← Ch.0217 | Ch.0219 → |
NhanKiến Định đứng dậy, lạnh lùng liếc bà ta, dáng vẻ hoàn toàn không đặt Vũ Tuyết Phương vào mắt của anh ấy đã khiến Trần Tuấn Tú vô cùng tức giận.
"Bọn mày cút ngay cho tao, không được chạm vào vợ và con gái của tao"
Trần Tuấn Tú xông lên ôm lấy hai người, vùi đầu vào cổ Vũ Tuyết Phương, không ai thấy, ánh mắt của ông ta đen lại, đang từng chút một lan tỏa ra phía bên ngoài.
"Tổng giám đốc Trần, hiện giờ là vợ và con gái của ông muốn hại người của nhà họ Diệp tôi, sao vậy? Ông muốn bao che khuyết điểm, không nói đúng sai phải không?"
Mặc dù vẫn còn chút suy yếu, nhưng những lời mà Nhan Nhã Quỳnh nói ra, lại không hề có một chút ý nhượng bộ nào, miễn sao khiến cho bản thân cô thoải mái thì cô nói.
Vũ Tuyết Phương đẩy Trần Tuấn Tú đang dựa ở bên người ra, vẻ mặt nghiêm túc, đứng ở bên cạnh vách núi, thân mình gầy yếu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã bà ta vậy, ánh mắt lại rực sáng: "Mười năm trước, vốn dĩ tôi cũng không nghĩ sẽ hại chết bố mẹ của cậu, nhưng trong lúc làm việc, bọn đàn em lại để xảy ra sai lầm, dẫn đến cái chết của bố mẹ cậu, đối với việc này tôi thật sự xin lỗi, tôi đã là một người sắp chết rồi, niệm tình hai người cũng là bạn cùng nhau lớn lên, có thể bỏ qua cho Nhật Linh được hay không, đợi sau khi trở về, tôi lập tức sẽ để Nhật Linh ra nước ngoài, cả đời này sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
"
"Tôi không muốn ra nước ngoài, tôi muốn ở đây báo thù, đều là lỗi của hai người, là hai người đã hại tôi, một lũ khốn nạn, đều là lỗi của hai người...
AI Aaa.
.
Vũ Tuyết Phương vừa mới nói ra, vẻ mặt của Trần Nhật Linh ngay lập tức hiện lên vẻ sợ hãi mà ôm đầu lui về phía sau, vừa hét lên mấy lời này vừa lắc đầu, nhìn bộ dạng của cô ta thì có lẽ cô ta rất ghét việc phải ra nước ngoài.
"Cũng không thể nói như vậy được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống chị, tôi và anh trai của tôi mới vừa trở về Hải Phòng không được bao lâu, Trần Nhật Linh đã bày mưu hãm hại tôi hai lần, dì Vũ à, tự dì tính thử xem, có phải cô ta hơi quá đáng rồi hay không...
Cô cười khẽ trừng mắt nhìn về phía Vũ Tuyết Phương, Nhan Nhã Quỳnh tựa vào bên ghế, gió biển thổi lâu khiến cô hơi không thoải mái.
Vũ Tuyết Phương im lặng, bà ta cũng hiểu sơ về tính cách của Trần Nhật Linh, chỉ sợ thật sự đúng như lời Nhan Nhã Quỳnh nói, Trần Nhật Linh thật sự đã làm vài chuyện hơi quá đáng rồi.
"Vậy cô muốn thế nào?"
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dì Vũ ạt"
Thật lâu sau đó, Nhan Nhã Quỳnh mới lại lên tiếng, cô vẫn như trước dựa vào ghế, trong đôi mắt xinh đẹp đã ánh lên vẻ lười biếng và mệt mỏi.
"Mọi người đừng cãi nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm, giờ đây Đinh Tiến Đạt tôi xin một mình gánh chịu tất cả"
Tất cả các vết thương trên người đều được băng băng lại, Đinh Tiến Đạt bị những vệ sĩ đưa đến đây mà vô cùng lo lắng, rất tự giác mà chủ động nói.
"Đinh Tiến Đạt, cậu nói xem tôi đối xử với cậu cũng không tệ, vì sao cậu lại hãm hại mẹ con chúng tôi như vậy?"
Vũ Tuyết Phương cứ lùi phía sau liên tục giống như thật sự bị dọa, mãi cho đến khi bị Trần Nhật Linh kéo lại thì mới tạm thời đứng yên lại.
NhanKiến Định thì âm thâm thở dài một hơi, chỉ có mấy người như thế mà vẫn có thể nghĩ ra hết mảnh khóe thủ đoạn này đến thủ đoạn khác: "Tôi chỉ có hai điều kiện, một là hai phần tập đoàn Phước Sơn và cả nhà các người rời khỏi Hải Phòng vĩnh viễn không bao giờ trở lại, nếu mấy người làm được thì tôi có thể tha cho các người"
← Ch. 0217 | Ch. 0219 → |