Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình - Chương 0173

Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Hiện có 1082 chương (chưa hoàn)
Chương 0173
0.00
(0 votes)


Chương (1-1082 )

Siêu sale Shopee


Vẻ mặt Lưu Thanh Mai trở nên dữ tợn, cô ta mở miệng uy hiếp.

Nhan Kiến Định ngồi ở phía trước, im lặng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt anh như mang theo những gờ băng lạnh giá, vèo vèo ghim chặt trên người cô ta.

Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: "Có bản lĩnh gì thì đợi cô ra ngoài được đã rồi hãng nói!"

Dám đánh hết chủ ý đấy lên trên đầu em gái bọn họ thì không quá đáng khi nói rằng cô ta thật to gan lớn mật.

Lưu Thanh Mai tức giận giẫy giụa thân hình mập mạp của mình cho dù tay chân đang bị trói chặt lại khiến cho cả khuôn mặt cô ta trở nên đỏ bừng nhưng cô ta vẫn không buông tha ý định muốn chạy trốn.

"Nhan Kiến Định, anh và em gái anh đều sẽ phải gặp quả báo! Nhan Nhã Quỳnh là một người hèn hạ, chính là tình nhân... Cô ta hét lên một cách điên cuồng.

Khi màn đêm buông xuống, trong biệt thự của nhà họ Trần...

"Đã tìm được người phụ nữ kia chưa? Bằng mọi giá, tôi muốn các người phải tìm được người phụ nữ đó cho tôi!"

Trân Nhật Linh hét vào điện thoại, trong chốc lát đấy, vẻ mặt cô ta vừa sợ vừa giận.

Ngu ngốc! Thật là ngu ngốc! Trong lòng Trần Nhật Linh âm thầm chửi bới.

"Cô chủ, khả năng cao là người đã bị Nhan Kiến Định mang đi rồi.

Lúc đó người của chúng ta thấy cô ta làm cho Nhan Nhã Quỳnh bị thương nặng, sau đó Tổng giám đốc Giang lập tức xuất hiện.

Lúc đó, hiện trường vô cùng hỗn loạn, đám người thi nhau tản ra.

Cuối cùng người cũng không tìm được nữa, cả kể con trai của cô ta"

Người ở đầu dây điện thoại bên kia không nhanh không chậm giải thích.

"Không phải tôi đã dặn dò qua các người là không được gi3t chết nó ngay lập tức sao? Với cái loại này, muốn có lợi thì phải thương lượng một vài lần nữa.

Một đám ngu ngốc, nhanh chóng tìm người về đây cho tôi, nếu như cô ta nói ra điều gì không nên nói thì các người biết phải làm sao rồi đấy!"

Trần Nhật Linh vô cùng tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lúc đó có quá nhiều người, căn bản là người của chúng ta không nắm rõ được tình huống bên trong như thế nào, trong khoảng thời gian chỉ kịp để quay đầu một cái mà mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát rồi"

Người ở đầu dây điện thoại bên kia cũng có chút bất lực.

Khi hiện trường sự việc vượt qua tầm kiểm soát thì đương nhiên cô ta cũng không có biện pháp nào.

"Đúng là vô dụng, một đám rác rưởi!"

Sau khi mắng một câu, Trần Nhật Linh nghiến răng đá văng một chiếc bàn nhỏ trong phòng, chai lọ rơi tung tóe đầy dưới mặt đất, nước nôi uống khi đàm luận cũng đổ lên toàn bộ tấm thảm, ở dưới đất là một mảng hỗn lộn.

Trần Nhật Linh không quan tâm, ngay sau đó cô ta đập phá toàn những gì có thể đập phá được ở trong phòng, sau đó cô ta đứng thở hổn hển ở giữa căn phòng: "Cho dù như thế nào đi chăng nữa, tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì cũng phải tìm được Lưu Thanh Mai về đây cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Trần Nhật Linh vô cùng âm trầm, cô ta dứt khoát bước ra khỏi phòng, lái ô Nhan rời khỏi chỗ này.

Bên trong một khách sạn lớn ở Hải Phòng...

Trần Nhật Linh lạnh lùng đứng bên ô sổ sát đất, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới bên ngoài, trên tay cô ta cầm một ly rượu đỏ, đứng yên lặng xuất thần.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1082 )