C655: Chương 655
← Ch.0654 | Ch.0656 → |
Nếu đã đưa ra điều kiện mà đối phương vẫn không đồng ý, Ôn Hàng Dương thay đổi cách nói, đưa chân gác lên sô pha, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu đã quyết định trở mặt với nhau, vậy cũng không cần giấu diếm, nếu như có một chút khí thế vẫn tốt hơn nhiều.
Ôn Hàng Dương vừa nói xong, nét cười trên mặt của công tước Otto đã biến mất không còn cảm xúc gì, hai mắt nhíu lại nhìn Ôn Hàng Dương: "Ôn Hàng Dương, gia tộc duy nhất có thể đặt ngang hàng với gia tộc Otto là gia tộc Húc Nhật, nếu tôi không nhìn nhầm, cậu là con của ông già kia, đúng là tôi không thể có cách gì đối phó cậu cả, nhưng nếu như muốn giữ lại tên kia thì..."
Nói xong, Otto tạm dừng lại một chút, đưa tay chỉ vào Vũ Nguyên Hải
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng nụ cười trên khóe miệng cũng lớn hơn một chút, sau đó anh nói: "Ngoài mỏ quặng ở Nam Phi và thủy cung địa phương ở Hoa Kỳ, còn muốn có một chiếc du thuyền, một trường đua ngựa và tất cả ngựa trong trường đua. Sau đó thì cứ mang người bên cạnh anh cút khỏi Hải Phòng!"
Nếu cách này không hiệu quả thì đổi sang cách khác. Hai nhà cũng xem như là bạn cũ, tiếp xúc với gia tộc Húc Nhật một thời gian dài như vậy, Ôn Hàng Dương có thể biết được giới hạn là ở đâu, đồ vật nhiều như vậy, cho dù anh ta có thêm vào một cái thì cũng không có gì khác biệt.
Chỉ còn vài tháng nữa Nhã Quỳnh sẽ cùng ông ấy trở về trong nước, nếu có nhiều thứ như vậy cũng không hẳn là nhàm chán. Khi nào muốn đi ra ngoài chơi còn có nơi để đi, cũng không cần lo không có đồ cho cháu ngoại gái của ông ấy chơi.
"Công tước tính toán thật đúng, trại ngựa để cho cô Nhancũng không có vấn đề gì, nhưng tôi nhất định phải đem ngựa đi."
Otto muốn chuồng ngựa nào Ôn Hàng Dương không cần nghĩ cũng có thể đoán được là trang trại đó. Ở đó đều là Hãn Huyết Bảo Mã mà anh ta dùng rất nhiều tiền mới có thể mua được, chỉ cần mấy con ngựa trong trại ngựa cộng lại thì có thể mua được mấy cái trại khác!
"Bố của anh có biết anh vì một tên đàn ông mà đến đàm phán với tôi không? Anh cảm thấy thế nào nếu tôi nói với bố anh, ông ấy còn để anh ở bên ngoài làm xấu mặt ông ấy như thế sao? Ngay cả phụ nữ cũng hãm hại, sống nhiều năm như vậy lương tâm đã bị chó tha rồi à!"
Giọng điệu khá phản bác, nếu không phải chuyện vẫn chưa bàn bạc xong thì có lẽ Ôn Hàng Dương đã tức giận nhảy dựng lên.
Cố kìm nén cơn tức giận, nhăn mặt và hít thở sâu hai hơi trước khi nói: "Công tước Otto, tôi đã mua từng con ngựa từng con ngựa từ ngoài về. Dù sao ngựa cũng không phải vật chết, nếu không phải trại ngựa thì tôi đã ký tên và nhanh chóng đưa cho ngài."
"Tôi sẽ không ép buộc anh, nói cho bố anh hoặc là đưa đồ cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng gặp anh. Tự chọn đi!"
Vì có sự uy hiếp nên mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Otto dựa vào ghế cúi đầu nghịch cốc nước trong suốt trong tay, dùng hay tay vuốt cốc nước, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong cốc, vẻ mặt tràn đầy hững hờ.
Ôn Hàng Dương tức giận, sau khi hít sâu mấy hơi nhưng hơi thở vẫn không ổn định, hai tay siết chặt sợi dây trong tay. Từ khi bắt Vũ Nguyên Hải về, anh ta nhanh chóng trói anh ta, đi đến chỗ nào cũng mang theo, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Lúc này, dây thừng trong tay sắp bị siết đứt, cơn tức giận trong người vẫn không giảm đi chút nào.
Vũ Nguyên Hải nhìn cơn tức giận còn trách chuyện chưa lớn, vốn dĩ muốn gây thêm phiền phức cho Ôn Hàng Dương, đâm bị thóc, chọc bị gạo. Hiện giờ anh ta ước gì người trước mặt ném anh ta ra ngoài, một mạng đổi một mạng cũng tốt hơn bây giờ.
Muốn sống không được muốn chết không xong, ánh sáng trong mắt Vũ Nguyên Hải ảm đạm đi. Sau đó nhanh chóng đã lấy lại được cảm xúc của mình, tựa người bên cạnh cười tủm tỉm, giật giật dây thừng trên cổ tay, đơn giản là muốn chọc giận anh ta, là một tên "lợn chết không sợ nước sôi" điển hình.
← Ch. 0654 | Ch. 0656 → |