Nghi ngờ
← Ch.51 | Ch.53 → |
Dù sao Vân Nam cũng là địa bàn của Ba Tụng, Diệp Thanh Dương không dám ở lại khách sạn quá lâu. Sau khi nhìn thấy Diệp Quốc Đào từ trên lầu đi xuống, anh gật đầu về phía Diệp Quốc Đào một cái liền xoay người bỏ đi. Diệp Quốc Đào nhìn thấy Oanh Khê bình an trở về, cũng không nói gì, trách cứ đôi câu rồi bảo người về phòng nghỉ ngơi.
Chân Oanh Khê mỏi rã rời, đứng không vững, vịn tường kẹp chân trông rất kỳ lạ đi về phòng. Diệp Quốc Đào nhìn theo phía sau, như có điều gì suy nghĩ, rồi xoay người nhìn về hướng Diệp Thanh Dương vừa mới rời khỏi, nhíu mày. Sau khi suy nghĩ một hồi, mặt ông khôi đổi sắc, trở về phòng. Sau khi vào phòng, mẹ Diệp đã thức dậy từ lúc nào, mắt mơ màng hỏi có phải Oanh Khê đã trở lại không. Diệp Quốc Đào gật đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Là Thanh Dương đưa con bé trở lại."
Mẹ Diệp vừa mới nghe là Diệp Thanh Dương, buồn ngủ lập tức biến mất tiêu, ngồi bật dậy trên giường: "Thanh Dương đang ở đây?"
Diệp Quốc Đào vừa cởi nút áo vừa nói: "Ừ, Oanh Khê gặp nó trên đường, nó mới vừa mang Oanh Khê trở lại."
Mẹ Diệp mừng rỡ kéo Diệp Quốc Đào hỏi tới: "Một mình nó sao? Tại sao anh không bảo nó lên đây? Hay là gọi em xuống cũng được mà... Ba năm rồi nó không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho em, lúc nào cũng nói nó bận rộn, rốt cuộc là nó bận chuyện gì đây? Tại sao đã tới dưới lầu của cha mẹ rồi mà cũng không thèm lên một chút?"
Mẹ Diệp càng nói càng gấp gáp, đến khúc cuối lại gần như khóc thút thít. Con cái nhà ai không phải núm ruột của cha mẹ chứ? Mặc dù trong nhà còn có Oanh Khê khéo léo làm bạn bên người, không đến nổi cô đơn tịch mịch, nhưng cũng không phải ruột thịt. Cho dù thân thiết cỡ nào mà không có loại máu mủ quan hệ thì trong lòng cũng có chút khoảng cách. Ba năm trời, Diệp Thanh Dương không có một chút tin tức, không trở về nhà một lần. Đối với chuyện của Thanh Dương, hình như chồng và Oanh Khê đều nói năng rất cẩn thận. lϗêȡƱɣð©ɳ Cho dù bà hỏi như thế nào, hai người đều cắn răng chết cũng không chịu nói ra. Chỉ là mỗi đêm, chồng đứng ngoài ban công hút thuốc, Oanh Khê nằm ngủ khóc kêu 'Chú ơi', nhìn thế nào cũng không giống như người không biết. Người duy nhất biết chuyện lại nói không biết, bà còn có thể làm gì được đây?
Diệp Quốc Đào nhìn bộ dạng này của vợ mình, có chút mềm lòng. Nhưng ông cũng hiểu được, với tính tình của vợ, bà nhất định tìm mọi cách mang Diệp Thanh Dương trở về. Hiện tại, ông chỉ có thể kiếm cớ dụ ngọt bà trước rồi mới tính sau. Con trai không làm chuyện gì thương thiên hại lý, ngược lại còn rất có chính nghĩa, ông không có lý do không giúp nó.
Nhớ tới một màn nhìn thấy trong đại sảnh dưới lầu, ông ấp a ấp úng, rồi chỉ đành nhắc nhở vợ một câu: "Ngày mai em đi hỏi chuyện Oanh Khê thử xem, có phải con bé có bạn trai hay không?"
Mẹ Diệp lau nước mắt một hồi, từ từ suy nghĩ lại. Nếu Thanh Dương mang Oanh Khê trở về, như vậy là nó không sao, chỉ bằng vào việc này, bà cũng cảm thấy yên tâm. Chỉ là đột nhiên Diệp Quốc Đào lại hỏi tới chuyện tình cảm của Oanh Khê, bà thật sự nghĩ không ra: "Tại sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này? Bọn nhỏ lên đại học, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta không thể quản thúc quá chặt chẽ như vậy được."
"Anh không có ý gì khác. Em cứ đi hỏi đi, hỏi xong thì nói cho anh biết. Anh chỉ sợ một con bé như nó bị thiệt thòi thôi." Diệp Quốc Đào cau mày nói một cách suông sẻ, nhưng lại sợ vợ không tin, vội vàng bổ sung, "Oanh Khê được Thanh Dương bảo vệ quá kỹ, ngây thơ quá cũng dễ bị lường gạt. Đây cũng là ý tứ của Thanh Dương."
Nếu là ý tứ của con trai, đương nhiên mẹ Diệp thi hành một cách vô điều kiện. Ngày hôm sau, đoàn người ăn sáng xong thì đi chơi ngắm cảnh. Dĩ nhiên nhà họ Diệp là trung tâm của mọi người, mẹ Diệp bị một đám phu nhân cao quý vây quanh nói chuyện rất hăng say. Oanh Khê không thích những đề tài đó, thoáng cái rơi lại phía sau mấy bước.
Cậu con trai ra ngoài chơi với cô tối hôm qua nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô thì quan tâm hỏi thăm: "Hồi hôm ngủ không được à? Tối hôm qua mấy giờ cô trở về? Người kia là ai?"
Oanh Khê vốn đã có chút mệt mỏi, tối hôm qua lại bị Diệp Thanh Dương giày vò trên giường một phen, ngủ mấy giờ cũng không thể hồi phục lại như cũ. Vì vậy, lúc người kia lãi nhãi bên tai không dứt, cô chỉ cảm thấy thật phiền, tùy tiện 'ừ ừ' hai tiếng, cố tình tránh né câu hỏi của đối phương. Cậu học sinh kia thấy cô không còn kiên nhẫn, mắt đen lại vài phần, nụ cười trên môi cũng từ từ khép lại, không nói thêm gì nữa.
Mọi người đi tới trước một đoạn, cảm thấy mệt mỏi, tìm chỗ nghỉ ngơi. Mẹ Diệp thăm hỏi Oanh Khê rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hai người trò chuyện thân mật. Đột nhiên, mẹ không cười nữa, chỉ cậu học sinh lúc nãy, nhỏ giọng hỏi Oanh Khê: "Bà xem hai cháu nói chuyện rất thân mật... Cháu đó, nên ra ngoài chơi với bạn bè đồng lứa nhiều hơn một chút, ở lại với ông và bà già này làm cái gì?"
"Bà Nội, cậu ta rất phiền. Có con trai nào nói chuyện nhiều như thế." Oanh Khê uống một hớp nước, không nhịn được, nói.
"Bà đâu có thấy cháu không phiền người nào đâu..." Mẹ Diệp cười cười, hỏi tới, "Có bạn trai chưa cháu? Tại sao thấy con trai nào cũng cảm thấy phiền hết vậy?"
Oanh Khê nhớ tới Diệp Thanh Dương, đỏ mặt, rồi lại sợ mẹ Diệp phát hiện điều gì, chỉ đành cúi đầu phủ nhận: "Không có ạ. Cháu còn nhỏ, nghĩ tới bạn trai làm gì?"
Mẹ Diệp cũng không phải là một thiếu nữ không biết chuyện, nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô kia, trong lòng đã hiểu mấy phần. Bà đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Oanh Khê an ủi: "Không sao, nếu đã có bạn trai ông bà cũng không la. Cháu cũng đã 19 tuổi rồi, coi như đã trưởng thành, lại còn đang học đại học, có bạn trai cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có một việc cháu phải đáp ứng với bà... Nhìn người phải chú trọng nhân phẩm, thời buổi này lòng người khó dò, mọi việc đều không phải như tưởng tượng, chớ để bị lường gạt."
Oanh Khê đỏ mặt không nói được một câu nào, nhưng trong lòng lại cười một cách ngây ngô. Cô làm thế nào cũng không có khả năng bị người kia lường gạt. Về phần nhân phẩm, điều này tất nhiên không thể bắt bẻ được.
Mẹ Diệp nhìn bộ dạng phấn khởi của Oanh Khê, không tiện nói thêm gì nữa, đợi đến khi về tới khách sạn, bà mới cười khanh khách kể lại hết câu chuyện cho chồng nghe. Vốn tưởng rằng Diệp Quốc Đào nghe xong sẽ cao hứng, dù sao con cháu bọn họ đã trưởng thành, cảm giác thành tựu trong lòng không thể ngăn nổi. Nhưng ngoài dự liệu, chân mày Diệp Quốc Đào càng ngày càng nhíu chặt, càng về sau càng than thở không thôi, bộ dạng giống như đang bị quấy nhiễu.
Mẹ Diệp đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu cũng không nghĩ ra được điều gì, chỉ đành đi thay đồ tắm rửa chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Mới vừa bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Quốc Đào liền xông tới, ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt trịnh trọng: "Em hỏi lại Oanh Khê xem, bạn trai của con bé có phải là người của thành phố G hay không, bao nhiêu tuổi, gia đình như thế nào, họ gì?"
"Em nói nè, anh quản chuyện đến nghiện rồi à?" Mẹ Diệp tức giận sẵng giọng, "Không phải con bé chỉ là cặp kè thôi sao? Anh làm giống như con bé muốn lấy chồng không bằng, điều tra kỹ lưỡng như thế làm gì?"
"Em đừng hỏi nhiều như vậy. Chuyện này tốt nhất em nên theo lời anh mà làm, nếu không có lúc em sẽ hối hận đấy!" Lời nói lúc này của Diệp Quốc Đào có chút nặng nề, mẹ Diệp nghe xong nổi giận, cái gì có lúc hối hận chứ? Lời này giống như trách bà không xử lý tốt công việc vậy. Đối với chuyện của Oanh Khê, không phải bà đã tốn tâm tư đi hỏi rồi sao? Không phải bà thật tâm muốn tốt cho con bé hay sao?
"Vậy được, anh muốn thì anh đi đi, em không có nhiều cách để nói chuyện đâu. Trong lòng anh đang nghĩ gì thì tự anh đi tìm con bé đi!" Mẹ Diệp ném gì đó trong tay, lên giường, "Nếu về sau có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nghĩ muốn nhờ cậy em."
"Em lại nói lung tung cái gì vậy?" Diệp Quốc Đào cau mày, lấy điếu thuốc ra đốt, hút mạnh vào một hơi, phun ra một làn khói rồi mới nói tiếp, "Lúc Thanh Dương đưa Oanh Khê trở về là đã nửa đêm."
"Ừ." Mẹ Diệp tựa vào đầu giường, cuốn tạp chí đặt trên đùi, chăm chú đọc, không hề để ý, đáp một tiếng.
"Lúc Oanh Khê lên cầu thang phải vịn thang lầu, tư thế đi bộ rất kỳ lạ."
"Hả?" Lúc này mẹ Diệp mới ngẩng đầu lên, "Chân con bé bị sao à? Tại sao anh không nói sớm, em đi xem một chút."
"Em nghe anh nói hết trước đã..." Diệp Quốc Đào nhìn vợ mình muốn đứng dậy, vội vàng ngăn lại, "Ngày đó đứng hơi xa, anh cũng không biết mình có nhìn lầm hay không... chỗ này của Thanh Dương, " Diệp Quốc Đào chỉ chỉ vào cổ của mình, "Có vết cào, giống như móng tay của phụ nữ quẹt qua, anh sợ..."
"Không thể nào!" Mẹ Diệp vừa nghe những lời này của chồng, lập tức bát bỏ: "Hai đứa tụi nó không thể làm ra cái loại tùy tiện bậy bạ đó được. Hơn nữa, không phải anh không biết, làm sao Thanh Dương có thể là người không có chừng mực như vậy? Mặc dù Oanh Khê vẫn còn nhỏ, nhưng cũng biết lý lẽ. Một cô bé khóe lóe như nó làm sao có thể làm ra chuyện đó với Thanh Dương được?"
"Anh thật lo lắng, " Diệp Quốc Đào thở dài, "Hai người bọn họ sống chung đã nhiều năm như vậy, lại không có quan hệ máu mủ. Ý tưởng của bọn trẻ bây giờ không giống như chúng ta, càng ngày càng to gan. Đã nhiều năm như vậy, trước sau như một, Thanh Dương đều không chịu có bạn gái, đừng nói chi tới việc kết hôn. Nếu như nó thật có gì đó với Oanh Khê, mặt mũi gia đình của chúng ta coi như vứt sạch."
Mẹ Diệp bắt đầu sốt ruột. Bà không tin lắm chuyện Oanh Khê với Thanh Dương, bà chỉ nghe chồng nhắc tới chuyện những năm gần đây Diệp Thanh Dương kiên trì không chịu có bạn gái, cũng không chịu kết hôn mà hoảng hốt. Lý do vì sao bà cũng không biết giải thích. Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc trước có khoảng thời gian, rõ ràng Thanh Dương ngầm cho phép bà sắp xếp việc xem mắt. Nhưng lúc ấy Oanh Khê sinh bệnh, Thanh Dương lên lầu nói chuyện với con bé, bỏ mặc cả chuyện kia, sau đó liền bắt đầu cự tuyệt. Trước nay bà không chú ý tới sự trùng hợp này, nhưng bây giờ càng nghĩ càng sợ.
Thật ra thì Diệp Quốc Đào còn có vài điều không thể nói cho vợ biết. Nhiệm vụ lần này của Diệp Thanh Dương vô cùng bí mật, nếu không phải nó cần vào Diệp thị để che mắt, ông cũng không hề biết. Nhưng trực giác của ông nói cho ông biết, nhất định Oanh Khê biết gì đó. Có một thời gian, Oanh Khê không có chuyện gì cũng chạy vào công ty, bộ dạng rất phấn khởi, ông tùy tiện nhìn qua cũng có thể nhìn ra. Sau đó, Diệp Thanh Dương lại cho con bé biết đi qua vùng khác. Ông vốn cho rằng Thanh Dương lo lắng cho Oanh Khê, nhưng hôm nay, ở chỗ nguy hiểm như vậy, nó dám bắt con bé đi giữa đường phố như vậy, tới tận khuya mới mang trở lại, còn để cho ông bắt gặp cảnh tượng như vậy, làm sao có thể không suy nghĩ nhiều?
Nếu như thật sự giữa bọn họ có quan hệ gì đó, ông làm cha của Diệp Thanh Dương thì nên nhúng tay vào như thế nào?
← Ch. 51 | Ch. 53 → |