Vay nóng Tinvay

Truyện:Niếp Môn - Chương 007

Niếp Môn
Trọn bộ 153 chương
Chương 007
Bầu trời Somalia
0.00
(0 votes)


Chương (1-153)

Siêu sale Shopee


Âm u, một ngày thật âm u, biệt thự to lớn bị bao phủ bởi những đám mây u ám.

Trên chiếc xích đu bên cửa sổ, mây đen đã che khuất bóng dáng của một lão già đang ngồi trên ghế, đầy vẻ lo lắng, chỉ có cái tẩu thuốc trong tay ông ta là phát ra ánh sáng yếu ớt.

"Tiên sinh, nghe nói... đứa trẻ đó muốn trở về, đứa trẻ năm nào rời khỏi Niếp môn nay đã trưởng thành."

"Đứa trẻ đó..."Tiếng của ông ta chậm chạo kéo dài, giống như đang suy nghĩ, "Niếp Ngân, đứa con trưởng Niếp Ngân?"

"Đúng."

"Không phải em trai Niếp Tích của hắn sao? Ngươi khẳng định không nhằm lẫn hai người?"

"Đúng là hắn, tuy đứa trẻ đó và em trai giống nhau như đúc, nhưng trên người lại có một loại khí chất đặc biệt, tôi đã theo sát người trong bức ảnh, tôi khẳng định không hề nhìn lầm."

Lão già hút một ngụm thuốc, ánh sáng mờ ảo lóe ra một chút, "Xem ra, cái lão già kia không chờ kịp nữa rồi."

"Dã tâm của hắn gần đây rất lớn, thứ bản thân không chiếm được sẽ làm mọi cách để con trai đạt được, hắn có hai đứa con, đều là tâm phúc, nhất là Niếp Ngân, người này cử chỉ tao nhã, trên thực tế là một tên đầu lang."

"Hắn sao?" Lão già lạnh lùng cười, nhưng đáy mắt lại hiện nên vẽ thâm sâu, "Chỉ sợ là đầu sư tử."

Trong phòng phút chốc trở nên yên lặng.

La Sâm cúi đầu, chậm rãi rời khỏi phòng.

Ngoài cửa sổ mây đen kéo tới dường như càng thêm dày đặc...

_______________________

1 độ 42" vĩ bắc, 44 độ 46" kinh đông

Nước cộng hòa Somalia nằm trên bán đảo thuộc phía đông châu Phi.

Nơi này có những bãi biển xinh đẹp nhất giới, ở đây còn có loại chuối tiêu được nhiều người ưa chuộng nhất thế giới, nội chiến liên miên, khiến cho quốc gia này luôn khủng hoảng từ năm này sang năm khác, người dân vô cùng khổ cực, bất quá vẫn còn một nơi có thể xem là thiên đường, nơi này là một cảng thuộc phía nam Somalia, tên tiếng Trung là - Mã Nhĩ Tạp.

Người dân Somalia rất thích thời tiết này, toàn bộ thành phố Mã Nhĩ Tạp đều nhộn nhịp trong những bộ lễ phục lộng lẫy, cùng trình diễn trên đường phố.

Khu phố trung tâm rất dài, một chiếc xe hoa ba tầng chầm chậm chạy, ngoài ra còn có rất nhiều vũ nữ nhảy múa trên đường, cùng với những ban nhạc đường phố, trên xe hoa còn có những người trai trẻ, không ngừng quơ quốc kỳ, hình vẽ trên quốc kỳ tượng trưng cho tự do, độc lập.

Hai bên đường phố, tất cả người dân đều reo hò, ca hát, nhảy múa, chia nhau thức ăn, chia nhau niềm vui, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ phấn khích và vui sướng.

Sẽ không ai nghĩ đến, một khu cảng tràn ngập hạnh phúc thế này, nhưng cũng chứa đầy tội ác, liên hợp quốc và chính phủ toàn thế giới đều đau đầu với những thủ lĩnh cầm đầu tổ chức ở nơi này.

Giữa sườn núi, trong biệt thự, một vị trưởng lão đang dùng ống nhòm nhìn sự náo nhiệt của đường phố, trên mặt như bị lây nhiễm mà tươi cười.

"Lão gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi." Người quản gia quần áo phẳng phiu gõ cửa, sau đó dùng âm thanh vừa phải mà nhắc nhở.

Lão già không nói gì, xoay người lại, trên mặt vẫn mỉm cười. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng trên người lại không thấy được một chút già yếu nào, dáng người vẫn cao lớn như xưa, chỉ có mái tóc bạc được cột sau đầu, không có một chút bất nhã nào, đôi mắt tỏ vẻ tang thương nhưng khí thế thì không thua gì lớp trẻ.

Lão già tên là Niếp Nhân Quân, trong Niếp môn có trách nhiệm quan hệ với chính phủ các nước.

Niếp Nhân Quân mở cửa ra ngoài, người hầu đã chờ sẵn ở cửa liền đem áo khoác, gậy, mũ mặc vào. Ông cảm thấy không thoải mái, liền đem áo khoát vứt xuống: "Thời tiết thế này, không nhất định phải mặc áo khoác.

"Lão gia vẫn nên mặc vào, hôm nay bên ngoài gió lớn." Quản gia ở một bên vội vàng khuyên ngăn.

"Này?" Sắc mặt Niếp Nhân Quân có chút thay đổi, làm cho người khác đoán không ra, nhưng lại không thể bỏ ngoài tai mà làm theo lời của Tần quản gia.

"Thì lão gia không phải có suy nghĩ "ngay cả có gió lớn cũng phải đi đón thiếu gia sao", tiểu nhân hôm nay chứng kiến trời còn chưa sáng người đã hưng phấn rời khỏi giường rồi." Tần quản gia trong lúc nói chuyện trên mặt tràn đày vẻ ôn hòa, làm cho Niếp Nhân Quân một lần nữa mặc thêm áo khoát.

"Tiểu tử thối này, từ nhỏ đã bị ngươi làm cho có thói xấu." Dứt lời, Niếp Nhân Quân đi xuống lầu, mọi người ngay ngắn mà đi theo sau, mà lúc này trên mặt ông có chút lo lắng, nhưng ngay cả quản gia cũng không thấy.

____________________________

Vùng biển Ả-rập, lấy Singapore làm trung tâm, biển Ả-rập kéo dài qua, máy bay tư nhân từ Singapore bay tới Mogadishu...

Ghế sô pha rất lớn, Niếp Ngân nhắm mắt nghỉ ngơi, nằm trong ngực anh ngủ chính là Lãnh Tang Thanh, dọc theo đường đi cô rất nhiệt tình, lúc nào cũng tìm cách điều hòa bầu không khí, có thể nói là cô nói không ngừng, anh quay đầu lại nhìn, nha đầu kia lại không lo lắng gì mà đang nằm ngủ.

Đổi lại kẻ khác sẽ không làm vậy, cô ngược lại không khách khí, xem anh như là gói ôm, trong ngực anh mà ngủ vô cùng ngon lành. Anh di chuyển một chút, cô cũng giật mình, đó là thói quen, cả người thoáng cái nằm trên mình anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trực tiếp dán trên bụng anh.

Tư thế này có chút xấu hổ, chí ít cũng khiến cho anh không thể di chuyển, bất động cũng không phải, tốt nhất đành phải tùy ý cô tìm tư thế thoải mái mà nằm, anh ngược lại trở thành vú em.

Rảnh rỗi không việc gì làm, anh lấy một tờ báo, tầm mắt vô ý rơi vào khuôn mặt của cô gái đang nằm trong ngực, không khỏi đánh giá đôi lông mày của cô, càng nhìn trong lòng càng có cảm giác khác thường, giống như vừa quen thuộc vừa xa lạ, đôi lông mày của cô thực sự rất giống Lãnh Thiên Dục.

Ý nghĩ như vậy, nội tâm vốn bình tĩnh bổng trào dâng một trận phong ba, tay không hờn giận mà gõ đầu của cô, nhạt nhạt mở miệng, "Đừng ngủ nữa!"

Đang ngủ say Lãnh Tang Thanh nghe một câu, sau đó duỗi thẳng cánh tay ôm thắt lưng anh, cô vẫn đang trong giấc mộng đẹp, trong mơ cô đang nằm trên chiếc giường rất lớn, bốn phía là những chiếc cột xinh đẹp đến chói mắt, cô nhịn không được mà ôm lấy, dĩ nhiên hơi thở còn tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt, mùi hương dễ chịu vô cùng, làm cho cô ngủ càng thêm sâu.

"Đừng làm phiền..." Trong lúc ngủ tay cô đẩy cánh tay của người đang phá rối trên đầu, vô ý mà nói.

Niếp Ngân có một loại mong muốn mãnh liệt là đem nha đầu này ném qua cửa sổ!

Từ ngày anh bắt đầu thành lập tổ chức đặc vụ, thì chưa từng có người gần gũi như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Tuyền, bởi vì hắn là do một tay anh đào tạo thành đặc vụ siêu cấp, người phụ nữ mà anh say mê, cũng chính tay anh đem cô trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác!

Tim, lại mơ hồ đau đớn, giống như lăng trì, khiến cho anh không cách nào hít thở!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-153)