người vào rừng trên con đường nhỏ, hướng thẳng về phía trước.

Nhìn lại thì không rõ lắm, có lẽ đó là chỗ ở kế tiếp của thiên sứ.

Hằng năm, cứ tới tháng tư hoa anh đào sẽ nở, năm nay cũng không khác gì.

Ở nơi này còn có tuyết rơi, tất cả chồi non trên nhánh cây đã chìm vào mộng đẹp.

Rời xa phố xá sầm uất ầm ĩ, nhiều người, đúng tám giờ, Lãnh Tang Thanh đã tới nơi này.

Bây giờ trời đã tối đen, yên lặng tới mức kỳ lạ, đứng ở chỗ này, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên một nụ cười ấp áp.

Mặc dù không có hoa anh đào đầy trời như lúc đó, không nhìn thấy người đàn ông nho nhã ngồi ở chiếc nghế dài, nhưng hình ảnh vẫn còn trong con tim, chiếc di động lại hiện lên trong đầu Lãnh Tang Thanh.

Vừa đi, vừa nghĩ, vừa cười.

Đột nhiên, ánh đèn chiếu lên từ phía trước không xa, giữa nơi bốn bế tối tắm thế này khiến nó thật chói mắt.

Lãnh Tang Thanh nhìn lại, dưới ánh đèn chính là chiếc ghế dài, trên cái ghế vẫn là người đó, vị trí, tư thế ngồi đều giống, thậm chí ánh mắt cũng giống.

"Ngân..." Cô gọi một tiếng, đứng im tại chỗ, con tim dao động, không cẩn thận, nước mắt tràn ra khóe mi.

"Đứa ngốc bé bỏng, sao lại khóc, chờ anh lâu quá à."(Niếp Ngân) ưu nhã đứng dậy, mỉm cười cực kỳ mê người, trong đôi mắt lại có chút đau lòng.

Lãnh Tang Thanh không nói gì, cúi đầu lao tới, thoáng cái đã nhào vào lòng (Niếp Ngân), khóc thút thít không ra tiếng, mặc dù cô biết người này không phải là Niếp Ngân, mà là Niếp Tích, nhưng cô vẫn muốn tất cả đều thành sự thật, chỉ sợ có giờ phút này là tốt đẹp.

(Niếp Ngân) nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.

"Niếp Tích! Tên khốn kiếp này!" Tu Nguyệt nhìn cảnh này, lập tức nổi trận lôi đình, đang muốn xông ra, lại bị Cung Quý Dương kéo lại, rồi che miệng cô.

Bọn họ đang trốn cách đó không xa, trong góc tối, áo khoác ngoài, mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, áo choàng... Trang phục đầy đủ để xem cuộc vui dưới cái thời tiết lạnh băng này.

Phía sau họ là ô tô, nhưng không ai muốn ngồi vào bên trong, mà muốn chạy ra xem thật chi tiết.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, trầm mặc hồi lâu.

"Còn nhớ rõ cảnh mà chúng ta gặp nhau không? "(Niếp Ngân) mở miệng trước, giọng nói nho nhã mà trầm ổn, khiên Lãnh Tang Thanh càng đắm chìm trong kịch vui này.

Cô nín khóc và mỉm cười, xoa xoa khóe mắt, giống như con chim nhỏ nép vào lòng anh và nói: "Khi đó không lạnh, khi đó hoa anh đào nở rất đẹp, khi đó anh không đáng ghét như vậy."

"Hoa anh đào đẹp sao?" (Niếp Ngân) cười cười, ôm Lãnh Tang Thanh thật chặt, khiến cô thật ấm áp.

Lặng lẽ, Lãnh Tang Thanh cảm thấy có cái gì đó rơi xuống đầu cô, từng chút từng chút, giống như bông tuyết vậy.

Cô mở tay ra đón lấy nó, lại phát hiện thứ đó không tan ra, nhìn kỹ thì nhận ra đó không phải là tuyết, mà hơi hơi hồng, còn có thơm thơm nữa.

Hoa anh đào! Không thể...

Mà giờ khắc này, cô chợt nhận ra hai bên đường có rất nhiều đốm sáng, chợt lóe chợt lóe, giống như đom đóm không thể đếm nổi.

Đang nháy mắt, khiến rừng chợt sáng lên như ban ngày, các cành cây cũng được gắn đèn, mấy trăm cây đều sáng lên, khiến nơi này trở thành một thế giới cổ tích chói mắt.

Cùng lúc đó, cô có thể nhìn rõ được, tuyết giống như lông ngỗng bay xuống đầy trời, cô ở trong "Hoa anh tuyết", hoàn toàn bị bao phủ, thật giống truyện cổ tích của đất nước Trung Quốc.

"Anh... anh làm thế nào vậy?" Lãnh Tang Thanh kinh ngạc đến ngây người, ở trước cảnh đẹp này, cô không còn sức rời mắt đi.

(Niếp Ngân) chưa trả lời cô, chỉ dịu dàng cười cười, lễ phép nói với Lãnh Tang Thanh: "Công chúa Điện Hạ xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được mời em ăn tối ở chỗ này không?"

"Bữa tối? Ở chỗ này sao? Nhưng..." Lãnh Tang Thanh nói tới đây thì ngừng lại.

Cô cảm thấy ăn cơm ở chỗ lạnh thế này, nhất định sẽ không thoải mái, nhưng khó có được như bây giờ, ở cùng với một người giống hết người mà mình yêu, thì vấn đề đã không còn là vấn đề nữa rồi, huống chi ở đây có "Hoa anh tuyết" rơi, biết đâu có một bữa cơm ngon miệng dưới những ánh nến.

Lãnh Tang Thanh mỉm cười, gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng để đón niềm vui.

"Trước đó, em có thể nhảy với tôi một bài không?" (Niếp Ngân) vươn tay ra, làm tư thế "mời".

Lãnh Tang Thanh không suy nghĩ gì thêm, khoắc lên cánh tay anh, hai người ôm nhau, âm nhạc lặng lẽ truyền vào không khí im ắng, ung dung tự đắc, giống như đang đi trình diễn.

"Thật đẹp!" Thượng Quan Tuyền tựa vào lòng Lãnh Thiên Dục, than thở phát ra từ đáy lòng.

Lãnh Thiên Dục không nói gì, ánh mắt lộ ra vui mừng.

"Niếp Tích thật có tài, khó trách cậu ta bảo chung mình cứ yên tâm về phương diện nhảy múa." Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh, hai người như bị cảnh trước mắt này làm rung động.

Mà Tu Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt không ui, buồn bã ngồi một bên.

Sau khi điệu nhảy waltz kết thúc, Lãnh Tang Thanh vui vẻ nhìn xung quanh, mặc dù cô không nói gì, nhưng lòng vẫn đang tìm niềm vui mới.

Tất nhiên (Niếp Ngân) hiểu tâm tư của cô, ngón tay chỉ chỉ, khẽ cười nói: "Đang ở sau em đó."

Lãnh Tang Thanh xoay người, nhưng trừ hoa và những cánh hoa anh đào ra, thì cô không nhìn thấy bất cứ cái gì.

(Niếp Ngân) nhích lại gần, ôm lấy vai Lãnh Tang Thanh, ra vẻ tò mò hỏi: "Đang tìm cái gì?"

Lãnh Tang Thanh nháy mắt, có chút nghi ngờ: "Em cho rằng bữa ăn sẽ đột nhiên hiện lên trước mắt em."

(Niếp Ngân) cười cười, tay chỉ về phía trước, dịu dàng nói: "Ma Pháp Sư lỡ tay, biến nhầm hướng rồi."

Thông minh như Lãnh Tang Thanh dĩ nhiên hiểu được ý anh, lại xoay người nhìn lại.

Lần này kinh ngạc tới mức chân tay luống cuống, nếu như nói "Hoa anh tuyết" có thể miễn cưỡng tưởng tưởng ra nó được làm thế nào, nhưng "căn phòng thủy" trước mắt này, cô thật sự không biết "biến" từ đâu.

Một "phòng thủy tinh" trong suốt, lóng lánh như mơ, bốn phía căn phòng trải đầy cánh hoa hồng, ở giữa là một cái bàn vuông kiểu Châu Âu, thức ăn ngon, rượu đỏ, ánh nến, cái gì cũng có, ngồi vào phòng mới phát hiện, bên trong không rét chút nào, hình như có thứ gì sưởi ấm rất đặc biệt.

(Niếp Ngân) rót một chén rượu cho Lãnh Tang Thanh, sau đó lấy một bó hoa hồng dưới bàn, mặc dù hoa cũng không nhiều, bọc vậy cũng không phải hoàn mỹ, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của bông hoa.

Đến giờ phút này, lòng Lãnh Tang Thanh chua xót, đáy mắt hơi hồng hồng, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, đôi môi run run.

Đúng vậy, rốt cuộc từ lúc chào đời tới giờ cũng có người tặng hoa cho cô, còn là người mà cô yêu sâu đậm nhất, tuy không phải là hoa hồng cô thích, nhưng đối với cô nó rất có ý nghĩa.

Cô thỏa mãn, mặc dù người kia là Niếp Tích, dù tặng hoa chỉ trong một tích tắc, nhưng cô cứ nhận đây là Niếp Ngân, cô yêu Niếp Ngân nhất, ngày Valentine đầu tiên này, cô rất thỏa mãn.

"Bó hoa này, là khi anh trở thành một người bình thường, đến một cửa tiện bán hoa bình thường, và được một ông chủ bình thường bán cho bó hoa bình thường này. Chúng ta ở bên nhau đã trải qua nhiều chuyện, anh rất cám ơn em đã luôn ở bên anh. Anh hy vọng tình yêu của chúng ta sẽ không nhấp nhô nữa, chỉ bình thường thôi, bình thường là tốt rồi. Giống như bữa cơm tối này, em thích nhà ăn của tổng giám đốc đầu bếp kia, anh đích thân làm cho em, sau này chỉ cần em muốn ăn, anh sẽ đích thân làm cho em, anh muốn cho em bình yên và hạnh phúc. Valentine vui vẻ!" Nói xong, anh trao bó hoa đó vào trong tay Lãnh Tang Thanh.

Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ bé của Lãnh Tang Thanh đã bị nước mắt làm ướt hết, đúng vậy, lời nói đó khiến lòng cô rất chua xót, rất mơ mộng.

Cô điều chỉnh lại mình một chút, trên khuôn mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong lại đau đớn, cô thật không muốn thừa nhận sự thật này chút nào: "Cảm ơn cậu, Tích, cậu bắt chước thật giống nha, có vài lần tôi đã quên cậu là Niếp Tích, cám ơn mọi người làm nhiều vì tôi như vậy, tôi tin rằng nhất định là Ngân có việc quan trọng, tôi cũng không trách anh ấy đâu, chúng tôi đều yêu nhau rất sâu đậm, vừa rồi cậu nói rất đúng mong muốn của chúng tôi. Cám ơn cậu, đã tạo cho tôi một ngày Valentine hoàn mỹ."

Sau đó, cô lấy một hộp chocolate từ trong túi, chìa ra.

Niếp Ngân nhìn cái hộp được gói tỉ mỉ, cũng không nhận, mà lấy trong túi một cái hộp khác: "So với cái đó, cái này mới là của anh." ^^

Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, cô ngạc nhiên nhận ra Niếp Ngân, cái này chính là cái hộp mà cô ném ra từ buổi sáng, chẳng qua bề ngoài hơi ướt.

"Anh..."

Cô vừa muốn nói, ngón tay Niếp Ngân đã sờ lên môi cô: "Ưm..."

"Bùm!" Một tiếng vàng dọa Lãnh Tang Thanh giật mình.

Mấy chục quả pháo hoa bay lên trời, tỏa sáng trong bầu trời đêm lạnh.

Ngay sau đó, tiếng kèn lớn vang lên, một người đàn ông đẹp trai mang theo phong cách Châu Âu thời cổ Trung Quốc hiện ra, cưỡi bạch mã đi ra từ trong nhà, khom lưng thi lễ với Lãnh Tang Thanh.

Sau đó, nhạc giao hưởng vang lên lần nữa, công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem, công chúa đậu phụ, Mỹ Nhân Ngư, ... rất nhiều nhân vật trong cổ tích, rối rít đi tới, cùng nhau khiêu vũ trong nhà thủy tinh, bảy chú lùn đi tới gần, vẻ mặt kia khiến người ôm bụng cười.

Lãnh Tang Thanh ngây dại, cô đang ở trong một thế giới cổ tích, vui mừng đi qua từng giây thần kinh của cô, cô khiêu vũ cùng các nhân vật cổ tích, kỹ thuật nhảy không đẹp, nhưng cười rất vui vẻ.

Qua một hồi lâu, Lãnh Tang Thanh mới chịu ngồi xuống dùng cơm, lúc này nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt cô có chút thay đổi, mặc dù không nói gì, nhưng nụ cười của cô vào lúc này phát ra từ trong tâm.

Sau một hồi náo nhiệt, các nhân vật cổ tích rời đi, ánh đèn mờ mờ xuống, Niếp Ngân lắm tay Lãnh Tang Thanh, đi ra từ trong nhà thủy tinh.

Một làn gió thổi qua, lần khiến những cánh hoa ở dưới mặt đất bay lên, nhảy múa đầy trời.

Mà Lãnh Tang Thanh đã để ý cảnh vật trước mặt hơi bất thường, anh cẩn thẩn giẫm lên đi tới, một tảng đá bừng sáng, hé ra một bức ảnh, chính là bức ảnh cô chụp chung với anh.

"Đây là cái gì?" Lãnh Tang Thanh không hiểu, hỏi.

Niếp Ngân chưa trả lời cô, tình cảm nói: "Bây giờ chúng ta đừng nói nữa, hãy cùng im lặng nhớ lại kỷ niệm hằng ngày của nhau nhé."

Hai người nắm tay, chậm rãi đi trên con đường này, bước đi đều giống nhau, vẻ mặt giống nhau, ngay cả bước đi cũng giống nhau.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đôi mắt họ, những ký ức đáng quý kia như một bộ phim nhựa tua lại, không để ý tới cái điện thoại sơ hở kia trong đầu nữa...

Có cười vui...

Có nước mắt...

Có sinh ly tử biệt...

Có ôm chặt nhau...

Thỉnh thoảng hai người cười cười, thỉnh thoảng trầm mặc...

Cho đến đi tới cuối đường không còn ảnh phát sáng nữa, Lãnh Tang Tanh ngẩng đầu lên, thì chợt thấy một cỗ xe ngựa bí đỏ xinh đẹp xuất hiện.

"Chúng ta cùng nhau bổ sung những bức hình còn thiếu nhé, nhưng nói xong, không cho khóc nữa." Giọng nói trầm thấp của Niếp Ngân vang lên, ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh hạnh phúc mỉm cười, ôm lấy cổ Niếp Ngân, nhào vào lòng anh.

Niếp Ngân ôm cô đi lên cỗ xe bí đỏ, chậm rãi rời đi...

Những người trong bóng tối kia, ai ai cùng mỉm cười đầy hạnh phúc.

Nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất đi, Cung Quý Dương có chút đăm chiêu: "Mọi người cảm thấy... kia là Niếp Tích sao?"

Lãnh Thiên Dục cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào xe mình: "Có phải hay không, thì cũng không quan trọng đối với chúng ta, trong lòng Thanh nhi đã có đáp án rồi."

_Hoàn ngoại truyện_

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-153)