Hàng châu lam phủ
← Ch.26 | Ch.28 → |
Hạ Tiểu Tiểu đứng ở góc tường hoàn toàn không nói tiếng nào, liền dùng hai tay giữ lấy mặt Vưu Đức Ân, Lam Tĩnh Di khiêu khích đem đôi môi anh đào đặt lên miệng Vưu Đức Ân.
"Ngô......" Vưu Đức Ân đang mải lo nhìn Hạ Tiểu Tiểu không thấy có chút phản ứng, đã bị cảm giác truyền tới từ trên miệng dọa một cú sốc, cái gì vậy? Hắn trừng mắt, lại có vật ẩm ướt nào đó muốn chui vào miệng hắn, muốn tách cái miệng của hắn ra. Ọe...... Hắn không khỏi nổi lên cảm giác ghê tởm trong đáy lòng, một phen đẩy Lam Tĩnh Di đang đắm chìm trong cảm giác đó ra, lấy tay dùng sức lau miệng, ghê tởm, thật sự là rất ghê tởm, nhất định phải đi súc miệng, đánh răng! Hắn chán ghét nhìn Lam Tĩnh Di bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng lo lắng phản ứng của Hạ Tiểu Tiểu. Rõ ràng một phen quá sức chịu đựng, Hạ Tiểu Tiểu lao ra cửa.
Đáng giận! Nếu không phải Hạ Tiểu Tiểu ở đó gây trở ngại, vừa rồi có lẽ đã có thể...... Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Lam Tĩnh Di vuốt môi đứng dậy, bước vào phòng ngủ của Vưu Đức Ân, hít thật sâu vào một hơi, trong phòng chỉ có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của Vưu Đức Ân, không có hương vị của nữ nhân, tâm tình Lam Tĩnh Di lại tốt lên.
"Di? Đó là cái gì?" Trên cái bàn kê sát vách tường trong phòng, mơ hồ lộ ra một mảnh giấy, Lam Tĩnh Di tiến lên rút ra, đọc xong, đắc ý cười lên, là thư của Vưu lão gia gửi đến, ý tứ chính là, Vưu lão gia nóng lòng muốn ôm cháu nội. Thật tốt quá, nếu nàng có thể nhanh chóng hoài thai đứa con của Vưu Đức Ân, như vậy, Vưu gia chủ mẫu, không phải nàng thì còn có thể là ai? Hạ Tiểu Tiểu, đừng mong tính toán gì nữa! Ha ha ha, Vưu Đức Ân, ngươi chạy không thoát được! Lam Tĩnh Di nghĩ trong lòng, cười điên cuồng ra tiếng.
Vưu Đức Ân trong lòng hỗn loạn, Hạ Tiểu Tiểu cũng hỗn loạn y vậy, nàng thật muốn rút ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay nàng.
"Tiểu Tiểu......" Muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia, đành thở dài một tiếng.
"Ô......" Nghe thấy Vưu Đức Ân gọi tên của nàng, Hạ Tiểu ၔiểu lại àngóc lộnȮ
"Vừ聡 rồi......" Vưu Đức Ân gãi gãi đầu, tay chân lúng tújg, cơn tứɣ vốn$đúng, ý hợpРtình đã sịm tan mất, chỉ còn lại cảm giác tội lỗi lối0hận䀮Nghe Vưu Đức Ân nhắc dới chuyện vừa rồࠩ, Hạ Tiểu Tiỡu ngướ đӴi$mắt đẫm lệ lêɮ nói "Vừaࠠrồi, rừa rồi ngươi ăn*oi᳇ng sủa Lam tiểu 4hư." ĐứC ~ hắn, trước kia ţhỉ ģn miệng của nàng.
ꀜTa {hông có!" 䁖ưu Đức Ân nѧhiêm gɩᱍng p(ản bác. !"Ta không có, là$nàng ấy, là nàng ấy Tự mình làm vậy Ta, tࡡ......" Lúcđó chínŨ"lä không phản ứng {ịp, hắn thực oan uổng a, ai biết nữ nhân kia sao tự nhiên lại phát điên a.
"Ta đều thấy! Các ngươi, các ngươi miệng dán miệng...... Ô......" Lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, lòng nàng thiếu chút nữa đau đến chết.
"Không phải như vậy, không phải như vậy, lúc ấy ta đang nhìn ngươi, ta không biết nàng ấy sẽ làm như vậy, thật sự! Là thật! Ta một chút cũng không thích ăn miệng nàng ấy, là nàng ấy ăn miệng của ta, nàng ấy đưa đầu lưỡi đến liếm ta, ta đều cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa!" Vưu Đức Ân liên tục lắc đầu, vội vàng thanh minh, sợ Hạ Tiểu Tiểu hiểu lầm hắn.
"Ta nghĩ Đức Ân chỉ thích ăn miệng của ta, không ngờ...... Ô......" Nàng khóc đến mức thượng khí không kịp thở, trong đầu lại ùa đến hình ảnh Lam Tĩnh Di miệng đối miệng, làm cho nàng không thể thở nổi.
"Ta chỉ thích miệng của Tiểu Tiểu a." Vưu Đức Ân cuống quít nói tiếp."Ta thật sự chỉ thích Hạ Tiểu Tiểu! Nữ nhân khác, ta một chút cũng không thích! Ta thề!" Hắn vẻ mặt thành khẩn giơ lên ba ngón tay, thiếu chút nữa sai người dựng hương án, lập lời thề.
"Ngươi, không biết xấu hổ!" Hạ Tiểu Tiểu bị bộ dạng Vưu Đức Ân chọc cười, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt trong s
"Tiểu Tiểu, ngươi phải tin tưởng ta, ta nói chính là sự thật." Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Tiểu vừa khóc vừa cười, Vưu Đức Ân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đã đến lúc cần phải nói chuyện nghiêm túc."Tiểu Tiểu, mấy ngày nay ta thực rất buồn bực ngươi biết không?"
"n?" Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt vô tội.
"Ngày đó, ngươi cư nhiên đem ta đưa cho nữ nhân khác, ta thực sự tức giận." Vưu Đức Ân bực bội nói.
"Ta đem ngư¡i đưa cho nữ nhân khác?␝ Hạ 联iểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ Ѭại< nàng hình h膰 là không có mà.
"Đẫng giả ngốc! N聧ươi ngày đ˳, cư nhiên bảm teРcùng nữ nhân Lam Tĩnh Di kia thành thân?ȠCái đầu đánc chết của ngươi là nghĩ như耠thế nào!" Nhớ lᲡi liền䀠tức fiận, , ắn như(vậy không đáng gၩá sao? Một chút ѣũng không lo"lắng, liềɮ ℑem hຯn tặng cho người kᅨáၣ! Thật sự là làm hắn rất†đau lòng!
"Lam tiểu thư......" Nh⚯c Ŵới cái tên này, kh聵ôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Tiểu lại sa sầm."Nànѧ không phảũ r庥t Ѵốt sšo, ngƲơi đến Hàng Châu, không phải là để hỏi cưới nàng ấy về sao?" Nàng không ngốc, nghe trong lời nói của Lam Tĩnh Di cũng có thể hiểu được đôi chút.
"Ta vốn là không thích nàng ấy. Cưới nàng ấy về làm chi!"
"Lam tiểu thư xinh đẹp như vậy, vừa cao quý lại hào phóng, tâm địa cũng tốt......" Tóm lại, là một người hoàn mỹ, như thế nào có thể không thích?
"Nàng dù có là thiên tiên hphàm, ta cũng không thích. Ta...... Trong lòng ta đã có người khác......" Vưu Đức Ân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Tiểu, gằn từng tiếng nói."Nương tử của ta, chỉ có thể là người trong lòng ta!"
"Ngươi có người trong lòng? Ta sao lại không biết? Là ai a? Ta có quen không?" Bên cạnh còn có người xuất chúng hơn Lam tiểu thư sao? Nàng sao lại không phát hiện ra? Hạ Tiểu Tiểu cố gắng suy nghĩ.
"Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi là heo nga!" Vưu Đức Ân tức muốn té xỉu, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, miệng cũng đã hôn, người cũng đã ôm, thậm chí cũng đã thổ lộ "thích nhất là Hạ Tiểu Tiểu", sao xú nha đầu này lại còn không tự hiểu?
"Ta không phải heo." Còn dám nói nàng heo, nàng rõ ràng không làm sai cái gì, Hạ Tiểu Tiểu bất mãn mở miệng kháng nghị.
"Ngươi không phải heo thì ngươi là cái gì? Ngươi nói xem, những lời ta nói ngươi rốt cuộc có ghi tạc trong lòng hay không?" Vưu Đức Ân cũng thập phần bất mãn.
"Đương nhiên có nga, lời nói của Đức Ân, Tiểu Tiểu đương nhiên vĩnh viễn nhớ rõ!" Tiểu thư...... Nga, không, Đức Ân là trời nha.
"Vậy mà ngươi đáng chết còn hỏi người trong lòng ta là ai? Ngươi xem những lời ta nói ta thích ngươi, đều là nói nhảm nga?" Hung hăng trừng mắt, lại hung hăng trừng mắt, cái tiểu nha đầu không tự giác này!
"Gì?" Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi rụt cổ lại.
"Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn ta tức chết ư? Người trong lòng ta là ngươi! Người ta thích là ngươi! Chỉ có ngươi! Chỉ có ngươi! Ngươi con heo này!" Tức chết hắn, tức chết hắn, thật sự là muốn tức chết hắn.
CHƯƠNG 28: VƯU ĐỨC ÂN THỔ LỘ
Hạ Tiểu Tiểu bực bội không phục, cũng muốn thử đưa đầu lưỡi ra, dán lên trên môi hắn, liếm một chút. Ơ? Sao lại ngọt ngào vậy? Vì thế, lại liếm một chút...
"A?" Vưu Đức Ân bị xúc cảm ngọt ngào nhẹ nhàng kia kích thích há mồm kinh hô, vì thế, cái lưỡi thơm tho kia liền thuận thế tiến vào trong miệng của hắn, đụng phải đầu lưỡi hắn.
"Ưm..." Hạ Tiểu Tiểu cũng hoảng sợ, nàng sao lại không cẩn thận như vậy? Sao lại đem đầu lưỡi của mình vào trong miệng Vưu Đức Ân? Xong rồi xong rồi, Đức Ân sẽ tức giận cho xem. Nhưng mà, chỉ là, nàng đem đầu lưỡi lùi về, đầu lưỡi của Đức Ân sao lại cũng đi theo?
Không giống với cảm giác khi Lam Tĩnh Di liếm hắn, Vưu Đức Ân cảm thấy một liếm của Hạ Tiểu Tiểu khiến hắn cả người như có lửa đốt, run rẩy gắt gao ôm lấy thân người Hạ Tiểu Tiểu, nóng nảy dán sát vào môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng Hạ Tiểu Tiểu, muốn tìm cái lưỡi nhỏ nghịch ngợm kia, tìm lại cảm giác ngọt ngào vừa nãy.
"Ưm..." Thật nóng, Thật nóng, mùa hè sao lại quay lại rồi? Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân nóng tới mức muốn hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Tiểu..." Hắn cũng cảm thấy rất nóng, nóng đến mức cả người đau đớn, nóng đến mức như thể chỉ có cách gắt gao đem Hạ Tiểu Tiểu đặt lên trên người mình, mới có thể hạ bớt cái nóng đau đớn này."Tiểu Tiểu, ta muốn... Ta muốn..." Ôm chặt lấy nàng, không tự giác ma xát, hắn đã không thể nói năng mạch lạc được nữa.
"A... Các ngươi! Các ngươi!" Một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh hai người đang triền miên. Là Lam Ngọc, đang lấy tay che miệng vẻ mặt kinh hãi nhìn bọn họ.
Cái gì vậy? Hạ Tiểu Tiểu đầu óc vẫn còn đang ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lam Ngọc, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra mình vừa rồi đang làm gì.
"A..." Xấu hổ chết người! Xấu hổ chết người! Vội vàng trốn vào trong lòng ngực Vưu Đức Ân, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.
"Đáng chết!" Vưu Đức Ân khàn giọng phát ra một tiếng nguyền rủa, hung hăng trừng mắt liếc Lam Ngọc quấy rầy cảm giác ngọt ngào của hắn, ôm lấy Hạ Tiểu Tiểu nhanh chóng rời đi.
"A... A..." Lam Ngọc vẫn là không thể ngưng được tiếng thét chói tai, Vưu thiếu gia này, cư nhiên, cư nhiên ban ngày ban mặt, cư nhiên, cư nhiên cùng một người hầu ôm ấp nhau, cư nhiên, cư nhiên hôn nhau?! Trời ơi! Trời ơi! Lời đồn đãi quả nhiên là thật! Vưu thiếu gia này thật biến thái a! Vậy, vậy còn tiểu thư nhà mình, trời ơi! "Tiểu thư... Tiểu thư..." Nàng thét chói tai chạy về chỗ Lam Tĩnh Di.
Tiếng kêu bén nhọn của Lam Ngọc, khiến Lam Tĩnh Ti đang ở trong ảo tưởng bừng tỉnh, ném bức thư trong tay xuống, nàng không kiên nhẫn đi ra cửa phòng Vưu Đức Ân, nha đầu Lam Ngọc chết tiệt này, bị cái gì mà phát điên!
"Lam Ngọc! Có chuyện gì? Ngươi la hét cái gì? Sao lại không có quy củ như vậy!" Từ xa nhìn thấy Lam Ngọc chạy tới, Lam Tĩnh Di cao giọng giáo huấn.
"Tiểu thư, tiểu thư. Bọn họ, bọn họ..." Lam Ngọc kinh hoảng đứng lại, lấy tay chỉ vào Vưu Đức Ân đứng không xa phía sau.
"A? Các ngươi, các ngươi..." Nhìn theo ngón tay Lam Ngọc, Lam Tĩnh Di cũng kinh hãi há hốc miệng. Vưu Đức Ân, chính là đang thân mật ôm Hạ Tiểu Tiểu đi tới."Đây là... Đây là..." Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này?
"Tiểu thư. Ta thấy, ta thấy bọn họ ở hoa viên, ôm nhau...hôn nhau! Tiểu thư, bọn họ biến thái! Bọn họ khác người!" Ngón tay Lam Ngọc chỉ vào Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu lớn tiếng kể tội.
"Đừng nói bậy!" Lam Tĩnh Di đột ngột cắt ngang lời nói của Lam Ngọc, bình tĩnh nói."Vưu công tử là người tốt, đại khái là tên người hầu này không thoải mái, Vưu công tử có ý tốt dìu hắn trở về!"
"Tiểu thư..." Lam Ngọc không hiểu, tiểu thư vì cái gì mà phải bao che hai người kia.
"Câm miệng!" Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì làm cho Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu đột nhiên trở nên thân mật, chỉ là, có một việc nàng hiểu rất rõ, nếu vạch trần thân phận của Hạ Tiểu Tiểu, vậy thì nàng phải chính thức đối địch cùng Hạ Tiểu Tiểu, tranh giành một nam nhân cùng nha hoàn thân phận thấp hèn này.
"Đức Ân, ngươi dìu hắn vào nghỉ ngơi trước đi. Tĩnh Di có một số việc muốn làm, sẽ không quấy rầy. Lam Ngọc!" Lam Tĩnh Di miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, ý bảo Lam Ngọc nhanh chóng đỡ nàng rời đi, nàng phải thật bình tĩnh lại, phải suy nghĩ một chút, nhất định phải có biện pháp có thể giúp nàng!
"Đức Ân." Nghe thấy chung quanh đã im lặng, Hạ Tiểu Tiểu trong ngực Vưu Đức Ân ló đầu ra.
"A a, thật mừng là ngươi còn chưa bị nghẹt thở chết a." Vưu Đức Ân lại lôi nàng ra đùa giỡn.
"Đáng ghét! Không cho nói giỡn! Đức Ân, ngươi nói xem, chúng ta có phải nên nói rõ ràng với Lam tiểu thư hay không, nàng là người tốt, gạt nàng, lương tâm ta sẽ rất bất an." Oán trách đấm đấm vào ngực Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt tội lỗi.
"Vẫn là quên đi, không cần phải nói rõ ràng, ta lại chưa từng nói sẽ cưới nàng ấy. Không bằng ta tới gặp Lam lão gia nói một tiếng, ngày mai chúng ta liền quay về Dương Châu, ở lại đây lâu, sợ có người mỗi ngày đều ăn phải dấm chua." Vưu Đức Ân tiếp tục chọc ghẹo.
"Đáng ghét, Đức Ân đáng ghét nhất, ta không có ăn dấm chua!" Hạ Tiểu Tiểu không đồng ý dậm dậm chân.
"Được rồi được rồi, không phải ngươi ăn dấm chua! Là ta vội vàng muốn mang ngươi về Dương Châu được chưa? Tiểu Tiểu, đợi sau khi trở về, nói rõ với cha ta, chúng ta liền thành thân được không?" Dù sao cha cũng chưa nói phải mang một người vợ họ Lam trở về, mang một nương tử họ Hạ trở về tốt hơn nhiều.
"Aiz nha! Đáng ghét! Có ai nói về chuyện thành thân như vậy a!" Hạ Tiểu Tiểu xấu hổ không có chỗ trốn, liền xoay người chạy vào phòng.
"Không nói như vậy thì phải nói như thế nào a? Dù sao nói hay không nói cũng giống nhau, ngươi chỉ có thể gả cho ta." Vưu Đức Ân cười ra tiếng, đi vào theo.
Phía sau bụi hoa cách đó không xa, Lam Tĩnh Di vẻ mặt sa sầm oán hận trừng mắt nhìn hai người bọn họ tán tỉnh nhau, ngay cả bụi hoa trước mặt bị mình ngắt thành từng mảnh cũng không hay biết.
"Lam Ngọc!" Nàng nghĩ tới một chuyện, mở miệng kêu.
"Vâng, tiểu thư." Lam Ngọc hoảng sợ, nhìn vẻ mặt oán độc của Lam Tĩnh Di, nàng mơ hồ không hiểu sợ hãi run người.
"Ngươi đi phân phó phòng bếp, làm một bàn đồ ăn thật ngon, buổi chiều đưa đến phòng của Vưu thiếu gia, lại tặng thêm hai vò rượu ngon!"
"Vâng, tiểu thư."
"Còn nữa, Lam Ngọc, sau khi ngươi làm xong việc này, ra phủ một chuyến. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đi tới tiệm thuốc cũng được, đi thanh lâu cũng được, đem về cho ta một ít tình dược! Tốt nhất là không màu không vị. Nếu trước buổi chiều không đem đến, ngươi sẽ biết có kết quả thế nào!" Nếu đã không còn thời gian để chậm rãi ăn Vưu Đức Ân, chỉ có thể thừa dịp hắn còn chưa rời đi, nghĩ cách đem gạo nấu thành cơm, xong việc này, xem hắn làm sao mà chạy! Hừ!
"Vâng, tiểu thư, ta lập tức đi làm." Lam Ngọc run giọng đáp.
"Còn không nhanh đi!" Lam Tĩnh Di trừng mắt.
"Vâng, vâng!" Lam Ngọc vội vàng chạy thật nhanh về phía phòng bếp, giống như là đằng sau có một cái gì đó đáng sợ đuổi theo.
CHƯƠNG 29: PHONG NGUYỆT VÔ BIÊN
Hạ Tiểu Tiểu trốn ở trong phòng không chịu đi ra, Vưu Đức Ân chỉ có thể đi tìm Lam lão gia từ biệt trước. Từ chối Lam lão gia cứ mời ở lại, cũng từ chối đề nghị tổ chức buổi tiệc tiễn hành của Lam lão gia, xác định rõ ràng cự tuyệt chuyện cùng Lam gia kết thân, không để tâm tới Lam lão gia sắc mặt bất mãn, Vưu Đức Ân chắp tay cáo biệt, hận không mọc được đôi cánh, lập tức mang Hạ Tiểu Tiểu về nhà thành thân.
Sau khi an bày hết thảy mọi chuyện, đèn hoa đăng cũng đã được thắp lên (nghĩa là trời tối rùi a), hắn trở lại phòng, định bụng muốn nói cho Hạ Tiểu Tiểu biết tin tốt là ngày mai bọn họ sẽ rời đi, lại kinh ngạc nhìn thấy một đám Lam gia nô tì vội vàng bố trí cái gì đó bên ngoài phòng.
"Này vị tiểu ca, xin đợi một chút, xin hỏi các ngươi đây là?" Hắn gọi một gã sai vặt trẻ tuổi hỏi.
"Vưu thiếu gia, Nhị tiểu thư chúng ta có lệnh, buổi chiều hôm nay ở nơi này của ngài bày một bàn yến tịch, chúng ta chỉ chiếu theo mệnh lệnh mà làm việc." Gã sai vặt trẻ tuổi cung kính hành lễ, rồi lại vội vàng quay lại công việc của mình.
Lam Tĩnh Di an bài? Chẳng lẽ là nàng nghe nói chuyện hắn phải đi, đặc biệt an bài rượu tiễn biệt? Nữ nhân này, thật quá nhiệt tình. Vưu Đức Ân lắc lắc đầu, đi đến trước cửa phòng Hạ Tiểu Tiểu.
"Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu?" Nha đầu kia, không phải sẽ cả ngày không ra khỏi cửa chứ.
"Tiểu Tiểu không có ở đây!" Bên trong truyền ra thanh âm buồn bã, chắc hẳn là đang che miệng nói.
"Ngươi nha đầu này!" Vưu Đức Ân cười ra tiếng."Tiểu Tiểu, ngươi đừng có cảm thấy tội lỗi mãi như thế. Ta đã cùng Lam lão gia nói chuyện, ngày mai chúng ta liền quay về Dương Châu. Ngươi cần phải bảo trọng thân thể, ta không muốn cưới một nương tử bệnh nga. Buổi trưa có ăn cơm hay không?"
"n, có ăn......" Nàng giống như là ăn trộm, đi ra ngoài lén lút trộm một ít đồ ăn này nọ đem về phòng.
"Lam tiểu thư thực nhiệt tình chuẩn bị rượu cho chúng ta, ngươi cũng nên đi ra đây cùng nhau ăn đi."
"Ta không muốn! Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ta đang ở đây! Nói ta đã đi ra ngoài!" Hạ Tiểu Tiểu khẩn trương dặn dò, nàng làm gì còn có mặt mũi nhìn Lam tiểu thư nga.
"Buổi tối không ăn gì thì làm sao chịu được?" Biểu hiện của Hạ Tiểu Tiểu làm cho Vưu Đức Ân dở khóc dở cười.
"Ta mặc kệ. Dù thế nào ta cũng không đi ra ngoài! Ngươi nếu nói với Lam tiểu thư ta ở trong này. Ta sẽ không để ý tới ngươi!" Hạ Tiểu Tiểu nằm trên giường, phát ra lời uy hiếp từ sau cánh cửa.
"Ngươi a ngươi! Quên đi! Ngươi không muốn đi ra thì thôi. Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai còn phải sớm khởi hành. Buổi tối ta chừa cho ngươi chút thức ăn. Ngươi đói thì đi ra mà ăn." Vưu Đức Ân nhắc nhở rồi khẽ cười, không làm khó nàng nữa, cũng hiểu được Hạ Tiểu Tiểu đang xấu hổ.
"Biết rồi." Nghe thấy Hạ Tiểu Tiểu đáp lại, Vưu Đức Ân yên tâm quay lại bàn tiệc đã được chuẩn bị hoàn tất. Từng đĩa từng đĩa sơn hào mĩ vị đều được đặt trên bàn. Bên cạnh bàn, còn có Lam Tĩnh Di đang một tay cầm bình rượu, nhìn thấy Vưu Đức Ân đến, có vẻ bối rối một chút.
"Đức Ân, ngươi đã trở lại." Nàng buông bình rượu, đứng dậy nghênh đón.
"n, Lam tiểu thư, ngươi đ
"Như thế nào còn gọi ta là Lam tiểu thư? Gọi ta Tĩnh Di đi. Nghe nói ngươi ngày mai phải đi, cho nên ta liền chuẩn bị một bàn rượu nhẹ, xem như là tiễn ngươi." Lam Tĩnh Di ngoan ngoãn, vẻ mặt buồn bã, tựa như tiểu nương tử bị người ta bỏ rơi.
"Nga. Phiền ngươi lo lắng." Vưu Đức Ân gật gật đầu, chọn một chỗ cách xa Lam Tĩnh Di một chút rồi ngồi xuống, nhớ đến chuyện hồi sáng, hắn không muốn bị người khác ăn đậu hủ nữa.
Lẳng lặng ăn đồ ăn được một lúc, Lam Tĩnh Di nhịn không được lại mở miệng hỏi."Đức Ân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại muốn đi? Cái kẻ hầu hay đi theo ngươi đâu?" Nhìn nhìn chung quanh, thời khắc mấu chốt, nha đầu đáng chết kia, cũng đừng đột nhiên xuất hiện nha.
"Nga, ta bảo hắn đi thu dọn đồ đạc. Còn về chuyện ta rời đi...... Kỳ thật không phải xảy ra chuyện gì. Ta ở trong phủ rất vui vẻ, chỉ là ở lại lâu ngày, sợ là sẽ làm chiêu nhân* hiểu lầm, làm chậm trễ tiền đồ của Lam cô nương. Cho nên ta cảm thấy ta trở về vẫn là tốt hớn." Khéo léo nói mấy câu, làm cho Lam Tĩnh Di hiểu rõ, Vưu Đức Ân thật sự là không định cưới nàng. Cắn cắn môi, nàng cầm lấy bình rượu trước mặt, nha đầu kia không ở đây, tối nay chính là thời cơ tốt.
(*chiêu nhân: ở đây nghĩa là những người muốn tới hỏi cưới Lam Tĩnh Di)
"Nếu đã như vậy, Tĩnh Di kính ngươi một ly, chúc ngươi đi đường thuận lợi." Uống đi, uống rồi xem ngươi còn đi được không, Lam Tĩnh Di gắt gao nắm ly rượu trong tay, chặt đến mức tay hơi hơi run rẩy.
"Lam cô nương, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn đã tổn hại danh dự của cô nương, cùng nhau uống rượu, lại càng không hợp quy củ, hơn nữa Đức Ân thật sự không biết uống rượu, không bằng lấy trà thay rượu, cám ơn ý tốt của Lam cô nương." Nói xong, Vưu Đức Ân cung kính tự rót cho mình một ly trà.
Nước trà!? Lam Tĩnh Di thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai, tên Vưu Đức Ân này, có phải cố ý hay không, luôn luôn đối ngược nàng! Nàng vì sao lại không nghĩ tới chuyện hạ dược trong nước trà cơ chứ, thật tức chết!
"Lam cô nương?" Vưu Đức Ân cầm ly trà nửa ngày, phát hiện Lam Tĩnh Di hung hăng nhìn chằm chằm ly trà của hắn đến mức thất thần, thấy kỳ lạ hỏi."Lam cô nương? Chén trà này có cái gì không ổn chăng?"
"không, không sao?" Lam tĩnh di phục hồi lại tinh thần "Chén trà này có thể có cái gì không ổn chứ...a! đúng, đúng, ly trà không có gì không ổn, không ổn là nước trà này. Nước trà này đã lạnh, lạnh! uống vào không tốt cho thân thể, ta đi lấy thêm nước ấm, thêm nước ấm, đức ân, huynh đừng uống trước, huynh chờ ta một chút, chờ một chút!"
"Không sao...." Vưu đức ân nâng ly trà lên uống.
"Không được" Lam tĩnh di một phen khẩn trương giành lấy ly trà, sau đó ôm bình trà hướng ra ngoài bước đi "Đức ân, huynh chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay"
"Không...."Vưu đức ân nghĩ căn bản vốn không cần thiết, chính là lam tĩnh di vội vàng bước đi làm hắn không kịp nói gì, lam tĩnh di này, thật hài hước quá, vưu đức ân bất giác lắc lắc đầu.
Một lát sau, lam tĩnh di bưng trà đi vào, cái trán đã ướt cả mồ hôi.
"Đức ân, bình trà này là trà mới, huynh uống thử xem" Không đợi vưu đức ân nói điều gì, nàng tự động rót ra hai ly trà, một ly đưa cho vưu đức ân, vừa đinh bưng ly trà của mình lên, bên ngoài truyền đến âm thanh quát to: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư?"
"Chuyện gì?" Bị người khác phá vỡ chuyện tốt, lam tĩnh di tức giận buông ly trà.
"Lão gia cho gọi người lập tức đến thư phòng" Người vừa đến đứng ở cửa nói.
"Bây giờ?"
"Đúng vậy, mời nhị tiểu thư đi ngay" Nói là mời, không bằng nói là mệnh lệnh, khẩu khí cường ngạnh.
"..." Sự việc như vậy thất bại trong gang tấc, lam tĩnh di không thể nề hà đứng lên "Đức ân, ngại quá, ta..."
"Không sao. Lam lão gia tìm ngươi gấp như vậy, chắc là có chuyện gì quan trọng, lam tiểu thư mau đi đi. Đức ân không sao" Đức ân đứng dậy chắp tay, trong lòng hiểu được, lam lão gia chắc chắn thấy rằng không được lợi gì.
"Nhưng..." Nhìn bình rượu với bình trà trên bàn, lam tĩnh di có điểm do dự không quyết, cái đó chính là chỗ nàng bỏ thúc tình dược a. Làm sao có thể mang đi? Ngoài cửa tên gia nhân thấy nàng chần chừ chưa đi, không kiên nhẫn lên tiếng thúc dục: "Nhị tiểu thư, lão gia đang đợi ở thư phòng"
"Ai...chúng ta đi thôi" Bất đắc dĩ, lam tĩnh di phải theo người đó bước đi.
Lam tĩnh di vừa rời bước, vưu đức ân đi ra đóng cửa, lại quay vào phòng ngủ.
"Tiểu tiểu, hạ tiểu tiểu! lam tiểu thư đi rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi."
"Ai nói dối là con chó nhỏ, ra đi nào" lời lẽ dụ dỗ, như là gọi cún con.
Tất tất tác tác âm thanh truyền đến, từ trong phòng, hạ tiểu tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tóc rối bay "lam tiểu thư đi thật rồi à?"
"Thật mà! Đói bụng chưa? Mau ra ăn điểm tâm, một bàn lớn toàn món ngon đấy." Nàng vuốt vuốt tóc, nàng tiến đến gần bàn ăn, như hắn dự đoán nàng rất đói.
"Ngô, ngon thật, ăn rất ngon" hạ tiểu tiểu miệng tắc tắc khen ngon, vừa lòng thở dài. Lúc trưa nàng ăn có cái bánh mì, đến giờ bụng rất đói.
Vưu đức ân chậm rãi uống trà, nhìn thấy hạ tiểu tiểu ăn ngấu nghiến đến phát nghẹn, liền giơ ly trà lên đến gần miệng nàng "Ăn chậm thôi, rồi, uống chút trà đi, sẽ hết nghẹn"
"Vâng" hạ tiểu tiểu cầm ly trà uống một hơi hết sạch, còn uống thêm một chén nữa, hạ tiểu tiểu ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa bụng: "Thoải mái quá...."
"Vừa nhìn đã biết em lúc trưa không ăn cơm, về sau không đuợc như vậy nữa" Không biết cái gì, rõ ràng uống hết hai ly trà, vẫn là cảm thấy miệng khô khốc, vưu đức ân rót thêm một chén, muốn làm cho đỡ khát.
"ôi khát quá, còn nước không?" mới vừa thư thả ngồi một lúc, hạ tiểu tiểu cũng thấy khát nước, tùy ý tay cầm cái ly trên bàn, uống một ngụm, sau đó kêu la thảm thiết "A, cay quá, cay quá, đây là cái gì vậy?"
"Trời ơi, đó là rượu!" Vưu đức ân hi hi cười nói, cảm thấy như chính mình uống rượu, kì quái uống trà cũng có thể say như rượu sao? Hắn dùng đầu suy nghĩ.
"Nóng quá...." Hạ tiểu tiểu choáng váng đầu óc gục trên bàn, cả người vô lực, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, mặt cũng như có lửa đốt, cả người đều giống như có lửa đốt.
"Nóng quá! Nóng quá!" Nàng lấy tay phẩy phẩy quạt, lại không hề có tác dụng, một trận nóng bức toàn thân nhiệt, nàng không chịu được cởi áo ra.
"Nóng, nóng quá!" Vưu đức ân cũng kêu lên, đứng lên lại gần tiểu tiểu, nhìn thấy một phần da thịt lộ ra trước mắt, hắn giống như mất hồn đưa tay ra: "Tiểu tiểu..."
"Vâng?" Vô ý thức đáp lại một tiếng, nàng nghĩ muốn phản đối hắn đem tay đặt trên người nàng, bàn tay nóng bỏng vuốt ve cơ thể nàng, tất cả kháng nghị của nàng hóa thành những tiếng rên rỉ, nàng trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn, cũng là như không.
"Tiểu tiểu" Giống như có điểm không đúng, tận đáy lòng hắn có một tia thanh minh, thân thể cho đến tế bào lại kêu lên: Ta muốn, ta muốn. Thanh âm rên rỉ của hạ tiểu tiểu truyền đến, hắn rốt cục không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy tiểu tiểu, tiến vào phòng ngủ.
"Ưm...đức ân..." hạ tiểu tiểu bất giác vặn vẹo thân hình, cọ xát với vưu đức ân, nàng không chịu đươc, nàng không chịu được, chỉ có cọ xát như vậy, giống như mới có thể giảm đi một chút khó chịu.
"Tiểu tiêu, ta muốn em" Đem nàng đặt trên giường, hắn cũng nằm đè lên trên người nàng, hôn môi nàng, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi nàng, không gian mơ hồ hắn biết hắn cần phải làm gì.
"Đức ân...đức ân..." Không biết hắn muốn hạ tiểu tiểu chỉ biết vô thức rên rỉ, ngồi dậy cùng hắn cởi bỏ đi quần áo của chính mình.
Hai người cuối cùng không còn gì trên người, hắn kích động khó có thể kiềm giữ "Tiểu tiểu..." một cái động thân, hắn đưa hắn thâm nhập vào bên trong nàng...
Bóng đêm bao trùm, phong nguyệt khôn cùng, hạ tiểu tiểu sau một tiếng khóc thét rốt cục cùng hắn ôm nhau trìm vào giấc ngủ say.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |