Ch.02 → |
"Ta không đồng ý"
"Chuyện này không phải do ngươi quyết định, ta đã đón nàng ta trở lại!"
"Cái gì?! Ngươi đem con kỹ nữ đó về đây?"
Ở trong đại sảnh của Cảnh phủ, nam nhân gần bốn mươi, đang cùng phu nhân thảo luận chuyện nạp thiếp, không chính xác mà nói không phải là "thảo luận" mà là "báo cho biết"
Hắn làm như vậy khiến cho phu nhân của hắn Mạnh Ngọc Hoa vô cùng bất mãn mà phản đối!
Đối mặt với những lời nói khó nghe của phu nhân, Cảnh Quang bực mình liếc nàng một cái."Ngọc Hoa, chú ý cách dùng từ của ngươi, Chi Hà nàng chính là Nhị phu nhân của Cảnh phu, ta sẽ ra lệnh cho mọi người trong phủ sau này không cho phép ai được nhắc tới quá khứ của Chi Hà"
"Nhị phu nhân"? Một con kỹ nữ muốn trở thành nhị phu nhân của Cảnh phủ? Đây thực sự là làm cho thiên hạ chê cười!
"Mạnh Ngọc Hoa hoàn toàn không khống chế được lửa giận trong lòng".
Tình cảm của nàng và lão gia từ trước đến nay vốn không tốt, vốn cho rằng sau khi sinh hạ nhi tử Cảnh Liệt, tình hình sẽ chuyển biết tốt đẹp hơn, nhưng không, hắn đối với nàng lạnh nhạt, đối với nhi tử cũng đều lạnh nhạt.
Bất quá cho dù phu thê bọn họ tình cảm không tốt, nhưng con trai của nàng dù sao cũng là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia.
Nhưng hiện tại, lão gia cư nhiên nói với nàng muốn nạp thiếp!
Người ta nói nữ tử thanh lâu thủ đoạn âm tàn độc ác, ngộ nhỡ nữ nhân đó sinh ra nhi tử, vốn dĩ lão gia không thích Liệt nhi, về sau Liệt nhi khó có thể là người thừa kế gia sản Cảnh phủ.
Vì địa vị mẹ con bọn họ ở Cảnh phủ, nàng phải dùng mọi cách không cho lão gia nạp thiếp.
Nữ tử thanh lâu giỏi mưu kế, làm cho lão gia nhận nàng làm thiếp? Đặc biệt Cảnh phủ lại là một trong bốn phú thương của kinh thành, Cảnh lão gia đương nhiên là niềm mơ ước của nữ tử thanh lâu.
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám vũ nhục Chi Hà, ta sẽ cho nàng trở thành Đại phu nhân của Cảnh phủ!"
"Đối mặt với lửa giận của phu nhân, hắn hoàn toàn có thể lý giải, lời hắn nói ra chính là để uy hiếp, mục đích đơn giản chỉ là không muốn Chi Hà vừa mới vào cửa đã bị khi dễ.
Hắn muốn hưu nàng?
"Lão gia, ngươi......." Nghe được lời nói nghiêm khắc kia, Mạnh Ngọc Hoa cho dù đang trong cơn giận dữ, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống! "Liệt nhi, ngươi đừng ngồi im như vậy, ngươi nói vài lời đi!"
Cảnh Liệt nhìn nương đùng đùng nổi giận, lạnh nhạt nói: "Nương người muốn con nói cái gì?
Cảnh Quang và Mạnh Ngọc Hoa chỉ có một con duy nhất là Cảnh Liệt, năm nay mười lăm tuổi, ngồi một bên nhìn cha mẹ cãi nhau, khuân mặt tuấn tú không chút thay đổi.
Kỳ thật cha hắn đột nhiên sai người gọi hắn cùng nương đến đại sảnh, hắn đã sớm biết sẽ có chuyện, bởi vì hắn từ hạ nhân mà biết được cha của hắn muốn nạp thiếp.
Việc này hắn không có phản ứng mãnh liệt như mẫu thân, có lẽ không cảm thấy có gì quá lớn, bởi vì hắn biết cho dù hắn phản đối cha hắn cũng vẫn nạp thiếp, hơn nữa hắn và cha hắn từ trước đến giờ luôn luôn không gần gũi.
Không chính xác mà nói, là phụ thân chưa bao giờ chủ động thân thiết với hắn, lâu ngày phụ tử bọn họ càng xa cách.
Cha trước kia từng thích một cô nương, nhưng thân phận hai người khác nhau, bị ép phải chia tay, mà cha hắn bị bắt cưới nương
Hắn biết cha chưa bao giờ yêu nương, cho dù nương sinh cho cha người con trai này, phụ thân cũng rất ít gần gũi với bọn họ.
Hắn và cha không gần gũi, hắn với nương cũng vậy.
Nương hắn thích cùng các phu nhân nhà quan lại gặp gỡ. Thường thường thì cha vừa bước chân ra khỏi cửa, nương cũng theo sau luôn, những ký ức này hắn đều nhớ. Ở bên cạnh hắn luôn chỉ có bà vú và nha hoàn, sau khi lớn lên thì có một tùy tùng lớn hơn hắn vài tuổi.
Ở trong Cảnh phủ, hắn chính là vì lợi ích mà được sinh ra, bởi vì Cảnh gia cần có người hương khói, mà nương hắn cần một người thừa kế sản nghiệp Cảnh gia để nương có thể dựa vào.
Sâu thẳm trong mắt hắn hiện lên một chút phiền muộn và chán ghét không dễ làm cho người khác nhìn thấy.
Sau này hắn tuyệt đối không giống cha hắn, lấy một nữ nhân mình không thích, hơn nữa hắn cũng không muốn làm công cụ để cho nương lợi dụng.
"Đương nhiên là nói công đạo thay nương!"
Liệt nhi từ trước đến nay nói không nhiều lắm, hơn nữa càng lớn lại càng kỳ quái, nàng không biết nhi tử của mình suy nghĩ gì, cuối cùng cũng thờ ơ với hắn.
Nhưng hôm nay gặp phải trường hợp này, Mạnh Ngọc Hoa muốn Cảnh Liệt người thừa kế duy nhất của Cảnh gia thay nàng nói lời công đạo.
"Con....." Cảnh Liệt vừa mở miệng, Cảnh Quang lập tức ngăn lại
"Liệt nhi, con không phải nói gì cả, chuyện này ta đã quyết định, sẽ không ai thay đổi được hết."Ta đã sai nha hoàn bưng trà lên, như thế này đi ta sẽ để cho mẹ con Chi Hà dâng trà cho con và nương"
Đây là lễ nghi, tiểu thiếp mới vào cửa phải dâng trà cho đại phu nhân.
Hắn căn bản không muốn làm vậy, bởi vì hắn hiểu rõ tính tình phu nhân, khẳng định sẽ không cho Chi Hà sắc mặt tốt, nhưng Chi Hà lại vô cùng kiên quyết muốn làm nghi thức này.
"Mẹ con các nàng? Ngươi ngay cả đứa nhỏ cũng có?" Mạnh Ngọc hoa mở to hai mắt nhìn, trượng phu ở sau lưng nàng sinh con với con kỹ nữ đó!
"Cung Tiểu Ảnh là nữ nhi của Chi Hà, không phải là nữ nhi của ta, nhưng ta quyết định nạp chi Hà làm thiếp, đương nhiên cũng sẽ nhận nàng làm dưỡng nữ, nàng chính là nữ nhi của Cảnh Quang ta!"
Cảnh Quang đi tới cửa, kêu nha hoàn mang mẹ con Chi Hà đang chờ ở sân nhà tiến vào.
Mạnh Ngọc Hoa vì tức giận mà bộ mặt vặn vẹo, nàng cứng ngắc nhìn về phía trước.
Lão gia chẳng những muốn đem hồ ly tinh vào phủ, nay còn thêm một tiểu hồ ly tinh nữa?
Hừ, muốn nàng uống trà của con tiện nhân kia sao? Như vậy nàng sẽ vui vẻ chờ uống trà!
Tầm mắt nàng dừng ở Cảnh Liệt, "Liệt nhi, con xem nương đối phó với con hồ ly tinh kia thế nào, thì con đối với tiểu hồ ly tinh kia như thế có biết hay không? Nàng khẳng định sẽ cho "Nhị phu nhân" tương lai của Cảnh gia một lễ gặp mặt khó quên.
"Con đã biết." Xem ra nương sẽ đem hết lửa giận trong lòng ra phát tiết.
Liễu Chi Hà nắm tay nữ nhi có khuôn mặt giống mình, đi theo sau quản gia vào trong đại sảnh.
Cung Tiểu Ảnh cảm giác tay của nương đang run, đôi mắt trong sáng nhìn về phía nương đang cúi đầu.
Nương đang sợ hãi sao? Là vì mới vừa rồi ở đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào sao?
Cung Tiểu Ảnh và nương đi vào đải sảnh, con ngươi trong trẻo tò mò nhìn xung quanh, lơ đãng nhìn thấy thiếu niên ngồi một bên, nàng nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa.
Phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau như vậy, cho đến khi Cảnh lão gia kêu nàng, nàng mới chú ý mà quay lại.
Cảnh lão gia sắp trở thành cha nàng cười hòa ái, nàng cũng quay về cười với Cảnh lão gia, nhưng nhìn đến chính giữa đại sảnh, Đại phu nhân thoạt nhìn rất là giận dữ, cơ thể nhỏ bé của nàng không khỏi co rúm lại, cũng cúi đầu đi theo nương.
"Bưng trà cho Nhị phu nhân." Cảnh Quang ngồi ở vị trí chủ vị.
Liễu Chi Hà nhận trà từ tay nha hoàn, cung kính đi về phía Mạnh Ngọc Hoa, quỳ ngối trước mặt nàng.
"Đại..... Phu nhân, Chi Hà mời người dùng trà, không xưng đại tỷ, cũng không nói mình là muội muội, Liễu Chi Hà hiểu được thân phận chính mình hèn mọn.
Đáy mắt Mạnh Ngọc Hoa ngập tràn lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Chi Hà.
Trách không được Lão gia muốn nạp nàng làm thiếp, bởi vì nữ nhân này có khuôn mặt của hồ ly tinh.
"Ngọc Hoa, sau này Chi Hà sẽ là muội muội của ngươi, mau uống trà đi!" thấy phu nhân trừng mắt nhìn Liễu Chi Hà, Cảnh Quang nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Muội muội? Ta khinh, nàng ta xuất thân là nữ tử thanh lâu, sao có thể so với nàng xuất thân danh môn? Cho dù Lão gia nạp nàng ta làm thiếp, trong đáy mắt nàng Liễu Chi Hà chung quy vẫn chỉ là một kỹ nữ!
Mạnh Ngọc Hoa bưng ly trà lên, không chút nghĩ ngợi hắt ly trà nóng lên mặt Liễu Chi Hà, Liễu Chi Hà đau đến kêu "ai" một tiếng.
"Nương" Cung Tiểu Ảnh quỳ trên mặt đất thấy nương bị trà nóng đổ lên, liền lo lắng.
"Ngọc Hoa, bà...." Cảnh Quang tức giận nhìn phu nhân
"Ta trượt tay, không thể trách ta!" Mạnh Ngọc Hoa cười lộ ra chút âm hiểm
"Chi Hà, mau đến phòng thuốc ta thay ngươi bôi thuốc!" Cảnh Quang không ngờ được phu nhân sẽ có hành động này, hắn hoàn toàn không kịp ngăn cản."Lão gia, chờ một chút, đừng lo cho ta! "Liễu Chi Hà chịu đựng cảm giác trên mặt nóng rực. Nàng không muốn vì nàng mà nghi thức vào cửa bị gián đoạn."Tiểu Ảnh còn không dâng trà cho thiếu gia uống"
"Không cần, mặt ngươi đều bị phỏng cả rồi....."
"Lão gia, Chi Hà thật sự không sao, không nên để mất thời gian người nên để cho Tiểu Ảnh dâng trà cho thiếu gia!"
Liễu Chi Hà kiên trì như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì ở trong Di Xuân Viện nghe các tỷ muội nói, khi mới vào cửa nếu không dâng trà, trong phủ từ lớn đến nhỏ, bao gồm cả hạ nhân cũng không nhận định thân phận của mình.
Thấy Liễu Chi Hà kiên trì như vậy, Cảnh Quang cũng đành thuận theo nàng, "Mau đem ly trà khác cho Tiểu Ảnh tiểu thư"
Cung Tiểu Ảnh đứng dậy tiếp nhận khay, hướng về người vừa mới nhìn mình. Nguyên lai hắn chính là thiếu gia.
"Tiểu Ảnh, hắn là Cảnh Liệt, sau này sẽ là đại ca của con, mau đem trà cho đại ca uống đi!" hiện tại Cảnh Quang chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nghi thức này, hắn phải bôi thuốc cho Chi Hà.
"Dạ!"
Không giống với bộ dạng tức giận của Đại phu nhân, Cảnh Liệt có biểu tình lạnh nhạt, Cung Tiểu Ảnh không cảm thấy sợ lắm, nhưng hắn cũng không cười với nàng, Cung Tiểu Ảnh đoán rằng hắn và đại phu nhân giống nhau, đều không thích nàng và nương.
Chỉ là nàng nhớ rõ lời nương dặn, đối với mọi người cười, vì vậy khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười, di chuyển về hướng Cảnh Liệt.
Cung Tiểu Ảnh vừa đi vào đại sảnh, ánh mắt của hắn khiến cho khuôn mặt trắng nõn kia vì tức giận mà đỏ bừng thật hấp dẫn, đặc biệt là đôi mắt kia thật trong trẻo.
Đó là một đôi mắt đẹp, thoạt nhìn rất là trong sáng ngây thơ, ánh mắt kia nhìn hắn đến thất thần, nhưng rất nhanh hắn thu hồi một tia thất thần.
Thân hình nhỏ bé bưng ly trà đi về phía hắn, hắn có thể nhìn rõ nàng hơn.
Nàng cùng mẹ nàng diện mạo có chút giống nhau, nhưng không bằng mẹ nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa, hai má hồng hồng, một chút tức giận cũng không có thoạt nhìn rất là có khí chất.
Nhìn khuôn mặt kia hướng hắn cười ngọt ngào, không hiểu sao tim hắn có một chút ấm áp.
Thật là một tiểu cô nương đáng yêu, khi cười hai lúm đồng tiền hiện ra, xem ra không buồn không lo, tạo cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Không hiểu sao mình lại yêu thích nụ cười của nàng, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt có một chút không được tự nhiên, hắn tức giận bất giác bĩu môi."Đại, đại ca" Cung Tiểu Ảnh nói có chút khẩn trương, lần đầu tiên có ca ca, cảm giác này rất là kỳ lạ.
Thấy Cảnh Liệt cầm ly trà lên, Mạnh Ngọc Hoa nhìn hắn nháy mắt.
Cảnh Liệt đương nhiên biết ý của nương, không phải là muốn hắn đem trà hắt lên mặt Cung Tiểu Ảnh sao?
Nhìn khuôn mặt non mịn của Cung Tiểu Ảnh, tay hắn cầm ly trà cứng lại, không biết tại sao hắn không muốn thấy nàng bị đau.
Cảnh Liệt một ngụm cũng chưa uống, tay buông lỏng ra, lập tức ly trà từ trong tay hắn rơi xuống.
Nhìn thấy ly trà từ tay Cảnh Liệt rơi xuống, Cung Tiểu Ảnh nhớ tới lời nương dặn, khi nàng bưng trà phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể làm vỡ cái ly, đó là điềm xấu.
Cung Tiểu Ảnh không chút nghĩ ngợi, lập tức vươn tay ra đỡ lấy ly trà bị rơi, hoàn toàn quên trong đó toàn bộ là trà nóng
"A, nóng quá!" Cho dù trà bị hắt ra làm tay nàng bị phỏng, nhưng Cung Tiểu Ảnh vẫn dũng cảm tiếp được ly trà, không để nó bị rơi. Không thể ngờ Cung Tiểu Ảnh lại ngu ngốc như vậy, vươn tay ra đỡ ly trà, sau đó liền kêu đau một tiếng. Cảnh Liệt tức giận vung tay làm rơi ly trà.
Nàng thật là người ngu ngốc sao? Lại lấy tay đi đỡ trà
Thật vất vả nhịn đau mới đỡ được ly trà, vậy mà Cảnh Liệt tức giận vung tay lên, xoảng một tiếng tất cả đều rơi xuống đất.
"Cái ly...." Cung Tiểu Ảnh nhìn mảnh vụn trên đất, khổ sở quay đầu nhìn nương, hốc mắt đều đỏ lên. Nàng không phải có ý muốn làm rơi ly trà.
Đều là Cảnh Liệt hại nàng đem đánh vỡ cái ly...... Lúc này nàng còn đang suy nghĩ, Cảnh Liệt không cười có phải bởi vì chán ghét nàng hay không, hiện tại nàng đã biết hắn chán ghét nàng thật sự!
"Liệt nhi, sao ngươi lại làm vậy? Tiểu Ảnh còn nhỏ, sao ngươi lại có lòng dạ hẹp hòi lại giống nương? "Đầu tiên là Chi Hà, bây giờ là Tiểu Ảnh bị phỏng, Cảnh Quang tức giận mắng nhi tử.
Cảnh Quang bỗng lớn tiếng trách cứ Cảnh Liệt, làm cho bọn hạ nhân trong đại sảnh khiếp sợ, bọn hạ nhân chưa bao giờ thấy Lão gia mắng chửi người như vậy, huống hồ đây lại là Đại thiếu gia!.
Nhìn thấy phụ thân lo lắng cho Cung Tiểu Ảnh, sau đó trách cứ hắn trước mặt bọn hạ nhân, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt càng thêm âm trầm.
Cảnh Liệt biết cha không thương hắn, cũng rất ít quan tâm hắn, nhưng hôm nay lại vì một đứa con của người ngoài, mà trách mắng hắn trước mặt mọi người, làm hắn rất là khó chịu, trừng mắt với Cung Tiểu Ảnh.
Mạnh Ngọc Hoa tức giận đến xanh mặt
"Cái gì gọi là nó độc ác giống ta" Lão gia ngươi có nhầm hay không, không thể ngờ Lão gia người lại nói ta và Cảnh Liệt như vậy? cCũng biết là kỹ nữ vào cửa sẽ không tốt mà.
Thấy Lão gia mắng Cảnh Liệt như vậy, Cung Tiểu Ảnh vuốt nhẹ bàn tay bị phỏng của mình.
"Lão.... Gia, con không sao, người đừng mắng Đại ca."Cung Tiểu Ảnh càng nói càng nhỏ, nhất là hai chữ phía sau.
Chỉ thấy Cảnh Liệt rất là tức giận nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hắn mang theo một tia khinh bỉ, không cần nàng phải nhiều lời.
Liệt Nhi con xem Tiểu Ảnh còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, con nên học tập theo Tiểu Ảnh đi.
Cảnh Quang dắt tay Chi Hà và Cung Tiểu Ảnh đi, "Được rồi, nghi thức đến đây chấm dứt".
Sớm biết nghi thức dâng trà như thế này, mặc kệ Chi Hà nói thế nào hắn cũng không đồng ý! Hai mẹ con nàng theo ta đến phòng thuốc.
Nhìn vẻ mặt Lão gia lo lắng, dẫn theo hai mẹ con hồ ly tinh ra khỏi đại sảnh, Mạnh Ngọc Hoa không khỏi tức giận hét lên: "Chỉ biết nạp thiếp, gia đình này sắp không yên bình rồi, quả nhiên! Liệt nhi không phải vừa rồi ta kêu con hắt trà vào ngay mặt tiểu hồ ly kia sao?
Mặc dù tay Cung Tiểu Ảnh cũng bị phỏng, nhưng Mạnh Ngọc Hoa tuyệt không vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của Cảnh Liệt.
Cảnh Liệt nhìn bóng dáng khuất dần ở cửa, không hiểu sao vừa rồi nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh vươn tay đỡ được ly trà, hắn lại tức giận như vậy. Nhưng cha hắn rất là che chở cho Cung Tiểu Ảnh.
Nhìn thấy một màn này, hắn vô cùng chướng mắt, môi mím lại thật chặt.
Cảnh Liệt không nghe nương nói gì cả, mặt không chút thay đổi rời khỏi đại sảnh.
"Nương mặt của người vẫn còn đỏ, có còn đau hay không?" Cung Tiểu Ảnh dựa vào bên cạnh mẫu thân, tay nhỏ bé vuốt nhẹ phần mặt mười ngày trước bị trà làm phỏng của mẫu thân.
"Không đau, đã sớm không đau" Liễu Chi Hà cười với nữ nhi của mình.
Nàng sinh ra ở một thôn trang nhỏ, mười bảy tuổi gả cho cha của Tiểu Ảnh, mặc dù trượng phu của nàng là một người vận chuyển hàng hóa, tiền cũng không có nhiều, nhưng hắn rất tốt với nàng, một nhà ba người vui vẻ sống qua ngày.
Nhưng vào lúc Tiểu Ảnh hai tuổi, trong một lần đưa hàng hóa thì trượng phu ngã từ trên ngựa xuống, không chỉ gãy hai chân, mà đầu còn bị thương, từ đó về sau đều không thể di chuyển được.
Vì chữa trị cho trượng phu, nàng đã vay tiền nhà viên ngoại giàu nhất trong thôn vay tiền, nhưng nửa năm sau cha Tiểu Ảnh vẫn qua đời.
Cô nhi, quả phụ, lại thiếu một số tiền lớn, nàng không biết tương lai mình nên làm gì, nàng phải nuôi Tiểu Ảnh, mà Viên ngoại lại đòi tiền nàng, dưới tình huống đó nàng chỉ có thể đồng ý với Viên ngoại bán mình cho Di Xuân Viện.
Gặp được Cảnh lão gia, ông trời đúng là thương xót cho mẹ con nàng, Cảnh lão gia không những giúp nàng chuộc thân mà con nhận Tiểu Ảnh làm nghĩa nữ, nàng thật sự biết ơn Cảnh lão gia.
Hiện tại nàng và nữ nhi ở hậu viện phía sau của Cảnh phủ, tuy rằng hơi xa Cảnh phủ, nhưng nàng tuyệt đối không trách Cảnh lão gia, nàng còn thật vui vì lão gia an bài như vậy.
Bởi vì có thể ít gặp đại phu nhân, nàng tuyệt đối không tranh giành tình cảm, chỉ hy vọng có thể sống yên bình.
"Nương, ở đây thật là nhàm chán, chúng ta có thể quay về Di Xuân Viện không?" Ở nơi này mười ngày, trừ bỏ nha hoàn Xuân Mai hai mươi tuổi và nha hoàn Cúc Quyên hơn nàng hai tuổi cũng không thấy những người khác, mà nương lại không cho nàng đi ra sân sau của hậu viện, việc này làm cho nàng cảm thấy rất chán.
"Tiểu Ảnh, nương không cho phép con nhắc đến Di Xuân Viện nữa!" Liễu chi Hà lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc.
"Vì sao, con nhớ Cường đại thẩm và Cường ca ca nha! Cường đại thẩm cùng con trai bà ở Di Xuân Viện là người phụ trách cuộc sống hằng ngày của mọi người. Tiểu Ảnh từ nhỏ cùng Cường ca ca lớn lên, Cường ca ca luôn luôn yêu thương nàng.
"Bây giờ, nương đã là Nhị phu nhân của Cảnh phủ, mà con cũng là tiểu thư của Cảnh phủ cho nên đừng nhắc tới những chuyện quá khứ, đã hiểu chưa? Sỡ dĩ nàng đồng ý trở thành tiểu thiếp của Lão gia cùng vì muốn cho Tiểu Ảnh có một quá khứ tốt đẹp.
Trước kia là do hoàn cảnh bắt buộc, Tiểu Ảnh phải đi theo nàng đến Di Xuân Viện, nhưng đó dù sao cũng là thanh lâu, mặc dù khi lớn lên Tiểu Ảnh trong sạch, nhưng ở trong mắt mọi người Tiểu Ảnh vẫn là bị xem thường.
Nàng đối lạnh nhạt với cuộc sống, nhưng Tiểu Ảnh lại khác nó còn nhỏ tương lai còn dài. Cả đời này nàng chỉ có một nguyện vọng duy nhất, hi vọng Tiểu Ảnh có thể gả cho một nam nhân tốt, vui vẻ sống qua ngày.
"Tiểu Ảnh sau này sẽ không buồn chán, mấy ngày trước nương nghe Lão gia nói, Lão gia sẽ mời một phu tử đến dậy con đọc sách viết chữ." Nàng biết Cảnh lão gia đối xử với mẹ con nàng rất tốt, điều này làm cho nàng cảm thấy thật vui vẻ.
"Đọc sách, viết chữ?" Cung Tiểu Ảnh rất ngạc nhiên, bởi vì nàng hâm mộ người có học thức, nhưng nàng biết nương không có tiền cho nàng đi học.
"Đúng vậy, thân phận của Tiểu Ảnh là tiểu thư, sau này chẳng những phải đọc sách, viết chữ, mà ăn mặc cũng phải giống một tiểu thư, cho nên về sau không được nhắc đến Di Xuân Viện nữa biết không?"
"Tiểu Ảnh đã biết nương." Cung Tiểu Ảnh gật đầu đồng ý với mẫu thân, "Đúng rồi nương con có thể ra ngoài hoặc đi dạo một chút không.
"Cái này...... nương sợ Đại phu nhân và thiếu gia nếu nhìn thấy con sẽ...." Nàng biết bắt nữ nhi ở trong phòng cũng không phải là biện pháp, Tiểu ảnh còn nhỏ con muốn đi chơi là điều đương nhiên, chính là nàng sợ con gặp Đại phu nhân, mà nàng lại không ở bên cạnh..... Cung Tiểu Ảnh biết nương đang lo lắng."Nương người không cần lo lắng, Cúc Quyên nói, Đại phu nhân hôm nay ra ngoài đến chiều mới trở về, nếu gặp thiếu gia, con sẽ tránh đi."Tuy Lão gia muốn nàng gọi Cảnh Liệt là đại ca, nhưng nương lại nhất định bắt nàng gọi Cảnh Liệt là thiếu gia.
"......... Thôi, được rồi, con phải cận thận"
Một năm sau
"Tiểu Ảnh, cái này cho con." Cảnh Quang mua cho Cung Tiểu Ảnh một miếng ngọc bội tinh xảo, hắn thật vui khi có một nữ nhi như Tiểu Ảnh.
"Ngọc bội thật đẹp, cảm ơn cha!"
"Tiểu Ảnh, con nghĩ xem còn thích thứ gì nữa không, nói cho cha biết cha sai người mua về"
"Không cần cha, cha đã mua cho Tiểu Ảnh rất nhiều rồi."Một năm qua, cha đã mua rất nhiều thứ cho nàng.
Tuy rằng không thể thành thân cùng Mẫn nhi, nhưng sau khi cưới Mạnh Ngọc Hoa, mặc dù tính tình nàng cao ngạo, Cảnh Quang cũng muốn chung sống hòa thuận với nàng. Chính là vào ngày đầy tháng của Liệt nhi, cha vợ đến Cảnh phủ uống rượu, uống rất nhiều rượu liền nói ra sự tình năm đó. Hắn mất rất nhiều bạc cho cha của Tiểu Mẫn để đưa nàng đi, nếu không hôm nay làm sao Cảnh phủ có Cảnh Liệt đáng yêu thế này, làm cho hắn thực sự sợ hãi.
Chuyện này luôn là nỗi buồn trong lòng Cảnh Quang, hắn chưa bao giờ nói với người khác, nhưng hắn cũng không thể vui vẻ chung sống với Mạnh Ngọc Hoa.
Tuy rằng Cảnh Liệt là con hắn, nhưng hắn cũng ít khi chủ động gần gũi với con, qua nhiều năm như vậy, quan hệ của Cảnh Liệt cùng Mạnh Ngọc Hoa càng ngày càng lạnh nhạt, đối với nhi tử cũng vậy.
Hiện tại không giống với lúc trước, từ khi nhận mẹ con Chi Hà, Cảnh Quang cảm thấy thật vui vẻ.
"Cha người xem, con viết một bài thơ tặng người." Hôm qua Cung Tiểu Ảnh được phu tử dậy cho một bài thơ, nàng liền viết cho cha người yêu thương mình nhất.
"Tiểu Ảnh con thật giỏi, chữ viết thật là đẹp!" Đôi mắt của Cảnh Quang tràn ngập tình thương nhìn Cung Tiểu Ảnh.
Đôi mắt Cảnh Liệt tràn ngập lửa giận, thân mình cứng ngắc, thấy trong đình viện cha cùng Tiểu Ảnh thật là vui vẻ.
Nhìn Cha cười với Cung Tiểu Ảnh rất là hòa ái...... Hắn còn tưởng rằng cha là một người không thích cười, bởi vì cha chưa bao giờ cười với hắn.
Qua nhiều năm như vậy, Cảnh Liệt đã quen cha đối với lạnh nhạt, nhưng mỗi khi nhìn cha và Cung Tiểu Ảnh vui vẻ, nội tâm hắn thật khó chịu.
Cảnh Liệt trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt, ngây thơ với hai lúm đồng tiền, nụ cười như ánh mặt trời của Cung Tiểu Ảnh, làm cho hắn vừa đố kị vừa hận.
Cha chưa bao giờ cười với hắn, nhưng lại che chở cho Cung Tiểu Ảnh!
Cảnh Quang phát hiện Cảnh Liệt đứng một bên, "Liệt nhi, lại đây."
Đè xuống nội tâm không vui, Cảnh Liệt mặt không thay đổi đi về phía Cha và Cung Tiểu Ảnh
"Liệt nhi, cha hy vọng con không giống với nương con đối với Tiểu Ảnh luôn cố tình gây sự, Tiểu Ảnh bây giờ là muội muội của con, con phải thương yêu con bé có biết không?
Nghe được lời của cha nói, giọng điệu mới vừa rồi còn vui vẻ nay hoàn toàn khác, hai lông mày hắn nhíu chặt lại.
Lại nói hắn cùng nương giống nhau, chẳng nhẽ cha không thấy hắn và nương rất ít nói chuyện sao.
Không, cha đương nhiên là không chú ý tới, bởi vì từ trước đến nay cha không hề chú ý đến hắn!
Liệt nhi!
Cảnh Liệt trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh ở trong lòng phụ thân, không nói một câu xoay người rời đi, không để ý tới cha hắn tức giận ở phía sau.
Yêu thương nàng? Nhớ tới bộ dạng nàng vui vẻ hạnh phúc, nếu có thể, Cảnh Liệt thật sự muốn nhìn xem nàng đau khổ sẽ thế nào
Ch. 02 → |