Đại Hồ Tử
← Ch.059 | Ch.061 → |
Chú thích: Đại Hổ Từ= râu xồm
Niếp Tích cười khổ một tiếng.
Hắn rất biết ba người kia lúc này trong lòng thống khổ.
Chỉ thấy Bạch Phát Lão Giả, hùng hổ đập cái bàn, phẫn hận gầm nhẹ:"Ta cũng không tin lần này ngươi còn có thể may mắn như vậy, ta cũng không tin ta ba con A còn có lại có thể ở trong tay ngươi."
Nói xong, hắn đem bài lợi thế của mình đánh ra.
Thần thái bay lên, Hoa nhi, là Đại Hồ Tử.
Dáng người to béo, có chút hói đầu, làm da hắn ngăm đen chính là Đại Hổ Tử, có vẻ càng đen, bất quá đôi mắt sáng ngời, miệng rộng nhất liệt, hai hàn răng xán xán và vàng, răng nanh đang giữ điếu xì gà, huân huân mạo hiểm yên, điếu xì gà so với hắn thật giống nhau.
Hắn nhíu mày, biểu hiện có chút lo lắng đứng lên.
"Xem mặt bài, ta liều mạng cũng chính là ba điều 10, xem ra cái chuôi này ngươi ăn định ăn ta."
Bạch Phát Lão Giả cười lạnh một tiếng, sắc bén nói:"Ít nói nhảm! Có dám theo không!"
Đại Hồ Tử vẻ mặt u sầu:"Nhưng mà...... Muốn hạ nhiều hay không? Thu hồi đi một ít, cho mọi người một chút cơ hội, không tốt sao?"
Bạch Phát Lão Giả nhất thời cao khí lên, mắt lé Đại Hồ Tử, trong ánh mắt có chút khiêu khích:"Ta xem ngươi là không dám đi!"
Đại Hồ Tử cuồng vọng nở nụ cười, hoàn toàn không còn lo lắng như lúc trước, chỉ thấy miệng hắn rộng nhất liệt, một phen đánh mạnh lợi thế của mình:"Lão gia này, đừng trách ta là không nói trước."
Tiếp theo đối với người khiêu gợi bên cạnh nói:"Chia bài."
Chia bài cho bọn hắn hai người hé con bài của mình ra nhìn.
Bạch Phát Lão Giả chưa có xem, nhìn con bài của mình chưa lật, sau chỉ vào Đại Hồ Tử, nghiêm khắc hô:"Lập tức mở bài, không cần ra vẻ!"
Đại Hồ Tử hai tay cầm bài, vẻ mặt khinh thường nhìn Bạch Phát Lão Giả:"Hoài nghi ta ra lão thiên? Ta khiến cho ngươi hoàn toàn không có chuyện nói!"
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng mở bài của mình.
"Tam thêm nhị đối tam điều, nhất hào vị thắng." Chia bài bình thản tuyên bố kết quả, loại tình hình này cô sớm tập mãi thành thói quen, sau khi tuyên bố xong, cô nhanh nhẹn đem thế bài của hắn tới trước mặt Đại Hổ Tử.
Đại Hồ Tử hai tay nhất quán, vẻ mặt đắc ý sau khi thắng bài.
Bạch Phát Lão Giả dài thở ra một hơi, vẻ mặt uể oải, tối tăm ly rời ghế.
Này hai người kia cũng tính rời đi, dù sao từ lúc cùng Đại Hồ Tử bắt đầu đánh bài, chính vì vì lợi thế của hắn nên mình mới hấp dẫn, muốn chinh phục, nhanh chóng bị hắn thu hết tiền trong tay, hai người cảm thấy thực không có lời nào, nhưng tại sòng bạc này, không ai sẽ để an phận, lại càng không cam lòng.
"Tiên sinh, kỳ thật cùng đánh bạc, mỗi một đối thủ đều có cơ hội, cơ hội đối mỗi người đều là ngang hàng, đương nhiên cơ hội cũng đến rồi đi rồi sẽ đi, bất quá, không nắm giữ được cơ hội, cũng có người không cẩn thận, cũng chỉ là mình vô năng."
Đại Hồ Tử đang ngồi trên ghế hàn huyên nói.
Hai người kia đang định đi, lại nhìn nhau một cái, không cam lòng lại tiếp tục ngồi xuống.
Đại Hồ Tử lại đắc ý đứng lên.
Niếp Tích ở một bên xem xong một màn này, hiểu ý cười, hắn đối Đại Hồ Tử này tỏ ra rất cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, Niếp Tích không phải vì hắn là đổ kĩ nên mới cảm thấy hứng thú, mà là muốn theo hắn hỏi thăm một việc, hắn biết rõ là một cao thủ ở nơi nào đó thì cũng sẽ là cao thủ tin tức, hẳn thấy có vẻ thích hợp. (đỗ kĩ trong này có thể hiểu là siêu đánh bài)
Cọ quá vài người, hắn đặt mông vào chỗ ngồi của Bạch Phát Lão Giả lúc nãy, một vẻ mặt không kềm chế được tươi cười, nhìn Đại Hồ Tử.
Đại Hồ Tử lúc này cũng chú ý đến Niếp Tích, nhưng ai biết vẻ mặt của hắn đột nhiên kích động, miệng ngậm điếu xì gà giống như chocolate, "Cậc" một tiếng, bị hắn cắn thành hai đoạn, hai mắt hắn mở to sáng ngời, lúc này tràn ngập kinh ngạc nhìn Niếp Tích.
Niếp Tích cũng lưu ý đến dị thường của hắn, bất quá cũng không có biểu hiện để ý ra ngoài, hắn lấy ra điếu xì gà CuBa thượng hạng, ném cho Đại Hồ Tử:"Uy, ăn thứ này đối với ngươi hương vị thơm quá ha, vậy dùng tiếp đi."
Tiếp cận một người, là sở trương của Niếp Tích, chính là hắn lợi dụng lúc này đổi bài, bại bởi trước điểm Đại Hồ Tử.
Đại Hồ Tử cầm lấy điếu xì gà, thực mất tự nhiên cười cười, cũng không có châm, mà là đưa cho người bên cạnh.
"Chia bài." Niếp Tích tiêu sái cho người chia bài một cái thủ thế.
Nhìn Niếp Tích tuấn lãng, liền ngay cả cô gái chia bài khiêu gợi, cũng không tự giác mà ngây ngố.
Hai người đợi chia bài xong, Đại Hồ Tử trên bài mặt hoàn toàn chiếm cứ ưu thế, một đôi K ở trước mặt, dẫn đầu của bài, mà này hai người đã muốn buông tha.
Niếp Tích nhìn thoáng qua bài mình 2, 6, 9 hoàn toàn không thể thắng, trong lòng có chút mừng thầm, như vậy cũng rất tiện cho mình có lý do tiếp cận Đại Hồ Tử.
Trên bàn lợi thế đã theo đến bốn trăm ngàn, đến phiên lần thứ ba chia bài.
Hé ra J, không nhanh không chậm theo bài chia trong tay đánh về phía Niếp Tích, mà Đại Hồ Tử bên kia, này lại hé ra K, vô luận như thế nào, đều là Đại Hồ Tử luôn thắng.
Niếp Tích khóe môi giơ lên, hướng tới Đại Hồ Tử, mời hắn hạ chú.
Đại Hồ Tử thở hổn hển, vừa mới bình tĩnh khí thế, lúc này không còn sót lại chút gì, hốc mắt đổi tới đổi lui, chậm chạp lấy không chừng chủ ý.
Cuối cùng cắn răng một cái, lại đẩy hai ngàn vạn ở trên bàn, nhìn dáng vẻ của hắn là hạ đại quyết tâm.
Mà Niếp Tích cũng rất thoải mái, đi theo đẩy hai ngàn vạn vào, cũng thiện ý nhìn Đại Hồ Tử.
Đương nhiên, cũng không thể nói thiện ý, hắn giờ phút này cũng có tâm vô tâm lưu ý đến Đại Hồ Tử này đột tới chuyển biến.
Hắn tùy ý lại nhìn thoáng qua bài mình, đột nhiên gian phát hiện một việc, giống như đầu thượng hạ xuống một khối cự thạch, khiến cho mạnh cả kinh.
Nhanh chóng mở ra con bài chưa lật!
Quả nhiên!
Vừa rồi chú ý không phải ở bài cho nên không có phát hiện, giờ phút này nhìn đến thế bài mình mới biết phương thế cảnh sắc, nên lại để hé ra quân bài, hắn liền trong nháy mắt giây sát Đại Hồ Tử.
Mà cùng lúc đó, cuối cùng hé bài ra trước mặt Niếp Tích.
Đại Hồ Tử đã hoàn toàn không để ý đến lần hạ bài cuối cùng, hắn híp nửa mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bài Niếp Tích, miệng thì thần cái gì đó.
Mà mắt Niếp Tích cũng híp nửa hai mắt, không yên mở ra bài mình, hắn cũng không nghĩ sẽ thắng được tiền của Đại Hồ Tử, mục đích của hắn là thua Đại Hồ Tử, để mượn cái này cùng hắn nói chuyện.
"Không được phương phiến! Không được là phương phiến......"
Hai nam nhân nội tâm lời kịch.
Bất quá, không như mong muốn, hé ra phương phiến 3, gắt gao chiếu vào trong mắt mỗi người.
Một cục bài kịch tính, tưởng thua thắng, tưởng thắng được thua.
Nhưng lại làm cho Niếp Tích trong nháy mắt tìm về một cảm giác đã lâu không có.
Hắn ngẩng đầu, lại đánh giá Đại Hồ Tử.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |