Một hồi xuân mộng
← Ch.07 | Ch.09 → |
Khe khẽ bước tới bên giường, con ngươi của Tiểu Tiểu suýt nữa rớt ra bên ngoài
Ngực của tiểu thư ... thật sự là ... siêu phẳng. Nhớ lại chính bản thân mình, cũng có thời điểm phẳng lặng như vậy, bất quá đó là lúc tuổi còn nhỏ, hiện tại tiểu thư đã mười bảy tuổi rồi, mà còn phẳng như thế, đúng là chưa hoàn toàn trưởng thành, xong, tiểu thư thật đáng thương.
Xem ra chỉ ăn mỗi thuốc bổ, tác dụng không nhiều, không kết hợp với mát xa là không được. Hạ Tiểu Tiểu ngửa mặt lên trời thở dài, khe khẽ bò lại gần giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hai chấm nhỏ như hạt đậu trước ngực tiểu thư.
Hình như đang đứng trong đám mạn tinh* ở bên hồ? Vưu Đức Ân nghi hoặc đi tới, gì vậy? Tiểu Tiểu đâu? Tại sao không đi theo bên người ta? Thật kỳ quái, tại sại lại đã ra bên hồ, ta nhớ rõ bên kia ...
Bước chân hắn tự nhiên nhẹ nhàng đi tới một chỗ đang động động, những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng truyền lại từ trong gió, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh, hắn nuốt một ngụm nước bọt, rẽ đám cỏ, quả nhiên, lại là đôi nam nữ kia, tiếng rên rỉ của nữ nhân phía dưới lọt vào tai Ân Ân, thanh âm vừa đau khổ vừa khoái lạc. Ta không nên xem tiếp, ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Trong lòng hắn thoáng tự cảnh báo mình như vậy, thế nhưng, không nhịn được. Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào nơi đó, không thể nào dứt
"Tiểu Tiểu......" Nam nhân kia vừa cử động vừa kêu khẽ, thanh âm líu ríu. Tiểu Tiểu? Nữ nhân kia tên Tiểu Tiểu? Sao có thể như thế được? Hắn kinh ngạc xông lên phía trước, phát hiện ra nữ nhân nằm ở đó quả nhiên là Tiểu Tiểu, vậy tên nam nhân kia là ai? Hắn ngẩng đầu nhìn lại, mặt của nam nhân kia rõ ràng là mặt hắn, sao lại như thế này? Những gì nhìn thấy làm hắn ngơ ngác. Hắn thấy-
" A- ưm-" khuôn mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng bừng, khe khẽ kêu tên của hắn, thân thể hơi vặn vẹo dưới mình hắn, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt đầu vuố ve trước ngực hắn, cảm giác ngứa ngáy lại tê dại làm cho hắn không nhịn được rên rỉ ra tiếng:" A...... ah......"
Tiểu thư bị làm sao vậy? Hạ Tiểu Tiểu vừa giúp tiểu thư mát xa vừa buồn bực khi nhìn thấy mặt tiểu thư ửng đỏ, hai mắt từ từ nhắm lại rên rỉ.
" A, a, ưm...... thật thoải mái...... Mạnh hơn chút, mạnh hơn chút, đúng rồi, thế thế......" Tiểu thư đột nhiên kêu lên khe khẽ, khiến cho Tiểu Tiểu hoảng sợ. Tiểu thư đã tỉnh chưa? Nhìn qua không giống lắm...... Nhưng không tỉnh sao lại trong lời nói lại hàm ý rằng nàng đang mát xa giúp? Còn bảo nàng làm mạnh tay hơn? Hỏng rồi, chẳng lẽ mát xa có vấn đề, tại sao cơ thể tiểu thư lại nóng như vậy, nóng bừng như chiếc bàn ủi vậy? Đầu óc Hạ Tiểu Tiểu trở nên mờ mịt, nhưng tiểu thư là trời, vẫn phải nghe tiểu thư phân phó đi, tay nàng hơi tăng thêm chút lực, phải xoa xoa, trái nắn nắn, trên túm túm, dưới giật giật.
" A ưm......" Đột nhiên tăng thêm kích thích, rốt cục làm cho Vưu Đức Ân từ ngủ mơ bừng tỉnh, trợn to mắt, trước mắt rõ ràng là nóc giường nhà mình, không phải ven hồ, không có nam nhân nữ nhân gì cả, hóa ra, vừa rồi chính là một hồi cảnh mộng, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Có điều, rõ ràng là đã thoát khỏi cái mộng cảnh kia, tại sao cảm giác tê dại ở trên ngực vẫn không ngừng dâng lên? Vưu Đức Ân cảm thấy hơi khó thở, ánh mắt vừa quét xuống, đã thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đang ở trước ngực hắn tích cực xoa nắn, ai?! Hắn kinh hãi nhảy lên, nhanh chóng túm lấy hai bàn tay ở trước ngực.
" Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi hả?" Hạ Tiểu Tiểu quỳ gối trên giường, cười híp mắt.
" Hạ Tiểu Tiểu? Ngươi làm gì thế? Vừa rồi ngươi ......" Mới tỉnh giấc, lại thêm kí thích từ bên ngoài, đầu óc hắn vẫn mông mông lung lung.
" Tiểu Tiểu vừa giúp tiểu thư mát xa mà." Hạ Tiểu Tiểu buồn cười nhìn tiểu thư đang ngồi ngơ ngẩn, trông dáng vẻ tiểu thư vừa mới tỉnh ngủ thật là khờ khờ dại dại thật đáng yêu.
" Mát xa?......" Sau 10 giây sửng sốt, tinh thần Vưu Đức Ân rốt cục phục hồi lại, muốn làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa gặp một giấc xuân mộng, lại bị Tiểu Tiểu gây kích thích, làm cho hắn không khỏi thẹn quá hóa giận:" Hạ- Tiểu- Tiểu! Ai cho ngươi vào! Không phải đã sớm nói qua, lúc ta ngủ không cho phép tùy tiện vào phải không? Ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai hả?!"
Oa, tiểu thư lúc rời giường thật dễ tức giận nha! Hạ Tiểu Tiểu mím mím môi, sờ sờ mũi, quyết định so đo không cùng tiểu thư, vừa quỳ vừa tiến lên hai bước, tay giật lấy chăn:" Tiểu thư, giúp tiểu thư mát xa thì có làm sao, ta là muốn tốt cho ngươi, mau buông chăn ra, đừng thẹn thùng chứ."
" Hạ Tiểu Tiểu, ngươi đáng chết, muốn làm gì!" Vưu Đức Ân thà chết cũng giữ chặt chăn, mặt đỏ bừng, kêu lên giận dữ, đáng chết, mộng cảnh hương diễm vừa rồi làm cho phía dưới của hắn...... Tuyệt đối không thể để Tiểu Tiểu nhìn đến!
" Tiểu thư, ngươi thật sự là không ngoan nha! Rõ ràng vừa rồi ngươi cảm thấy rất thoải mái, còn bảo ta mạnh hơn một chút. Hiện tại lại thẹn thùng như vậy để làm gì!" Tiểu thư thật là khó hầu hạ.
Nhắc tới chuyện vừa rồi, Vưu Đức Ân càng cảm thấy nóng ran lên, hắn lắp bắp phản bác nói:" Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta mới, ta vừa rồi không có, không có thoải mái thật...... nói thoải mái là ......"
Tiểu thư thật sự là rất kì quặc! Hạ Tiểu Tiểu đang quỳ túm chặt chiếc chăn bất động lại tiến lên trước hai bước, lúc này đã sát gần với tiểu thư đang dựa vào góc tường, vừa định tiếp tục khuyên bảo tiểu thư bỏ đi tường phòng thủ, lại đột nhiên phát hiện khuôn mặt tiểu thư đỏ bừng.
" Tiểu thư, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Ngươi không có việc gì chứ? Có phải phát sốt hay không?" Nàng úp sấp dí sát vào mặt tiểu thư, cẩn thận quan sát, tay đưa lên sờ trán tiểu thư, không nóng a.
"......" Hạ Tiểu Tiểu tới gần, một mùi hương thơm ngát ập thẳng vào mặt, khác hẳn với những mùi son phấn hỗn độn ở vườn mẫu đơn lúc trước chỉ khiến cho người ta muốn nôn mửa, mùi của Tiểu Tiểu, làm cho người ta không nhịn được muốn ngửi thêm lần nữa, thầm hít vào một hơi, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, Vưu Đức Ân đột nhiên có chút dục hỏa công tâm.
" Tiểu Tiểu......" ánh mắt hắn mê ly say đắm, khe khẽ nói.
"Tiểu thư ngươi làm sao vậy? Không phải thật sự phát sốt chứ?" Hạ Tiểu Tiểu càng ngày càng mơ hồ, nhìn vào vị tiểu thư kỳ quái
Không rảnh kịp suy nghĩ cái gì, nhìn thấy trước mắt cái miệng nhỏ nhắn kia đang chiếp chiếp mở ra khép vào, Vưu Đức Ân thở dài một tiếng, đột nhiên tiến lên, đón lấy đôi môi anh đào.
" Oái ......?" Tiểu thư đang làm gì vậy? Hạ Tiểu Tiểu kinh hãi, ánh mắt trợn tròn nhìn mặt tiểu thư đang ở sát trước mặt, cảm thấy lúng túng.
" Aiiiii......" Thật mềm, thật thơm, thật ngọt, Vưu Đức Ân thầm cảm nhận cảm giác từ môi truyền đến, hai mắt bối rối hoang mang trợn lên, thầm nghĩ.
Một người kinh hoảng lúng túng, một người chìm đắm ngây ngất, hai đôi môi ngây ngô gắn chặt cùng một chỗ, thật lâu sau...... Thật lâu sau......
" Ân Ân à, ngươi xem xem cha mang đến cho ngươi rất nhiều những bức họa vẽ hình các cô nương, ngươi xem -" Không khí yên tĩnh mà ám muội bị Vưu lão gia đột nhiên xông vào phá vỡ, trên giường, miệng dán miệng, mặt dán mặt, hai người vẫn hoàn toàn chưa phát giác.
" A- các ngươi hai người đang làm gì?!" Vưu lão gia hiển nhiên bị cảnh tượng đập vào mắt dọa cho hoảng sợ, nói thật, hắn là vừa mừng vừa sợ mới đúng.
" A- ta, ta, tiểu nhân, tiểu nhân không thấy cái gì hết!" Quản gia vừa chạy vào theo xấu hổ che kín hai mắt.
Động tĩnh lớn như vậy, hai người tại sao còn nguyên bộ dạng miệng dán miệng, mặt dán mặt chứ? Thật không biết xấu hổ sao? Vưu lão gia kêu to:" Hai người bọn ngươi, ! Mau-" Mau cái gì? Vưu lão gia nghẹn họng, kỳ thật hắn muốn nói, mau đốt pháo thành thân đ
" Lão gia, không đúng a, tiểu thư với Hạ nha đầu không bình thường a." Quản gia cẩn thận phát hiện điều khác lạ, vội vàng chạy đến bên giường, tự tay đẩy Hạ Tiểu Tiểu ra.
" Cái gì không đúng?" Vưu lão gia khó hiểu hỏi lại, nói còn chưa kịp hỏi xong, liền thấy Hạ Tiểu Tiểu thản nhiên tê liệt ngã xuống, theo sau là Ân Ân, cũng thản nhiên tê liệt ngã xuống...... Sao lại thế này? Vưu lão gia trừng lớn ánh mắt.
" Lão gia! Lão gia! Không xong rồi, tiểu thư với Hạ nha đầu đều ngất xỉu rồi!" Quản gia kinh hoảng hồi báo.
Cái gì?! Hai người đều ngất xỉu? Vưu lão gia cuống lên, gào to hết sức:" Người đâu! Người đâu! Mau mời thầy thuốc! Mau mời thầy thuốc!"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |