Tranh thủ đồng tình
← Ch.121 | Ch.123 → |
Đối với bệnh viện này, đối với phòng bệnh này, Niếp Tích sớm đã rõ như lòng bàn tay, dù sao từng có một thời gian ở đó rất lâu, ban ngày hắn đều ở trong này, khi đó hắn là chăm sóc bệnh nhân, mà lúc này chính hắn thành lại bệnh nhân, tuy đến tột cùng có phải thật sự bị bệnh hay không đã không còn quan trọng.
Buổi sáng, Lãnh Tang Thanh thường bề bộn rất nhiều việc, sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vội vàng đưa điểm tâm cho Niếp Tích, lại vội vàng chạy về văn phòng.
Tuy rằng nó là do Lãnh Tang Thanh mua ở bên ngoài, không phải tự tay làm, nhưng Niếp Tích vẫn ăn rất ngon, nhấm nháp từng miếng một, không lập tức ăn hết, một hương vị hạnh phúc nổi lên, nhưng loại hạnh phúc này chỉ là giả, trong lòng Niếp Tích hiểu rất rõ.
Cửa sổ sát đất phòng bệnh tựa hồ đối bệnh nhân nào cũng có ma lực, lúc trước mỗi ngày Lãnh Tang Thanh cứ thích đứng ở trước cửa sổ, nay Niếp Tích cũng giống như vậy, ăn xong bữa sáng, theo bản năng hắn đi tới phía trước cửa sổ, lạnh nhạt nhìn trời phương xa, trong đầu bốc lên suy tư.
Trong khoảng thời gian này, mỗi khi chỉ còn một mình hắn, đáy lòng lại có một chút cảm giác áy náy.
"Đại ca giết chết cha mẹ Thanh Nhi, cho nên hai người bọn họ căn bản không có khả năng ở bên nhau, mà hiện tại hắn rất thuận lợi để xử lý tình cảm khúc mắc của ba người..." Thời khắc này trong lòng lại giải thích hành động của hắn như vậy.
Hơn nữa hắn cực đoan cho rằng, trong lòng Lãnh Tang Thanh chỉ yêu mình, bởi vì là cô gặp mặt mình trước, hắn lấy cái cớ đó, cho dù một thời gian sau, Thanh Nhi gặp là đại ca, nhưng lúc đó Thanh Nhi vẫn tưởng đại ca là mình, lúc trước nhất định là Thanh Nhi vừa lúc nhìn thấy hắn bị chôn xuống, nếu không cũng sẽ không tiếp xúc với đại ca quá nhiều...
*Trời ơi tôi bức xúc muốn quẳng thằng này đi quá. Ảo tưởng >. <*
Nghĩ đến đây, hắn hưng phấn mà lấy tay đặt lên thủy tinh, năm ngón tay gấp khúc, móng tay cùng thủy tinh ma sát thành tiếng, đâm thẳng màng tai.
"Cốc cốc cốp!" Phía sau truyền tới tiếng đập cửa nhẹ nhàng, Lãnh Tang Thanh đẩy cửa ra đi đến, cô cầm trong tay cái điện tâm đồ, tràn ngập nghi hoặc lại nhìn.
"Thanh Nhi!" Niếp Tích chạy nhanh nghênh đón.
"Thế nào? Có đau nhiều không?" Lãnh Tang Thanh bình tĩnh hỏi, trong giọng nói đã không còn ỷ lại như ngày trước, đã hoàn toàn biến thành một bằng hữu ân cần thăm hỏi.
Niếp Tích có thể cảm giác được cô cố ý tạo khoảng cách giữa hai người, trong lòng hắn hiện lên một tia táo ý không hiểu nổi.
"Đã không còn, nhưng mà vẫn khó chịu." Niếp Tích bình tĩnh trả lời.
Theo bản năng Lãnh Tang Thanh nâng tay lên, muốn xem thử nhiệt độ cơ thể Niếp Tích, nhưng tay vừa mới chạm vào cái trán, cô lại đột nhiên giống như ý thức được cái gì, thu tay trở về, sau đó lấy nhiệt kế đưa cho Niếp Tích.
"Thử nhiệt độ đi." Tuy rằng nhìn như không có việc gì, nhưng cô vẫn có điểm kích động.
Niếp Tích đã nhìn ra cái cố ý của cô, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy nhiệt kế, để vào miệng, hai con mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh.
"Theo như điện tâm đồ, thì các chỉ tiêu hoàn toàn bình thường, chỉ sợ bệnh viện này rất khó tìm thấy bệnh như anh, về tim nếu không phải lúc lên cơn đau thì rất khó tìm ra nguyên nhân." Lãnh Tang Thanh nghiêm túc nói, rất khó tưởng tượng đến cô lại có bộ dạng này.
Niếp Tích tập trung tinh thần nghe, miệng ngậm nhiệt kế, không mở miệng."Như vậy đi, tôi giới thiệu một bệnh viện Mỹ, nơi đó có một thầy của tôi, người ấy hẳn sẽ tìm ra nguyên nhân bệnh của anh, ở phương diện này người ấy được cho là chuyên gia tiền ngũ thế giới." Lãnh Tang Thanh nói tiếp.
Vừa dứt lời, Niếp Tích rút nhiệt kế ở miệng ra, nhìn Lãnh Tang Thanh: "Em tính đưa tôi chuyển viện?"
Lãnh Tang Thanh bị hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Niếp Tích, vừa muốn mở miệng, Niếp Tích nói tiếp: "Tôi không đồng ý!"
"Vì sao không đồng ý? Bệnh tim rất nghiêm trọng, không trị liệu kịp thời có thể chết người!" Lãnh Tang Thanh cũng nói gấp, ngữ khí nghiêm khắc đối với Niếp Tích.
Niếp Tích lập tức chạy tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, khoảng cách rất gần, ngực không đến ba thước, hai hàng lông mày hắn nhăn nhanh, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Lãnh Tang Thanh: "Cô lo lắng cho tôi?"
Lãnh Tang Thanh lại cả kinh, vội vàng lui lại hai bước, chỉnh lại cảm xúc: "Anh... Đừng nghĩ nhiều, chỉ là... Chỉ là quan tâm của tình bạn thôi."
Niếp Tích giương mắt nhìn cảm xúc Lãnh Tang Thanh một chút, cảm giác mình hơi nóng vội, ngay sau đó hai tay ôm ngực, quỳ gối xuống đất, thống khổ rên rỉ.
"Thuốc đâu? Ở nơi nào?" Nhìn hắn như vậy, Lãnh Tang Thanh lại hoảng lên. Niếp Tích chỉ chỉ đầu giường, toàn thân phát run, vẫn thống khổ như cũ.
Lãnh Tang Thanh chạy nhanh lấy thuốc, bỏ vào trong miệng hắn, càng thêm lo lắng nói: "Hiện tại anh đã nghiêm trọng như vậy! Không được cự tuyệt!"
Sau một lát, Niếp Tích hoãn lại, hắn dồn dập hô hấp, suy yếu thở dài: "Chỉ là anh nghĩ đến đại ca, mỗi lần nhớ tới anh ấy, tâm của anh đều đau sống không bằng chết, anh nhìn thấy đại ca ở dưới bóng tối, đang triệu hồi anh. Kỳ thật đến nước Mỹ trị bệnh thì có hiệu quả gì chứ? Nguyên nhân bệnh là cái gì, em và anh đều hiểu ra, trừ phi có một loại thuốc có thể làm cho anh hoàn toàn quên đại ca. Anh đã mất đi cha, mất đi đại ca, chỉ còn lại một mình anh, cũng tốt, em chuyển tôi đến Mỹ đi thôi, như vậy em cũng có thể thực hiện được lời nói trước kia, vĩnh viễn không hề gặp anh, dù sao anh nhất định độc thân, sống hay chết và bất luận kẻ nào cũng không còn cũng được."
"A... Nói như vậy... Hiện tại đừng nói tới nó." Lãnh Tang Thanh rơi vào đường cùng phủ định lời nói của mình, đồng thời cô cũng do dự, cô thật sự thật không ngờ tin tức hài cốt của Niếp Ngân lại đả kích mạnh đến Niếp Tích như vậy, hai người đã mất hết hy vọng, cô cũng không biết nên chuyển Niếp Tích đễn Mỹ hay không, có phải nếu để hắn ở lại chăm sóc sẽ đỡ đi hay không?
Ghé mắt nhìn Lãnh Tang Thanh đang suy tư, trong mắt Niếp Tích khôi phục lại một chút bình tĩnh.
Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên, Niếp Thâm đẩy cửa ra đi vào, một cỗ hàn khí lớn đi vào trong phòng bệnh, làm phá võ không khí hai người.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai tròng mắt, trong nháy mắt nhìn Niếp Thâm, vươn tay chỉ vào hắn: "Anh... Anh không phải là người kia chứ?"
Niếp Thâm mỉm cười nhìn Lãnh Tang Thanh, hai con mắt đẹp thành một đường: "Là tôi, đã lâu không gặp, tên của tôi là Niếp Thâm."
Lãnh Tang Thanh cảm thấy hắn cười như ánh mặt trời, nhưng mà là dương quan của bắc cực, sau sống của cô nổi lên từng trận rét run.
"Không quấy rầy hai người, lúc nghỉ trưa tôi lại qua." Đơn giản nói vài câu, Lãnh Tang Thanh rời phòng bệnh.
Xác nhận Lãnh Tang Thanh đã đi, Niếp Tích quay đầu lại nhìn Niếp Thâm, trên mặt hiện lên một tia cười xấu xa, nhưng mạt cười xấu xa này đã bất đồng với nụ cười xấu xa của ngày xưa.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |